Lạc Mai Phong

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi sắp đến cửa nhà Hà quả phụ, Sở Phong Lạc không khỏi vì cảnh tượng trước mắt mà lấy làm kinh hãi. Trước mắt toàn là sĩ binh xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề, nam tử đứng giữa trường sam tinh tế, trong mỹ mạo có loại khí độ miệt thị thiên hạ, khiến người kinh tâm.

Cư nhiên là Viễn Lan! Kinh ngạc cuồng hỉ làm Sở Phong Lạc nhất thời nói không nên lời, đồ đạc trong tay rớt trên mặt đất, tiến lên mấy bước, muốn thuận tiện nhìn rõ người mà trong lòng hắn ngày tơ đêm tưởng.

Không phải mộng. Thật sự không phải mộng. Sở Phong Lạc lộ ra tươi cười, tiến lên nghênh đón. Viễn Lan so với trước gầy hơn, sắc mặt cũng tái nhợt hơn nữa, Sở Phong Lạc nhất thời kích động, cũng không biết nên nói gì cho phải, vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại, ai ngờ may mắn thế này, cuối cùng lại gặp y.

Nhưng khi nhìn thấy Viễn Lan, cũng không giống như hắn tưởng ôm lấy hắn, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.

“Phong, ngươi vì sao đối ta như vậy?”

Sở Phong Lạc vừa nghe những lời này, chỉ biết y nhất định đang hiểu lầm, quay đầu nhìn vào trong nhà Hà quả phụ, một mảnh lộn xộn, lại không thấy hài tử đâu, trong lòng nhất thời trầm xuống, giữ chặt Viễn Lan, vội vàng nói: “Hài tử đâu?”

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy hắn gặp lại mình, câu nói đầu tiên không phải hỏi han y, cư nhiên là hỏi hài tử thiên sát kia, trong lòng toan thủy dâng trào, không biết hài tử này là từ đâu lòi ra, lại có thể được hắn chiếu cố.

Tiêu Viễn Lan vào một năm trước tuy rằng nhẫn nhịn không đi tìm Sở Phong Lạc, nhưng quay về cung lại nhịn không được tưởng niệm dâng lên. Người kia đối với tình yêu của mình không hề hưởng ứng, dù có đôi khi ngẫu nhiên hưởng ứng cũng là một loại lừa gạt, vì thế đau thương hạ quyết tâm, tuyệt không lần nữa đi tìm người luôn khiến mình thương tâm, thế nhưng qua một khoảng thời gian, y phát hiện ngày tháng không có người kia bên cạnh càng thống khổ hơn, y gần như ngày ngày đêm đêm đều tưởng niệm nam tử nhẫn tâm kia.

Rốt cục nhịn không được tưởng niệm tra tấn, Tiêu Viễn Lan phái người ra ngoài tìm kiếm Sở Phong Lạc. Chính là biển người mênh mông, y đã mất đi tất cả manh mối của Sở Phong Lạc.

Mãi đến khoảng thời gian trước có người phát hiện tại tiểu trấn này nhìn thấy một nam tử từa tựa như Sở Phong Lạc ôm hài tử ngồi ngoài cửa phơi nắng. Mặc dù y không tin tưởng lắm, vẫn dẫn theo nhân mã ra ngoài tìm kiếm.

Sở Phong Lạc vì túi tiền khó xử, đã mướn không nỗi nô bộc, hơn một tháng trước đã sa thải Tiểu Tứ. Sau khi Tiểu Tứ đi, đã không biết tung tích. Kết quả người của Tiêu Viễn Lan không tìm được, lại tại nhà của quả phụ phát hiện tung tích hài tử. Khi ép hỏi Hà quả phụ, Hà quả phụ chỉ nói là hài tử Sở Phong Lạc nhặt được, muốn hỏi tiếp, Hà quả phụ cuối cùng chịu không nỗi đả kích, bất tỉnh mất.

Tiêu Viễn Lan ở nhà của quả phụ chờ Sở Phong Lạc quay về, tả chờ hữu chờ, chờ không được bóng dáng Sở Phong Lạc, hài tử lại khóc đến lợi hại, Tiêu Viễn Lan sai người đem hài tử đi tìm bà vú.

Nhiều năm trước Sở Phong Lạc hành tẩu giang hồ, nếu như muốn nhận nuôi hài tử, đã sớm nuôi không biết bao nhiêu đứa, Tiêu Viễn Lan mang máng nhớ lại dung mạo của hài tử có chút nóng mặt, bây giờ Sở Phong Lạc lại lo lắng tăm tích của hài tử thế này, Tiêu Viễn Lan càng nghĩ càng nghi ngờ. Cơ hồ một lòng đều sắp phát run, Phong của y nhất định là cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử này, nếu không, sẽ không quan tâm hài tử kia thế, rốt cuộc là nữ nhân nào? Dạng nữ nhân nào mới có thể khiến hắn động tâm?

Tiêu Viễn Lan dán mắt nhìn chằm chằm hai mắt Sở Phong Lạc, gằn từng tiếng một: “Không cần hỏi, hài tử ta đã sai ngườ giết rồi.”

