Chẳng lẽ cô đã trở về hiện đại, nhưng mà cô không muốn ở nơi đây.
Nơi đây, giả dối giả tạo đến mức khiến cô ghê tởm, ngột ngạt đến khó thở.
Bọn họ dùng chung bàn, thoạt nhìn cả nhà ăn cơm thực ôn hoà ấm áp. Thế nhưng, đó lại là niềm khổ sở của cô.
Giả...tất cả đều là giả! Không có gia sản của ba mẹ để lại cho cô, họ sẽ ở đây sao? Không có ba mẹ gây thù trút oán, cô sẽ bị bắt hành đến mức trái tim cũng trở nên phế thải? Họ cho cô được những gì mà đến lúc chết lại để gánh nặng gia tộc lên vai cô?
Mà gánh nặng này cũng rất nhẹ nhõm vì họ trực tiếp giết kẻ đã hết giá trị lợi dụng - Liễu Ninh.
Cả đời, cô không một người bạn cũng không một người thân nào.
Không bất cứ kẻ nào lưu vết ở tim cô.
Trái tim trong suốt tinh thuần!
Tựa như Ella cô ấy ngây thơ bị đầu độc đến mức tự kỉ đi...
Xung quanh một màu đen tối.
Cô bị mắc kẹt ở giữa hai không gian sao?
Esme lo lắng nhìn Calisele hỏi:"Tại sao con bé chưa tỉnh nữa? Bất ổn sao?"
Calisele thấy biểu hiện lúc hôn mê của Jen liền gật đầu xác nhận.
"Tinh thần không ổn định. Nếu cô ấy không muốn tỉnh lại, có thể ngủ mãi mãi"
Edward nhíu mày khó chịu:"Hừ! Nếu cô ta là người bình thường, nửa đêm sẽ leo cây "
Alice nghĩ nghĩ gật đầu tán thành. Leo lên cây cao đó , ít nhất cũng mất mấy tiếng đi, mà lúc họ tìm được cô cũng chỉ h.
Nếu cô biết nhân phẩm mình bị bôi một cách vô duyên nhất định sẽ bật người dậy, minh oan:"Tôi.hoàn.toàn.bình.thường!"
Dĩ nhiên, Jen làm sao dám chửi cả nhà họ mới là không bình thường. Vẫn có đạo lí: dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu a!
Roselie bất mãn:"Mang người này về làm gì? Cô ta thế này làm sao mà bảo toàn an nguy của Edward!"
Đúng vậy, đây là nghi hoặc chung của mọi người.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vể phía người bày ra tất cả.
Alice suýt nhảy dựng lên:"Wey! Đừng nhìn con bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống thế kia!"
Khi tất cả sắp chìm vào trầm mặc, một thanh âm yếu ớt truyền vào tai mọi người.
Tất cả im lặng quan sát.
Ánh mắt nhìn sinh vật lạ đổi thành vỡ lẽ 'cô ta thực sự không bình thường.
Bởi vì, một loạt hành động tự nhiên như diễn ra ở nhà...
PhanhJen 'lại' nhờ vào cánh cửa khiến mình thức tỉnh không ít.
Cô tròn mắt nhìn mọi người, nghẹn đến nửa ngày mới phun ra một câu rất có khả năng làm người ta tức chết.
"Sao...các người...ở nhà của tôi?"
Esme có chút bắc đắc dĩ cười.
Mọi người lấy tiêu chuẩn : im lặng là vàng!
Esme nhẹ nhàng nói:"Cháu làm mình thức tỉnh một chút. Nơi này là nhà của chúng ta!"
Jen há hốc mồm, giây lát cười gượng nặn ra một chữ:"Dạ"
Sau khi nghe Alice thuật lại hiện trường một cách hoành tráng, Jen bị đả kích chỉ có thể thở dài.
"Thật xin lỗi! Là cháu làm phiền mọi người rồi. Còn nữa, cảm ơn mọi người đã chiếu cố"
Alice rất hưng trí:"Jen, tại sao cô lại leo lên cây a?"
Jen oán hận:"Hic...là do con sói kia đuổi theo tôi. Suýt đói chết còn không phải do nó ban tặng?"
Tập thể mọi người im lặng triệt để một cách kì dị.
"À, vậy tại sao cô vào rừng giờ đó?" Alice vẫn không buông tha.
"Tôi là mới dọn tới. Là bị lạc a!"
Đến lúc Alice trở cô về liền trợn mắt nhìn cô, bất khả tư nghị:"Chẳng phải cô đi vòng qua đằng sau nhà rồi đi thẳng là sẽ ra đường lớn sao? Còn đi hướng từ cầu đi ra chỉ là đường nhỏ rắc rối!"
Jen trong lòng lại rủa: Lan, anh là đồ chết tiệt!
"Alice, cảm ơn cô đã đưa tôi về."
Alice lên xe phẩy phẩy tay nói:"Lần sau, nhớ tới nhà dùng cơm nhé Jen!"
"Ừ...nói với cô Esme là mình sẽ nấu một bữa mời mọi người"
Cô rất thích tính cách hào phóng của Jen, mỉm cười đáp ứng.
Jen có chút mệt mỏi. Rốt cục cô đã lạc vào thế giới gì vậy?
""""»P/s : ta đã qa đoạn giới thiệu nhân vật.
T : có một số pn đã biết nhân vật troq Chạng vạng, hay trăng non...chẳq hạn
T : nếu k pt' có thể từ trq qá trình đọc mà nhận thức nhân vật.