Dặn dò Giai Kỳ những điều cần chú ý xong thì Lục Tử Sâm tiễn bà Lục xuống cổng chung cư.
” Con tính làm thế nào đây.”
Chẳng còn vẻ thân thiện lúc nãy, bà Lục bây giờ uy nghiêm hơn hẳn.
” Thì sinh ra thôi”
” Ý mẹ là danh phận của con bé, cháu nội của ta không thể là con hoang được”
Lục Tử Sâm không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này chỉ là anh không muốn đào sâu nó. Sinh ra rồi thì tính cũng chưa muộn. Anh cần một chút thời gian… để hiểu rõ bản thân.
” Con sẽ suy nghĩ kĩ”
” Con làm sao thì làm, đứa bé là vô tội”
Giai Kỳ không nghĩ rằng bà Lục sẽ đến đây, hơn nữa còn rất yêu thương cô hay nói chính xác đứa bé trong bụng cô. Giai Kỳ không khỏi vui mừng, con của cô ra đời sẽ không phải chịu thiệt thòi gì. Ít nhất nó có sự hẫu thuẫn và yêu thương của ông bà nội. Còn cha nó….
Thế nhưng sau khi sinh đứa bé thì sẽ ra sao đây. Càng nghĩ càng thấy rối tung rối mù, không đơn giản như cô từng suy tính. Có thêm một sinh linh rồi mới biết suy nghĩ lúc trước của mình ngây thơ đến cỡ nào. Cô có thể ở bên cạnh đứa bé hay không? Với tư cách gì? Tất cả đều phải dựa vào tâm tình của Lục Tử Sâm.
Giai Kỳ à, một mình mày mờ mịt chưa đủ còn muốn kéo thêm con mày. Bây giờ làm sao đây chứ? Có con rồi cô không thể cứ trầm luân mãi vào chuyện tình cảm, cô không muốn cuộc đời đứa bé dựa vào vài câu định đoạt của Lục Tử Sâm. Cô phải chuẩn bị tiền để lo chu toàn cho đường lui của hai mẹ con nếu như…
Trong thâm tâm, cô chẳng hề mong cái nếu như ấy xảy ra…
[….]
Ngoài cửa sổ, bầu trời thoáng đãng, xuân về hoa nở. Ừ, thành phố A đã vào xuân rồi, tính ra Giai Kỳ mang thai cũng được bốn tháng. Cái bụng của cô vẫn chưa thấy rõ được, chỉ là cô cảm nhận được đang có một sinh mạng trong cơ thể mình.
Cứ nghĩ đến ba tháng này, không phải nói chứ Giai Kỳ được bà Lục cưng đến tận trời. Đủ loại nhân sâm, thức ăn bổ dưỡng đưa đến tận tay. Bà Lục cũng thường xuyên đến nhà, trò chuyện với cô.
Lục Tử Sâm thì sao? Chỉ nghỉ đến anh thôi trong mơ Giai Kỳ cũng cười được. Đây là khoảng thời gian anh dịu dàng nhất, cưng chiều cô nhất. Lục Tử Sâm nấu đồ ăn cho cô, Lục Tử Sâm ngồi cùng cô ngồi xem phim, Lục Tử Sâm đêm nào cũng ôm cô vào giấc ngủ, Lục Tử Sâm sáng nào cũng hôn trán cô nói ngày tốt lành, Lục Tử Sâm hay tìm cách bày trò dỗ cô vui.
Một Lục Tử Sâm như thế, cô lần đầu được hưởng thụ qua. Tư vị quá ngọt ngào, quá khó quên.
” Reng… reng… reng”
Giai Kỳ nhận máy, giọng nói vẫn còn nồng đậm vui vẻ
” Dạ alo, xin hỏi đấy ạ”
” Chào em, chị là Sở Điềm. Chị có chuyện muốn nói với em, chúng ta hẹn nhau ở tiệm cafe Sweet được không”
Giọng nói đầu dây bên kia vang lên, Giai Kỳ cả người cứng lại, cô đã hai tháng rồi chưa trãi qua cảm giác này, thế nên ông trời mới phái Sở Điềm đến nhắc nhở cô một chút, đúng không.
” Dạ chị, bây giờ luôn được không.”
” Được, chị chờ em”
[….]
Tiệm cafe Sweet đúng như cái tên của nó. Cách bài trí rất ngọt ngào, tông chủ đạo là màu hồng. Ở nơi thế này, chắc không xảy ra chuyện gì có tính sát thương cực lớn đâu nhỉ?Giai Kỳ tự giễu nghỉ, bước vào tiệm cô đã thấy ngay Sở Điềm đang ngồi bàn cạnh cửa sổ.
Sở Điềm mang thai trước cô ba tháng, bây giờ bụng chị cũng đã lớn rồi. Vậy mà vẫn vượt đường xa tới đây? Chuyện quan trọng lắm à?
” Em ngồi đi. Em uống gì?”
” Cho em một ly sữa đi ạ”
Cô nhìn gương mặt giống tám, chín phần với mình. Trong lòng ngũ vị tạp trần. Sở Điềm cười híp cả mắt, ai nhìn vào cũng dâng lên cảm giác yêu thích.
” Ba tháng đầu thai nhi khó chịu lắm nhỉ, chị ăn gì cũng nôn ra, cả người mệt mỏi.”
” Dạ, em vẫn chịu được.”
” Ừ, cố gắng thêm chút. Đợi bảo bảo ra đời, sẽ rất hạnh phúc.”
” Em biết mà. Nhưng chị à, chị hẹn em ra đây có chuyện gì”
Giai Kỳ cũng không muốn cứ khách sáo mãi như thế. Chủ động đề cập đến chủ đề chính. Vờn qua vờn lại như thế cô thật không chịu được.
” Chị và Tử Sâm là thanh mai trúc mã của nhau. Từ nhỏ đã thân thiết, anh ấy rất bảo bọc chị, chị cũng ỷ lại vào anh ấy. Mọi người đều chắc chắn rằng anh ấy và chị sẽ về cùng nhà. Anh ấy đã chuẩn bị cầu hôn chị, cũng đã xây xong biệt thự để sau khi cưới dọn vào. Hôm đó, em đã gặp chồng chị đúng không. Mặc, Tử Sâm, Lăng và chị là một nhóm chơi chung từ nhỏ. Sau này mới gặp được Tống. Lúc đầu, chị không hề yêu Mặc, chỉ là gặp một sự cố. Đêm đó, chị bị người ta bỏ thuốc, Mặc cũng vậy. Chúng ta đã xảy ra chuyện đó…. Chị không còn mặt mũi nào mà gặp Tử Sâm nữa, huống chi là mang một tâm hồn tội lỗi đi làm vợ anh ấy. Thế nên, đã từ chối anh, kết hôn với Mặc. Thời gian đầu, chị dằn vặt và đau khổ lắm. Nhưng ngày qua ngày, Mặc dùng tình yêu của mình từ từ chinh phục chị. Chị cũng quên đi chuyện cũ trong vô thức. Nhưng chị rất áy náy với Tử Sâm”
Sở Điềm nheo mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ nhớ lại chuyện cũ, uống một ngụm sữa.
” Biết tại sao chị kể chuyện này với em không? Đêm đó ở Y Vân, chị nhìn vào mắt em liền biết rõ em yêu Tử Sâm. Khi đó, chị thấy rất thương em vì gương mặt em… Nhưng mà sau khi biết tin em có thai. Chị giống như được cởi bỏ gông cùm bị đeo trên cổ mấy năm nay vậy. Tử Sâm là người có cá tính mạnh. Anh ấy sẽ không vì đứa bé mà chịu chấp nhận một người phụ nữ anh ấy không có tình cảm. Em hiểu thế có nghĩa là gì không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Điềm nhìn thẳng vào cô, từ từ nói tiếp.
” Thật ra, thời gian có thể làm được rất nhiều thứ. Ví như khiến ta vơi đi nỗi buồn của quá khứ, ví như khiến ai đó yêu ta nếu ta đủ cố gắng. Chị và Mặc chính là minh chứng.
Giai Kỳ à, có thể Tử Sâm chưa quên hẳn đi. Nhưng chị nghĩ rằng thứ anh ấy nhớ mãi không phải chị mà chỉ là những kỉ niệm, hay là tình cảm niên thiếu của anh ấy. Tử Sâm là người cố chấp lại kiêu ngạo, hơn nữa khi xưa chị cũng đã cho anh ấy một nỗi nhục như vậy. Cho nên là, chị chắc rằng anh ấy có cảm tình với em. Không phải bởi vì gương mặt…. mà vì bản thân em.”