Lời nói băng lãnh của Tiêu Viễn Lan khiến Sở Phong Lạc hơi chút chấn động, không thể tin nỗi nắm lấy tay Tiêu Viễn Lan: “Không, không phải sự thật, ngươi nhất định là đang gạt ta, có phải không?” Sẽ không, sẽ không, Sở Phong Lạc im lặng nói với chính mình, nhưng biểu tình băng lãnh của Tiêu Viễn Lan khiến hắn có loại không xác định.

Đó là hài tử của Viễn Lan, Viễn Lan sao có thể giết hài tử thân sinh của mình?

Sở Phong Lạc không hỏi toàn thân đều đang phát run.

“Viễn Lan, ngươi gạt ta, có phải không? Ngươi nói cho ta biết, ngươi là đang gạt ta a!” Chỉ cần Viễn Lan nói với hắn, hài tử bình an vô sự, thì lập tức nói với y đó là hài tử của y..... Đối mặt với đáp án của Viễn Lan, Sở Phong Lạc có loại ảo giác tử vong cận kề. Nếu Viễn Lan thật sự giết hài tử, vậy hắn cả đời cũng sẽ không nói cho Viễn Lan biết sự thật này.

Thà rằng lưng mang hết thảy thống khổ, hắn cũng sẽ không làm Viễn Lan thương tâm khổ sở lần nữa.

Thế nhưng Tiêu Viễn Lan sao có thể biết được đấu tranh trong nội tâm của Sở Phong Lạc, Sở Phong Lạc càng khẩn trương hài tử, y lại càng thêm nghi ngờ lai lịch của hài tử, mà chỉ có tin tức về cái chết của hài tử, mới có thể ép hỏi thân phận chân chính của hài tử.

Tiêu Viễn Lan đã hoàn toàn bị ghen tương che mờ lý trí, lạnh lùng nhìn Sở Phong Lạc, nói: “Không sai, hài tử đã bị giết, ngươi muốn nhìn thi thể hay không?”

Sở Phong Lạc nghe thấy câu trả lời cực độ tàn nhẫn của Tiêu Viễn Lan, ngơ ngác nhìn y nửa ngày, trong lòng đã mất hết can đảm, thấp giọng nói: “Viễn Lan, ngươi..... Ngươi thật sự quá ngoan độc..... Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi.” Tiêu Viễn Lan thân là đế vương, quả nhiên là một người tàn nhẫn, có thể không hỏi rõ trắng đen thị phi, đã đi giết một hài tử.....

Tiêu Viễn Lan thấy biểu tình tuyệt vọng của Sở Phong Lạc, đang có chút hối hận, lại nghe thấy Sở Phong Lạc nói không tha thứ cho mình, lập tức đem những lời định nói ra thu lại, y một tay ôm lấy Sở Phong Lạc, liền muốn nhảy lên lưng ngựa, Sở Phong Lạc vừa định giãy dụa, đã bị điểm huyệt.

Bọn thị vệ vốn định đuổi theo, Tiêu Viễn Lan phất tay một cái, nói: “Không cho phép đi theo!” Mang theo Sở Phong Lạc liền đoạn tuyệt rời đi.

Trong lòng Sở Phong Lạc thập phần rối ren, hài tử đã chết rồi, Tiêu Viễn Lan sẽ đối mình thế nào hắn đã chẳng quan tâm nữa, cho dù họ có thể ở bên nhau, thế nhưng thống khổ mất đi hài tử cũng sẽ theo mình cả đời này, hơn nữa không thể để Viễn Lan biết.

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy Sở Phong Lạc, lòng đã sớm không kiềm chế được khát vọng, thân thể y một mực gào thét muốn hắn, muốn hắn!

Nhưng biểu tình bi thương tuyệt vọng của Sở Phong Lạc chứng tỏ hắn đối với lần tương phùng này không hề xúc động, hắn yêu mình, chung quy không sâu đậm bằng mình yêu hắn. Nghĩ đến Sở Phong Lạc đối mình hưởng ứng lạnh nhạt, Tiêu Viễn Lan cảm giác như có một thanh dao nhọn đục khoét tâm can mình, sau khi trực tiếp đem Sở Phong Lạc vào trong khách điếm, liền đóng cửa phòng lại.

“Sở Phong Lạc, ngươi quả thực coi trọng hài tử đó như vậy? Chẳng lẽ gặp lại ta, vẫn không khiến ngươi có chút xíu vui vẻ nào sao?” Tiêu Viễn Lan nhìn chằm chằm Sở Phong Lạc, chỉ cảm thấy đau thương đến vô pháp đối diện hết thảy, nhắm mắt lại, vẫn giấu không được đau thương trong mắt.

Y yêu hắn đến thế, yêu hắn đến thế, đổi lấy, lại là kết cục thế này đây.

Sở Phong Lạc nhìn Tiêu Viễn Lan, rốt cục vẫn không nói ra, hài tử đã không còn, hắn cũng vô pháp đối diện Viễn Lan người giết hài tử chính mình. Nếu Viễn Lan biết, nhất định sẽ rất khổ sở, Sở Phong Lạc cố gắng bài trừ một nụ cười, nhưng Tiêu Viễn Lan lại có thể nhìn ra nụ cười của hắn miễn cưỡng đến cỡ nào.

