Trans: Thanh Trà
Beta: Thủy Tiên
Vu Lại Tử tên là Vu Lại Tử, không phải vì gã bị trọc đầu [], mà là vì gã rất khốn nạn, những, truyền tới truyền lui lại trở thành một gã Vu chốc đầu.
Quanh năm suốt tháng, gã hay ở ngoài đường gánh quang gánh thực phẩm phụ buôn bán, kẻ này ăn nói lưu loát, thích rượu và háo sắc, mỗi khi rảnh rỗi còn thích trêu chọc phụ nữ, vậy nên danh tiếng của gã chẳng tốt lành gì cho cam.
[] Lại tử là chốc đầu, tên của Vu Lại Tử còn được gọi là Vu chốc đầu.
Nhưng, gã cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình, dù sao thì gã cũng là một người độc thân mà, thích làm gì thì làm thôi.
Trần Nguyệt Hoa nói với Lương Hi như vậy.
Lương Hi nghiêm túc gật đầu, cô thầm thở phào, xem ra, e rằng Tần Dương sẽ không thể tìm thấy Vu Lại Tử một cách dễ dàng rồi.
Trần Nguyệt Hoa nở một nụ cười thần bí, bà ấy nhích lại gần Lương Hi, hỏi: “Vu Lại Tử cũng gây sự à?”
“Không, chị à, tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình mà thôi.” Lương Hi cũng không có ý định hỏi Trần Nguyệt Hoa, nhưng, khắp cái xã Lục Trình này, Lương Hi không quen biết ai ngoài bà ấy cả.
“Tôi hiểu mà, cảnh sát các cô đều như nhau cả thôi, lần nào tôi hỏi đồn trưởng Tào chuyện gì thì ông ấy cũng úp úp mở mở không muốn nói, nói cái gì mà giữ bí với chẳng mật, hừ, không biết giữ bí mật chuyện gì nữa.” Trần Nguyệt Hoa tỏ vẻ chê bai mà xua xua tay.
Lương Hi gượng cười, cô vờ như thờ ơ mà hỏi rằng: “Thường thì Vu Lại Tử sẽ xuất hiện khi nào vậy chị?”
“Ngày họp chợ, cứ mồng năm và mồng mười thì chúng tôi sẽ họp chợ.” Trần Nguyệt Hoa vừa nói vừa liếc nhìn cuốn lịch phía sau: “Ồ, ngay ngày mai luôn này, cô xem đầu óc tôi đi này, hai hôm nay cứ mải bận rộn vì chuyện của Tiểu Hà mà cũng quên béng đi mất.”
Lương Hi liếc nhìn cuốn lịch theo ánh mắt của Trần Nguyệt Hoa.
“Cậu ta thường đến lúc mấy giờ?”
“Tầm hơn tám giờ sáng, cậu ta thường bày hàng ở đầu cầu.”
Tám giờ sáng mai, thời gian thì gấp gáp, chìa khoá của phòng hồ sơ đang ở trong tay lão Phương, Lương Hi có muốn đến đồn cảnh sát tìm hồ sơ trước thì cũng không được, chỉ đành đến đó tìm người trước vậy.
Lương Hi chào tạm biệt Trần Nguyệt Hoa rồi vội vàng trở về uỷ ban xã.
Ngày hôm sau, mới sáu giờ hơn là Lương Hi đã thức dậy, hôm nay, có rất nhiều người đang tụ tập ở khoảng trống giữa uỷ ban xã, già trẻ gái trai, người qua kẻ lại, náo nhiệt hệt như ở khu chợ bán thức ăn.
Ban đầu Lương Hi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thế mà, lúc cô ra ngoài đánh răng rửa mặt mới biết rằng, hôm nay có chương trình ở hội trường của uỷ ban, những người này đến sớm để tranh chỗ.
Thời tiết không tốt lắm, có vẻ khá âm u, không khí có thêm đôi phần mát mẻ.
Lương Hi chuẩn bị xong xuôi, cô mặc đồng phục vào, giắt còng tay lên túi quần rồi đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, mọi người đều cảm thấy tò mò với một nữ cảnh sát mặc đồng phục.
