Là Yêu Hay Hận

chương 46: thu tới bỏ quạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lần đánh bom bất ngờ này của quân Nhật, mục tiêu cuối cùng chính là phủ đại soái, chúng không muốn nghe theo sự sắp xếp của Liên Minh Quốc Tế mà cố chấp muốn đối kháng lại chủ soái Dĩnh quân - Tiêu Bắc Thần, dọa nạt và thúc ép hắn ký vào hiệp định đình chiến, âm mưu đoạt lấy quyền sửa độc quyền đường ray xe lửa tại tỉnh phương bắc.

Một mặt, Tiêu Bắc Thần bị chính phủ miền nam gây khó dễ, không thể đối mặt trực tiếp với Nhật, mặt khác Liên Minh Quốc Tế đang gây áp lực, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Trận đánh bom này đã thể hiện sự yếu kém của bộ phận Phòng không - không quân của Dĩnh quân, ra trận sợ hãi là sai lầm khó mà bỏ qua được. Tư lệnh bộ phòng không là La Ứng, cùng một số quan viên đã bị cách chức và điều tra, tiếp theo đó Tiêu Bắc Thần lại bận rộn với những công việc giải quyết hậu quả sau vụ đánh bom, cùng với việc đảm bảo phòng không ở thành Bắc Tân không còn một kẽ hở để bọn Nhật có cơ hội ném bom lần thứ hai. Hắn bận ở đại doanh bắc tới tận đêm khuya rồi mới đưa Lâm Hàng Cảnh về Hoa Thinh châu.

Trời mưa to đến nửa đêm cũng không tạnh. Trong khu vườn ở Hoa Thinh châu, lá chuối bị mưa xối vào vang tiếng lộp độp. Trong đêm đen nhạt màu, tiếng gió thổi bị cản lại sau cánh cửa ban công. Phòng ngủ có không khí ấm áp dễ chịu, tuy nhiên, bình hoa ở trong phòng rỗng không, trông có vẻ trống vắng.

Tiêu Bắc Thần ngồi trên sô pha, cách Lâm Hàng Cảnh một cái bàn trà nho nhỏ, hắn hơi cúi đầu, chăm chú băng bó vết trầy trên cổ tay cô bằng vải lụa. Lông mày hắn đen mà dày, đang nhíu lại, tới khi buộc lại cẩn thận xong rồi thì đôi mắt mới đỡ căng thẳng, hắn lặng lẽ buông tay.

Cô trông vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì nói nhỏ: "Cũng đâu phải bị thương nặng, anh xem anh kìa, băng bó chặt thế làm gì."

Tiêu Bắc Thần nhìn cô, không nói một tiếng. Trên bàn trà có đặt một đĩa hoa quả, có mấy quả lê. Hắn cầm dao rồi gọt vỏ, vỏ lê được gọt theo vòng tròn rồi rơi xuống từ tay hắn, rất nhanh sau đó hắn đã gọt xong. Bỗng có tiếng cửa mở, là Vân Nghệ bưng trà đi vào.

Tiêu Bắc Thần đưa lê đến trước mặt cô, cô nói: "Quả lê to thế em ăn sao nổi."

Hắn bèn đáp: "Vậy mỗi người một nửa."

Tiêu Bắc Thần đặt lê lên đĩa, cầm dao định bổ đôi, không ngờ Lâm Hàng Cảnh vội vã ngăn: "Đừng!" Bàn tay cầm dao của hắn liền dừng lại. Cô nhìn nhìn hắn rồi một lúc lâu sau mới nói: "Em không thích ăn."

Vân Nghệ rót trà xong ở bên, thấy hai người như thế thì nhanh nhẩu nói: "Tam thiếu gia đúng là sơ ý, là gì có ai cắt lê mà ăn đâu? Thiếu phu nhân sợ phải phân ly với thiếu gia đấy!" (Cắt lê và phân ly là hai từ đồng âm) Cô biết mình nói đến đây là đủ nên nói xong liền thức thời mà đi ra ngoài. Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảng yên lặng, hai người cứ ngồi như thế. Tiêu Bắc Thần đặt quả lê xuống đĩa. Cái yên lặng này càng ngày càng sinh ra một loại cảm giác ngượng ngùng và rầu rĩ. Cô quay đầu nhìn chậu cảnh rồi bỗng lên tiếng: "Nên cắm vài cành hoa vào đó mới đẹp."

Hắn đáp: "Lát nữa đợi mưa tạnh rồi bảo Vân Nghệ ra vườn ngắt ít hoa vào."

Cô hỏi: "Vậy hái vài cành cẩm chướng được không?"

