Lạc Lối (Led Astray)

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Roxy nhảy vào ngay, mang theo một giỏ rượu trong một tay và một túi to các đồ lỉnh kỉnh tạp hóa trong tay còn lại. “Này, tất cả các thứ này là gì thế?” Cage hỏi, đỡ lấy túi đồ từ tay cô. Anh nhìn vào bên trong. “Khoai tây, nước sốt, bỏng ngô, và bơ.”

“Như tôi vừa nói, một bữa tiệc,” Roxy vui vẻ nói. “Chào, Jenny. Căn hộ ổn chứ?”

“Ổn, cám ơn cô.”

“Tốt, nó trông thật kinh khủng.” Roxy huýt sáo khi cô ta quan sát đám đồ đạc mới. Cage đã cho những chuyển đồ sắp xếp nó khi họ mang nó vào trong, sau khi hội ý với Jenny về nơi đặt mọi thứ. Chúng thật vừa vặn với kích thước của căn phòng.

“Lấy cốc chứ?” Roxy hỏi. “Nào, hãy chúc mừng chỗ ở mới của cô.” Không cần mời, cô ta đi thẳng vào khu bếp, với Cage ngay bên cạnh. Jenny không còn lựa chọn nào khác là đi theo sau, mặc dù căn bếp quả thật rất nhỏ để có thể chứa đượcc cả ba người.

Cage xé một gói khoai ra và mở nắp để đổ lên một chiếc đĩa nhựa đã có sắn nước sốt Anh khoét miếng khoai tây chiên của mình xuống đĩa nước sốt và đưa nó cho Roxy. Cô ta cắn một miếng, bật cười vì lúc đó cô ta đang cô giật cái nút trên cổ chai rượu. Cage cho nốt phần khoai tây mà Roxy không ăn hết vào miệng mình. Sau đó anh liếm các ngón tay.

Jenny vẫn ở lại phía sau, cảm thấy lạc lõng giữa niềm vui của họ. Cô không có tâm trạng cho một bữa tiệc.

“Tôi không có cái dịch vụ này cho tất cả những người thuê nhà của mình, cô hiểu mà,” Roxy nói với Jenny khi cô tháo những cái nhãn giá trên những chiếc ly mà họ vừa mua chiều hôm đó. Có vẻ như Roxy không thấy phiền hà về việc để bản thân mình tự nhiên như ở nhà trong căn bếp của một người lạ. “Nhưng kể từ lúc cô trở thành một trong những người bạn của Cage và anh ta là bạn của tôi…Ugh!” Cô lẩm bẩm khi anh với lấy cô từ đằng sau và ôm chặt lấy cô, hai tay anh khóa lại bên dưới bộ ngực tròn trịa của cô ta.

“Em thật tuyệt vời. Những người bạn trong lúc hoạn nạn.”

“Tránh xa tôi ra, đồ ngốc, và xắt miếng bơ ra đi.”

Jenny lại có cảm giác lạc lõng. Cô không hòa hợp với họ được. Cô không biết làm thế nào để tham gia trò đùa của họ. Roxy có vẻ biết chính xác cần nói cái gì đến khiến Cage vỡ ra vì cười. Hai tay anh vẫn ngang nhiên chạm vào cô ta không ngừng.

Jenny không biết tại sao sự thân mật mà họ chia sẻ với nhau lại khiến cô bực bội đến vậy. Cô mong chờ họ cư xử với nhau thế nào chứ? Suy cho cùng, họ là tình nhân của nhau mà. Cô biết điều đó. Nhưng biết nó và chứng kiến tận mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô đau đến ngập tim khi bị Roxy phá ngang giữa chừng nụ hôn thứ hai tha thiết, nồng nàn mà Cage đang trao cho cô với sự xuất hiện không đúng lúc của mình.

Anh có thể nào thoát khỏi nỗi đam mê và trông lại rất vui vẻ nhanh thế sao? Anh thực sự đã quên rằng anh đang hôn cô, nói với cô là anh muốn cô nhiều thế nào à? Anh có thể chuyển cảm xúc của mình từ một người đàn bà này sang một người đàn bà khác nhanh đến vậy à? Hình như là anh có thể. Bằng chứng về niềm đam mê thay đổi như chong chóng của anh đang hiện sờ sờ trước mặt cô đấy thôi.

Khi chai rượu đã được mở ra, họ chúc mừng ngôi nhà mới của cô. Jenny nhấp một ít thứ rượu vang rẻ tiền đó. Cô đặt chiếc ly của mình xuống, và, với một câu “Xin phép” mà cô thậm chí còn không chắc là họ có nghe thấy qua tiếng cười lớn của mình, cô đi vào phòng tắm và đóng cánh cửa lại. Cô rõ ràng là chui vào đó đúng lúc kịp để nôn vào ngay chiếc bồn.

“Jenny?” Cage gõ lên cánh cửa phòng tắm vài phút sau đó. Giọng của anh thắt lại vì lo lắng. “Có chuyện gì vậy?”

“Em sẽ ổn ngay thôi,” cô gọi với qua cánh cửa. Cô lau mặt, súc miệng, và cào những ngón tay qua mái tóc.

“Em bực mình với bọn anh à?” Cage hỏi ngay khi cô mở cánh cửa. “Anh biết em cảm thấy thế nào về việc chè chén. Đây là chỗ ở của em. Bọn anh không định làm em bực mình đâu.”

Ngay giây phút đó, cô biết là mình đã yêu anh.

Có lẽ cô đã luôn yêu anh. Nhưng cho đến tận lúc này, khi anh đang nhìn xuống cô với vẻ ăn năn, hối lỗi thì cô mới nhận ra là cô yêu anh đến chừng nào.