“Thôi! Ta cũng không cần câu trả lời của ngươi!” Tiêu Viễn Lan lớn tiếng nói, cởi y sam của Sở Phong Lạc ra, hung hăng đẩy ngã hắn trên mặt đất.

Tiêu Viễn Lan xưa nay chưa từng thô lỗ khiến Sở Phong Lạc cảm nhận kinh hoàng không rõ, hắn cố sức vùng vẫy, nhưng hết thảy vùng vẩy đều là uổng phí, Tiêu Viễn Lan giống như con báo ưu nhã lanh lẹ, không hề tiền diễn đã xỏ xuyên hắn.

Sở Phong Lạc rên rỉ một tiếng khó chịu, cảm giác đau đớn kịch liệt từ hạ thể truyền đến, trong lòng có loại cảm giác xấu hổ cùng giận dữ khó mà nói rõ, chỉ thấy trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra mỉm cười: “Ngươi sao lại giãn thế? Kỳ thật khi ta vắng mặt, người cùng không ít người bên nhau nhỉ? Có phải tên Diệp Thụy Tuyên kia không? Hài tử kia sẽ không phải là ngươi giúp nhân tình của mình nuôi chứ hả?”

Tiêu Viễn Lan không hề ngăn giữ nhục nhã khiến Sở Phong Lạc toàn thân phát run, hắn trước nay không biết rằng ngôn từ của Tiêu Viễn Lan lại ác độc đến thế, khiến toàn thân hắn rung lên cảm giác đau thương. Dũng đạo vì hậu sản mà chưa kịp hồi phục, đương nhiên sẽ không chặt khít bằng ngày xưa, nhưng Tiêu Viễn Lan lại cho rằng là vì hắn hạ tiện mới có thể thế này.....

Viễn Lan đã không còn là Viễn Lan của ngày xưa, y nhất định điên rồi! Sở Phong Lạc cựa quậy vùng vẫy muốn đẩy y ra, nhưng hai tay vô lực, căn bản là vô phương, chỉ có thể bị Tiêu Viễn Lan đặt dưới thân mặc sức lăng nhục.

Nhìn thấy nam tử tuyệt mỹ trước mắt lộ ra tiếu ý tà nịnh, Sở Phong Lạc tuyệt vọng khép hai mắt.

Vào trong mắt Tiêu Viễn Lan, phản ứng của hắn lại bị biến thành cam chịu, nộ hỏa trong lòng càng đốt càng vượng, hắt đột ngột xé rách xiêm y trên người Sở Phong Lạc, muốn Sở Phong Lạc xích lõa hiện ra trước mắt y.

Đúng lúc này, có thứ gì đó rớt ra, phát ra thanh âm thanh thúy. Tiêu Viễn Lan giật mình ngẩn người, ánh mắt chuyển qua chuỗi tràng hạt từ trong xiêm y rớt ra, y nhận ra chuỗi tràng hạt này, ngày ấy Sở Phong Lạc rời cung mang theo chuỗi tràng hạt này đi, mọi người không thấy, y lòng tràn đầy lo âu nôn nóng, những việc nhỏ này cũng không để ý. Không ngờ đến ngày hôm nay, hắn lại vẫn mang trên người.

Nếu..... Nếu ở trong lòng hắn, mình có chút địa vị nào, vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Tiêu Viễn Lan ánh mắt chua xót, lại dùng xiêm y vừa cởi ra che mặt Sở Phong Lạc, không muốn hắn nhìn thấy biểu tình yếu đuối của mình, cứ như vậy ôm lấy người trong lòng tiếp tục rút ra đâm vào.

Mặc dù động tác của Viễn Lan đã trở nên ôn nhu, nhưng Sở Phong Lạc thời điểm ở cữ không hề bồi bổ, thân thể vẫn còn suy yếu, thành ra không chịu nỗi dằn dặt quá lớn, không biết qua bao lâu, Sở Phong Lạc cuối cùng bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Viễn Lan phát giác người dưới thân đã hôn mê, hấp tấp cứu tỉnh hắn, để cho Sở Phong Lạc nằm trong lòng mình, nhìn thấy hắn từ từ mở mắt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn cứ ôm hắn không buông, siết chặt, hy vọng người trong lòng quên đi hết thảy, chỉ cùng mình bên nhau là được rồi.

Nhưng mà không thể, không thể..... Hắn đã có hài tử.....

“Phong, ngươi nói cho ta biết, hài tử không phải của ngươi.....” Giọng nói của Tiêu Viễn Lan hơi khẽ phát run, gắt gao ôm lấy Sở Phong Lạc, nhẹ nhàng để cằm mình đặt trên mái tóc mềm mại nơi đỉnh đầu Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc khẽ run lên, rõ ràng hài tử là huyết nhục tương liên của mình, sao có thể nói không phải của mình? Hài tử phảng phất như còn i i a a khóc trong lòng mình..... Nhưng bây giờ, hài tử đã mất.....

“Phong, ngươi nói a! Ngươi nói hài tử không phải của ngươi.....” Tiêu Viễn Lan thấy hắn thật lâu không nói một câu, sốt ruột khẽ đẩy hắn, chỉ cần Sở Phong Lạc nói một câu, y liền nguyện ý tin tưởng hắn vô điều kiện, mặc dù Sở Phong Lạc đối hài tử kia yêu thương như thế, tựa như xuất phát từ thân sinh.....