Hắn nói: "Chỉ cần em thích là được."

Cô nói một câu, hắn liền đáp một câu, giọng nói lại có vẻ hờ hững. Cô không tìm nổi chủ đề nói chuyện nữa, cuối cùng sự trầm mặc tiếp tục tới. Không ngờ hắn cũng chẳng nói năng gì, đứng dậy, quay người đưa lưng về phía cô, nói: "Khoảng thời gian này em hãy ở lại Hoa Thinh châu, giờ tình hình bên ngoài đang loạn lạc như thế, em lại... có thân phận đặc biệt..."

Cô nhìn lưng hắn, đáp lời: "Em hiểu rồi, em sẽ không gây phiền hà cho anh."

Hắn ậm ừ một tiếng, coi như đáp lời, sau đó nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây."

Cô liếc nhìn hình bóng hắn, sau đó chầm chậm quay đầu đi, ánh mắt dừng ở chiếc bàn trà bằng gỗ lim, cô nói: "Anh đừng buồn."

Hắn hơi sững người, không lên tiếng mà chỉ đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau mới nói một tiếng: "Ừ."

Trên bàn trà là trà Vân Nghệ vừa rót ra, vẫn còn bốc hơi lên. Lâm Hàng Cảnh bưng lấy cốc trà bằng cả hai tay, những ngón tay trở nên ấm áp hẳn. Có tiếng cửa mở, là hắn đã đi ra ngoài. Cô quay đầu nhìn, cánh cửa đóng chặt đó giống như bóng lưng hắn, đều toát ra cái lạnh.

Cô cúi đầu, chầm chậm đặt cốc trà trở lại chiếc bàn.

Mùa thu năm nay mưa rất nhiều, đến tháng , thời tiết càng lạnh hơn. Lâm Hàng Cảnh thường ngủ ít và ngủ không sâu, gần như mỗi sáng tỉnh dậy dều có thể nghe thấy tiếng mưa rả rích bên ngoài truyền vào trong căn phòng yên ắng. Trận mưa này không biết sẽ tiếp tục đến lúc nào nữa. Hoa lá ngoài vườn đều tàn cả, quả thật là một cảnh:

Lá ngô đồng mùa thu bên giếng vàng đã úa,

Không cuộn rèm châu vì ngại sương đêm lọt vào.

Dù lò hương, gối ngọc cũng không thêm nhan sắc,

Nằm nghe giọt đồng hồ ở Nam Cung triền miên.

Trường Tín thu từ kỳ (Khúc hát mùa thu ở Trường Tín kỳ ) - Vương Xương Linh

Trường Tín là tên cung đời Hán, ở phía tây bắc huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây. Người cung nữ trong bài này là Ban tiệp dư, nữ quan của vua Hán Thành Đế, bị thất sủng do lời gièm pha của Triệu Phi Yến. - Nguồn

Vân Nghệ gõ cửa rồi bưng bữa sáng vào, thấy Lâm Hàng Cảnh đang khoác áo khoác đừng trước cửa sổ, không biết là đang nhìn gì. Cửa sổ cũng chỉ khép hờ. Vân Nghệ vội vàng nói: "Tam thiếu phu nhân, bên ngoài trời đang gió to, mưa to, cô mau đóng cửa lại đi, lát nữa lại ốm thì biết làm sao giờ."

Lâm Hàng Cảnh quay đầu lại nhìn cô, sau đó cười nhẹ: "Em chỉ ngắm cảnh một lúc thôi, làm gì mà ốm được."

(Mình mới đổi xưng hô Lâm Hàng Cảnh và Vân Nghệ thành chị/em, do bây giờ mới thấy Lâm Hàng Cảnh gọi cô ấy là chị.)

Vân Nghệ liền đáp lời: "Tối mấy ngày trước vẫn sốt đấy thôi. Cảnh ở đây thì có gì đẹp mà ngắm cơ chứ, thiếu phu nhân ngày ngắm, đêm cũng ngắm, không thấy chán à?" Vân Nghệ đi đến, cũng bắt chước Lâm Hàng Cảnh nhìn ra ngoài. Lâm Hàng Cảnh đang tính cản, bỗng nghe Vân Nghệ cười khúc khích: "Ai ôi, tôi sai rồi, tôi nghĩ nhầm cho tam thiếu phu nhân. Đây đâu phải là ngắm cảnh trong vườn, rõ là nhìn ra cổng lớn của Hoa Thinh châu. Thiếu phu nhân đang đợi ai đây?"