Cô đã tự lừa dối bản thân trong tất cả những năm này, tự nói với mình rằng nếu cô tránh xa anh, niềm đam mê của cô với anh sẽ lu mờ. Nhưng tất cả những lúc này nó lại âm thầm quây chặt lấy tâm can cô như một con chai đang khép kín chiếc vỏ của mình, việc góp nhặt những mảnh hiểu biết về Cage, một ánh nhìn, một cái chạm nhẹ, một âm thanh, cho khi tình yêu của cô dành cho anh giống như một chuỗi ngọc trai quí giá bện chặt lấy hồn cô.

Cô muốn bước vào vòng tay anh, muốn được ôm thật chặt, muốn bám vào sức mạnh của anh. Nhưng cô không làm được. Không thể. Không được phép. Jenny Fletcher và Cage Hendren sao? Không thể nào. Cô đang mang trong mình đứa con của một người đàn ông khác, đứa con của anh trai anh. Thậm chí nếu không phải vậy, họ cũng hoàn toàn không thích hợp với nhau. Có bất kì cặp nào mà có nhiều sự khác biệt hơn không? Việc họ ở cùng với nhau trong bất cứ loại quan hệ lãng mạn nào đều là một viễn cảnh không có hy vọng gì.

Ôi, nhưng cô yêu anh!

“Không, không phải đâu, Cage.” Cô nói, trao cho anh một nụ cười héo hắt. “Em cảm thấy không được khỏe lắm.”

Anh căng ra. “Đứa trẻ sao? Tệ lắm à? Bị chuột rút? Chảy máu? Hay làm sao? Anh gọi bác sĩ tới nhé?”

“Không, không.” Cô đặt một bàn tay lên tay anh để ngăn lại nhưng ngay lập tức rút về. “Em chỉ mệt thôi. Em đã đi bộ cả ngày và em nghĩ nó làm em thấy mệt.”

“Sáng nay anh không biết,” anh nói. “Anh lẽ ra nên bắt em vào giường khi ngay khi chúng ta về nhà.”

“Em còn không có một cái giường nữa.”

Anh quắc mắt với cái cố gắng hài hước của cô. “Rồi, ngay khi nó được chuyển tới anh sẽ nhét em vào đó.” Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô ra phòng khách. “Chúc ngủ ngon, Roxy. Chúng ta phải để quý cô này lại để cô ấy có thể nghỉ ngơi đôi chút.”

Roxy nhảy ra khỏi chiếc ghế sô pha mới và nhìn Jenny gần hơn. “Cô trông xanh rớt như tàu lá ấy, cô bạn,” cô ta nói, vuốt mu bàn tay lên gò má xanh xao của Jenny. “Tôi có thể làm gì cho cô không?”

Có, rời khỏi đây, Jenny muốn hét lên. Và giữ bàn tay cô tránh xa Cage ra. Nguồn gốc cơn bệnh của cô là lòng ghen tuông. Cô nhận ra nó, nhưng cô không thể gạt nó đi được. Cô chỉ muốn cô nhân tình của Cage biến khỏi nhà của cô. “Không. Tôi sẽ ổn sau khi ngủ một giấc,” cô lịch sự nói.

Lờ đi những lời phản đối của cô, Roxy và Cage chuẩn bị chiếc giường mới của cô, trải những tấm chăn mát lạnh lên nó. “Ngày mai cô sẽ muốn lau sạch chỗ này và làm chúng mềm mại hơn một chút,” Roxy gợi ý. “Nếu cô cần bất cứ sự giúp đỡ nào để mang chúng vào phòng giặt là, hãy gọi tôi nhé.”

“Cám ơn,” cô nói, biết chắc một điều là cô sẽ không bao giờ yêu cầu bất cứ sự giúp đỡ nào của Roxy Clemmons.

Khi cái giường đã khiến họ hài lòng, họ nhặt những chiếc túi và chai rượu của bữa tiệc lên. Ra đến cửa, Cage nắm lấy cả hai tay của Jenny trong tay anh. “Hãy khóa cửa cẩn thận nhé.”

“Em sẽ làm thế.”

“Nếu em cần anh, giữa đêm, hay bất cứ lúc nào, vì bất cứ điều gì, hãy tới chỗ Roxy và gọi cho anh.”

“Đừng lo lắng cho em.”

“Anh sẽ lo lắng cho em nếu cảm thấy chết tiệt là cần,” anh cáu kỉnh nói. “Em sẽ được lắp một cái điện thoại ngay ngày mai.”

“Nhưng em đã không yêu cầu - ”

Anh đặt ngón tay trỏ lên môi cô. “Anh đã yêu cầu đấy, khi em đi vào phòng vệ sinh sau bữa ăn trưa. Giờ, đi ngủ đi và chúc ngủ ngon.” Anh hôn nhẹ lên môi cô. Lưỡi anh quét nhanh qua môi dưới của cô thật nhẹ nhàng và mau lẹ, cô không chắc là cô không hề tưởng tượng ra nó. Khi anh bước vào màn đêm, anh nắm tay Roxy. “Đi nào, Roxy ngọt ngào, anh sẽ đi cùng em đến nhà.”

Jenny đóng cánh cửa sau lưng họ. Cage sẽ về nhà với Roxy. Họ không ngần ngại tiếp tục cái bữa tiệc mà họ đã bỏ lại. Những hình ảnh cả hai ở cùng nhau, miệng gắn chặt, cơ thể quện lấy nhau, lướt qua đầu cô. Cô khổ sở nằm trong chiếc giường mới của mình một lúc lâu, không thể đi vào giấc ngủ. Cô bị giày vò với cái suy nghĩ về Cage và Roxy. Cage với bất cứ ai.

Rất muộn sau đó cô mới nghe tiếng chiếc Corvette khởi động ở chỗ nó vẫn đỡ bên ngoài nhà cô và đi khỏi.