Lương Hi chỉ đành chấp nhận sự “kiểm duyệt” này, cô đứng thẳng người và đi ra khỏi cổng uỷ ban xã, và rồi, cô còn đón nhận được nhiều ánh mắt hơn thế.
Lương Hi chưa từng thấy cảnh họp chợ ở xã, hai hôm nay cô chưa bắt gặp nhiều cái đầu trên đường như vậy, dường như tất cả người dân của một xã đã xuất hiện trên con đường nhỏ hẹp này
Trên đường người đông như cửi, người buôn bán bận rộn xếp hàng hoá, có cô gái trẻ bận bịu dỗ dành đứa con đang mặc tã, bà lão đeo chiếc gùi nặng trịch lưu luyến bốn phương, mấy đứa trẻ chạy khắp chốn giục giã bố mẹ mua thực phẩm phụ…
Tất thảy đều nhộn nhịp hiếm thấy, Lương Hi vô thức đi chậm lại, ánh mắt cô nhìn quanh tứ phía.
Không lâu sau, cô đã bị thu hút bởi một sạp bánh rán đơn sơ.
Điều khiến cô dừng bước không phải là những chiếc bánh rán vàng rực hấp dẫn kia, mà là người rán bánh.
Nếu Lương Hi nhớ không nhầm, thì người phụ nữ trung niên có mái tóc hoa râm này là mẹ của Lâm Tiểu Hà đã khuất.
Mới hai ngày không gặp, dường như trông bà ấy đã già nua hơn nhiều, đôi mắt vẩn đục vô hồn, đôi bàn tay gầy guộc cầm đũa cứng nhắc xoay trong chảo dầu, dưới sự khuấy trộn của bà ấy, không lâu sau, bột mì trắng đã biến thành màu vàng.
Trước tình cảnh này, lòng Lương Hi đau đớn gấp bội, cô suy nghĩ hồi lâu rồi đi đến trước sạp hàng, nói với mẹ Lâm rằng: “Cô ơi, cho cháu hai chiếc bánh rán ạ.”
Mẹ Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Hi và bộ đồ trên người cô thì hơi sững người.
“Sáu đồng.” Mẹ Lâm lấy một tờ giấy thấm dầu bên cạnh nồi ra rồi gắp hai chiếc bánh rán trên giá chảo dầu và gói lại, cẩn thận đưa cho Lương Hi: “Cháu là cảnh sát à?”
“Vâng.” Lương Hi nhận bánh rán, đưa cho mẹ Lâm một tệ: “Cô ơi, không cần trả lại tiền thừa đâu ạ.”
“Thế sao được! Chắc chắn là phải trả lại!” Mẹ Lâm vội cúi người tìm tiền lẻ trong hộp.
Nhân lúc mẹ Lâm tìm tiền lẻ, Lương Hi cầm bánh rán và rời khỏi sạp hàng, tiếp tục đi về phía trước.
Cô vừa ăn bánh rán vừa thấy buồn bã trong lòng: Mới mất con gái hai ngày mà đã phải ra ngoài kiếm tiền, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để thấy được rằng, điều kiện gia đình nhà Lâm Tiểu Hà không được tốt cho lắm, không chừng còn tệ hơn những gì Lương Hi thấy.
Lương Hi ăn ngấu nghiến hết chiếc bánh rán ấy.
Sau đó cô đi qua chợ buôn động vật, rồi đi qua một hàng bán quần áo, cuối cùng mới đi lên cầu.
Trên cầu rất chật chội, hai bên đều là sạp hàng, có người bán chim, có kẻ bói toán, còn có người buôn những vật dụng nhỏ như chổi, hót rác,…
Lương Hi tìm kiếm bóng dáng người trọc đầu bán gánh hàng quà vặt trong số các chủ sạp.
Nhưng đến khi đi đến bên kia cầu, Lương Hi vẫn không thấy người này.
Chút nghi ngờ không yên chợt dấy lên trong lòng cô.
