” Anh đưa em về chung cư, được không?”
Từ trên đỉnh đầu Giai Kỳ vang lên giọng nói trầm ấm của Lục Tử Sâm. Cô rời khỏi vòng ôm của anh. Lau hết nước mắt trên mặt. Thầm nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc.
” Ừ”
Hai người sóng vai nhau đi trong khuôn viên bệnh viện. Bên ngoài mặt trời chói chang, cái nóng khiến người ta phát hoảng. Giai Kỳ và Lục Tử Sâm đi dưới những bóng cây loang lỗ trên mặt đường. Cô cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhõm. Bởi vì đã nổ lực, thử một lần nữa bắt đầu cũng hiểu thế nào là buông tay chấp nhận. Cô sẽ không phải cứ cố gắng gồng mình mỉm cười lấy lòng anh, không phải mỗi đêm đều lẳng lặng rơi nước mắt. Rồi sau này cô sẽ quên đi anh, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Ngước mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh. Cảm xúc ngổn ngang. Anh chỉ là đang áy náy với cô, đó không phải là yêu. Dường như chỉ là một loại trách nhiệm máy móc. Vì anh gây ra tổn thương cho cô nên anh phải chuộc lỗi, tận lực mà đối xử tốt với cô. Hoặc như cô đã nghĩ, anh do dự, anh không chọn được… còn về bảo bảo, cô chỉ có thể xin lỗi, chỉ có thể để trong lòng hoài niệm, tiếc thương. Từ từ mà gặm nhắm vết thương này. Có lẽ là cả đời này cô cũng chỉ có một đứa con mà thôi….
Ai cũng mang trong mình những suy nghĩ riêng, thẫn thờ mà bước đi. Đột nhiên, phía trước có người cản đường. Giai Kỳ ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là khiếp sợ, cơ thể run rẩy lợi hại theo bản năng nép vào phía sau người Lục Tử Sâm.
Lục Tử Sâm thuận thế ôm eo cô, theo ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông đối diện. Chết tiệt! Anh thế mà quên mất tên khốn khiếp này. Lục Tử Sâm mím môi, đôi con người tối sầm lại, ẩn chứa cảm giác nguy hiểm.
” Mày tới đây càng tốt, tao đỡ phải đi tìm.”
Khóe môi người đàn ông ẩn dưới mũ lưỡi trai cong lên giống như lần hắn ta cười với Giai Kỳ. Nhưng lần này phảng phất cảm giác thoải mái, vui vẻ. Hắn ta vẫn không có mở miệng nói một câu nào, trực tiếp lao vào Lục Tử Sâm.
Trên tay hắn vẫn là con dao kia, lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt vọt tới. Lục Tử Sâm nhanh tay lẹ mắt đạp một phát vào bụng, hắn ôm bụng lui lại vài bước rồi tiếp tục xông lên. Lục Tử Sâm lần này đứng yên, chẳng có vẻ gì là khẩn trương, lo sợ. Một khắc trước khi mũi dao chạm vào lồng ngực, Lục Tử Sâm nắm chặt lấy tay của tên kia, hắn ta vùng vẫy nhưng không thành. Bàn tay Lục Tử Sâm cứng như sắt thép. Anh dồn hắn vào gốc cây ven đường, khóe môi cong lên giễu cợt, từ từ vặn lại tay của hắn. Hai người đàn ông giằng co qua lại cuối cùng con dao chĩa về hướng của tên kia… từ từ gần kề lồng ngực hắn. Sau đó, phập một tiếng, cắm sâu vào nơi cách lồng ngực khoảng hai cm.
Lục Tử Sâm nheo nheo mắt, anh vốn muốn một dao vào tim tiễn hắn lên thiên đường. Không ngờ tên này cũng có sức như vậy. Phủi phủi bàn tay như vừa chạm vào một thứ dơ bẩn. Lục Tử Sâm vừa bước về phía Giai Kỳ vừa gọi điện thoại cho thư kí Trần đến ” dọn dẹp”.
Anh vừa xoay lưng đi được vài bước, người vừa ngã xuống kia cố với lấy con dao, khó khăn đứng dậy. Rồi dường như dùng hết sức bình sinh bước đi theo Lục Tử Sâm.
” Lục Tử Sâm, cẩn thận phía sau anh”
Giai Kỳ hốt hoảng hét toáng lên, Lục Tử Sâm quay lại thì cùng lúc đó con dao đầy màu đâm sâu vào bả vai trái anh. Lục Tử Sâm vẫn đứng thẳng, chẳng có dấu hiệu gì là đau đớn cả. Giai Kỳ chạy tới bên anh, nước mắt đã sắp chảy thành sông.
” Tại sao lúc nãy lại bất cẩn như vậy. Có đau không, một lát nữa sẽ có bác sĩ tới.”
Màu đỏ của máu khiến mắt cô nhức nhối.
” Em đau lòng cho anh sao?”
Đây chính là điều anh muốn, cô khóc anh rất đau nhưng trên hết chính là cảm giác vui mừng. Cô vẫn còn rất yêu anh!
” Giờ phút nào rồi còn nói chuyện đó nữa”
” Em đau lòng cho anh sao?”
Không có câu trả lời cho anh thì không được.
” Em…”
Chỉ một lúc nữa thôi anh sẽ nghe được câu nói anh muốn nghe. Thế mà bác sĩ lại đến phá ngang. Thật con mẹ nó không đúng lúc. Lục Tử Sâm không tình nguyện mà nằm lên băng ca. Vết thương của anh không có gì nghiêm trọng, chỉ cần may lại, uống chút thuốc là xong. Giai Kỳ vẫn nắm chặt tay anh trong suốt toàn bộ quá trình. Anh mong biết bao thời gian dừng lại ở khoảng khắc này.
Thật ra anh có thể tránh được nhát dao đó, nhưng anh không làm vậy. Bởi khi cô hét lên, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Có lẽ cô sẽ thương xót anh mà ở lại chăng. Anh thừa nhận mình ngây thơ, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn thử một chút. Thật may là anh không có thất bại hoàn toàn. Ít ra anh biết cô vẫn còn quan tâm anh, yêu anh!
” Em đã gọi cho bác gái rồi, một lát nữa bác sẽ đến. Em về đây, anh nhớ chăm sóc bản thân, cũng phải nhớ những gì anh đã nói”
Giai Kỳ rút tay khỏi tay anh, đứng lên muốn rời đi. Dù sao vết thương của anh cũng không sao. Đã đến lúc rồi!
Lục Tử Sâm nghe câu nói của cô. Vừa vui vẻ ngay lập tức bị đánh xuống tám tầng địa ngục. Amh nắm lấy hai bàn tay của cô, gấp gáp nói
” Em không lo lắng cho anh sao? Không muốn chăm sóc anh sao? Không muốn.. ở lại sao. Rõ ràng… rõ ràng vẫn còn tình cảm”
Những câu vừa như chất vấn vừa như khẳng định của anh khiến Giai Kỳ không biết trả lời làm sao. Cô rũ mắt xuống, có lo lắng, muốn chăm sóc chỉ là không đủ để níu kéo cô ở lại. Cũng giống như anh, tình yêu của anh với cô tuyệt đối không bằng một nữa tình yêu đối với Sở Điềm. Tất cả đều không đủ… không đủ. Mà thôi vậy, quên đi!
” Anh quên những gì anh đã nói rồi sao?”
Giai Kỳ bình tĩnh vừa nói vừa dùng sức thoát khỏi bàn tay của anh. Trên tay cô đã có vài vệt đỏ. Giai Kỳ xoay lưng đi về phía cửa phòng. Bỗng từ sau lưng một vòng ôm cứng như sắt giam chặt cô ở trong lòng. Đầu anh vùi vào hõm cổ cô, vạt áo cô hơi ươn ướt.
Lời của Thư: cuối truyện có thể mình sẽ viết một ngoại truyện cho anh này nha( cái anh đơn phương Tần Vũ Nhi ấy) Hoặc lấy cái đó làm ý tưởng cho một bộ mới. Ừm, nói chung cả hai khả năng đều có thể xảy ra.