Hôm sau là ngày thứ bảy, do đó không có sự vội vàng nào trong việc thức dậy và đi làm. Jenny lột tấm chăn khỏi giường, có sẵn quyết định trước khi Roxy đề cập đến việc là chúng sẽ thoải mái hơn khi ngủ sau khi được giặt sạch sẽ.

Vẫn mặc chiếc áo choàng của mình, cô tự mình pha một ít cà phê trong chiếc máy pha cà phê mới của mình, nó chỉ là một trong hàng trăm thứ mà cô và Cage đã đặt ở văn phòng nội thất nhà ở ngày hôm trước.

Cô đang nhấc cốc đầu tiên lên môi thì có ai đó gõ lên cánh cửa. Ló đầu ra cửa sổ trước tiên để xem đó là ai, cô chán nản dựa vào tường. Cô không mong là đối mặt với Roxy sớm đến vậy sau đêm qua.

“Chào,” Roxy vui vẻ nói khi Jenny he hé mở cánh cửa một cách chán chường. “Tôi không đánh thức cô đấy chứ?”

“Không.”

“Tốt. Cage sẽ giết tôi mất. Nghe này, tôi vừa làm chiếc bánh ngon lành này. Nó quá nhiều để tôi có thể ăn một mình, và nếu tôi không đem chia cho ai đó, đó chính xác là điều mà tôi sẽ làm đây.” Cô ta vỗ lên cái hông đầy đặn của mình. “Rồi tôi sẽ sống để hối tiếc về nó.”

Thật khiếm nhã nếu không mời cô ta vào trong, vì vậy Jenny bước lùi sang một bên, nặn ra một nụ cười nhẹ, và nói, “Vào trong đi. Tôi vừa mới pha cà phê xong.”

“Tuyệt.” Roxy đặt cái gói được gói lại bằng lá lên chiếc thớt mới và thản nhiên đặt mình vào một trong mấy cái ghế cong. “Cô có khẩu vị thật kinh khủng,” cô ta đưa ra ý kiến, liếc mắt nhìn xung quanh căn hộ. “Tôi thật sự thích đồ đạc của cô đấy.”

“Cám ơn, nhưng Cage đã giúp tôi chọn nó đấy.”

“Anh ta cũng có cùng một khẩu vị vậy.” Cô ta nháy mắt, nhưng Jenny không chắc cái nháy mắt đó mang ý nghĩa gì. Cô tập trung vào việc rót cho Roxy một cốc cà phê. “Kem hay đường?”

“Đen với Sweet ‘n Low…một người mập mạp nói khi cô ta sắt đồ tráng miệng ướt át,” Roxy nói, tự chế giễu chính mình khi cầm lại cái gói. “Lấy một con dao và hai cái cái đĩa được không?”

Khi chiếc bánh được cắt ra và phần chia của cô được chuyển sang cho cô, cô lịch sự nói, “Cái này trông thật ngon.”

“Thật không? Tôi đã lấy công thức từ một quyển tạp chí đấy.” Roxy bắt đầu ăn phần của mình. Jenny dè dặt hơn nhưng thấy là chiếc bánh trông thật ngon. “Cô có cần tôi giúp bất cứ chuyện gì hôm nay không, như việc mang chỗ vải lanh đó tới phòng giặt là chẳng hạn?” Roxy hỏi giữa những miếng cắn.

“Không, cám ơn cô.”

“Chắc không? Tôi đang rảnh.”

“Tôi có thể thu xếp được.”

“Muốn một miếng khác không?” Roxy nói, cầm con dao lửng lơ phía trên chiếc bánh.

“Không, cám ơn. Mặc dù tôi đánh giá cao việc mang nó đến của cô.”

Roxy buông chiếc dao và chống khuỷu tay lên bàn. Cô ta nhìn Jenny chăm chú với cặp mắt màu nâu thật thà không hề lúng túng. “Cô không thích tôi phải không?”

Jenny bị dội ngược lại. Cả cuộc đời mình, cô luôn tránh những cuộc đối đầu và cô không thể tin được là cô lại bị buộc phải rơi vào tình trạng này. Cô mở miệng phản đối cái lí lẽ một cách lịch sự nhất mà cô có thể, nhưng Roxy đã chặn cô lại.

“Đừng bận tâm phản bác nó. Tôi biết cô không thế và tôi biết tại sao. Bởi vì tôi đã ngủ với Cage.”

Màu sắc đang dâng lên má Jenny và cái cách mà đôi mắt cô tránh cái nhìn của Roxy là lời thú tội rõ ràng nhất. Roxy ngả người trong chiếc ghế của mình. “Nào, hãy thu sự thù địch của mình lại và cất cái vẻ lịch sự dễ thương đó đi. Sự thật là, tôi chưa bao giờ ngủ với Cage cả. Ngạc nhiên không?” cô ta hỏi khi đọc thấy vẻ hoài nghi trên mặt Jenny.

“Hầu như mọi người đều vậy.” Roxy bật cười. “Ồ, nó không phải là vì không muốn, hay thậm chí là không có cơ hội,” cô buồn rầu nói. “Cage là một anh chàng rất bô trai. Một người đàn bà sẽ phải chết nếu không muốn băn khoăn cả đời là việc cưỡi con ngựa giống đó thì thế nào.”

Jenny nuốt mạnh xuống.

“Cage đã kể cho cô nghe về việc chúng tôi đã gặp nhau thế nào chưa?” Jenny lắc đầu. “Muốn biết không?” Cô coi sự im lặng của Jenny là sự chấp thuận.