Sở Phong Lạc nghe thấy giọng nói của y gần như bi thảm, trong lòng thoáng dâng lên chua xót đau khổ, tuy rằng hắn hận Tiêu Viễn Lan tàn nhẫn, nhưng Tiêu Viễn Lan yếu đuối lại khiến hắn không muốn đả kích y thêm lần nữa. Chính vì mình vô tình mới có thể khiến Viễn Lan biến thành thế này..... Hắn không muốn lại tổn thương y nữa.....

Trên gương mặt suy yếu của Sở Phong Lạc bày ra nụ cười, giơ tay lên, sờ khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Viễn Lan, đã hơn một năm không gặp, gặp lại nhau, vốn nên vui mừng lắm, lại vì hiểu lầm mà tổn thương nhau. Tiêu Viễn Lan vốn không chịu tìm hắn nữa, nhưng lại từ ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây để gặp hắn, y vì mình, đã ngay cả tự tôn cũng không cần, mình còn gì đáng để nói nữa. Nếu chuyện hài tử nhất định phải có người chịu trách nhiệm, vậy cứ để cho mình.

“Viễn Lan, Viễn Lan.....” Sở Phong Lạc cười lên, tận lực che dấu đau thương trong lòng mình.

“Hài tử không phải của ngươi, phải không?” Viễn Lan nhẹ nhàng hỏi một câu, cúi đầu nhìn Sở Phong Lạc trong lòng, rốt cục có dũng khí nhìn biểu tình của hắn.

“Ngươi chính là thích suy nghĩ lung tung thôi.” Câu nói của Sở Phong Lạc không đầu đuôi, xem như trả lời y.

Cuồng hỉ dần dần phun trào toàn thân Tiêu Viễn Lan, một lần lại một lần hôn lên khuôn mặt Sở Phong Lạc, gần như là mỗi một tấc trên mặt.

Trong lòng Sở Phong Lạc lại có chút thê lương chua xót, vì cái chết của hài tử, cũng vì hài tử không thể tái kêu một tiếng phụ thân, Viễn Lan vĩnh viễn sẽ không biết mình có một hài tử, vừa vặn hài tử cũng không biết giết nó chính là phụ thân của nó.

Sở Phong Lạc khẽ hôn đáp trả Tiêu Viễn Lan, trong lòng biết cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Nếu lúc trước không phải tại mình tùy hứng xuất cung, có lẽ kết cục sẽ không như thế này, chính là, mình đã vĩnh viễn mất đi hài tử.

“Phong, chúng ta hồi cung đi.” Tiêu Viễn Lan khẽ hôn lên trán Sở Phong Lạc.

Sở Phong Lạc gật đầu. Hắn biết, từ lúc xuất cung về sau, y đối mình đã không còn tín nhiệm, thậm chí bao gồm cả tình yêu của mình cũng sẽ bị y biến thành vì mục đích riêng. Tuy rằng y hỏi mình có về hay không, nhưng kỳ thật vốn không cần câu trả lời của mình, y cũng sẽ đem mình mang về. Sau khi hồi cung, sẽ phái trọng binh canh gác mình, sẽ không để mình ly khai nửa bước.

Ở trong lòng y, kỳ thật mình là một tình nhân bạc tình đi.

Vì đối với Tiêu Viễn Lan tâm mang day dứt, Sở Phong Lạc bằng lòng theo Tiêu Viễn Lan hồi cung, nhưng cũng biết dù hắn yêu y, y cũng sẽ vĩnh viễn không tin. Sở Phong Lạc định giải thích với Tiêu Viễn Lan tình cảm lúc này của mình, nhìn vào mắt y, chỉ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà bị song mâu này đoạt mất hồn phách của mình, lại không biết nên nói gì, trong lòng đều là ngọt ngào chua chát, thấp giọng nói: “Tiểu Lan, thực ra ta..... Ta yêu ngươi.”

Tiêu Viễn Lan thoáng chấn động, thản nhiên nói: “Ta biết.”

Y quả nhiên không hề tin mình, Sở Phong Lạc chỉ có nước cười khổ, hai người nhìn nhau không nói gì, Tiêu Viễn Lan dìu hắn từ mặt đất đứng dậy, chợt phát hiện hai tay của hắn vô lực rủ xuống hai bên, sắc mặt nhất thời đại biến: “Tay của ngươi..... Tay của ngươi sao vậy?”

“Trương thái sư yêu cầu ta không được đi tìm ngươi, ta không bằng lòng, lão liền.....” Sở Phong Lạc đột nhiên ho khan, vốn sinh hài tử chưa được bao lâu, thân thể vẫn còn suy yếu, nằm trên mặt đất thời gian lâu, thân thể liền bị hàn ý xâm nhập.

Tiêu Viễn Lan nhìn hắn cả nửa ngày, đột ngột ôm chặt hắn vào lòng, chỉ thấy trong lòng có chỗ mềm mại, cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào: “Phong..... Ngươi yêu ta thật sao? Ta..... ta.....” Mặc dù đối ái nhân không tin, nhưng Tiêu Viễn Lan vẫn không nhịn được hỏi lại hắn.

