Lúc nãy khi Hàn Dĩ Phong nói chuyện với Diệp Hạ Lam đã gọi điện cho Thịnh Khải Luân, cái điện thoại úp lại để trên bàn nên hiển nhiên là Thịnh Khải Luân cũng nghe không sót chữ nào.
Thịnh Khải Luân quay người lại ngồi vào bàn làm việc, dáng vẻ vẫn rất tiêu soái chỉ là trong mắt anh chứa đụng một nỗi buồn vô tận: “Nếu không yêu thì hận cũng tốt ít nhất tôi vẫn còn chỗ đứng trong trái tim của cô ấy”.
Hàn Dĩ Phong khẽ lắc đầu thở dài: “Có đôi lúc tôi cảm thấy tôi và cậu rất giống nhau lúc có không biết giữ đến lúc đi mới hối hận…nếu đã không thể cứu vãn thì cậu bỏ qua cô ấy đi hà tất tự ngược mình như thế, tôi thấy bây giờ Hạ Lam sống rất tốt hà tất vì một đoạn quá khứ đã qua mà khơi lại nỗi đau cũ chứ”.
Thịnh Khải Luân ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dĩ Phong rồi đặt tay lên ngực trái của mình, giọng nói nghe rất bi thương: “Có thể vết thương của cô ấy lành lại rồi cô ấy vì hận tôi mà sống tiếp…nhưng vết thương trong tim tôi mãi mãi không thay đổi nó không hề cũ không hề mờ đi theo thời gian mà càng ngày càng lan rộng trong trái tim tôi”.
Hàn Dĩ Phong nhún vai: “Tôi bó tay…thôi tôi đi làm việc đây…chỉ giúp cậu được tới đây thôi”.
“Cảm ơn cậu…”.
Sau khi thảo luận với Hàn Dĩ Phong về các món quà lưu niệm mà anh cần Diệp Hạ Lam bắt tay vào thiết kế và làm vật mẫu, sau ba tuần bản thảo thiết kế và vật mẫu trình bày sản phẩm đưa qua cho Hàn Dĩ Phong lần thứ nhất bị trả về, Diệp Hạ Lam lập tức làm lại cái khác.
Qua hai tuần cô lại gửi bản thảo thiết kế và vật mẫu trình bày sản phẩm đưa qua cho Hàn Dĩ Phong lần thứ hai cũng bị trả về.
Diệp Hạ Lam gọi anh ta tới nói chuyện trực tiếp: “Anh có thể nói cho tôi biết anh không hài lòng ở chỗ nào không?”.
Hàn Dĩ Phong tỏ vẻ khổ sở: “Cô thực sự muốn biết”.
Diệp Hạ Lam gật gật đầu: “Tức nhiên rồi, ít ra tôi phải biết mình sai ở đâu thì mới sửa được chứ”.
Hàn Dĩ Phong đứng dậy: “Vậy thì đi theo tôi”.
Xe dừng lại trước Hoàng Thịnh Quốc Tế, Diệp Hạ Lam quay sang nhìn Hàn Dĩ Phong rồi lên tiếng hỏi: “Anh đưa tôi tới đây là có ý gì???”.
Hàn Dĩ Phong chỉ tay lên tầng cao nhất của cao ốc chọc trời rồi đáp: “Muốn biết cô sai ở đâu thì lên trên đó mà hỏi cái tên tổng giám đốc điều hành của công ty á, tôi cũng là cấp dưới làm việc theo lệnh thôi à”.
“Anh làm việc cho Hoàng Thịnh Quốc Tế sao?”.
Hàn Dĩ Phong gật đầu.
Đến lúc này Diệp Hạ Lam mới biết mình đã rơi vào bẫy của Thịnh Khải Luân, năm năm trôi qua đúng là mọi người mọi vật đều thay đổi.
Diệp Hạ Lam nhăn mày: “Tổng giám đốc điều hành của các anh rảnh quá không có việc làm hay sao mà ngồi soi bản thảo thiết kế của tôi như vậy chứ?”.
Hàn Dĩ Phong nhún vai: “Ai mà biết”.
Diệp Hạ Lam tỏ vẻ cứng rắn: “Được lắm hôm nay tôi sẽ đi nói lý lẽ với tổng giám đốc điều hành của anh, anh ta biết cái gì là nghệ thuật mà dám bảo tôi sai chứ”, nói rồi cô bước xuống xe, ngẩng cao đầu hiên ngang đi vào trong.
