Lạc Diễn Tiên

chương 100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở lại vương phủ, Văn Nhân Lạc trực tiếp khóa mình trong phòng. Co rúc ở nơi hẻo lánh, hai tay ôm lấy chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Cả căn phòng yên tĩnh dị thường.

"Ôi, ngươi không biết sao, Sở vương gia tuổi còn trẻ đã chết trên sa trường." Trên đường cái, đám dân chúng nhao nhao nghị luận.

"Không phải chứ? Sở vương gia trước đây là tai họa, bây giờ đã trở thành đại anh hùng."

"Không nghĩ tới nha."

"Có điều ta nghe nói, Tấn Dương công chúa cũng tiến cung ngay hôm đó."

"Ngươi nhắc đến, ta mới thấy thật sự khổ Tấn Dương công chúa rồi. Còn cả hai bé con chưa hiểu chuyện kia nữa."

"Nữ nhi hoàng đế người ta chắc ngươi không biết? Hình như là vì giữ đạo hiếu, nên mới chịu gả đi. Tấn Dương công chúa dung mạo đẹp nhất Đại Tấn ta mà."

"Làm như ngươi đã từng nhìn thấy Tấn Dương công chúa rồi không bằng."

"Tất cả mọi người đều nói như vậy sao?"

"Ngươi thì biết cái gì, trước khi Tấn Dương công chúa chưa xuất giá, đã có mối quan hệ thân thiết với trưởng tử của thừa tướng. Ngươi đừng nói cho ai nghe đấy, lại đây, ta cẩn thận nói cho ngươi nghe."

"..."

"..."

"Công chúa, công chúa, ngài mở cửa ra đi a, công chúa." Tiểu Niên lo lắng gõ cửa phòng. Công chúa từ sau khi hồi cung trở về, vẫn nhốt mình trong phòng. Hai ngày cũng không có ăn cơm. Tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu được.

"Tiêu Khoan đại ca, ngươi mau tới đây." Tiểu Niên thấy Tiêu Khoan đang đi đến, vội vàng kêu lên.

"Tiểu Niên cô nương, có việc gì vậy?" Tiêu Khoan nghe Tiểu Niên gọi mình, chạy nhanh đến.

"Công chúa tự giam mình trong phòng hai ngày nay rồi, không có chút động tĩnh nào cả, ta lo lắng công chúa sẽ xảy ra chuyện, Tiêu Khoan đại ca, ngươi giúp ta phá cửa ra đi." Tiểu Niên khóc lóc thỉnh cầu.

"Nhưng mà..." Gian phong chủ tử, mình là một hạ nhân sao dám mạo phạm? Tiêu Khoan khó xử. Vương gia tử trận, mình cũng không muốn tin. Nên đã đi chùa cầu phật vài ngày nay rồi. Hy vọng vương gia có thể bình an trở về.

"Tiêu Khoan đại ca, Tiểu Niên biết ngươi là người tốt, vạn nhất vương gia trở về cũng không muốn nhìn thấy công chúa có chuyện gì. Huống chi về sau quận chúa và thế tử phải biết làm sao đây?" Tiểu Niên cũng không để ý lễ tiết. Hai tay nắm lấy cánh tay Tiêu Khoan hung hăng dao động.

Tiêu Khoan ngẫm lại thấy Tiểu Niên nói có đạo lý. Nhìn lại thấy Tiểu Niên đang khóc nức nở, cũng không đành lòng "Tiểu Niên cô nương, ngươi đừng khóc nữa. Để ta thử xem." Tiêu Khoan nói xong vén tay áo lên.

Tiểu Niên đứng ở một bên nhẹ gật đầu. Đôi má còn mang theo nước mắt. Nhìn chằm chằm vào cửa phòng, dường như có thể đem cửa phòng nhìn thấu.

"Đùng, đùng, đùng" Tiêu Khoan cắn răng, dùng bờ vai đập lên cửa. Cửa không có ý tứ mở ra. Dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán. "Tiểu Niên cô nương, vương phi khóa cửa rồi, ngươi chờ chút." Xấu hổ nói với Tiểu Niên.

Tiểu Niên nghe xong nội tâm càng thêm lo lắng. Nắm thật chặt mép váy không biết làm sao. "Tiêu Khoan đại ca, sau ngươi lại ôm tiểu quận chúa đến đây." Nghi hoặc nhìn hành động của Tiêu Khoan.

"Tiểu quận chúa, vương phi ở bên trong, ngươi lại gọi đi." Tiêu Khoan ngồi xổm xuống trước mặt Văn Nhân Kỳ, kiên nhẫn nói với nàng.

"Mẫu phi tại sao lại ở bên trong?" Tiểu quận chúa không hiểu hỏi. Thanh âm non nớt truyền đến, ngửa đầu chớp chớp vài cái nhìn xem Tiêu Khoan. Đối má hồng hồng, đặc biệt hấp dẫn người yêu thích.

"Vương phi nàng đang buồn. Tiểu quận chúa đi an ủi vương phi một chút có được không?" Tiêu Khoan tiếp tục kiên nhẫn.

"Nhưng ta vào không được." Tiểu quận chúa nói xong lắc đầu, vểnh miệng lên.

Tiêu Khoan cười cười. Trong phủ, thế tử tính tình rất giống vương phi, tuổi còn nhỏ mà đã lạnh nhạt vô cùng. Nhưng tiểu quận chúa lại giống vương gia, hoạt bát hiếu động, cả ngày vui tươi hớn hở. Trong phủ khắp nơi đều là tiếng cười của tiểu quận chúa. "Tiểu quận chúa đợi đó, tiểu nhân phá cửa."

"Tiêu Khoan cố gắng thúc vào đi." Thanh âm ngọt ngào lần nữa truyền đến. Trên gương mặt có một lúm đồng tiền, nhìn rất giống vương gia.

Tiêu Khoan lui về sau vài bước, cắn răng nhắm mắt lại trực tiếp xông về phía trước "Phanh!" Thanh âm cực lớn truyền đến. Cửa bị mở ra. Hai người lập tức nhìn nhau.

Tiểu Niên ôm Văn Nhân Kỳ chạy vào trong.

Trong phòng Văn Nhân Lạc như trước co rúc ở nơi hẻo lánh. Vẫn không buồn nhúc nhích. Nghe tiếng nửa ngày mới ngẩng đầu lên, vành mắt đã biến thành màu đen, mí mắt sưng lợi hại, cả khuôn mặt đều tái nhợt không một tia huyết sắc. Bờ môi khô nứt, đầu tóc rối bời nằm tán lạc trên trán, trong miệng thì thào nói ra mấy thứ gì đó.

"Công chúa." Tiểu Niên để Văn Nhân Kỳ xuống vọt tới. Quỳ gối trước mặt Văn Nhân Lạc "Công chúa, ngài làm sao vậy? Công chúa?" Không thể tin nhìn vào Văn Nhân Lạc. Mình chưa bao giờ nhìn thấy công chúa thế này? Ở đâu còn giống bộ dạng lúc trước.

"Tiểu Niên... Tiểu Niên, nàng trở về rồi sao? Tiểu Niên?" Văn Nhân Lạc ngước lên, nắm lấy cánh tay Tiểu Niên. Dùng thanh âm khàn khàn nói ra. Trong giọng nói mang theo kì vọng.

"Tiêu Khoan đại ca, phiền ngươi đi mời thái y về đây." Tiểu Niên quay đầu nhìn Tiêu Khoan đang đứng tại chỗ.

"Được" Tiêu Khoan nhẹ gật đầu. Trông thấy bộ dạng công chúa, mình cũng thật sự hoảng sợ.

"Mẫu phi, mẫu phi. Người làm sao vậy?" Văn Nhân Kỳ nhìn xem mẫu phi trước mặt, tay đặt trên cổ tay Văn Nhân Lạc, nhẹ nhàng hỏi.

Văn Nhân Lạc quay đầu nhìn bé con trước mặt có dung mạo giống nàng vài phần, ôm vào trong lòng. "Kỳ Nhi, mẫu phi phải làm sao bây giờ? Kỳ Nhi..." Nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm. Muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Muốn khóc thế nào để giải tỏa được cảm giác đau khổ này. Nội tâm vô cùng đau đớn, hết sức rõ ràng. Chỉ có thể bất lực bắt lấy hy vọng cuối cùng.

"Mẫu phi..." Văn Nhân Kỳ vẫn đứng tại chỗ tùy ý để cho Văn Nhân Lạc ôm. Vểnh miệng lên yên lặng không nói gì.

Tiểu Niên đứng một bên dùng tay áo lau nước mắt.

"Tiểu Niên cô nương, Tấn Dương công chúa đột nhiên chịu phải kích động quá lớn, tâm tình biến chuyển, cộng thêm thân thể suy yếu. Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ không ổn. Tiểu Niên cô nương hãy mau chóng giúp công chúa bình phục lại tâm tình." Lão thái y từ trong nội cung vội vội vàng vàng chạy đến bắt mạch, lắc đầu thở dài. Mấy ngày trước đây thấy Tấn Dương công chúa vẫn còn tốt, hôm nay đã biến thành bộ dáng này. Thật sự đáng tiếc.

Vừa rồi tiểu quận chúa đã trấn an công chúa, công chúa đã nghỉ ngơi. Lúc này mới chịu để thái y bắt mạch. Sợ quấy nhiễu công chúa. Tiểu Niên nhẹ gật đầu "Xin hỏi thái y, nếu cứ như thế sẽ..." Cuối cùng vẫn chỉ dám hỏi tại cửa ra vào.

Lão thái y hiểu được ý Tiểu Niên muốn nói gì, lại thở dài một hơi "Nếu để tình trạng này kéo dài, chỉ sợ sẽ mất trí nhớ. Tâm bệnh còn có tâm thuốc. Lão phu cũng bất lực. Tiểu Niên cô nương xin lượng thứ..." Nói xong hai tay ôm quyền nói.

Tiểu Niên sợ hãi đến nói không ra lời. Cau mày, phải làm sao bây giờ? Thái y viện trong triều đình còn bất lực, vậy công chúa chẳng phải... Nghĩ đến trực tiếp quỳ gối trước mặt lão thái y.

Lão thái y càng thêm hoảng sợ "Cô nương đây là làm gì?" Liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Tiểu Niên.

"Thái y, van cầu ngài, hãy cứu lấy công chúa, cứu lấy công chúa a. Thế tử và quận chúa còn nhỏ như vậy, vương gia ngài ấy..." Tiểu Niên một bên khóc lóc một bên khẩn cầu thái y.

"Tiểu Niên cô nương, nếu công chúa còn gặp tình huống thế này, xin hãy mau chóng thông báo cho lão phu." Đây là việc duy nhất mình có thể làm. Tâm thuốc hiển nhiên chính là Sở vương. Nhưng... Trời cao quả thật đố kỵ anh tài rồi.

"Đa tạ thái y. Đa tạ thái y." Tiểu Niên vội vàng khấu đầu.

"Tiểu Niên cô nương, ngươi đầy lại làm gì nữa vậy? Đây là chức trách của lão phu. Tiểu Niên cô nương đừng quá khách khí." Nói xong lại nâng Tiểu Niên dậy.

Tiểu Niên thuận thế đứng lên. Lau nước mắt trên gương mặt.

"Cô nương, thuốc an thần ở đây, lão phu trước hết phải vào hoàng cung phục mệnh." Nói xong nhấc hòm thuốc, ôm quyền nói, xoay người rời đi. Sau khi trở về hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ. Thái ý cũng không phải dễ làm a.

Tiễn thái y rồi, Tiểu Niên nhìn xem công chúa đang ngủ say, lắc đầu, đem thuốc thái y đưa, xoay người đi vào phòng bếp.

Nửa canh giờ sau, Tiểu Niên bưng chén thuốc vào trong, thấy Văn Nhân Lạc vẫn còn nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đi vào gian phòng. Chén thuốc bốc khói lên, Tiểu Niên cố ý cầm mứt hoa quả đặt lên bàn. Rút cuộc có nên gọi công chúa hay không? Do dự.

Văn Nhân Lạc chậm rãi mở con mắt ra, ngẩn người nhìn xem nóc giường.

Tiểu Niên còn đang do dự, nhìn thấy công chúa dậy rồi, vội vàng chạy tới "Công chúa, ngài uống thuốc đi." Nhẹ giọng nói với Văn Nhân Lạc.

"Sao nàng còn chưa tới dỗ ta uống thuốc?" Văn Nhân Lạc quay đầu nhìn Tiểu Niên đang không biết phải làm sao.

"Công chúa..." Tiểu Niên chợt nhớ tới lời của lão thái y. Cúi đầu.

"Tiểu Niên, nàng đâu rồi?" Khởi động thân thể, ngồi ở trên giường, hỏi Tiểu Niên.

"Công chúa..." Tiểu Niên khó khăn nói.

"Tiểu Niên, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng nàng đã chết rồi ư?" Văn Nhân Lạc tâm tình kích động.

"Công chúa, vương gia ngài sẽ trở về. Vương gia lúc trở về cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy công chúa như vậy đâu, công chúa vẫn là nên bồi dưỡng thân thể thật tốt mới phải." Tiểu Niên thấy kinh hãi, vội vạng an ủi.

"Phải, ta không được để Diễn lo lắng. Tiểu Niên, bưng thuốc đến đây." Văn Nhân Lạc gật đầu phụ họa.

Tiểu Niên tranh thủ thời gian bưng chén thuốc đến. Vẫn không quên thổi thổi. Nâng đến trước mặt Văn Nhân Lạc.

Văn Nhân Lạc chau mày. Bưng chén thuốc lên, ngưỡng đầu trực tiếp uống vào. Uống hết vẫn còn nhắm mắt, không dám nhúc nhích.

Thuốc đắng, thì ra là đắng như vậy... Yên lặng chờ đợi cơn đắng tan đi trong miệng mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio