Những tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ, Giai Kỳ mở mắt. Nhìn sang bên cạnh đã trống không. Có lẽ anh đi từ sớm rồi.
Cô không biết mình làm cách nào mà vượt qua được một đêm qua. Sự chịu đựng đã ăn sâu vào trong máu rồi sao?
Giai Kỳ lấy ra viên thuốc tránh thai, nhìn nó ngẩn người. Ánh mắt ngây dại.
Một đêm qua đã phá nát sự tự tin của cô, cô hoài nghi không biết Lục Tử Sâm có cho cô thời gian hay không.
Vì thế đây là cách duy nhất, mang thai đứa con của anh. Khi đó, hai người họ sẽ tiếp tục ở bên cạnh nhau. Có lẽ, có đứa con ràng buộc, anh sẽ suy nghĩ lại bắt đầu cuộc sống mới với cô chăng?
Thế giới của cô chỉ có duy nhất Lục Tử Sâm, luôn luôn là Lục Tử Sâm. Mất đi anh rồi cô còn lại gì? Hai bàn trắng sao.
Chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng muốn thử, muốn đánh cược một lần.
[….]
Giai Kỳ thay quần áo, lê thân thể mệt mỏi của mình đến trường. Hôm nay, tới đây cũng là để nhận bằng tốt nghiệp. Hiệu trưởng nhà trường còn đích thân tiếp cô. Ông quan tâm hỏi han cô đủ điều. Giả tạo quá! Cô thầm mỉa mai ở trong lòng.
Từ miệng của hiệu trưởng cô biết được Nghiêm Thanh được thư mời của học viện âm nhạc Pháp từ trước khi cùng cô sang Newyork cơ. Nếu như cô đồng ý thì giờ đang vi vu bên Pháp rồi nhưng mà không có nếu như bởi vì cô rõ ràng mình không có tình cảm với Nghiêm Thanh.
Cơn gió thổi qua làm vài sợi tóc bay tán loạn. Giai Kỳ đưa tay lên vuốt lại rồi khép áo khoác chặt thêm, lạnh quá! Nhưng cô không muốn trở về chung cư. Nơi đó khiến cô thấy áp bách.
Giai Kỳ chưa bao giờ cô đơn đến vậy. Cô không phải chưa từng một mình chỉ là khi người ta nếm được chút quả ngọt, sẽ khát vọng nhiều hơn. Càng không chịu đựng được chút đắng chát nào.
Cho đến khi đèn đường đồng loạt sáng lên, cô cười khổ, chung quy cũng phải trở về thôi.
Căn hộ tối đen, thật may mắn không có Lục Tử Sâm ở đây. Giai Kỳ vắt chiếc áo khoát lên thành ghế, không có anh cô cũng lười nấu ăn bây giờ còn không có tinh thần nữa. Cô liền nấu tạm một bát mì ăn chống đói.
Ăn được một nữa thì nghe thấy vang lên tiếng mở cửa, Giai Kỳ nhanh chóng sốc lại tinh thần. Lục Tử Sâm bước vào thấy cô ăn mì thì nhíu mày lại.
” Sao lại ăn thứ không có dinh dưỡng này?”
Giai Kỳ cố nở nụ cười
” Không có anh em lười nấu, anh ăn không?”
” Ừ, ăn tạm cũng được”
Lục Tử Sâm trông rất mệt mỏi, nếu bình thường anh sẽ kéo cô đi nhà hàng ngay.
” Tối mai em đi cùng tôi đến Y Vân”
” Em không đi được không, mấy hôm nay em hơi mệt”
Cô quá sợ việc gặp mặt bạn bè anh rồi!
” Sẽ về sớm thôi”
” Em thật sự không muốn mà”
” Tôi có hỏi ý kiến của em sao, em muốn hay không cũng phải đi”
Lục Tử Sâm gần như quát lên, đứng lên sầm cửa bỏ đi.
Giai Kỳ đứng bất động, ngẩn người nhìn bát mì vừa nấu xong. Hình như cô sai rồi, cô không nên có bất cứ yêu cầu gì với anh.
Ra đến cửa Lục Tử Sâm mới cảm thấy thật ão não. Tình trạng này đã kéo dài vài bữa nay, anh nóng nảy, bức bối trong người, thường đem cấp dưới ra trút giận. Thấy cũng có lỗi với cô nhưng thôi vậy, dù gì Y Vân ngày mai nhất định phải đi.
[…..]
Khi Lục Tử Sâm đến đón Giai Kỳ. Vốn nghĩ phải chờ một lúc thì đã thấy cô váy áo chỉnh tề ngồi ở sofa rồi.
” Tử Sâm, chuyện hôm qua em xin lỗi”
Cô nói như vậy còn dùng vẻ mặt chân thành như thế khiến anh cảm thấy bản thân mình càng có lỗi hơn
” Không phải lỗi của em, là do tính khí tôi không tốt. Sao lại mặc mỏng manh như vậy, bên ngoài rất lạnh.”
Giai Kỳ mặc một chiếc váy liền màu trắng của Chanel, bên ngoài khoác áo lông cùng màu. Thời tiết lạnh thế này đúng là có hơi mỏng. Nhưng cô là người thời trang bất chấp thời tiết nên mặc kệ thôi.
” Vì chiếc váy này rất đẹp”
Thấy cô cố chấp như thế, anh thôi không nói gì nữa. Nắm tay cô rời khỏi căn hộ.