Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, rồi bóng tối bao phủ cả thành phố. Lục Tử Sâm vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Giai Kỳ ngồi trong phòng, cả căn phòng không bật đèn chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ le lói. Cô suy nghĩ về rất nhiều viễn cảnh khi anh về, sẽ nói với anh cái gì, sẽ cho anh biểu cảm gì, rồi anh sẽ phản ứng thế nào đây?
Cô nghĩ mình sẽ cười thật xinh đẹp nói rằng Lục Tử Sâm, em biết mình đã mắc bệnh rồi, em cảm thấy không việc gì cả, anh cũng đừng nên như vậy. Hoặc là Lục Tử Sâm, em sẽ quên hết những chuyện trước kia, chúng ta hòa thuận với nhau nhé.
Cô ngồi trên ghế sofa, tay ôm lấy cái gối, cứ miên man như thế. Ở tầng dưới, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng nói chuyện to nhỏ, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường ở phía xa xa. Mặc dù rõ ràng là thế cũng không thể lọt nổi vào tai cô.
Rồi giữa cái màn đêm yên ắng như vậy, cuối cùng Giai Kỳ cũng nghe được tiếng mở cửa. Cô giật mình quay lại. Dưới ánh trăng không quá rõ ràng, phát họa ra thân hình cao lớn của một người đàn ông. Giai Kỳ không nhịn được đứng lên.
” Lục Tử Sâm, anh về rồi.”
Bỗng nhiên tất cả ánh đèn sáng vụt lên, cô thấy rõ ràng gương mặt người đàn ông đối diện. Không phải Lục Tử Sâm, là Tần Tống. Hắn ta mặc một chiếc quần đen, áo da càng toát lên vẻ phóng khoáng, tự nhiên. Nhưng mà, hắn ta đến đây làm gì? Quản gia sẽ cho phép hắn lên phòng cô sao?
” Anh nghe tin em bị Lục Tử Sâm giam ở đây, nhưng mà hình như em cũng rất hưởng thụ việc này thì phải.”
Tần Tống nhếch miệng châm chọc nói, nhưng ánh mắt hắn lại in sâu thất vọng, khổ sở đã bán đứng hắn rồi. Giai Kỳ vỡ lẽ, thì ra là như vậy. Tần Tống nói tiếp.
” Nếu em muốn, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi đây, xắp xếp cho em một cuộc sống tốt ở nước ngoài. Tất cả đều tùy em chọn.”
” Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn đi đâu nữa hết.”
Tần Tống híp đôi mắt đen thẵm nhìn thẳng vào Giai Kỳ, tầng không khí lưu động sát khí nặng nề.
” Sau tất cả em vẫn lựa chọn như vậy?”
” Tôi mắc bệnh máu trắng, anh hiểu rồi chứ.”
Sau câu nói đó, cả hai người đều im lặng. Tần Tống bước từng bước về phía Giai Kỳ, tiếng cười phát ra từ trong yết hầu, giọng nói hơi run run.
” Đùa như thế chẳng vui chút nào đâu, Lâm Giai Kỳ!”
” Tần Tống, không tin thì anh điều tra lại đi, tôi không có lí do gì để nói dối cả!”
[…..]
Lục Tử Sâm nhìn về phía trước, anh chuẩn bị về biệt thự thì lại gặp phải ngay công trình đang thi công. Vốn tâm trạng đã không tốt đẹp gì, gặp phải chuyện này càng khiến anh chán nản hơn.
Lúc sáng, làm ra hành động đó, anh thực sự cảm thấy vô cùng tồi tệ. Không dám đối diện với cô, anh biết sau sáng nay những vun vén trước đó của anh tất cả đều quy về số âm. Rồi lại bệnh tình của cô, mọi thứ khiến anh hoang mang, bối rối, mệt mỏi đến cực điểm, cũng đau đớn đến cực điểm. Cả một ngày, anh cứ chạy xung quanh thành phố không mục đích, ghé quán bar uống vài ly rượu. Anh nghĩ không nên trốn tránh nữa, anh sẽ quay về xin cô tha thứ. Anh sẽ đưa cô đến bệnh viện, tận dụng mọi thời gian và cơ hội để cứu sống cô. Anh không thể cứ tiếp tục suy sụp như vây, cô chỉ có anh thôi, anh phải là bờ vai vững chắc để cô dựa vào.
Lục Tử Sâm bực bội đập tay vào vô lăng, cái công trình đáng chết này! Đi đường vòng phải đi đoạn đường gấp hai lần mới về đến được. Chán chường suy nghĩ, cuối cùng anh cũng quyết định quay xe.
Khi chiếc Veyron dừng trước biệt thự ở ngoại ô thành phố cũng là một tiếng rưỡi sau. Lục Tử Sâm ngồi yên trong xe tầm năm phút, điều chỉnh tâm trạng xong xuôi mới mở cửa xe đi xuống.
Thế nhưng mẹ kiếp! Vừa bước chân vào nhà, tâm trạng anh khó khăn lắm mới điều tiết xong lại bắt đầu dậy sóng. Tất cả mọi người từ quản gia đến người giúp việc đều bị trói lại, bịt miệng. Mồ hôi anh bắt đầu chảy xuống, đại não giật giật liên hồi. Cầu mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì!
Lục Tử Sâm chạy nhanh lên lầu, thâm tâm không ngừng cầu nguyện. Khoảng khắc khi anh sắp bước vào phòng, tiếng nói của cô vang lên.
” Tần Tống, tôi muốn sống những ngày cuối đời bên người mà tôi yêu. Tôi biết anh là người thông minh. Tôi thật lòng hy vọng rằng anh sẽ tìm được cô gái của đời mình.”
Lục Tư Sâm chấn động. Tần Tống? Sống những ngày cuối đời? Người tôi yêu?
Mất một vài giây Lục Tử Sâm mới hiểu ra. Người đột nhập vào biệt thự là Tần Tống, hắn muốn đưa Giai Kỳ đi. Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là Tần Tống! Anh biết hắn có tư tình với cô, không nghĩ tới lại có gan đến đây bắt người từ chỗ anh như vậy.
Nhưng mà Giai Kỳ biết được bệnh tình của cô rồi, cô còn nói cô yêu anh. Điều này khiến Lục Tử Sâm vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
[….]
Giai Kỳ ngây thơ đến mức nào cũng có thể nhận ra ra tâm ý của Tần Tống đối với mình. Không hiểu làm sao hắn lại có tình cảm với cô được nhỉ? Giai Kỳ nói ra câu đó cũng là mong chặt đứt tâm tư của hắn, cũng như Nghiêm Thanh. Cô thật lòng mong họ có một cuộc sống tốt đẹp. Trái tim và cơ thể cô đã quá cằn cỗi rồi.
Và sau đó… một loạt tiếng đánh nhau vang lên. Giai Kỳ không quá ngạc nhiên khi trông thấy Lục Tử Sâm, chỉ là anh sớm không về, muộn không về, lại về ngay lúc này!