Văn Nhân Lạc đẩy cửa thư phòng ra, trông thấy phụ hoàng đang xem tấu chương, đi đến trước mặt ngài quỳ xuống: "Phụ hoàng, xin người tha cho phò mã."
Văn Nhân Chấn lúc thấy nữ nhi mình đẩy cửa đi vào đã biết nàng tới là muốn làm gì, nửa ngày mới mở miệng: "Trẫm mới gả Lạc Nhi cho hắn được vài ngày, hắn đã làm con mất tích rồi, vậy mà lại không bẩm báo, đúng là đáng giận." Giọng nói mang theo phẫn nộ. "Biết vậy trẫm lúc trước sẽ không đưa ra quyết định này."
Lưu công công nhận được ánh mắt của Văn Nhân Chấn liền đem cái ghế để phía sau công chúa. Mà nàng vẫn duy trì tư thế quỳ như trước. Văn Nhân Chấn nhìn nữ nhi thở dài một hơi: "Lạc Nhi con đứng lên rồi nói."
"Phụ hoàng, người thả phò mã ra đi, đều là do Lạc Nhi chạy loạn khắp nơi."
"Lần này may là Lạc Nhi trở về bình an, nếu không giáo huấn hắn, không chừng lần sau hắn sẽ tiếp tục như vậy."
"Phụ hoàng, chàng là phò mã của con, nếu phụ hoàng không buông tha cho phò mã, vậy con sẽ quỳ mãi chỗ này không đứng lên." Nói xong ho hai tiếng.
Văn Nhân Chấn biết rõ nữ nhi bệnh chưa khỏi hẳn, thở dài một hơi: "Lạc Nhi cứ đứng lên trước đã, trẫm sẽ bảo Lưu công công mang Tiêu Thành Diễn đến đây."
"Hoàng thượng, Định Quốc hầu và trưởng công chúa đến cầu kiến." Ngoài cửa Lưu công công chạy vào bẩm báo.
"Thật là đúng lúc, cho bọn họ vào đi." Văn Nhân Chấn nghĩ đến liền sinh khí, nữ nhi nhà mình mất tích còn dám gạt mình, mình nhốt con họ trong đại lao, mới có một ngày mà đã đến tìm mình rồi.
"Thần, tham kiến Hoàng thượng."
"Thần muội, tham kiến Hoàng thượng."
Văn Nhân Đồng cùng Tiêu Hầu gia quỳ sát bên nhau.
"Đứng lên đi." Văn Nhân Chấn liếc hai người một cái.
"Xin hoàng thượng, thả Diễn Nhi ra." Văn Nhân Đồng nói xong hành lễ.
"Các ngươi về trước đi, ngày mai trẫm sẽ thả hắn, nếu lần sau Lạc Nhi xảy ra chuyện gì nữa, chớ trách trẫm không niệm tình." Nói xong cũng không nhìn đến bọn họ.
Văn Nhân Đồng ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi thăm Văn Nhân Lạc, Văn Nhân Lạc liền cho nàng một cái nhìn yên tâm.
Hai người rời đi, thì Lưu công công cũng mang Tiêu Thành Diễn đến.
"Tham kiến hoàng thượng." Tiêu Thành Diễn nói xong quỳ xuống làm lễ.
Văn Nhân Lạc nhìn hắn, sợi tóc có chút rối, cầm bào cũng có nhiều vết bẩn, thân thể trông tiều tụy đi rất nhiều, hoàn toàn khác với bộ dạng ngang ngược thường ngày.
"Bình thân!" Văn Nhân Chấn nhìn thấy bộ dạng Tiêu Thành Diễn thế này cũng không đành lòng, dù sao cũng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn. Vì vậy lại nói: "Về sau nhớ bảo vệ Lạc Nhi cho thật tốt, nếu Lạc Nhi không vì ngươi xin tha, trẫm còn muốn giam ngươi thêm vài ngày nữa."
"Cám ơn hoàng thượng, thảo dân tuân chỉ." Nói xong thi lễ một cái.