“Nó là ở một cuộc khiêu vũ sau một cuộc đua bò. Chồng tôi…cô đã biết là tôi đã từng kết hôn chưa?” Lại một lần nữa Jenny lắc nhanh đầu. “Ồ, tôi đã từng kết hôn. Đêm đó chông tôi đang ở trong một tâm trạng tồi tệ vì anh ấy đã không thể ở lại trên một vài con bò chết tiệt Brahman và đã mất hết tiền thưởng vào tay một gã khác. Dù thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng luôn trút lên tôi ra như anh ấy vẫn thường làm. Gần như đánh chết tôi.”

“Anh ta đánh cô ư?”

Roxy cười khúc khích vì sự ngây thơ của Jenny. “Phải, nhiều lần là khác. Duy nhất là đêm đó anh ta thực sự say và đã bị văng ra xa một chút. Cage đã nghe thấy tiếng thét của tôi trong khu đỗ xe nơi mà Todd – đó là tên của anh ta – đã kéo tôi ra. Cage đã dần cho Todd một trận đích đáng và bảo anh ta là nếu anh ta còn làm điều đó với tôi một lần nữa anh ta có thể mong chờ một trận đòn khác.”

Cô nhúng ngón tay vào miếng bánh còn lại trên đĩa và liếm hết phần kem bơ. “Chuyện này xảy ra đã nhiều năm rồi. Todd đã mất trí, nghiện rượu, đố kị, và trút lên tôi. Nhưng tôi yêu anh chàng đó, cô biết không? Bên cạnh đó, tôi không còn ai khác cả. Không có chỗ nào để đi. Không tiền bạc để mua một cái gì đó nếu có.”

“Còn cha mẹ cô?”

“Mẹ tôi đã mất khi tôi lên mười. Cha là một công nhân làm việc trên các dàn khoan. Ông lôi tôi từ giếng dầu này tới giếng dầu khác. Khi tôi kết hôn vào lúc tuổi, ông cảm thấy như ông đã hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của một người cha và quay lưng với nó để tới Alaska. Từ đó tôi không còn nghe được tin gì từ gã con hoang bần tiện đó nữa. Vậy là tôi bị dính với Todd.”

“Một đêm hắn nổi điên, tôi nghĩ hắn sẽ giết tôi. Trước đó hắn đã đe dọa, nhưng lần này tôi nghĩ hắn thực sự sẽ làm. Cage đã cho tôi số điện thoại của anh ấy. Tôi gọi và anh ấy đã tới cứu tôi. Anh ấy đưa tôi tới bệnh viện và trả tiền viện phí để tôi chữa trị. Tôi đã ở lại nhà của anh một tháng sau lần đó. Đó là khi mọi người bắt đầu nói chúng tôi lang chạ.” Cô cười cay nghiệt. “Tôi sẽ không được vui vẻ lắm trong sự xua đuổi. Tôi đã bị phá sản thực sự là một điều tốt.”

“Todd đã rất giận dữ. Hắn tố cáo chúng tôi đã đi lại sau lưng hắn hàng tháng trời, điều đó rõ ràng không phải sự thật. Hắn lái xe tới Mexico và nộp đơn li dị. Điều đó thật tốt với tôi. Duy có điều là sau đó tôi thực sự trắng tay, và tôi biết là mình không thể cứ sống mãi ở chỗ Cage.”

“Cage đã nói chuyện với một số bạn thân của anh ấy cũng là đối tác với anh ấy và mua hoàn toàn khu nhà này. Anh ấy sắp xếp cho tôi làm quản lý. Tôi ở trong khu nhà, cộng với lương.”

Jenny chết sững với lời bộc bạch này. Cô đã đọc báo chí, xem ti vi. Cô biết cái kiểu nói cường điệu này đang thịnh hành. Cô chỉ không bao giờ biết bất cứ ai thực sự trải nghiệm cái loại sống đó trong thực tế.

Roxy bắt gặp cái nhìn chòng chọc của cô một cách điềm tĩnh. “Cage là người bạn tốt nhất mà tôi từng có. Anh ấy là người đầu tiên trong cả cuộc đời tôi quán tâm tới tôi. Tôi nợ anh ấy mọi thứ, thậm chí cả cuộc sống này.”

Cô nghiêng người về phía trước ngang qua chiếc bàn. “Nếu anh ấy đòi tôi trả cho anh ấy bằng cách lên giường, tôi sẽ làm. Và có sẽ yêu từng giây phút có nó.” Cô thấp giọng xuống nhấn mạnh nó. “Nhưng anh ấy không bao giờ làm vậy, Jenny. Tôi nghĩ anh ấy biết hết tất cả những điều mà tôi đã làm. Nếu chúng tôi trở thành tình nhân, nó chắc chắn sẽ làm cho cái tình bạn này trở nên hỗn loạn. Và cả hai chúng tôi đều đáng giá hơn cái hành động đó.” Bàn tay cô chồm tới bao phủ bay Jenny. “Cô không phải ghen tị với tôi đâu.”

Sau một lúc lâu nhìn chăm chú nhau, Jenny cụp mắt xuống. “Cô không hiểu. Cage và tôi không có….chúng tôi không…..không phải là….”

“Có lẽ là vẫn chưa,” Roxy cảm tính nói.

Jenny có lẽ đã ít nghi ngờ hơn về tương lai mối quan hệ của cô với Cage nếu cô có thể thấy anh đêm hôm trước trong căn hộ của Roxy. Thẳng thắn một cách hài hước. Roxy đã nhìn thấy nhiều người đàn ông trong mọi tình huống của con người, nhưng cô chưa bao giờ trong thấy một người đàn ông tương tư đến vậy.

Cage ngồi trên sàn nhà của cô, lưng tựa vào chiếc trường kỷ, nhìn chằm chặp vào khoảng không, khoác lên mặt cái vẻ ngờ ngệch nhất. Anh đã kể về Jenny cho đến tận khi Roxy phải lôi xềnh xệch anh lên và buộc anh phải về nhà, nói với anh là cô buồn ngủ và nếu cô còn nghe thấy cái tên Jenny thêm một lần nào nữa, cô sẽ phát nôn mất.