“Tiểu Lan.....” Sở Phong Lạc nhịn không được cười lên, “Ngươi đứa ngốc này.”

Tiêu Viễn Lan khẽ run rẩy, vuốt ve khuôn mặt của Sở Phong Lạc, biểu tình kích động dần dần trở nên lạnh nhạt: “Phong, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó cho ngươi công đạo. Trương Tuân Úc lá gan thật lớn, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.” Y buông tay đang vuốt ve người yêu xuống, “Ngươi thu thập chút đồ, ta gọi người lại hầu hạ ngươi, lập tức theo ta hồi cung.” Không để bản thân bị biểu tình ôn nhu yêu thương của Sở Phong Lạc lừa gạt lần nữa, Tiêu Viễn Lan đứng dậy đi ra ngoài.

Để bản thân ngoan độc hạ quyết tâm, không nhìn tới nam tử kia, Tiêu Viễn Lan sai người trông chừng Sở Phong Lạc, còn mình thì đi đến chỗ của hài tử. Khi y đến thập lý pha nghe người ta nói sống cùng một hài tử, thì vẫn thập phần căm tức, nghĩ tới đủ loại phương pháp chất vấn tình nhân của mình, thậm chí nghĩ tới tra tấn, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phong Lạc, vẫn không hạ thủ được. Chỉ bằng một câu nói dối thì hoàn toàn tin tưởng hắn.

Trong đế vương thuật thì đây là tối kỵ a!

Tiêu Viễn Lan nhắm mắt, đi vào phòng của hài tử. Bảo bà vú của hài tử ra ngoài, Tiêu Viễn Lan từ trong nôi ôm lấy hài từ, hài tử gương mặt bụ bẫm phấn nộn, quơ quơ bàn tay nhỏ bé bụ bẫm, thấy Tiêu Viễn Lan nhìn nó, cười lên khanh khách. Dễ nhận thấy Sở Phong Lạc tuy bản thân gầy yếu đi, lại đối hài tử này rất tốt, hài tử thập phần khỏe mạnh. Hài tử bi bi bô bô, không biết đang nói gì.

Tiêu Viễn Lan đờ ra, khi cẩn thận lắng nghe, nguyên lai hài tử hàm hồ không rõ gọi..... Phụ thân..... Quả nhiên là hài tử của hắn!

Tiêu Viễn Lan không biết người long tộc thiên tính thông minh, sau khi ra đời không lâu thì có thể nói vài từ hàm hồ không rõ, nhìn thấy hài tử đã có thể nói, cũng không biết nhiêu tuổi rồi..... Chỉ cảm giác như một tiếng sấm rền vang dội, ánh mắt chua xót, lòng tràn đầy ý tưởng về cảnh tượng khi Sở Phong Lạc ôm hài tử cùng nữ nhân kia đùa giỡn bảo hài tử gọi hắn phụ thân.

Toàn thân y như mất hết sức lực, lòng càng nghĩ càng nghi ngờ. Trên người hài tử này có khí tức của Sở Phong Lạc rất nồng đậm, hơn nữa Sở Phong Lạc đối với lai lịch của hài tử lại ấp ấp úng úng, không chịu nói rõ, nhất định trong đó còn ẩn tình. Y đã ngờ ngợ đoán được hơn nửa, hài tử này là của hắn cùng nữ nhân khác.

Tiêu Viễn Lan đặt tay trên người hài tử, chỉ cần một chưởng, thì y có thể thoát khỏi nỗi tuyệt vọng khiến người ta suy sụp này..... Chỉ cần một chưởng.....

Y yên lặng tự nhủ, tay từ từ vận khí. Đúng lúc này, hài tử bỗng dưng lại cười, cười đến mắt thành hai đường cong, y đột nhiên lại không có khí lực, chỉ cảm giác một cơn tuyệt vọng —— Đây là hài tử của Phong, trên người nó chảy dòng máu của Phong, là cốt nhục của Phong..... Nếu y giết hài tử này, cả đời này Phong cũng sẽ không tha thứ cho y.

Nhớ đến biểu tình của Phong khi tưởng rằng hài tử đã chết, Tiêu Viễn Lan chợt nhận ra bản thân vô lực, đờ đẫn nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của hài tử, chậm rãi để hài tử vào nôi lại, từ từ siết chặt nắm tay. Móng tay mảnh dài mỹ lệ ghim vào trong thịt, máu từ từ chảy ra.

Phong của y vẫn luôn tổn thương y, lừa gạt y, nhưng y lại ngay cả hài tử này cũng vô pháp tổn thương, chỉ lo nghĩ sẽ làm hắn khổ sở.....

Tiêu Viễn Lan cười thê lương.

Thẳng một đường không trì hoãn, đoàn người đi rất nhanh, dãi gió dầm sương, ngày đêm lên đường. Người lớn tuy vô sự, hài tử lại cảm phong hàn, chỉ không ngừng khóc lóc. Bà vú nói nhất định phải tìm một đại phu xem thử, Tiêu Viễn Lan tuy rằng không muốn, nhưng không dám để hài tử chết thế này, đành phải hoãn lại hành trình, để người khác xem bệnh cho hài tử.

