"Em thấy câu chuyện này có lãng hay không? Thật buồn cười?""Rốt cuộc chị muốn nói gì?"
Cuối cùng Thiên Vy cũng chịu mở miệng. Đây là một tín hiệu tốt.
"Chim liên tục nói yêu cá, sẽ vì cá làm mọi chuyện nhưng lại không thể làm được. Thật đáng tiếc!"
Thiên Vy vẫn vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt.
"Chị không biết có chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng chị biết một điều, người mà lúc nào cũng nói yêu em sẽ không bao giờ yêu em thật sự. Chỉ cần một tí trở ngại là sẽ không còn gì cả!"
"Chị thì biết cái gì mà nói!". Thiên Vy trở nên kích động "Chị không biết anh ấy nói yêu tôi nhiều như thế nào, chị không được phép nói anh ấy như vậy!"
Uyển Sang vẫn bình tĩnh, ngồi vắt chéo chân trên ghế. Nụ cười luôn ngự trên gương mặt cô.
"Em có biết tại sao khi yêu lại trở nên mù quáng hay không? Đó là vì chúng ta là con người. Chị cũng như em, đều là phụ nữ. Chúng ta luôn ước ao có được hạnh phúc thuộc về mình. Nhưng cuộc sống lại không như chúng ta nghĩ, nó có đủ loại. Có người tốt thì cũng có người xấu. Có yêu thì cũng có ghét, có lừa lọc, phản bội. Em chỉ mới có mười bảy tuổi, còn quá trẻ để hiểu hết cuộc đời. Chị nói với em không phải với tư cách là bác sĩ, mà với một người từng trải! Em có chắc rằng liệu tình yêu của em có đủ vững vàng vượt qua tất cả sóng gió hay không?"
Thiên Vy cúi đầu không nói.
"Em còn trẻ, cuộc đời còn dài, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người xứng đáng với mình! Hy vọng em sẽ suy nghĩ thông suốt hơn. Còn có ba em nữa, ông ấy chỉ mong em có thể sống thật hạnh phúc, em có biết ông ấy đã dập đầu trước phòng làm việc của chị để xin chị giúp em. Người cha như vậy, em phải trân trọng, Thiên Vy à!"
"Làm sao chị biết? Điều tra?"
Cô lắc đầu.
"Có một bức ảnh trong túi của em, anh ta đã bị bắt về tội giao cấu với trẻ chưa thành niên. Trong lúc chạy trốn băng qua đường ray đã bị xe lửa..."
Thiên Vy hít vào. Vai cô bé run run từng đợt.
"Em là cô gái rất kiên cường. Em có thể ép nước mắt chảy vào trong, điều đó chứng tỏ em vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời!"
Sau khi Thiên Vy xuất viện, cô gái này quyết định bỏ đứa con đang lớn dần trong bụng của mình rồi tiếp tục đi học. Điều này không hẳn là một điều xấu. Ít nhất cô bé kiên cường rất đáng nể.
Ba Thiên Vy tìm đến cô, lại dập đầu cảm ơn ngay ngoài đường. Cô làm sao dám nhận được, đành nhân lúc hỗn loạn chuồn mất.
Uyển Sang định đón taxi đến nhà trẻ đón An Nhiên, nhưng giờ cao điểm muốn tìm một chiếc trống chưa chắc dễ. Cô vẫy gẫy cả tay rồi.
Chuông điện thoại reo, là Lâm Ngọc Minh gọi cho cô.
Ba năm nay anh ta vẫn lì lợm bám lấy cô. Dù rất phiền phức nhưng cô đành coi như có một cái đuôi.
Lâm Ngọc Minh dường như vẫn chưa từ bỏ ý định cũ với cô. Uyển Sang chưa từng gặp người nào ý chí mạnh mẽ đến dai như đỉa như vậy.
"Alo!"
"Người đẹp! Em đang ở đâu vậy? Tối nay có rảnh đi ăn cơm không?"
"Tối nay... chắc là không bận. Có thể!"
"Mừng quá! Em ở yên đó, anh qua liền!"
"Nè..."
Lâm Ngọc Minh cúp máy. "Qua liền"? Chẳng lẽ anh ta đang ở gần đây?
Cô quay đầu tìm kiếm xung quanh, chiếc xe hiệu Bugatti Veyron màu đen đậu dưới bóng cây hoàng lan kia hình như nhìn có chút quen quen.
Chưa kịp suy nghĩ thì con Ferarri xám tro của Lâm Ngọc Minh két trước mặt cô.
Anh ta hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay. Cô nhún vai mở cửa vào trong. Mặc kệ làm sao anh ta biết
được cô đang ở đây, chỉ cần không bị anh ta khủng bố là được.
"Anh đưa em tới nhà trẻ đi, em muốn đón An Nhiên sớm một tí."
"Được! Ngồi chắc vào nhé!"
"Ôi trời! Anh sợ em bị lọt hay là bay ra khỏi xe?"
"Không, chỉ là sợ em xuống mà thôi!"
"Anh nói nữa em xuống xe thật đấy!"
Cô dọa. Lâm Ngọc Minh đương nhiên đầu hàng.
Uyển Sang tới nhà trẻ, An Nhiên đang ngồi chơi xếp gạch. Con bé vừa nghe tiếng mẹ thì quơ quàu đứng dậy làm đổ cả chồng gạch màu sắc vừa xếp, chạy ra ôm chân cô.
"Mẹ!"
Uyển Sang bế con bé. Hôn chụt vào gò má bầu bĩnh một cái, nhéo mũi cưng chiều.
"An Nhiên hôm nay có ngoan hay không nè?"
"Dạ có! Con nghe lời cô lắm! Cô he!"
An Nhiên với tay giật giật áo cô giáo, miệng chu chu đáng yêu.
"Ừ! An Nhiên là ngoan nhất!"
"Mẹ thấy chưa? Cô giáo cũng khen con nữa kìa!"
"Biết rồi! Con chỉ giỏi lí sự!"
"À... bác sĩ Trương nè! Có một việc có thể nhờ cô giúp một chút không?".
"Cô giáo cứ gọi tôi là Uyển Sang là được rồi!"
"Vâng!"
"Cô giáo có vấn đề gì sao?"
"Thực ra là... tôi có một đứa con gái, nó vừa tốt nghiệp khoa tâm lí xong nhưng chưa có việc làm. Không biết cô có thể nhận nó vào làm ở văn phòng của cô được không? Không cần phải trả lương đâu, chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thôi! Nhưng nếu cô thấy không tiện...thì thôi vậy...!"
"À. Chuyện này không vấn đề gì. Dù sao thì tuần sau cô phụ tá của tôi cũng xin nghỉ việc. Vừa vặn có thể nhận con của cô giáo."
"Vậy thì hay quá! Cám ơn cô nhiều lắm!"
"Nhưng mà tôi vẫn sẽ trả lương đàng hoàng. Dù là học hỏi nhưng cũng là lao động mà!"
"Ấy, quả thực là không cần lương mà!"
"Không, coi như tôi thuê một người phụ giúp mình đi. Cô ấy cũng vừa có thể tích lũy kinh nghiệm!"
"Vậy thật tốt quá! Cám ơn cô! Cám ơn cô!"
"Không có gì! Thôi An Nhiên, con chào cô đi!"
"Bái bai cô!"
An Nhiên bóp bóp bàn tay ra vẻ tạm biệt. Lâm Ngọc Minh mở cửa ghế sau cho mẹ con cô. Rồi đi ra đường lớn.
End chap .