Để tránh hỏi tới cuộc trò chuyện của cô ta và Cage cũng như để xin lỗi, Jenny nói, “tôi đã thực sự rất thô lỗ với cô.”

“Giờ,” Roxy nói, bỏ qua lời xin lỗi của Jenny với một cái vẫy tay. “Quên nó đi. Tôi cũng đã từng bị mất mặt vì là một người đàn bà hư hỏng rồi.”

“Tôi thích cô,” Jenny nói thẳng thừng, nhận ra rằng cô đang nói sự thật. Người biết chính xác nơi mà họ đứng với Roxy. Không còn vẻ khách sáo nữa. Cô không cố tỏ ra giả vờ và cũng sẽ không để bất kì ai khác làm điều đó.

“Tốt,” Roxy trả lời như thể họ vừa đạt đến một sự thỏa thuận sau những ngày tranh cãi. “Giờ thì ăn nốt phần chất béo quyến rũ này đi trước khi tôi xơi tái nốt. Cái đích nho nhỏ dễ thương của cô đúng là đạt được rồi đấy, nhưng cái cơ thể béo ú mập phì của tôi chắc chắn như quỷ là không thể.”

Bật cười, Jenny cắt một phần bánh khác của cô. “Tôi đã hứa với Cage là tôi sẽ ăn để tăng cân.”

“Anh ta rất lo lắng cho đứa bé.”

“Thế à?” Cô cố tỏ ra hờ hững nhưng thất bại hoàn toàn.

Roxy mỉm cười. “Anh ta nghĩ cô quá nhỏ bé để mang nó. Tôi đảm bảo với anh ta là cô sẽ đi qua thời kỳ thai nghén với những sắc thái vượt trội.”

“Tôi không lo lắng về mình. Tôi lo mọi người sẽ trừng phạt đứa bé bởi một điều gì đó mà tôi đã làm.”

“Quên mọi người đi.”

“Đó là điều mà Cage đã nói.”

“Và anh ấy đã đúng. Cô có vui về đứa trẻ này không?”

“Có chứ. Rất vui là đằng khác,” Jenny xác nhận lại, đôi mắt cô lấp lánh.

“Với sự thương yêu của mẹ và bác Cage của nó, đứa bé sẽ không có vấn đề nào đâu,” Roxy trấn an cô.

“Cô chưa bao giờ có con sao?”

Nụ cười của Roxy nhạt đi. “Không. Tôi luôn muốn những đứa con, nhưng Todd, anh ta, ừ….làm tổn thương tôi một lần, cô biết không? Đã hủy hoàn toàn mọi thứ và tôi xảy thai.”

“Ôi, Chúa ơi, tôi rất tiếc!” Jenny kêu lên bằng một giọng nhẹ nhàng.

Roxy nhún vai. “Chết tiệt, dù sao tôi cũng quá già để có một đứa con và Gary nói điều đó không quan trọng với anh ấy.”

“Gary ư?”

“Anh ấy là người mà tôi đang gặp gỡ,” Roxy nói, sự sôi nổi của cô đã quay trở lại. “Cage đã giới thiệu chúng tôi với nhau. Anh ấy làm việc cho công ty điện thoại. Thực ra thì anh ấy sẽ sớm đến đây để lắp điện thoại cho cô đấy.”

()

Từ sự miêu tả của Roxy Jenny hình dung Gary là một điểm giao nhau của những kẻ mê Playgirl và Prince Valliant. Anh ta không thế. Gary có đôi tai to, cái mũi dài, và một nụ cười tươi, nhưng gương mặt anh ta toát lên vẻ rạng rỡ và vẻ khiêm tốn.

Điều rõ ràng đập vào mắt Jenny khi anh ta tới đó là anh ta và Roxy đang yêu nhau điên cuồng.

“Tôi đã rất muốn tới bữa tiệc đêm qua và mừng cô trở thành hàng xóm,” Gary nói, lắc tay Jenny, “nhưng đã bị gọi ra ngoài vì một hợp đồng. Cô muốn lắp những chiếc điện thoại ở đâu?”

“Những chiếc điện thoại ư?”

“Ba chiếc.”

“Ba cái?”

“Đó là cái mà Cage đã đặt. Tôi gợi ý là phòng ngủ, phòng khách, và nhà bếp.”

“Nhưng - ”

“Cô cứ yên tâm, Jenny, nếu đó là điều mà Cage yêu cầu,” Roxy nói.

“Ồ, được rồi.”

Trong lúc Gary làm công việc của mình thì Roxy giúp Jenny sắp xếp lại nhà bếp. Sau đó họ có thể giặt được tất cả đống vải lanh phủ giường và khăn tắm trước khi gập chúng lại và cất đi. Bất chấp những khác biệt của mình, cả hai đều hết sức thích nhau

“Có ai đói không?” Cage thò đầu qua cánh cửa trước, vẫn để mở kể từ lúc Gary bước vào.

Jenny đã quá yên lòng khi biết được là Cage và Roxy không phải là tình nhân, cô quay về phía cửa khi nghe giọng nói của anh và cười tươi với anh. Cô vội đi về phía cửa, dừng ngay lại khi suýt chút là lao thẳng vào vòng tay anh.

“Nào, đừng dừng lại ở đó,” anh nhẹ nhàng nói.

Cô thu ngắn khoảng cách đang được duy trì giữa họ và ôm anh, thậm chí còn táo bạo trượt tay vào bên dưới chiếc áo vải bông của anh. “Chào,” cô bẽn lẽn thì thầm khi cô bước lui lại.