Thịnh Khải Luân đứng ở tấm vách kính trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống thấy Diệp Hạ Lam bước vào bên trong thì nở một nụ cười dịu dàng như nước mùa xuân.
Phải anh sẽ không từ bỏ cơ hội nào để được gặp cô dù là nhỏ nhất, đơn giản nhất.
Diệp Hạ Lam đi thang máy lên tầng cao nhất của công ty, cô vừa đi tới trước của phòng làm việc của tổng giám đốc điều hành thì cô thư ký ngồi trước của phòng liền đứng dậy lên tiếng ngăn cản.
Thái độ của cô thư ký kia cũng không được tốt cho lắm: “Nè cô kia không được tự ý xong vào phòng làm việc của tổng giám đốc”.
Diệp Hạ Lam cũng không khách khí lại: “Tôi có việc quan trọng cần phải gặp mặt trực tiếp tổng giám đốc của cô để thảo luận”.
Cô thư ký kia đanh mặt ánh mắt rõ coi thường Diệp Hạ Lam: “Vậy cô có hẹn trước với tổng giám đốc không?”.
“Không có”.
Cô thư ký kia lên mặt đắc ý: “Không hẹn trước thì không được vào đâu, mỗi ngày đều có rất nhiều người như cô đến tìm tổng giám đốc tôi thừa hiểu loại người như cô mà”.
Diệp Hạ Lam nâng mí mắt sắc lạnh nhìn cô thư ký nọ: “Cô nói loại người như tôi là có ý gì?”.
“Thì cái loại mồi chài để đào mỏ tổng giám đốc của tôi chứ gì”.
“Vậy thì chỉ có thể trách tổng giám đốc của các người đời sống không trong sạch phức tạp quá thôi”.
Cô thư ký kia nổi đóa lên quát: “Cô…”.
Ngay lúc đó cửa phòng làm việc của Thịnh Khải Luân mở ra, anh mặc một bộ tây trang màu đỏ rượu áo sơ mi bên trong màu trắng một tay cắm trong túi quần đứng ở cửa nhìn rất tiêu soái, giọng nói của anh vang lên kèm theo sự giận dữ: “Cô nghĩ đây là đâu mà dám ăn nói như thế hả?”.
Cô thư ký kia liền tỏ ra vui mừng nói thêm vào: “Tổng giám đốc nói phải hay là để tôi đuổi cô ta ra khỏi đây”.
Thịnh Khải Luân nhìn cô thư ký của mình bằng ánh mắt sắc lạnh: “Tôi là đang nói cô đó thư ký Đặng à, từ bao giờ cô có quyền xúc phạm đến đối tác của tôi như vậy hả??? Từ bao giờ cô có cái quyền tự ý ăn nói hống hách còn dám đuổi người đến gặp tôi như thế hả??? Nếu cô cảm thấy công việc ở đây không phù hợp nữa thì đến phòng tài chính lĩnh lương đi từ ngày mai không cần phải đi làm nữa”.
Cô thư ký nhất thời xám nghét mặt, mồ hôi trên trán túa ra như mới tắm xong, giọng của cô ta run rẩy yếu ớt: “Tổng giám đốc tôi sai rồi lần sau sẽ không dám tái phạm nữa…xin tổng giám đốc cho tôi một cơ hội”.
Thịnh Khải Luân đánh mắt nhìn qua Diệp Hạ Lam, ánh mắt anh không còn giận dữ lạnh lẽo nữa mà trở nên rất dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp nhẹ nhàng: “Em vào đi”.
Lúc nãy còn hùng hổ đi vào Hoàng Thịnh Quốc Tế nhưng đến khi gặp được Thịnh Khải Luân rồi Diệp Hạ Lam lại cảm thấy rất miễn cưỡng, cô cứ đứng đó chừng chừ mà không bước đi vào phòng làm việc của anh.
“Chẳng phải em nói có việc quan trọng cần phải gặp mặt trực tiếp để thảo luận sao?”.
Diệp Hạ Lam gật đầu một cách máy móc rồi bước đi vào phòng, trong lòng cô thầm mắng “Rõ ràng biết mình bị thư ký làm khó làm dễ vậy mà vẫn ngồi xem kịch cái tên này đúng là từ đầu tới cuối không hề thay đổi gì hết”