Chẳng lẽ Vu Lại Tử đã trốn rồi? Hay là Tần Dương đã tìm thấy gã trước cô một bước?
Lương Hi đứng sững ở chỗ cũ, nhìn vào dòng người tấp nập mà rơi vào trầm tư.
Bỗng, dưới gốc cây to cách đó vài chục mét chợt vang lên tiếng cãi cọ dữ dội.
Lương Hi lập tức cảnh giác, cô lướt nhanh qua dòng người rồi nhìn sang đó, chỉ thấy ở đó đã có một đám người vây quanh.
“Vu Lại Tử, tao…”
“Thằng chó… lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn giết ông mày, xem ông mày trừng trị mày thế nào!”
…
Lương Hi thấp thoáng nghe thấy mấy câu này, cô vô cùng bất ngờ, vội vã chạy đến đó, khi đã gần với đám người đó hơn một chút, cô nói lớn: “Nhường đường chút, tôi là cảnh sát đây.”
Không ai đoái hoài gì đến cô.
Cô lại hét to một lần nữa, có mấy người quay đầu lại, họ nhìn thấy cô.
Không lâu sau, xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Con gái làm cảnh sát à, lần đầu thấy đấy.”
“Đừng bảo là lừa đảo đấy nhé.”
“Thế thì cũng lớn mật thật đấy, dám giả vờ làm cảnh sát mới hay.”
…
Lương Hi không cãi lại mấy người này, cô cố hết sức tách đám người ra, chen vào bên trong.
Chỉ thấy giữa đám người, Tần Dương và một gã trai trọc đầu đang đánh nhau.
Gã trai trọc đầu ấy cao gầy, mặt mũi hồng hào, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trông rất giống Vu Lại Tử mà mọi người nói.
“Vu Lại Tử, mày là đồ cặn bã!” Tần Dương bị vấp chân, nhưng cậu ta lại dễ dàng đè Vu Lại Tử ở dưới đất, hất cát bụi dưới đất lên.
“Ngứa đòn này!” Tần Dương giơ nắm đấm ra rồi vung về phía mặt Vu Lại Tử.
Lương Hi sốt sắng, lập tức lao ra, hai tay cô nắm lấy cánh tay Tần Dương.
“Tần Dương, cậu dừng tay lại!”
Lương Hi vừa dứt lời, thì đã trông thấy nắm đấm của Vu Lại Tử vung lên.
Sau đó, Tần Dương hét lên thảm thiết, nghiêng người ngồi bệch ra đất.
Vu Lại Tử vật vã bò dậy khỏi nền đất, vỗ vỗ bùn đất trên người rồi kéo quần lên.
“Thứ tạp chủng này, con điên đấy chết thì liên quan gì đến ông mày hả, con mẹ mày là bố nó hay là người yêu mà quản lắm thế hả!”
Tần Dương đau đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ta che cằm lại, ánh mắt căm phẫn nhìn Vu Lại Tử.
“Vu Lại Tử, mày chưa xong với tao đâu.”
“Kệ mày, mày là thằng tạp chủng không có cha…” Vu Lại Tử còn chưa nói xong, thì “uỳnh” một tiếng, gã quỳ trên đất, đau đến thét lên không thôi.
“Chó chết, ai mà nham hiểm thế!”
Lương Hy thu chân lại, ít nhiều gì thì cú đạp này cũng đã mang theo sự phẫn nộ của bản thân cô.
“Tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát xã Lục Trình, Lương Hi, hai người ẩu đả đánh nhau nơi công cộng, đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến.” Lương Hi lôi còng tay ra, coi như chứng minh thân phận với tất cả mọi người.
Vu Lại Tử liếc xéo Lương Hi, ban đầu là khiếp sợ vì đồng phục trên người và còng tay của cô, sau đó thì gã khôi phục lại bản tính lưu manh vốn có của mình.
“Hê, con gái ở đâu ra đây, đồn trưởng các cô thấy tôi còn phải gọi là anh! Cô là cái thá gì hả!”
Lương Hi cũng không phải kiểu người hiền lành gì, cô trả lời với ngữ khí bình tĩnh: “Cậu có thể đến đồn cảnh sát rồi nói mấy lời này với ông ấy.”