Sở Phong Lạc phát hiện hành trình chậm đi, sắc mặt Tiêu Viễn Lan cũng trầm trọng, khi nói chuyện cùng hắn thường hay không tập trung, lòng nhất thời nổi lên nghi ngờ.

Lúc đoàn người đang đi trên đường, một cơn mưa tầm tả trút xuống. Trên người bị dội ướt, Tiêu Viễn Lan đứng bên cạnh mở dù cho hắn, đột nhiên có người đi qua, ở bên tai Tiêu Viễn Lan nói gì đó, thần sắc Tiêu Viễn Lan hơi thay đổi, phân phó mấy câu, người nọ đã biết rồi thối lui. Sau đó Tiêu Viễn Lan quay qua, đối hắn ôn ngôn tế ngữ nói: “Phong, đằng trước có tòa miếu đổ nát, chúng ta vào nghỉ tạm, đợi mưa tạnh hãy tiếp tục lên đường, sao hả?”

“Cũng được.” Sở Phong Lạc thấy đội ngũ mã xa nối dài đằng sau, rất nhiều binh sĩ vẫn đứng ngoài xe ngựa, toàn thân đã ướt đẫm. Tiêu Viễn Lan kêu người lại chăm sóc Sở Phong Lạc, liền đi về phía chiếc mã xa cuối cùng.

Thấy bóng lưng của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc bỗng có cảm giác không lành, hình như Tiêu Viễn Lan có gì đó gạt mình. Hắn nghiêng người nói với thị vệ bên cạnh: “Hoàng thương đang làm gì?”

Tất cả mọi người đều biết hắn nhận được chuyên sủng của hoàng đế, thị vệ này không dám chậm trễ, nhưng cũng không dám nói cho hắn biết, cung kính nói: “Ty chức không biết.”

Sở Phong Lạc cũng không hỏi lại. Tới tòa miếu đổ nát, phần lớn người đã tiến vào trú mưa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Viễn Lan. Sở Phong Lạc tìm cớ ra ngoài miếu, lập tức đi về phía chiếc mã xa cuối cùng.

Người đi theo muốn cản hắng, nhưng cũng không dám kiên quyết ngăn cản, hắn đẩy ra hai ba cái đã thoát, đi đến chiếc mã xa cuối cùng, trong tiếng mưa rơi ầm ầm, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của hài tử.

Sở Phong Lạc vẫn không dám nghĩ là hài tử, lúc này nghe thấy tiếng khóc của hài tử, ánh mắt chua xót, nhịn không được rơi lệ. Bọn thị vệ nhìn thấy ngăn không được, cũng không ngăn nữa, để hắn đi vào.

Trong mã xa chỉ thấy Tiêu Viễn Lan ôm hài tử, đang kiềm nén cơn giận hỏi đại phu bên cạnh: “Sao có chút bệnh thế này cũng trị không được? Ngu ngốc vô dụng!” Nếu là trong cung, đã sớm bị y trảm lập quyết rồi, đáng tiếc gần đây không có đại phu nào khác.

Đại phu kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Viễn Lan một cái, lộ ra biểu tình khinh bỉ: “Đều bệnh đến nỗi này mới gọi đại phu đến xem, ngươi làm cha thế nào vậy hả? Có sống được hay không, thì phải xem thiên mệnh.” Vì Tiêu Viễn Lan cải trang thành dáng vẻ thương gia, khi đại phu đến thì nói hài tử thành hài tử của mình, đại phu kia đương nhiên đối y không chút e ngại, bạt mạng trách cứ Tiêu Viễn Lan không phải một phụ thân tốt.

Sở Phong Lạc vừa nghe hài tử bệnh nặng, vội vàng bước nhanh vào, từ trong tay Tiêu Viễn Lan đoạt lại hài tử, lúc này hài tử đã hơn hai tháng, nặng đến mức hắn gần như ôm không nỗi, chỉ có thể gắt gao che trước ngực, nhìn thấy hài tử bệnh đến hai má đỏ bừng, biểu tình khóc đến thở không nỗi, Sở Phong Lạc lệ như vũ hạ.

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy Sở Phong Lạc thương tâm thế kia, trong lòng đột nhiên có loại tuyệt vọng thống khổ ngập đầu. Phong Lạc quyết sẽ không vì y mà thế nhỉ? Y vĩnh viễn không thể làm gì khiến Sở Phong Lạc thương tâm thế kia..... Vì hắn đã có hài tử cùng nữ nhân..... Hắn sẽ vì hài tử, vì mẫu thân hài tử cả đời vướng bận.....

Đại phu kia nhìn thấy biểu tình kỳ quái của hai nam tử, không khỏi tò mò liếc nhìn mãi, Tiêu Viễn Lan đột nhiên giận dữ, đem một cái ly ngọc trên mã xa quăng ra ngoài, rơi nát trên mặt đất: “Cút! Toàn bộ cút ra ngoài cho ta!”

Gương mặt Tiêu Viễn Lan tuy rằng cực mỹ, nhưng khi giận lên tựa như tu la, trong con ngươi lại mơ hồ hàm chứa sát khí. Đại phu kia nhất thời bị dọa tới mức tè ra quần, cũng bất chấp bên ngoài mưa tầm tả như trút nước bỏ chạy ra ngoài.

Sở Phong Lạc gắt gao ôm hài tử, trong lòng vừa cao hứng vừa khổ sở, cao hứng chính là Viễn Lan không có giết nó, khổ sở chính là, hài tử bệnh đến lợi hài thế này, mình lại không ở cạnh nó.

“Nó còn sống.....” Giọng nói của Sở Phong Lạc hơi hơi phát run, không thể ngờ Tiêu Viễn Lan cư nhiên sẽ vì hắn, cố nén oán hận lớn như vậy, vẫn lưu lại hài tử.

Tiêu Viễn Lan trên mặt có hơi vặn vẹo, nói: “Không sai, là hài tử của ngươi, trong người chảy dòng máu của ngươi, cho nên ta không hạ thủ được, ngươi cao hứng chứ?” Không muốn bị Sở Phong Lạc biết mình yêu đến nỗi bi thảm thế này, y không muốn để Sở Phong Lạc biết y không có giết hài tử, nào ngờ vẫn bị hắn biết được.

Sở Phong Lạc lại không chú ý tới biểu tình của y, vội vàng nói: “Nhưng, nó sinh bệnh nặng..... Viễn Lan, làm sao giờ?” Hắn nhất thời dưới tình thế cấp bách lại cầu trợ Viễn Lan, xưa nay không ỷ lại người khác, nhưng đến giờ khắc nguy cấp, hắn không tự chủ mà ỷ lại vào Viễn Lan. Mặc dù ở trước mặt Viễn Lan hắn càng ngày càng yếu đuối, thậm chí không giống với mình của thuở ban đầu, nhưng Sở Phong Lạc lại không hối hận chút nào. Vì người này yêu hắn đến thế, yếu đến mức thà tổn thương chính y cũng không nguyện ý tổn thương hắn.

Sắc mặt Tiêu Viễn Lan lộ vẻ suy sụp, thấp giọng nói: “Ngươi quay lại đi. Cùng nữ nhân kia hảo hảo sống, về sau ta..... sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa.” Có lẽ đều do mình vẫn luôn cưỡng cầu, cưỡng cầu đến tận bây giờ, nhìn thấy hắn cư nhiên vì hài tử của nữ nhân kia mà rơi lệ, rốt cục thấu hiểu..... Có một số việc, là không thể cưỡng cầu.

“Viễn Lan.....” Sở Phong Lạc nghe thấy giọng nói trầm thấp của y, không khỏi giật mình ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Đứa ngốc, đây là hài tử của ngươi a.....”

Tiêu Viễn Lan giật mình đến suýt nói không nên lời, biểu tình trên gương mặt tuyệt mỹ như là sắp đơ ra: “Ngươi..... Ngươi nói gì?” Đây sao có thể là hài tử của y? Y tin tưởng bản thân chưa từng giống như các hoàng đế khác ở ngoài cung tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí ở trong cung cũng thập phần cẩn thận, tận lực không cho phép bản thân lưu lại long chủng gì đó, để Trương Tuân Úc thừa cơ ám sát y đồng thời phù trợ ấu tử kế vị, từ đó thừa cơ ép buộc thiên tử hiệu lệnh chư hầu. Hơn nữa y chính là yêu một mình Sở Phong Lạc, sớm quyết định không cần hài tử, về sau nhường ngôi cho hoàng đệ Định Vương Tiêu Viễn Ba.

Sở Phong Lạc thấy biểu tình của y, nhịn không được cười nói: “Viễn Lan, ngươi không thấy sao, dung mạo của nó và ngươi giống nhau thế, sao có thể không phải hài tử của ngươi.”

Tiêu Viễn Lan lúc này mới tỉ mỉ quan sát dung mạo của hài tử, hài tử tuy có khí tức của Sở Phong Lạc, nhưng đường nét cũng không thập phần giống Sở Phong Lạc, mặt mày thanh tú, thế nhưng có vài phần giống mình. Nhưng vắt hết óc cũng không nghĩ ra rốt cục là vào thời điểm nào lâm hạnh qua nữ tử. Mâu quan nhìn lướt qua Sở Phong Lạc, hiển nhiên cực kỳ không tin.

Sở Phong Lạc biết lúc này đã không thể tiếp tục tránh né nữa, nghĩ đến hài tử sinh bệnh nặng, đành phải thấp giọng nói: “Là do ta sinh..... Nam tử long tộc chúng ta, có thể sinh hài tử, chỉ là ngoại nhân không biết thôi. Viễn Lan, nó là hài tử của ngươi, ngươi nhìn nó đi.”

Tiêu Viễn Lan đã nhìn qua hài tử không biết bao nhiêu lần, ban đầu càng nhìn càng chán ghét, lúc này lúng ta lúng túng nói: “Là..... hài tử của ta sao?” Sự thật Sở Phong Lạc lại có thể sinh hài tử khiến y cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, tim đập loạn nhịp, thấy hài tử quả nhiên càng nhìn càng giống mình, vẫn không thể tin sự thật này, thấp giọng nói: “Ta là phụ thân của nó?”

