Giai Kỳ nhìn bầu trời xanh thẵm trên đỉnh đầu, sạch sẽ không dính một hạt bụi. Ở ngoại ô khung cảnh quả thực tuyệt vời. Tất cả đều tốt chỉ là con người thì không tốt chút nào. Một, hai, ba, bốn, năm… Giai Kỳ thật sự đếm không hết số vệ sĩ trong căn nhà này. Lục Tử Sâm nghĩ cô là thần hay sao mà bố trí ba lớp trong ba lớp ngoài như vậy? Cô chẳng có ý định bỏ trốn đâu, rất ngu ngốc. Hơn nữa càng không có khả năng rời đi. Cô sẽ ở đây hành chết Lục Tử Sâm, để anh tự tình nguyện tiễn cô.
Giai Kỳ đứng dậy khỏi chiếc ghế quý phi. Cô không khỏi xoa xoa đầu, tay vịn vào cái bàn mới có thể miễn cưỡng không bị ngã xuống. Mấy hôm nay cô thường bị chóng mặt như thế, mỗi lần đều cảm thấy đứng cũng không nổi. Chắc là vì cô ngủ quá nhiều đi.
Ngay sau đó, Giai Kỳ liền an toàn mà rơi ngay vào lòng Lục Tử Sâm, hoocmon nam tính vờn quanh chóp mũi cô. Anh cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế quý phi. Khuôn mặt hằn lên sự tức giận, cáu gắt.
” Rốt cuộc là khi nào em mới chịu quan tâm đến cơ thể mình một chút hả?”
Giai Kỳ không quan tâm nhìn về nơi xa, khẽ ừ một tiếng. Hành động này càng khiến Lục Tử Sâm tức giận.
” Cả mấy hôm nay em không chịu ăn gì, chỉ uống mỗi sữa. Em nghĩ làm như thế anh sẽ thả em đi hả, việc làm ngu ngốc này chỉ khiến bản thân em chịu thiệt thôi!”
Nghe những lời của anh, cuối cùng Giai Kỳ cũng liếc mắt nhìn. Cái nhìn chòng chọc của cô chẳng biết có ma thuật gì, Lục Tử Sâm hạ hỏa. Anh gần như là quỳ xuống, yêu thương hôn lấy bàn tay lạnh băng của cô. Người con gái này là món quà vừa ngọt ngào vừa cay đắng mà anh định sẵn phải yêu thương.
” Em ăn một chút được không? Bất kì yêu cầu gì anh cũng có thể đáp ứng”
Giai Kỳ nhếch mép cười khẩy.
” Vậy anh cho em cổ phần Lục thị nhé. Cứ mỗi bữa ăn là % “
Lục Tử Sâm không hề do dự thậm chí anh còn cảm thấy vui mừng, hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt cô.
” Được, anh ngay lập tức liên hệ luật sư chuyển trước cho em %”
Giai Kỳ ngơ ngác, cô không nghĩ anh đáp ứng sảng khoái như thế. Vốn muốn anh hơi do dự một chút cô sẽ chế giễu anh. Mặc dù hơi không đúng ý cô nhưng tiền thì có ai chê đâu chứ. Cô sẽ miễn cưỡng nhận vậy!
” Bây giờ em có thể xuống dùng bữa trưa không, luật sư sẽ đến rất nhanh thôi”
Giai Kỳ không nói gì đứng dậy, dưới sự dìu dắt của Lục Tử Sâm xuống dưới tầng. Bữa ăn trôi qua có thể nói là hòa hợp, anh gắp gì cô ăn nấy, hơn nữa còn ăn hết, ai bảo cô lấy tiền của người ta còn gì. Khiến Lục Tử Sâm vô cùng hào hứng, liên tục gắp đồ ăn vào trong chén của cô.
Giai Kỳ trố mắt, không nhịn được mà cầm lấy bàn tay anh, nhìn anh đầy tội nghiệp. Lúc đó, Lục Tử Sâm mới tha cho cô.
[…….]
Lục Tử Sâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn đồng hồ đã là giờ đêm. Anh mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Từ lúc cô nhập viện đến nay, anh hầu như bỏ bê công ty, đến bây giờ công việc chất thành núi. Đêm nào cũng phải thức tới một hai giờ sáng. Ngày lại đau đầu vì cô. May mắn là hôm nay cô chịu ăn rồi, xem như lo lắng của anh đã hạ xuống.
Nghĩ đến cô gái nhỏ đang ngủ bên phòng, anh lại không nhịn được muốn chạy qua đó ôm cô vào lòng, ngửi lấy hương thơm trên cơ thể cô. Lục Tử Sâm càng chuyên tâm vào văn kiện trên tay, mau chóng hoàn thành công việc.
Giữa màn đêm tịnh mịch chỉ có tiếng xoẹt xoẹt của bút lướt trên giấy, tiếng gõ bàn phím cộc cộc. Rồi từ đâu lại có thêm âm thanh gõ cửa. Lục Tử Sâm ngẩng đầu, thấy lạ ” vào đi”. Sau đó từ cánh cửa xuất hiện gương mặt của thư kí Trần.
” Giờ này còn đến tận đây?”
” Có chuyện quan trọng cần báo gấp với chủ tịch ạ”
” Chuyện quan trọng của cậu đều không phải chuyện tốt.”
Lục Tử Sâm vừa nói vừa bóc phong thư cậu ta đem tới. Vừa đọc, gân xanh nổi đầy trên trán, co rút kịch liệt khiến anh cảm thấy đau nhức. Từng hàng chữ như lưỡi dao đâm vào mắt anh đến bỏng rát.
” Bác sỉ nói với tôi rằng ông ấy không gọi được cho chủ tịch, ông ấy hi vọng ngài mau chóng đưa Lâm tiểu thư vào bệnh viện tiến hành trị liệu.”
” Đây là ….sự thật ư?”
” Vâng, đã kiểm tra lại rất nhiều lần”
Lục Tử Sâm đờ đẫn nghe hết toàn bộ, dường như cơ thể vừa bị rút mất một thứ gì đó, ngã người xuống ghế dựa. Tay anh nắm chặt lấy thành ghế, không ngừng thở ra hít vào. Cổ họng như bị xé rách, đắng chát không thể phát ra bất kì tiếng động nào. Mơ hồ có vài tiếng nấc nghẹn ngào.
Phong bì trong tay đã hóa thành những mảnh vụn, rách tươm. Chỉ một tờ giấy liền phán quyết xong sinh mạng một người sao? Bọn họ còn chưa có những ngày tháng hạnh phúc, cô liền cứ thế…
Lục Tử Sâm rì rì ngẩng đầu lên, trong mắt không có tinh thần, vô định nhìn chăm chăm vào một điểm không có tiêu cự. Khó nhọc mở miệng.
” Cậu về đi, đi ra ngoài nhớ khóa cửa lại”
Thư kí Trần đáp một tiếng, nhẹ nhàng đi ra ngoài khóa cửa lại.
Đêm đó, một người không ngủ
Đêm đó, trong căn phòng tang thương vô hạn