*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 “Đúng rồi!”
“Mua đảo thì tôi có thể hiểu được. Nhưng mua tàu chiến làm gì?”
Cảnh Thiên nghẹn họng. Cô mua tàu chiến để làm thí nghiệm, nhưng cô không thể nói ra được.
“Thì… anh có thể mua tàu chiến làm chỗ giải trí mà. Mời mấy đại gia lên tàu đắt tiền.”
“Máy bay ai trả?”
“Anh trả chứ ai! Hơn nữa chẳng lẽ những người có thể lên tàu của anh để đốt tiền không mua nổi máy bay à?”
Chiến Lê Xuyên im lặng một lát rồi nói: “Thiên Thiên, tôi nghĩ có lẽ cô hiểu nhầm gì đó về mấy chữ ‘người có tiền’ rồi.”
“Hiểu nhầm gì?” Cảnh Thiên ngơ ngác.
“Không phải tất cả người có tiền đều có thể mua được máy bay riêng để lên tàu chiến ở vùng nước sâu hoặc thậm chí là vùng hải phận quốc tế để đốt tiền đầu. Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền nhưng không mua nổi máy bay riêng. Nếu chúng ta tự cho máy bay đi đón họ sang đó thì sẽ không kiếm được quá nhiều nữa.” Cảnh Thiên im lặng một lát rồi không kìm được mà hỏi một câu: “Nhất định phải kiếm được tiền mới được hả?”
Chiến Lê Xuyên: …
Anh đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình hạn hẹp quá, nhìn sự việc không được thấu đáo.
Anh cũng đột nhiên có suy nghĩ, có lẽ anh vẫn phải cố gắng kiếm tiền khi vẫn còn sống.
Chỉ sợ người còn chưa chết mà tiền đã bị vợ tiêu sạch rồi.
“Anh sao thế? Sao không nói gì nữa?”
“Không có gì, tôi nghĩ cô nói rất đúng. Trước đây là do tôi suy nghĩ nông cạn rồi.”
Cảnh Thiên nghe vậy thì cười tít mắt.
“Đúng chứ làm bố thì nên có phong thái và nền tảng mà một người bố nên có. Chúng ta kiếm tiền để lấy đi tiêu, chứ không phải là để nó mang thai sinh con.”
Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Cô nói đúng.”
Lần này, Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên nói chuyện với nhau rất lâu.
Mọi người đều nói Chiến Lê Xuyên khó nói chuyện, khó tính, lạnh lùng.
Nhưng khi cô tiếp xúc rồi, cô lại thấy thực ra Chiến Lê Xuyên tốt lắm mà! Ở chung với anh rồi, cái gì cũng có thể nói được.
Trừ việc tạm thời không thể đứng lên ra, người này mặt đẹp, dáng đẹp, tốt tính, dễ nói chuyện, ra tay còn hào phóng! Đúng chuẩn bá đạo tổng tài. Cảnh Thiên bỗng nhận ra năm xưa khi còn làm bố người ta, thái độ của mình xấu xa đến mức nào.
Cũng khó trách nhiều người ghét cô như thế.
Khó trách nhiều người muốn đẩy cô vào chỗ chết như thế.
Cô chết rồi, có lẽ rất nhiều người cảm thấy vui mừng lắm nhỉ?
Thấy Cảnh Thiên nói xong thì nhìn chằm chằm vào mình, nhưng lại như đang nhìn một người khác thông qua mình, Chiến Lê Xuyên nghĩ đến chuyện về người đàn ông đó mà cô gái này có thể cam tâm tình nguyện cưới một kẻ bị liệt, anh cảm thấy hơi khó chịu.
Bởi vì đây chính là người vợ đầu tiên trên pháp luật mà anh có trong cuộc đời mình. Dù không yêu nhưng giữa hai người vẫn có trách nhiệm trung thành. Anh muốn hỏi liệu khoản tiền này có bị cô đem đi đầu tư vào Tần Dịch không, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén lại.
Tâm trạng Chiến Lê Xuyên đang không vui thì có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Nghe thấy tiếng nói trong phòng, Khương Vũ Hi mừng đến mức suýt nữa là nhảy cẫng lên.
Cô ta biết Trạch Ngôn và Vận Chu đều không ở đây, cô ta cũng có một ít quan hệ với trụ sở chính của AUPU Group và các công ty con, vì vậy cô ta biết hôm nay anh Xuyên đã dậy và còn mở cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao. Hơn nữa nghe nói khi họp, anh còn mặc một bộ u phục rất đẹp.
Thế nên cô ta bảo đầu bếp nấu một bát huyết yến để mang sang cho anh xuyên ngay lập tức.
Nghe nói Cảnh Thiên đã đến Trung Bác, hôm nay chính là cơ hội của cô ta.
Hôm nay Khương Vũ Hi ăn mặc rất trong sáng, chải chuốt cũng thích hợp, đến trang điểm cũng nhẹ nhàng, trông đẹp hơn trước rất nhiều. Khi đang vui vẻ bước vào, cô ta lại ngẩn mặt khi nhìn rõ người đang ở trong phòng làm việc.