Lâm Hàng Cảnh lại không cười, chỉ nhắm mắt nói: "Chị đừng nói linh tinh, em không đợi ai cả."

Vân Nghệ tức thì không cười nữa, nhớ ra là từ sau khi đi khỏi vào ngày hôm đó, gần tháng trời Tiêu Bắc Thần vẫn chưa về. Cô ngại không dám nhắc tới chủ đề này nữa, bèn nói: "Tam thiếu phu nhân, cứ đứng đây thì mệt lắm, gió lại lạnh nữa, chúng ta qua bên ngày ăn chút đồ ăn sáng đi."

Lâm Hàng Cảnh lắc lắc đầu, cười nhẹ: "Hiện tại em không muốn ăn gì cả, có lẽ là do sáng dậy sớm quá, nên giờ lại cả thấy khá buồn ngủ. Em ngồi trên sô pha một lát vậy." Cô vừa nói vừa đi đến sô pha và ngồi xuống. Vân Nghệ nhanh chóng cầm chiếc chăn đến để cô đắp, sau đó sờ trán cô, hơi nóng, Vân Nghệ ngạc nhiên nói: "Tam thiếu phu nhân, cô hơi sốt rồi."

Lâm Hàng Cảnh cười: "Em không sao, em vừa uống thuốc, chị không phải lo đâu."

Vân Nghệ đáp lời: "Uống thuốc thì không ăn gì làm sao được, để tôi đến nhà bếp xem có gì thanh đạm không. Thiếu phu nhân cứ nghỉ một lát đã nhé." Cô cẩn thận đắp chăn cho Lâm Hàng Cảnh xong xuôi liền quay người đi ra, không kịp nghe thấy Lâm Hàng Cảnh nói với cô: "Chị Vân, lấy cho em tờ giấy với..."

Vân Nghệ xuống lầu đi đến phòng bếp ở đằng sau, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nha đầu Tiểu Hàn mới tới, giọng nói có đôi phần chế nhạo: "Thật là tiếc cho tam thiếu phu nhân xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng giữ được tam thiếu gia."

Tiếp lời là tiếng thím Vu - người làm việc vặt trong bếp: "Tiểu Hàn, cháu mới đến không lâu mà đã dám nói nhăng nói cuội. Tam thiếu phu nhân đẹp người..." Tiểu Hàn cười ha ha: "Thím à, thím thế này chắc chưa xem phim rồi, có xinh đẹp đến nhường nào thì cái chuyện 'thu đến vứt quạt' cũng thường thấy thôi. Cháu thấy tam thiếu phu nhân cứ lạnh lùng, cũng chẳng có thủ đoạn, nếu là cháu ấy à..."

Chỉ người vợ bị người chồng không quan tâm/ để ý đến, như chiếc quạt bị vứt xó khi cái lạnh tới.

Còn chưa kịp nói xong thì thấy Vân Nghệ đi vào, cô vội vàng im miệng, giả vờ đi lui sang một bên như không có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ Vân Nghệ đi tới, chẳng nói chẳng rằng mà tát bốp một cái lên mặt tiểu Hàn. Tiểu Hàn ngớ người, nghe Vân Nghệ cười lạnh lùng: "Mày là cái thá gì mà dám ở đây khua môi múa mép? Tính tình kiểu này mà lại còn mơ trèo cao để làm phượng hoàng? Mà còn chưa kể đến tấm chân tình của tam thiếu gia với tam thiếu phu nhân, cả nhà chúng ta ai cũng rõ hết. Thậm chí nếu sau này tam thiếu gia có tìm một người vợ lẽ thật thì cũng chẳng tới lượt mày. Nhân lúc còn sớm hãy bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi, đi làm mấy chuyện có ích chút."

Tiểu Hàn bất ngờ bị mắng một tràng, mặt mày tức đến đỏ bừng, lại cũng không phải là người giỏi nhịn, vì vậy đáp lời: "Tôi có tính tình không tốt đấy, làm sao mà sánh được với chị Vân đây? Giờ chị Vân còn nói tới cả chuyện thứ bậc, ừ thì tôi đã nghe từ lâu chị được dì bảy một tay dạy dỗ trong phủ đại soái, thân phận cao quý như vậy mà cũng chỉ mơ làm một người vợ lẽ, quả thật là có chí."

Vân Nghệ lườm tiểu Hàn một cái: "Đúng là đồ không có giáo dục! Đây là chỗ để mày làm ầm lên à? Nếu còn so đo thêm nữa thì tôi khác nào tự hạ thấp mình! Đi gấp đồ rồi biến đi! Đừng để tôi nhìn thấy nữa!"