Vu Lại Tử tức giận: “Đi cái quái gì mà đi, ông đây còn phải buôn bán nữa!”
Lương Hi lắc lắc còng tay, nghiêm túc nói: “Nếu cậu không đi thì tôi đành còng cậu lại thôi.”
Vu Lại Tử hừ lạnh, gã nhếch môi, lau vết máu dưới mũi rồi lại tươi cười mà liếc nhìn Lương Hi.
“Còng thì còng, ai sợ ai nào, ông đây không sợ đâu, tốt nhất là còng cả hai người chúng tôi vào luôn đi! Chó chết! Đời này tôi chưa vào đồn cảnh sát bao giờ đâu, để tôi xem xem đồn cảnh sát thì có gì là hay ho.”
Mọi người nghe xong câu này của Vu Lại Tử thì hăng hái hẳn lên.
“Đồng chí cảnh sát, cô cứ thoả lòng nó đi, nó còn muốn đến đồn cảnh sát ăn cơm ngon nữa đấy!”
“Cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi nào, tôi chưa từng thấy còng tay còng người ta như thế nào đâu.”
“Còng vào đi, còng cả gai luôn!”
“Vu Lại Tử, mày đến đồn cảnh sát rồi thì đừng có mà khóc lóc như con gái!”
…
“Xuỳ! Ông đây có gì mà chưa từng thấy, còn khóc như con gái nữa chứ, ông đây đi thẳng vào đồn cảnh sát luôn, để xem xem ông ta giỏi giang cỡ nào!” Vu Lại Tử nói xong thì cười phá lên, gã giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lương Hi: “Ranh con, còng vào đi, không thì tôi còn đi buôn bán nữa!”
Lương Hi trông thấy dáng vẻ mặt dày mày dạn của Vu Lại Tử thì vô cùng tức giận.
Vì sao gã khốn này có thể sống thảnh thơi không biết xấu hổ như thế còn Lâm Tiểu Hà thì phải chịu đựng sự đày đoạ vốn chẳng phải là của mình?
Đáng ghét!
“Còng đi!”
“Còng nó!”
…
Tiếng ồn ã xung quanh ngày một lớn, dường như đầu óc và tứ chi của Lương Hi đã bị những tiếng hét điên rồ này thúc giục, “cạch” một tiếng, cô còng vào cổ tay của Vu Lại Tử.
Tiếng huyên náo bỗng ngưng lại, chung quanh tĩnh lặng như đã chết, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào Lương Hi.
.
Đọc ????hêm các chươ????g mới ????ại [ Tr????mT r????????ệ????.v???? ]
Lương Hi chưa từng nghĩ mình sẽ dùng còng tay còng người khác dưới ánh mắt của mọi người như thế này.
Nhưng ván đã đóng thuyền, cô có muốn hối hận cũng không được.
Sao bây giờ? Lương Hi thầm nghĩ, chẳng lẽ phải bắt người về thật à?
“Còng cả tôi nữa.” Tần Dương giơ tay ra trước mặt Lương Hi,
Lương Hi nhíu mày nhìn Tần Dương? Thầm nghĩ, sao người này lại làm chuyện không nên làm, cứ nhất quyết chuốc thêm phiền phức vào lúc này.
“Nếu đã là tôi và nó đánh nhau ẩu đả thì đương nhiên tôi cũng phải bị.” Tần Dương nói với biểu cảm lạnh lùng.
Lương Hi khó xử, nếu đã vậy thì cứ dứt khoát làm đến cùng đi thôi.
Cô giơ còng tay lên, nửa bên còng còn lại nhanh chóng còng lấy cổ tay Tần Dương.
Người xung quanh thấy sự việc đã phát triển đến mức này thì lập tức như ong vỡ tổ.
Chỉ còn lại mỗi Lương Hi, Tần Dương và Vu Lại Tử đứng nguyên ở chỗ cũ.
Lương Hi nhìn đám người chen chúc phía xa xa, có một dự cảm không lành chợt dấy lên trong lòng..