"Đứng lên đi, không được để trẫm thất vọng." Suy nghĩ một chút lại nói: "Ngày mai là ngày ngươi cùng Lạc Nhi hồi môn, hôm nay cứ ở lại Phượng Nhật Cát đi, đó là phủ công chúa mới xây dựng cách đây được vài tháng, lại đương lúc mới đánh giặc xong, quốc khố tài chính khan hiếm, nên phủ phò mã chưa thể xây dựng được." Nói xong phất phất tay áo, tỏ ý muốn bọn họ lui ra ngoài.
Hành lễ xong, Tiêu Thành Diễn và Văn Nhân Lạc cùng nhau đi ra ngoài.
Đến Phượng Nhật Cát, chính là cung điện của Văn Nhân Lạc lúc chưa xuất giá. Bên trong hết thảy đều là hình thức, Hoàng thượng mỗi ngày đều phái người đến quét dọn, Văn Nhân Lạc nhìn thấy, hốc mắt bỗng cay cay. Bỗng nhiên trông thấy một khăn gấm được đưa tới. Vừa nhìn qua đã thấy chủ nhân của nó là hắn.
"Cám ơn" Tiếp nhận khăn gấm lau nước mắt.
"Người nên nói cám ơn phải là ta, đa tạ công chúa cứu giúp." Nói xong hai tay ôm quyền ngỏ ý cám ơn.
"Phò mã cũng đã cứu bổn cung, không phải sao?" Văn Nhân Lạc nhìn bộ dạng của Tiêu Thành Diễn, nói với Tiểu Niên: "Đem nước ấm cùng quần áo sạch sẽ đến đây, chuẩn bị cho phò mã tắm gội."
"Vâng." Tiểu Niên lĩnh mệnh liền đi.
Tiêu Thành Diễn nghe vậy sững sốt một chút, thường ngày người giúp mình tắm gội luôn là Trương Di, nếu thân phận bị phát hiện ngay tại hoàng cung, hậu quả thật không muốn nghĩ đến, hoàng thúc mà biết không phải sẽ muốn lột da mình sao? "Công chúa... ta... không muốn tắm gội."
Văn Nhân Lạc hồ nghi liếc hắn một cái: "Phò mã không phải muốn ngủ ngoài điện đấy chứ?" Thấy quần áo của hắn bẩn như vậy, có lòng tốt cho hắn tắm gội, tên hỗn đản này lại còn không biết cảm kích. Ngẫm lại nội tâm có chút tức giận, liền rời đi.
Tiêu Thành Diễn thấy công chúa đã nói như vậy, nếu từ chối sợ sẽ bị nhìn đến sơ hở, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Đến nhà tắm, hai mắt liền tỏa sáng, phòng tắm của công chúa so với người khác đúng là không giống nhau.
"Phò mã, nô tài đem quần áo của ngày để chỗ này." Tiểu Niên nói với Tiêu Thành Diễn.
"Ừ." Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, rồi hướng đến các cung nữ hầu hạ nói: "Các ngươi đều lui ra hết đi... ta không cần hầu hạ."
Tiểu Niên mang theo cung nữ nhao nhao đi ra ngoài.
"Aiz, cuối cùng cũng đi khỏi." Tiêu Thành Diễn thở phào nhẹ nhõm. Cởi bỏ ngoại bào dơ bẩn của mình ném xuống đất, lúc cởi bỏ khõa ngực xuống, trông thấy hai bánh bao nhỏ trước ngực mình, thở dài một hơi, mình đã bọc ngực nhiều năm liền nên sớm đã thành thói quen, bỗng nhiên đầu óc lại nhớ lại ngày ấy, lúc xốc mền Văn Nhân Lạc lên, nhìn ci ấy của công chúa, hình như lớn hơn mình ít nhiều a, nghĩ đến lại lắc lắc đầu, tát vào mặt ba cái, sao có thể như vậy được? Nàng với mình đều là con gái mà, mình chẳng qua là cải trang thành nam nhân thôi chứ rõ ràng vẫn là con gái.
Trong lòng liền run sợ vội vàng tắm gội, Tiêu Thành Diễn mặc quần áo xong mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may hữu kinh vô hiểm. Vừa đi vừa cầm lấy khăn lau lấy tóc đen của mình.
Đến cửa tẩm cung, hít một hơi thật sâu, cũng không phải là lần đầu ngủ chung phòng với nhau, việc gì phải sợ chứ?