Sở Phong Lạc thấy gương mặt đỏ lừng của hài tử, đã ngủ rồi, nhìn thấy thần sắc Tiêu Viễn Lan vừa kích động, vừa không tin, nhẹ giọng nói: “Phải a, người là phụ thân của hài tử. Viễn Lan, ngươi ôm nó đi, nó nhất định rất muốn được ngươi ôm, tay của ta không còn khí lực, sắp ôm không nỗi nó nữa.”

Tiêu Viễn Lan chần chờ tiếp nhận hài tử từ trong tay hắn, nói: “Ta làm phụ thân sao? Ta thật sự làm phụ thân sao? Phong, đây là hài tử ngươi sinh cho ta..... Ta.....” Không thể tin được Sở Phong Lạc lại sẽ sinh hài tử cho y, khiến y thập phần cảm kích, nhưng tới tận lúc này mới nói sự thật với mình lại khiến y cảm giác Sở Phong Lạc cũng không phải đối y thập phần tín nhiệm.

Tiêu Viễn Lan đối chuyện hắn sinh hài tử cũng không cảm thấy ngạc nhiên, khiến lòng Sở Phong Lạc như thả lỏng, hiển nhiên Tiêu Viễn Lan yêu hắn thế, hoàn toàn không quan tâm hắn rốt cục có phải yêu nghiệt hay không mới có thể sinh hài tử.

Tiêu Viễn Lan nhìn thấy Sở Phong Lạc càng ngày càng tiều tụy, vén sợi tóc của hắn qua bên tai, nhìn một hồi lâu, trong lòng yêu thương lan tràn, giống như có chút gì đó ê ẩm, muốn chảy ra, trong nhất thời nói không nên lời, qua rất lâu, chợt nhớ đến gì đó, nói: “Phong, vì sao trước đây ngươi không nói với ta, bây giờ mới nói? Vì sao tới bây giờ mới nói với ta?”

Sở Phong Lạc khóe miệng thoáng giật giật, thế mới biết Viễn Lan chỉ là bị vui sướng làm phụ thân nhất thời làm mê muội đầu óc, sự tình qua đi, vẫn là muốn quay lại vấn đề này. Trước đây mình tuy rằng cảm kích y yêu mình, nhưng chung quy cảm thấy giữa hai người còn hơi thiếu gì đó, thành ra không muốn ở lại trong thâm cung. Nhưng bất ngờ phát hiện mình càng ngày càng yêu y, đã không thể rời khỏi y, dù là thâm cung tịch mịch, bị người chê cười, cũng đã không để tâm nữa. Sở Phong Lạc cảm thấy nói cho y biết quá trình mình như thế nào yêu y, chung quy có chút ngại ngùng, thoáng lưỡng lự, nói: “Tiểu Lan, hài tử sinh bệnh, chúng là vẫn nên nhanh chóng hồi cung thôi, để thái y xem đi.”

Tiêu Viễn Lan nhìn hài tử trong lòng mình, nói: “Phải ha, ta phái nội gia cao thủ bảo vệ tâm mạch cho nó, khoái mã chạy hồi cung, chắc hẳn vô sự. Phong, ngươi nhìn gì?”

Sở Phong Lạc nói: “Đành phải như vậy, Lan, rốt cục ngươi làm thế nào mà hài tử sinh bệnh.”

Tiêu Viễn Lan xấu hổ cười cười, y không thèm để ý đến hài tử, tự nhiên đám thuộc hạ cũng sẽ không nghiêm túc chiếu cố, nên mới có thể để hài tử sinh bệnh nặng, nhưng thật sự sinh bệnh, hắn lại lo lắng hài tử chết yểu.

Cực thương hắn, nên thời điểm bị tổn thương cực hận hắn. Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ yêu hận dày vò, ai ngờ hài tử cư nhiên là của mình. Tiêu Viễn Lan hôn lên môi Sở Phong Lạc, chợt có chút động tình, chỉ mong ôm Phong Lạc lên giường hảo hảo yêu thương, tay đưa tới trên lưng Sở Phong Lạc, từ từ đi xuống.

Sở Phong Lạc giữ tay y lại, nhẹ giọng nói: “Viễn Lan, loại chuyện này về sau hãy nói. Hài tử quan trọng hơn.”

Tiêu Viễn Lan biết lần trước buông thả dục vọng cùng ngôn từ đả kích làm Sở Phong Lạc trong lòng vẫn lưu lại ám ảnh, trong lòng vô cùng áy náy, thấp giọng nói: “Phong, ta không biết nguyên do là vì hài tử, mới có thể.....”

Sở Phong Lạc lắc lắc đầu, nói: “Không sao cả, ta không trách ngươi.” Tiêu Viễn Lan đối hắn quá cẩn thận dè dặt, thành ra hắn có nói không sao cả, Tiêu Viễn Lan vẫn cảm giác đối hắn có lỗi.

Thật là một đứa ngốc mà. Sở Phong Lạc cười lên, có chút bất đắc dĩ, Tiêu Viễn Lan thích ăn dấm chua như vậy, làm việc lại quyết tuyệt, nhưng mình chính là bị loại si tình đem mình phủng trong lòng bàn tay này cảm động. Mình quyết định phải cùng y vĩnh viễn bên nhau, hoặc dã phải vì tật thích ăn dấm chua này của y mà buồn bực cả đời chăng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio