"Woa! Nhà bồ thật tuyệt nha, đẹp đẽ thoáng mát…ai, cảm giác thật bình yên, thật…"
"Thật lạnh lẽo!" Edward hai tay bỏ túi quan sát cấu trúc căn nhà, thuận miệng bổ sung lời nói của Alice.
Alice động tác táy máy cứng đờ.
Phải ha, ngoại trừ Jen ở đây thì có còn ai khác đâu ? Không có cha mẹ, người thân lại ở xa tít.
Jen cười yếu ớt, mắt nhìn xa xăm bầu trời xanh thẩm. Cô mới không cần ai bên cạnh đâu.
Jen lúc này thật đẹp đẽ tinh khôi, khí chất tự do tự tại khiến người ta cảm thấy giây lát tiếp theo cô sẽ hoà mình vào gió cuốn đi.
"Jen à, dọn tới nhà mình đi...Jen ơi, Jen à.." Alice nhíu mày, cô không thích Jen như thế này. Cảm giác không thật khiến cô chua xót cùng tiếc nuối.
"Hử ? Đùa gì thế !?" Cô sửng sốt. Không nên nha, ở cùng bầy ma cà rồng sẽ không có kết cục tốt đâu. Bella là một điển hình a. Yêu đến đánh mất bản thân và bất chấp tất cả, không nên a, không nên!
"Là đảm bảo an nguy của tôi !" Edward nâng mắt giọng lành lạnh.
Cả nhà họ đã bàn với nhau, cho Jen chuyển tới. Bởi trước khi Jen có thể bảo đảm an nguy Edward, cô nên còn sống nguyên vẹn. Họ cũng cần tìm ra nguyên do dự báo tương lai của Alice.
Với lại phong ấn kí ức yếu ớt, nhỡ lúc đó Jen nhớ lại sẽ nổi điên mà tự sát…Rồi họ phải giải mã bí mật này ra sao chứ ?
Hôm qua, hắn đã điên cuồng trong rừng cả tiếng đồng hồ để áp bức bạo phát cùng ham muốn bóp chết Jen.
Hắn mất khống chế lao về căn phòng có mùi hương đặc trưng của cô.
Ý niệm chợt tắt lịm khi thấy suy diễn kí ức trong đầu cô tuôn trào do Alice xâm nhập.
Khống khổ…tuyệt vọng…trống rỗng…vô hồn!
Hắn cảm thấy cô như tìm kiếm niềm vui từ mọi người.
Vâng, Edward là một ví dụ điển hình!
Mọi lúc mọi nơi cô đều mỉm cười…đều là nụ cười ôn nhu mà xa cách.
Chỉ khi vừa rồi, hắn mới thấy được ý cười trong mắt cô. Dù đó cơ hồ là thoáng qua!
Có phải ở nơi ngôi nhà gia đình kia đã khiến cô trở nên nguội lạnh mặc dù đã mất kí ức hay không.
Edward không phải loại người dễ xuất ra thương hại hoặc là…động tâm?
Một con người vẫn luôn cười vô tư nhưng trong mắt kia không chút ý cười vui vẻ…bạn sẽ nghĩ thế nào? Chán ghét? Hay chua xót? Đau lòng sao?
Tại sao hắn lại có cảm giác này?
Hắn mặc kệ, bây giờ vẫn nên là lôi kéo Jen dọn về ở cùng bọn hắn.
Họ sẽ cho cô biết thế nào gọi là gia đình? Thế nào gọi là ấm áp? Thế nào là…
Cũng vì sự quyết tâm này khiến ngày buổi sáng đầu tiên Jen ở nhà Cullen khi hắn bắt gặp tình trạng này có chút hối hận. Bây giờ mới phát hiện Jen ham ngủ..à không lần gặp đầu tiên...lúc Jen leo lên cây định ngủ...có quá muộn không?
"À..ừ..hôm nay chủ nhật? Anh đi chỗ khác chơi đi..tôi mu..ốn ng..ủ..a!"
Lười nhác nói xong lại vùi đầu vào gối…ngủ ?
"Đây là nhà tôi đấy. Dậy đi heo lười!"
Trong chăn ấm lộ ra đôi mắt mờ mịt. Phải ha!
Với suy nghĩ này, có lẽ Jen đã quên mất mình mới chuyển tới nhà Cullen hôm qua dưới lôi kéo của Alice..=,=
Cô hé đầu ra khỏi chăn. Ánh mắt mông lung, khoé môi ửng hồng, giọng điệu ai oán:
"Ed, anh là đồ chết tiệt, có biết tôi đang ngủ không hả?"
"Hừ, để yên cho tôi ngủ, please, please!"
Edward đen mặt. Leo lên giường, tay giật chăn đang trùm kín người cự tuyệt tiếp nhận ánh sáng.
Cảm giác được thân thể một trận mát mẻ, khoé môi cô run rẩy, tay kích động chỉ mặt Edward đang ngây ngốc nhìn mình.
"Edward, anh..c.ái đồ...biến thái!"
Vài sau giây...
Rầm
Edward bị đá văng khỏi phòng...mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Hắn vẫn lặng yên đứng đó.
Vài phút sau...
Bốp
Cảnh cửa mở ra, khi nhìn thấy Edward ngoài cửa, cô lần nữa đạp ngã hắn đang dựa vào vách tường không chút phòng bị.
"Edward, anh cái đồ...chết tiệt..!"
Cạch Cửa phòng vội đóng lại…
Gây hoạ xong bỏ trốn chính là đây!
Nhưng nếu Edward không cho đánh, Jen sẽ có cơ hội đá thoải mái được sao?
"Coi như đó là phí tổn đi. Cô.."
"Vô sỉ!" Trong phòng vọng ra thanh âm tức giận.
"Được rồi. Tôi sẽ để cho cô yên!"
Edward không nói gì đáp ứng nguyện vọng ban đầu của cô, bỏ đi.
Trong phòng, Jen cười tủm tỉm...
Edward lại bị cô chơi một vố nữa rồi!
Một tên biến thái không biết hai chữ xấu hổ nha!
Điều này, đã dự báo trước tương lai Edward còn bị lừa dài dài a!
Cô vùi đầy vào gối tiếp tục sự nghiệp vinh quang.....ngủ! @[email protected]"