Uyển Sang gọi điện trò chuyện cùng mẹ. Bà ấy kể cho cô nghe về đàn gà bà ấy nuôi.Cô kết thúc cuộc gọi thì anh đã ngồi trên ghế sofa đối diện cô.
"Lợi hại! Ba mươi lăm phút ba mươi tám giây!"
"Em muốn uống sữa!"
Anh lắc đầu cười, mang một ly sữa nóng cho cô.
"Để anh đút em uống!"
"Không có muỗng?"
"Đút bằng miệng!"
"Thôi khỏi!"
Cô bưng ly sữa ực một hơi. Anh cười đắc ý, vậy là dụ cô thành công.
"Ngày mai anh phải đi công tác, em có muốn đi không?"
"Anh đi đâu?"
"Luân Đôn!"
"Bao lâu?"
"Hai ngày!"
"Em không đi đâu! Anh cứ đi, không cần lo cho em!"
"Em ở nhà một mình anh không yên tâm!"
"Không sao mà!"
"Em đi cùng anh, anh mới không lo!"
"Em muốn ở nhà!"
Cô kiên quyết không đi, anh cũng chiều cô. Nhưng khi anh chuẩn bị lên máy bay thì Linh Lan đột ngột tới chơi nhà cô. Khỏi nói cũng biết là anh sắp xếp, cô không khỏi cười, anh giống bà ngoại của cô thật!
"Uyển Sang này, cậu và thầy Dương quen nhau như thế nào vậy? Có phải lúc còn là sinh viên không?"
"Cậu uống trà thảo mộc không? Trà đậu bướm nhé!"
"Ờ! Mà nói đi, mình hiếu kì quá!"
Cô khác với vẻ sốt ruột của Linh Lan, nhàn nhã pha trà, miệng không nhịn được ý cười.
"Chuyện đó sau này rảnh mình sẽ kể cho cậu nghe."
"Xùy! Cậu ở nhà một mình sao?"
"Anh ấy không cho mình đi làm!"
"Cậu sướng thế! Mà nhà rộng thế này mà là mình hả, sợ ma lắm!"
"Còn cậu thì sao? Chừng nào kết hôn đây?"
Uyển Sang đặt ly trà đậu bướm màu xanh trên bàn, tay cầm ly sữa của mình nhấm nhấp.
"Mình vẫn chưa có ý định kết hôn đâu! Bạn trai của mình bảo là cũng chưa muốn! Mình không muốn làm bà nội trợ sớm vậy đâu!"
"Cậu không tranh thủ kết hôn thì coi chừng không giữ được đó!"
"..."
"Sao vậy?"
"Uyển Sang! Mình nghĩ anh ấy... có người khác rồi!"
"Làm sao cậu biết?"
"Những cuộc điện thoại dần dần ngắn đi. Trước kia anh ấy và mình nói chuyện điện thoại phải mất mấy tiếng. Giờ dường như không còn chuyện gì để nói nữa. Có hôm anh ấy hỏi mình nếu như anh ấy không yêu mình nữa thì sao. Mình đã khóc trong điện thoại. Nhưng sau đó anh ấy lại bảo là chỉ giỡn với mình thôi, bảo đừng tưởng là thật!"
"Cậu có yêu anh ta không?"
"Đương nhiên là có. Yêu rất nhiều!"
Yêu xa rất khổ. Nhưng đôi khi yêu xa có thể được phép mù quáng tin tưởng người đó.
Cô từng hỏi Quyển Dung có yêu anh ta không, câu trả lời cũng chính là như thế. Cô rất lo cho Linh Lan, sợ cô ấy lại một lần nữa lặp lại chuyện cũ.
"Linh Lan, trừ Quyển Dung ra thì cậu chính là bạn thân nhất của mình. Hy vọng cậu hãy lựa chọn cho đúng người mình yêu. Đừng làm khổ bản thân!"
"Ừ. Mình biết rồi!"
Uyển Sang ở nhà chán muốn chết. Ra vào chỉ thấy có một mình. Trước kia cô cũng sống một mình nhưng không đến nỗi cô đơn như thế này.
"Hay cậu đi tìm một chú chó mà nuôi!"
Linh Lan đề nghị với cô. Có lí! Có thêm người bạn cô có thể tránh khỏi bị trầm cảm cục bộ trong hai ngày.
Vậy là buổi chiều cô đến cửa hàng chó mèo. Cô nhân viên niềm nở dẫn ra một chú chó lông xù.
Uyển Sang thích chú chó này lắm. Ít nhất là cô có thể vuốt rụng bộ lông đó. Chắc sẽ đã lắm!
"Em ăn tối chưa?"
"Rồi!"
"Nhớ không được bỏ bữa!"
"Biết rồi!"
"Có nhớ anh không?"
"Có lẽ là không! Em có bạn mới rồi!"
"Là ai? Trai hay gái?"
"Nam!"
Cái này không có tính là nói dối, cô nghĩ đực và trai cũng giống nhau thôi. Nhưng cô đâu thấy vẻ mặt đăm chiêu khó chịu của anh lúc này.
"Quen khi nào?". Anh hỏi. Cô đoán là anh đang nghĩ lung tung đây mà.
"Hồi chiều!". Cô vuốt ve bộ lông mượt mà của Nam, vừa ngồi trên ghế xoay cười thích thú.
"Tên gì?"
"Nam!"
"Em có biết anh đang ghen hay không?"
"Không biết! Anh ghen à?"
"Ừ!"
"Ghen với chú chó sao?"
Anh ngã ngửa, cô cố ý trêu đùa anh sao.
"Anh sẽ phạt em!"
"Phạt gì?"
"Khi về sẽ tính. Em ngủ sớm đi!"
"Vâng!"
Uyển Sang ngắt điện thoại, cô đi đến phòng sách, lấy ra một cuốn sách trên kệ.
Ngủ sớm cũng không ngủ được, cô sẽ thức để đọc sách.
Trong cuốn sách có kẹp một tấm ảnh. Uyển Sang xem qua thì lại cười đắng, là ảnh chụp Hà Yến Lam và anh. Hai người họ cười tươi trông rất hạnh phúc. Cô kẹp lại tấm ảnh vào giữa trang giấy, ném thẳng vào thùng rác kế bên.
Ngay từ đầu họ sinh ra đã là của nhau, cô chỉ là kẻ mặt dày xen ngang mà thôi. Nếu như vậy thì cô sẽ mặt dày mà kéo anh ở bên cạnh mình.
Có lẽ cô sẽ có một ngày nhận lấy hậu quả của sự ích kỉ này. Nhưng cô mặc kệ!
Ngày thứ hai anh không có ở cạnh. Nói thật thì cô rất nhớ anh.
"Nam à, tự ăn nhé!"
Cô xoa đầu Nam, có vẻ như nó rất thích được cô xoa đầu mình. Bằng chứng là nó nằm cuộn tròn trên thảm, nhâm nhi từng miếng thức ăn.
"Cô rất hạnh phúc nhỉ?"
Hà Yến Lam đứng dựa người vào tường. Trong ánh mắt cô ta hiện lên tia khinh bỉ.
"Làm sao cô vào được?"
"Ngạc nhiên lắm sao? Trước kia tôi đã từng sống ở đây! Là sống ở đây đó! Vậy nên tôi có chìa khóa là chuyện hết sức bình thường."
"Ra khỏi đây!"
"Cô đang tức giận sao?"
"Tôi lặp lại lần nữa: ra ngoài!"
Hà Yến Lam ngồi vắt chân trên sofa, một tay xoa bụng của mình ý nhắc nhở cô không nên động thủ.
End chap .