“Chào.” Anh vội vàng nói. Đôi mắt anh bận rộn quét qua gương mặt cô. “Nói cho anh biết là cái gì khiến anh xứng đáng với sự chào đón này thế và anh sẽ củng cố nó thêm”

“Em phát điên vì anh.”

“Giữ lại sự cuồng nhiệt đi. Anh thích nó. Ôm anh lại đi.”

“Một lần là đủ rồi.”

“Nhưng tay anh đang đầy thứ và anh không thể ôm lại, vậy em ôm anh lần thứ hai đi.”

Đúng là một cơn điên đúng nghĩa, nhưng trong suy nghĩ của mình nó mang lại cảm giác hoàn hảo. Cô vòng tay xung quanh anh lần nữa và đan tay lại sau lưng anh, nghiêng đầu ra sau để nhìn lên anh. “Giờ thì em lại điên vì cái gì vậy?” anh hỏi.

“Em sẽ làm gì với ba cái điện thoại đây?”

“Để giúp cho đôi chân của em khỏi phải đi lại nhiều.” Anh hôn cô thật nhanh. “Nhưng em đã rất vui khi gặp anh. Anh có thể nói vậy. Sao vậy?”

“Anh đã mang bữa trưa tới,” cô ỡm ờ, hất đầu về phía các chiếc túi mà anh đang cầm.

“Em thích thịt băm với pho mát không?”

“Có hành không?”

“Có,” anh cảnh giác trả lời.

“Tuyệt.”

Cả bốn người đã có một bữa trưa hết sức vui vẻ với nhau. “Tôi nghĩ các anh đã lên kế hoạch cho chuyện này,” Roxy nghi ngờ nói, cắn một miếng khoai tây to.

“Tôi đã không định làm điều này,” Cage thề thốt. “Anh đã lên kế hoạch này à, Gary?”

“Tôi có lên kế hoạch này đâu,” anh ta nói, liếm muối từ những ngón tay. “Làm ơn chuyển cho tôi một trong mấy cái doodads có sốt cà chua kia nào.”

“Roxy và em có lẽ đã có vài kế hoachj cho bữa trưa đấy,” Jenny nhẹ nhàng nói.

Cage mỉm cười với cô, mưng là cô có thể dễ dàng hòa nhập vào sự trêu đùa lúc này. “Chúng ta hãy giả vờ là hai người không có đi.”

“Giả vờ, huh? Đừng có bắt đầu bắt chúng tôi phải đóng kịch thế,” Roxy cảnh cáo. “Đúng không, Jenny?”

“Đúng vậy.”

Nói rồi cô định cắn một miếng thịt bằm có phomats của mình, nhưng Cage đã cúi xuống và hôn lên miệng cô.

Cô không nhớ là có bao giờ mình vui vẻ hay cảm thấy tự do hơn thế chưa. Bất kể việc mang thai của mình, Jenny cảm thấy như cô đã trút được cả trăm pounds. Cô đã bỏ lại ngôi nhà của vị linh mục lại đằng sau như một túp lều cũ nát. Mọi thứ của cô đều dành cho cuộc sống mới.

Nhưng cô không hề trốn tránh trách nhiệm của mình đối với nhà thờ. Cô viếng thăm nó thường xuyên và có Cage đi cùng cô. Họ ngồi gần lối ra và ít khi nhìn thấy Bob ngoại trừ lúc nghe thuyết kinh. Nếu ông biết bọn họ ở đó, ông cũng không tỏ dấu hiệu gì. Họ không nhìn thấy Sarah ở chỗ bà ngồi trong vị trí cố hữu ở hàng thứ hai.

Cô và Cage có thể cảm nhận được những cái nhìn lén lút hướng về phía mình và nghe thấy những tiếng xì xầm bàn tán mà dội lại, nhưng họ đã nói chuyện một cách lịch sự với mọi người. Với Cage bên cạnh, Jenny dễ dàng giữ được đầu cô ngẩng cao và bước đi một cách kiêu hãnh.

Cô bắt đầu yêu cầu nhiều hơn với công việc ở văn phòng. Cô đã tiến bộ từ việc trả lời điện thoại và viết thư từ để giải quyết hồ sơ và nhận ra rằng Cage không bao giờ có ý định để cô làm.

“Em phải tự mang mình ra ngoài đi,” anh nói vào một ngày khi anh ghé qua để bỏ một số thư và thấy cô vẫn còn ở đó.

“Mấy giờ rồi?”

“Sau h rất lâu rồi.”

“Cái này thật thú vị. Em đã mất một ít thời gian.”

“Đừng mong là anh sẽ trả cho em tiền làm thêm.”

“Em đang nợ anh mà. Em đã tới chỗ bác sĩ ngày hôm nay trong giờ ăn trưa.”

“Một tiếng rưỡi ăn trưa của em.”

“Bất cứ cái gì. Dù sao, họ đã chạy ngay đằng sau và để em quay về muộn, vậy hãy thôi chỉ trách cứ em đi.”

Cô gập cái biểu đồ lại. “Nếu anh đã cư xử phù hợp với sự tôn trọng mà anh xứng đáng thì anh nên bị một trận đòn.”

“Hm, nghe …rất thú vị.” Anh đi tới đằng sau cô nơi mà hiện cô đang đứng ở phía tủ hồ sơ, ôm lấy eo cô, và cắn vào cổ cô.

“Đừng bảo em là anh đang ở trong S & M đấy nhé.”

“S&M?” Anh bật cười, nhấc môi khỏi cổ cô nhưng vẫn giữ cô kẹp giữa anh và chiếc tủ. “Em biết gì về S&M nào?”

“Rất nhiều. Roxy có một quyển sách chỉ dẫn từng bước một.”

“Roxy đang mua chuộc em đấy. Anh lẽ ra phải nhận ra sớm hơn khi giao em cho cô ấy. Đừng có xem thêm bất cứ quyển sách nào của ấy nữa.”

“Anh không phải lo là em sẽ dùng bất cứ thứ gì như là dây da hay sợi xích. Tất cả đều có vẻ đau. Bên cạnh đó,” cô trêu, “em không nghĩ những cái trang phục màu đen thiếu vải đó trông lại khá hơn trên phục trang mới của em.”

“Anh nghĩ là phục trang mới của em trông sẽ rất thơm tho trong bất cứ cái gì. Nó thật đáng yêu.”

Anh hạ thấp tay anh xuống bụng cô và xoa nhẹ, trước khi dịch chuyển chúng xuống ve vuốt đỉnh đùi cô qua chiếc váy. Jenny rên rỉ và rùng mình quay lại. Anh thả cô ra, nhưng đối mặt với anh không làm cho cô tự nhiên. Nếu có bất cứ chuyện gì, nó cũng làm cho cái tình trạng của cô không ổn định hơn thôi. “Em phải đi rồi, Cage.”

“Để sau đi.” Anh di vén tóc cô sang một bên bằng mũi anh và đưa mình tới cái chỗ nhạy cảm của tai cô.

“Em đang bị muộn,” cô thở gấp khi cô cảm thấy cái quét ẩm ướt của lưỡi anh. “Em nên về nhà thôi.”

“Để sau đi.”

Từ đó phát ra trên đôi môi đang mở của cô và khi anh khép miệng mình lại trên môi cô, mọi sự kháng cự của cô vỡ tan tành. Anh chống tay lên chiếc tủ hồ sơ và nghiêng người xuống cô, ấn cơ thể anh tựa vào cô. Anh nhích người ra rồi lại nghiêng người về phía trước, như thể đang chống tay tựa vào chiếc tủ. Càng lúc cơ thể anh càng áp chặt vào cơ thể cô, sự tiếp xúc như phát ra một luồng điện trong cô.

Di chuyển bàn tay tới cổ cô, anh khép nhẹ những ngón tay mình xung quanh nó, làm nụ hôn sâu hơn khi anh làm vậy.

“Hm, Cage, không,” cô phản đối một cách yếu ớt khi cô cố dứt miệng mình ra. Nó là một nụ hôn làm tan chảy mọi thứ và quét sạch tâm trí và cô có thể cảm thấy bản thân mình đang chết dần vì nó.

“Tại sao?”

“Bởi vì nó thật nguy hiểm.”

Anh lại di chuyển áp vào cô một cách khiêu khích. “Anh xin phép.”

Cái bằng chứng về điều kiện sức khỏe của anh đang thăm dò khu vực mềm mại tinh tế giữa hai đùi cô. “Chúng ta không nên…” Anh lại di chuyển và cô rên lên bất chấp những ý định giữ cho mình không bị tác động. “Chúng ta không nên làm điều này ở đây, trong văn phòng làm việc của anh.”

“Nhà anh thì thế nào?”

“Không.”

“Căn hộ của em?”

“Không.”

“Vậy thì ở đâu?”

“Không đâu cả. Chúng ta không nên làm điều này ở bất cứ đâu cả.” Gần đây, mỗi khi anh hôn cô đều khiến cô nhớ lại cái đêm với Hal. Những nụ hôn của Cage đều gợi lại những kí ức sống động một cách đầy ngạc nhiên. Hai anh em đều hôn với cùng một sự mãnh liệt, sự mơn trớn của họ đều kích thích như nhau. Nhưng không hiểu sao, với sự đáp ứng những nụ hôn của Cage, cô lại cảm thấy mình đang phản bội Hal. Có phải cô đã run rẩy trong vòng tay anh theo cái anh là cô đã làm mỗi khi Cage chạm vào cô không?

“Jenny, làm ơn.”

“Không.”

“Anh đau đấy. Anh đã không ở cùng với một người phụ nữ nào kể từ lúc - ” Anh suýt nữa đã nói, “Từ lúc làm tình với em.” Rồi nói trớ đi “một thời gian rất dài rồi.”

“Đó là lỗi của ai vậy?”

“Của em. Anh không muốn bất kì ai khác ngoài em.”

“Hãy tới một trong những nhà chứa cũ của anh ấy. Em chắc là anh sẽ tìm được quý bà nào đó sẵn lòng với anh.” Cô sẽ chết mất nếu anh làm điều đó. Hàng ngày cô đều nín thở, tự hỏi đến khi nào thì Cage sẽ mệt mỏi vì dành quá nhiều thời gian cho cô và quay trở về với các cuộc chè chén của mình. Cô cảm thấy mình sẽ phải nắm lấy vận may của mình. “Hoặc là thanh toán với cửa hàng tạp hóa đi.”

“Hãy mời anh qua đêm đi.”

“Không.”

“Em đã sống ở căn hộ của mình tuần rồi và anh mới chỉ được chính thức mời vào trong có hai lần.”

“Và hai lần là quá nhiều. Anh ở lại quá lâu và không cư xử đàng hoàng lúc ở đó gì cả.” Chúa ơi, cô ước gì anh ngừng việc hôn vào cổ cô theo cách đó đi. Cảm giác thật tuyệt. “Mọi người sẽ nhìn thấy chúng ta cùng nhau khắp thị trấn và họ sẽ lại bắt đầu xì xào.”

“Họ đã từng nói về cái gì khác sao? Đâu phải mùa bóng.”

“Anh không nhín thấy sao? Khi việc em mang thai lộ ra, mọi người sẽ nhảy ngay đến kết luận là - ” Cô ngừng lại.

Đầu anh ngẩng lên và anh nhìn vào mắt cô. “Họ sẽ nhảy đến kết luận gì?”

“Rằng đứa bé là của anh chứ còn gì nữa,” cô đáp, nhìn chằm chằm vào chiếc khuy cổ trên áo sơ mi của anh, tránh nhìn vào mắt anh.

“Và điều đó sẽ tệ đến thế sao?” Giọng anh nghe như thể nhai phải sạn, và đầy bức xúc như cô.

“Em không muốn anh bị khiển trách vì cái mà anh không làm.”

“Anh sẽ không quan tâm nếu bị khiển trách. Anh sẽ không thèm để ý nếu điều đó mang lại cái quyền được làm cha đứa con của em.”

“Nhưng điều đó sẽ không đúng, Cage.”

“Anh đã bị người ta bàn tán vì những điều mà anh không làm trước đây. Mọi người cứ tự nghĩ thế. Nếu họ làm rối tung những sự thật, em cũng không thể làm gì để thay đổi quan điểm của công chúng đâu.”

“Em không tin.”

“Em không nghĩ là Roxy là tình nhân của anh chứ?”

“Không.”

“Em không có khiếu nói dối tí nào cả, Jenny,” anh chế nhạo. “Em thậm chí đã gọi cô ấy là một trong những ả đàn bà dơ bẩn của anh. Em nghĩ bọn anh đang cặp kè với nhau. Đó là lí do em khó chịu trên đường về nhà đêm đó sau khi anh lôi em ra khỏi chiếc xe buýt.”

“Nếu em đã khó chịu thì đó là do em đã bị săn đuổi bới một gã điên, kẻ đã có gan dừng hẳn một chiếc xe buýt Grey và bắt cóc một ai đó ra khỏi nó.”

Ngọn lửa giận hờn của cô khiến anh thích thú. “Chúa ơi, em thật dễ thương.” Anh hôn lên chót mũi cô. “Nhưng em không đánh trống lảng được đâu. Anh đã nghĩ Roxy và anh đang có vấn đề phải không?”

“Ồ, anh có thể trách em sao?” cô nói một cách đề phòng. “Anh không thể giữ được tay khỏi cô ấy.”

Anh siết chặt lấy xương sườn cô nơi mà tay anh hiện đang đặt lên. “Anh cũng không thể giữ tay mình khỏi em, vậy chúng ta đều biết đó không phải là bằng chứng để kết luận hai người ngủ cùng với nhau.”

Cô cảm thấy nóng bừng từ trong ra ngoài. “Cái duy nhất mang em quay lại với ý định ban đầu của mình. Anh không nên lúc nào cũng chạm vào em thế.” Giọng của cô thiếu kiên quyết thậm chí đối với ngay cả bản thân.

“Em không thích khi anh chạm vào em sao?”

Ai không thích chứ? Ai không muốn cái cách ngón cái của anh quết nhẹ lên phần dưới ngực cô trong khi những ngón tay mạnh mẽ của anh trùm lên những chiếc xương sườn của cô chứ? “Anh chắc chắn là thích chạm vào em rồi,” anh thì thầm khi bàn tay anh vuốt ve lưng cô và kéo cô đến gần cho một nụ hôn khác mà cô không có sức để phản kháng.

“Mời anh ăn tối đi, Jenny. Ăn tối ở nhà em có vấn đề gì không?”

“Bởi vì khi Cage Hendren ăn tối ở nhà của một người đàn bà, nó nghiễm nhiên là bao gồm nhiều hơn chỉ là ăn một bữa cơm.”

Miệng của họ tiếp tục bám lấy nhau và tách ra một cách nhẹ nhàng, ve vuốt. “Lẻo mép.”

“Dựa trên sự thật mà.”

“Ok, anh thừa nhận. Anh muốn dành một buổi tối riêng với em. Hít thở sâu một chút nào. Điều đó có gì sai sao?”

“Mọi thứ.”

“Được rồi,” anh thở dài. “Anh đã đề nghị em hết sức dễ thương, nhưng là em muốn thô bạo đấy nhé. Anh sẽ không để em rời khỏi văn phòng này cho đến khi em mời anh tới căn hộ của em ăn tối đâu. Giờ, anh vẫn có thể tiếp tục đứng đây hôn en, duy có điều, anh đang rất bị khuấy động.”

Anh chen đôi chân vào giữa chân cô và nêm chặt hông họ lại với nhau. “Nhanh thôi, những nụ hôn sẽ không đủ. Anh sẽ lần mò tới những chiếc khuy đó trên áo blouse của em. Đảm bảo đấy. Chính xác là . Sẽ mất giây, gần như là giây rưỡi. Rồi anh sẽ biết áo nhóc của em màu tử đinh hương hay xanh. Anh sẽ biết hoàn toàn, nhưng anh không theer nói chính xác màu của nó. Và rồi - ”

Cô đẩy anh ra. Nụ cười của anh thật quỷ quái, nhưng anh nói cứ như một cậu nhóc hư hỏng người vừa mới đọc tất cả những tạp chí A. “Anh rỗi vào tối thứ sáu.”

“Đừng quá đáng thế, Cage,” cô nói một cách mỉa mai.

“Jenny, nơi nào có em dính dáng đến thì anh đều dễ dàng như Ruda Beth Graham lớp vậy.”

“Ôi, anh thật kinh khủng!” cô đẩy anh sang một bên và cầm chiếc ví lên. “Ạnh lại đang ra tối hậu thư cho em đấy, nhưng hãy đến lúc h nhé.”

“Sáu.”

Cô ném cho anh một cái nhìn chê trách và đặt tay lên nắm cửa. “Jenny?” Cô quay lại. “Cái áo ngực đó màu gì vậy?”

“Nó chỉ để em biết thôi,” cô xấc xược nói khi bước ra khỏi cánh cửa.

“Và để anh khám phá,” Cage nói với một nụ cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio