Hôm nay Giai Kỳ lại đến Sắc Tình, chủ yếu là để xin nghỉ. Thứ nhất là vì danh dự nhà trường, thứ hai là vì Lục Tử Sâm có cái ” tôi” rất cao. Thế nhưng có một vũ công bị ốm, chị Diễm nhờ cô lên thay. Tiền công gấp đôi bình thương, cô không do dự nhận lời ngay. Giai Kỳ đâu biết rằng việc này lại chọc giận Lục Tử Sâm cơ chứ.
[…..]
Giai Kỳ về đến nhà, vừa mở cửa ra đã bị dọa cho giật mình. Lục Tử Sâm ngồi trên ghế sofa, trên tay là điếu thuốc còn đang cháy. Đốm lửa cháy yếu ớt giữa khung cảnh tối om trông quỷ dị vô cùng.
Giai Kỳ bật công tắc đèn, cáu kỉnh
” Sao anh đến cũng không mở đèn thế?”
Lục Tử Sâm cười lạnh, đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lùng. Từ trên người anh toát ra áp lực bức người.
” Vừa đi đâu về?”
Lục Tử Sâm đến đây vào lúc chiều, đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy cô về. Để thủ hạ đi tìm thì báo tin cô đang nhảy ở Sắc Tình. Cô xem anh là ai thế? Không đủ tiền nuôi tình nhân đến nỗi phải để cô lộ ngực,lộ chân, uốn éo quyến rũ trước một đám đàn ông! Việc này nếu lộ ra ngoài, giới thượng lưu sẽ coi anh ra gì, coi cô ra gì. Rất ảnh hưởng đến ” bộ mặt” của Lục Tử Sâm anh.
Giai Kỳ nghe anh hỏi, hiểu rằng anh đã biết rồi. Liền chủ động ngồi lên đùi anh, vẽ vòng tròn lên ngực anh, ngoan ngoãn dịu giọng kể lại thành thật mọi chuyện. Xong rồi lại ân cần hỏi thăm.
” Anh dùng bữa tối chưa?”
Lục Tử Sâm bị cô vuốt ve khiến tâm phiền ý loạn, cơn giận đã bay hết sạch rồi. Nhưng vẫn mạnh miệng một chút.
” Đừng có nói sang chuyện khác, sau này cấm không được đến bar nữa, biết không”
” Rồi rồi, nghe lời anh”
Giai Kỳ mãi lo “vuốt lông ngựa”. Lục Tử Sâm bên này đã đem nút áo sơmi của cô cởi ra toàn bộ. Giai Kì chính là muốn chiều anh, chẳng phải đây là ” công việc” của cô hay sao.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve từ cằm xuống cái cổ trắng noãn, chậm rãi di chuyển rồi dừng lại ở bộ ngực căng tròn được bao bọc trong lớp áo lo̶t̶"̶ đen tuyền.
Ánh mắt của Lục Tử Sâm nguy hiểm, liền sau đó cúi xuống. Đầu lưỡi nóng lực tà mị miêu tả khe rãnh thật sâu. Bàn tay không an phận trượt từ bờ vai thẳng một đường xuống cặp mông tròn trịa, vuốt ve rồi bóp mạnh một cái.
Thân thể vữa mới nếm qua một lần ái tình của Giai Kỳ làm sao chịu được khiêu khích như vậy.
” Uhm….” cảm giác tê dại bao phủ toàn thân giống như bị lửa đốt.
Lục Tử Sâm gấp gáp ôm ngang Giai Kỳ tiến vào phòng ngủ. Vừa đi vừa vứt sạch những thứ vướng víu trên người cô. Anh ném cô lên giường, tự thoát quần áo của bản thân.
Đến bây giờ cô mới nhìn tỉ mỉ cơ thể anh, màu đồng, rắn chắc hữu lực. Cơ bắp múi rõ ràng, vai rộng, eo hẹp. Nhìn kiểu nào cũng thấy cô lời to rồi!
Lục Tử Sâm sau đó liền áp lên cơ thể cô. Cúi đầu xuống quấn lấy làn môi mềm mại cùng cái lưỡi thơm tho. Lục Tử Sâm hôn rất có kĩ xảo, từ nụ hôn ôn hòa như nước, rồi dần nóng bỏng, bá đạo. Bàn tay không ngừng chu du trên làn da mềm mịn. Liền đem tâm trí cô vứt lên tầng mây.
” Lần trước tôi không làm em cao trào, lần này sẽ bù cho em”
Thực sự lần trước cô không cảm nhận được chút nào vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà người ta nói.
” Uhm.. Uhm nhanh.. nhanh chút”
Liền sau đó, eo anh nhấn một cái, sức mạnh cực đại, lấp đầy sự trống rỗng trong cô. Lục Tử Sâm thô ráp thở gấp, bắt đầu tăng tốc vận động.
Giai Kỳ vòng tay ôm lấy bả vai anh, ngón tay bấu chặt lấy da thịt rắn chắt, vô thức cong người lên bật ra những tiếng ngân nga yêu kiều. Đau đớn vơi đi, một cảm giác xa lạ xuất hiện. Cơ thể lâng lâng, bay bổng
Trần nhà bằng gương phản chiếu lại hai thân thể quấn quít lấy nhau, hòa hợp đến nỗi giống như sinh ra vì nhau vậy.
Theo từng đợt vận động, lúc sâu lúc cạn. Anh thuần thục dẫn dắt cô đến đỉnh cao của dụ̶c̶ vọng
[….]
Lục Tử Sâm mở mắt, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm. Nhìn trên sàn nhà, váy áo của cô, quần trong, quần áo của anh mỗi nơi của mỗi cái kéo dài đến phòng khách. Đủ biết hôm qua kíƈɦ ŧìиɦ mãnh liệt đến cỡ nào.
Anh nhất định là điên rồi mới rồi làm như vậy, sống năm anh không phải chưa từng chạm qua phụ nữ nhưng cũng là tự chủ hơn người. Nhưng nay cư nhiên trên thân thể cô lại mất khống chế…. cũng bởi vì gương mặt xinh đẹp này đi.
Giai Kì khẽ động, cảm nhận sau là một vòm ngực rộng lớn. Ồ, anh còn chưa có đi, cô không nhịn được cảm thấy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Uể oải lên tiếng
” Hôm nay anh không đi làm sao?”
Vừa nói như thế, Lục Tử Sâm giống như rất vội vã, đứng dậy đi ngay vào nhà vệ sinh. A, hình như anh trễ việc rồi.
Nữa tiếng sau, Lục Tử Sâm đi ra. Lại biến trở thành Lục tổng cao cao tại thượng. Anh đến bên giường, đưa cho cô một thẻ tín dụng màu đen.
” Cô mua quần áo tốt một chút, đừng có làm mất mặt tôi.”
Thật ra anh muốn nói sau này thiếu tiền thì nói với anh nhưng lại thấy quá mất mặt, cô không nói thì sao anh phải lo chuyện bao đồng chứ
Giai Kỳ mặt không biểu cảm nhận tấm thẻ. Cô chắc chắn sẽ tiêu sạch tiền của anh.
” Ba ngày sau tôi đi Newyork dự thi liên hoan âm nhạc”
Cô thề cô chỉ muốn báo cho anh một tiếng thôi.
” Ừ, đã biết”
Buông một câu sau đó liền đi một mạch. Giai Kỳ ngồi trên giường buồn bã.