Tiểu Hàn vẫn kiên quyết, không hề sợ, mà ngược lại, cô ta càng nói to hơn: "Tôi đã dám nói thì tất nhiên chẳng sợ phải đi! Tôi thấy vẫn nên nhắc chị Vân một câu, đến người đẹp như thiếu phu nhân mà tam thiếu gia còn bỏ được, cái chuyện "thu tới vứt quạt" này có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, chị Vân tự cầu cho mình gặp may mắn đi, nếu không sau này..." [[email protected]]

Cô ta ăn nói xấc láo, Vân Nghệ sao có thể để cô nói hết, tát cho một phát rồi mắng: "Cút đi ngay lập tức! Còn dám nói thêm một câu thì tôi gọi người ở phòng trực lôi ra ngoài!"

Vân Nghệ bưng bát cháo, đẩy cửa đi vào phòng ngủ. Căn phòng vẫn yên ắng như trước, trên bàn trà có đặt một tờ giấy, vẫn đang được gấp lại, chưa hề mở ra. Lâm Hàng Cảnh đắp chăn, nửa dựa vào sô pha. Vân Nghệ đặt bát cháo xuống, đi đến nói với Lâm Hàng Cảnh: "Tam thiếu phu nhân, tôi mang cháo đến rồi, cô ăn một ít đi."

Lâm Hàng Cảnh nhìn bát cháo đang đặt trên bàn, nói nho nhỏ: "Lúc này em vẫn chưa muốn ăn."

Vân Nghệ khuyên: "Dù thế nào cũng phải ăn chút đi, cô vẫn còn bị ốm..."

Lâm Hàng Cảnh lắc lắc đầu, nhìn Vân Nghệ, sau đó khẽ nhắm mắt rồi nói: "Hay chị cứ để đó đi, lát nữa em ăn."

Vân Nghệ nhìn thấy viền mắt Lâm Hàng Cảnh hoe đỏ, trong mắt loáng thoáng thấy nước mắt, lòng cô không khỏi lo lắng, cô hỏi: "Thiếu phu nhân, cô..."

"Em không sau, đầu váng quá thôi, chị ra ngoài đi."

Vân Nghệ không thể nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ đành phải đi ra. Lâm Hàng Cảnh ngồi một mình trên sô pha, vốn dĩ cô đã hơi sốt, lúc này cơn sốt lại càng hoành hành, hai má đỏ bừng, mắt lấp lánh nước. Đôi lông mi dài cong càng ngày càng đen, tóc tai cô hơi rối, có vài sợi buông xuống. Cả người cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn mấy cành trúc trong chậu cảnh. Một lúc lâu sau, cô bỗng cười cười, nói khẽ: "Hóa ra là vậy... Thu đến vứt quạt... Nếu đúng là vậy, thì cũng tốt."

Cô cảm thấy đầu óc như rối bời, hàng ngàn suy nghĩ quyện vào nhau, những chuyện trong quá khứ thay nhau hiện lên trước mắt. Tháng ngày đã dài như thế mà cô vẫn nhớ rõ từng chuyện một. Không cách nào quên được giây phút nọ, khi phủ đại soái nổ tung, hắn ôm cô vào lòng thật chặt, và cả câu nói "anh chỉ còn mỗi em"...

Cuối cùng cô cũng hiểu thế nào là gọi là "để ý"...

Lúc này, chỉ cần nhớ đến hắn là trái tim cô lại đập rất nhanh, đến chính cô cũng không thể không chế nó được. Loại cảm giác đó không khỏi khiến cô thấy sợ, thậm chí hoảng loạn, lo được lo mất. Hiện tại hắn đang gặp khó khăn nên cô càng không thể nào yên tâm. Cô lại nhớ đến đứa con Nam Quy, đứa bé mà cô nhớ da diết, lòng cô lại càng quặn đau, cũng càng sốt ruột, chỉ mong mọc thêm đôi cánh để bay ngay sang Mỹ. Những ý nghĩ cứ không ngừng xuất hiện rồi chồng chéo lên nhau...

Có một tiếng "tạch" vang lên. Cửa sổ bị gió thổi bật mở ra. Bên ngoài, gió mưa liên miên, rèm màu trắng tung bay theo gió. Nước mưa hắt hết vào trong phòng làm nhiệt độ phòng trở nên cực kỳ thấp. Lâm Hàng Cảnh ngẩn người ngồi trên sô pha, đắm chìm trong suy nghĩ, người cô như đông cứng ở đó, mặc kệ cửa sổ mở toang, kệ gió lạnh thấu xương, hình như cô không hề cảm giác thấy...

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio