Ngọc này... Giống với khối ngọc trên người phụ thân mình nhìn thấy vài ngày trước đây, trên đó còn khắc chữ "Đồng", là ngọc bội của mẫu thân mình, mà Bàn Long là đại biểu của Hoàng gia...
"Ngọc này, từ đâu ngươi có?" Tiêu Thành Diễn xác định đây chính là ngọc bội của Văn Nhân Lạc, vội vàng hỏi.
"Công tử, bất kể là ở đâu, công tử nhất định sẽ ưa thích nó chứ?" Nam tử kia vẻ mặt cười gian, nhìn vị công tử này nhất định trên người không ít bạc, mình cũng có thể kiếm chút tiền.
"Ta hỏi ngươi khối ngọc bội này ở đâu ra?" Tiêu Thành Diễn tức giận tới mức nắm chặt lấy cổ áo hắn đem ấn vào tường.
Nam tử kia vốn cũng không có cao hơn Tiêu Thành Diễn, mà Tiêu Thành Diễn lại biết võ công. Khiến hắn sợ run, vội vàng lắc đầu.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngọc bội này ở đâu mà có, nếu không nói... ta liền lấy mạng ngươi." Tiêu Thành Diễn nhất định không bỏ qua.
Nam tử bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Cả buổi mới run rẩy nói: "Công tử xin tha mạng, ngọc bội này là một người tên Lưu thẩm từ Hoa Xuân Lâu bán cho ta."
"Vậy ngươi là tiểu nhị ở Hoa Xuân Lâu?" Tiêu Thành Diễn biết được địa chỉ, trong lòng có phần an tâm, tiếp tục hỏi.
"Vâng, đúng vậy." Chỉ thấy mặt nam tử kia phút chốc đỏ lên.
"Còn có một vị cô nương áo trắng đang trong lầu của các ngươi?"
"Công tử, nói ra cũng có chút xinh đẹp đấy... Cái kia?"
"Cái gì mà chút xinh đẹp? Nương tử của ta xinh đẹp như vậy mà." Tiêu Thành Diễn đến bây giờ cũng không quên khoa trương nét xinh đẹp của Văn Nhân Lạc. Nói xong liền cầm tên nam tử kia đi đến cửa sau Hầu phủ.
"Nhị thiếu gia" Gia đinh canh giữ cửa sau thấy Tiêu Thành Diễn tranh thủ hành lễ.
Tiêu Thành Diễn chỉ vào một người trong đó nói, "Ngươi, cầm tên này nhốt vào kho củi cho ta, không có lệnh của bổn thiếu gia không được phép thả hắn ra." Nói xong cầm tên nam tử ném xuống đất, rồi đi tìm Tiêu Khoan.
"Thiếu gia, ngài tìm ta?" Từ khi công chúa bị mất tích, Tiêu Khoan thập phần tự trách mình, hiện giờ nghe thấy nhị thiếu gia tìm mình, cơm cũng không ăn, liền chạy đến gặp thiếu gia.
Tiêu Thành Diễn đến, từ trong tay áo lấy ra lệnh bài của phụ thân đưa cho Tiêu Khoan, "Tiêu Khoan, ngươi theo lệnh bài này điều động một nghìn binh sĩ cho ta, ngươi đem binh sĩ đến bao vây Hoa Xuân Lâu, không được cho một ai bước ra khỏi cửa, ta sẽ đi đến Hoa Xuân Lâu ngay bây giờ, ngươi cũng mau đi làm đi."
Tiêu Khoan nghĩ hôm nay nhất định phải làm thật tốt nhiệm vụ của mình, chính mình làm mất công chúa không nói, thiếu gia lại thay mình gánh tội, mình đã có lỗi với thiếu gia không thể để cho ngài thất vọng, liền cầm lệnh bài chạy đi.
Tiêu Thành Diễn đến trước cửa Hoa Xuân Lâu, liền nghe thấy các cánh đàn ông trong đó đang nghị luận.
"Ngươi biết gì chưa, đêm nay Hoa Xuân Lâu có cô nương bán đêm đầu tiên đấy."
"Biết, biết, ta đây bất tài đành cầm bạc quay về."
"Aiz, các ngươi nói xem cô nương kia xinh đẹp đến nhường nào?"
"Ta đây chỉ có thể nói, xinh đẹp như Thiên tiên, tươi mát thoát tục."
"Thôi, không nói với các ngươi nữa, ta đi xem đây."
Tiêu Thành Diễn nghe xong tranh thủ vọt vào, sợ chậm trễ, Tiêu Khoan bây giờ còn chưa tới, mình cũng không đợi được nữa.
Vừa vào đại sảnh, đã thấy tú bà đứng trên khán đài giới thiệu gì đó, khuôn mặt vô cùng vui vẻ. Mà các cánh đàn ông dưới đài cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nhìn đến cô gái đang ngồi dưới đất, Tiêu Thành Diễn liền thất vọng, cô gái này tuy xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải Văn Nhân Lạc.
Tiêu Thành Diễn đang định đi, nàng kia liền ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc khẳng định chính là nàng rồi.
Nàng vội vàng gạt hết đám người ra, vọt lên phía trước, tú bà thấy mừng thầm nói: "Ôi, ta nói công tử a, đừng nóng vội, đừng nóng vội, còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới." Nói xong cầm khăn tay vung qua vung lại.
Tiêu Thành Diễn lại ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi kia đã ngân ngấn nước, không còn quan tâm gì nữa, nàng hiện đang ở trước mắt, phải nhanh chóng cứu nàng ra.
Nàng liền trở người, nhảy lên đài.
Tú bà thấy vậy vội kêu người tới: "Bắt lấy tiểu tử này cho ta."
Hộ vệ của Hoa Xuân Lâu được lệnh ùa vào. Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng không giấu giếm võ công của mình nữa, trực tiếp ra tay rất nặng, không chút lưu tình.
Văn Nhân Lạc đang ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, biết rõ ngươi sẽ đến mà.
Trong đại sảnh hỗn loạn vô cùng, một số thì lưu lại xem náo nhiệt, một số thì bỏ chạy bạt mạng.
Khi Tiêu Thành Diễn đánh gục tên hộ vệ cuối cùng, nàng tranh thủ thời gian chạy đến Văn Nhân Lạc đang ngồi trên mặt đất, một tay ôm chặt lấy nàng.