Có kết quả thi cuối kỳ, Diệp Hạ Lam liền gọi điện khoe với Thịnh Khải Luân:” Nè năm học này em được xếp hạng nhất toàn khoa, toàn trường luôn đó, thấy em có giỏi không???”.
Thịnh Khải Luân liền cong môi lên mỉm cười:” Ừ chúc mừng em nha, vầy đi tối nay anh xuống bếp nấu cơm coi như phần thưởng dành tặng cho em được không?”.
Diệp Hạ Lam liền trêu ghẹo Thịnh Khải Luân:” Hả??? Liệu anh nấu có ăn được không đó, đừng cố quá sẽ thành quá cố đấy nhé”.
“ Cứ chờ đi rồi sẽ thấy…chồng của em đa tài hơn em tưởng đó”.
Lúc tan học, Diệp Hạ Lam đi ra khỏi lớp thì thấy Thịnh Khải Tề đứng bên ngoài, cô vui vẻ lên tiếng chào hỏi:” Hi Khải Tề, sao anh lại đứng ở đây vậy?”.
Thịnh Khải Tề cong môi lên mỉm cười đáp:” Tôi chờ chị đó, chúc mừng nha học kỳ này chị xuất sắc thật”.
“ Cảm ơn anh, tuy anh không nhất trường nhưng cũng nhất khoa mà, chúc mừng anh”.
Thịnh Khải Tề tỏ vẻ ngượng ngùng:” Cũng chỉ là may mắn thôi…à không biết chị có rảnh không tôi mời chị đi ăn một bữa cơm chúc mừng được không?”.
Diệp Hạ Lam tỏ vẻ áy náy với Thịnh Khải Tề:” Để hôm khác được không?”.
“ Chị có việc bận sao???”.
“ Khải Luân có nói sẽ tự tay xuống bếp nấu cơm để chúc mừng tôi rồi…thật xin lỗi”.
Thịnh Khải Tề nở nụ cười nhạt trên môi:” Không sao đâu, hôm khác cũng được chị mau về đi hiếm khi anh ba đích thân xuống bếp lắm đó”.
“ Vậy tạm biệt nha”.
Thịnh Khải Tề đứng đó nhìn theo bóng dáng Diệp Hạ Lam khuất dần với ánh mắt đau thương nhưng ngay từ đầu anh đã xác định tình yêu của mình sẽ không bao giờ được đáp lại hết tất cả chỉ là do anh cam tâm tình nguyện vậy thôi.
Yên đơn phương là chỉ có quyền đau chứ không có quyền ghen, bản thân Thịnh Khải Tề hiểu rõ điều đó hơn ai hết nên anh đành ngậm ngùi bước đi về một mình.
Diệp Hạ Lam vừa bước chân vào nhà đã nghe mùi thơm phức bốc lên, cô đi vào trong bếp thì thấy Thịnh Khải Luân mặc tạp dề loay hoay làm cái gì đó.
“ Khải Luân, anh nấu món gì mà thơm thế?”.
Thịnh Khải Luân liền chắn Diệp Hạ Lam lại không cho cô đến gần bếp:”Bí mật lát nữa em sẽ biết giờ thì lên phòng tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn cơm”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:” Cũng được”.
“ À đúng rồi anh có để sẵn một bộ đồ trên giường…em…mặc bộ đó nha”.
Diệp Hạ Lam gật đầu:” Dạ”.
Mở cửa bước vào phòng ngủ, Diệp Hạ Lam thấy một bộ váy màu đỏ rất chói mắt được ủi ngay ngắn để trên giường, cô nhíu mày nghĩ “ Chỉ là ăn một bữa cơm ở nhà thôi có cần cầu kỳ như vậy không?”.
Tuy là không hiểu vì lý do gì mà Thịnh Khải Luân lại dặn như thế nhưng Diệp Hạ Lam vẫn làm theo cô mặc bộ váy đó.
Lúc Diệp Hạ Lam bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thịnh Khải Luân mặc tây trang màu đen, tóc chải gọn gàng, ngồi bắt chéo chân bên sofa nhìn anh rất tiêu soái không giống vẻ dễ thương như lúc mặc tạp dề trong bếp.
Diệp Hạ Lam nhìn chằm chằm Thịnh Khải Luân một lúc rồi lên tiếng hỏi:” Cơm tự làm của anh thất bại rồi nên muốn mời em ra ngoài ăn hả?”.
Thịnh Khải Luân giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc:” Em đừng coi thường anh như vậy chứ” rồi đứng dậy bước qua chỗ cô đứng, anh khụy gối để đôi giày cao gót xuống đất rồi đưa tay chạm vào của Diệp Hạ Lam.
“ Anh làm gì vậy Khải Luân?”.
“ Giúp em đi giày”.
Diệp Hạ Lam bối rối lên tiếng:” Không cần đâu, em tự làm cũng được mà”.
“ Bộ váy này hơi ngắn…em ngồi xuống sẽ rất bất tiện”.
Diệp Hạ Lam ngẫm nghĩ lại cũng thấy bất tiện thật.
Giọng nói dịu dàng của Thịnh Khải Luân lại vang lên:” Ngoan nhấc chân lên, để anh giúp em”.
Diệp Hạ Lam ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi mang giày giúp Diệp Hạ Lam xong, Thịnh Khải Luân đứng dậy đưa tay ra trước mặt cô, giọng nói ôn nhu dịu dàng vang lên:” Chúng ta đi thôi”.
Diệp Hạ Lam nhíu mày:” Anh lại muốn đưa em đi đâu đây?”.
“ Sân thượng”.
Lúc Diệp Hạ Lam bước chân lên bậc thang cuối cùng dẫn lên sân thượng thì cô vô cùng kinh ngạc, một chiếc bàn hình vuông được để giữa sân thượng trên bàn bày trí những món ăn đẹp mắt còn có cả rượu và những ánh nến lung linh.
Xung quanh đều trang trí bằng hoa hồng đỏ với những dây đèn led đủ màu nhìn rất lãng mạn.
Diệp Hạ Lam xúc động lên tiếng hỏi:” Anh…chuẩn bị hết…mọi thứ sao???”.
Thịnh Khải Luân tự tin gật đầu đáp:” Đương nhiên rồi, hôm nay anh cho má Lý nghỉ vài hôm nên mọi việc đều do một tay anh chuẩn bị hết đó”.
Diệp Hạ Lam khẽ cười:” Thương quá đi mất”.
Thịnh Khải Luân kéo ghế ra rồi làm động tác mời, Diệp Hạ Lam ngồi vào ghế, cả hai bắt đầu dùng bữa tối.
Thịnh Khải Luân rót rượu vào ly của Diệp Hạ Lam:” Hôm nay phải uống một ly chúc mừng em đạt hạng nhất toàn trường chứ?”.
“ Anh thừa biết là em không biết uống rượu mà”.
Mặt của Thịnh Khải Luân đúng tỉnh lên tiếng:“ Thì uống cho biết”.
Diệp Hạ Lam miễn cưỡng cầm ly rượu lên uống…
Một ly…hai ly…ba ly…
Sau đó, Diệp Hạ Lam chẳng còn nhớ gì nữa hết chỉ biết là lúc cô thức dậy đã buổi trưa ngày hôm sau.
Diệp Hạ Lam ngồi dậy đưa tay đỡ trán vì mọi thứ trước mắt cô cứ quay vòng vòng, lúc cảm thấy mọi thứ đã ổn định thì cô phát hiện ra một chuyện động trời đó là cô không có mặc y phục trên người.
Cố lục lọi lại ký ức của đêm qua thì nhớ tới những hình ảnh mơ hồ không mấy trong sáng với Thịnh Khải Luân.
Thoáng cái mặt của Diệp Hạ Lam trở nên âm trầm giọng cáu gắt gào lên:” Thịnh Khải Luân…thì ra là anh cố ý gài bẫy em”.
Vừa vặn lúc đó Thịnh Khải Luân đẩy cửa phòng đi vào hình như là anh đang rất vui vẻ:” Vừa mới ngủ dậy em đã gọi tên anh…phải chăng đêm qua vẫn không đủ…”.
Diệp Hạ Lam nổi nóng lên đưa tay chợp lấy cái gối ném mạnh vào mặt của Thịnh Khải Luân nhưng anh đã nhanh tay cản được cái gối rồi làm ra vẻ mặt ủy khúc:” Diệp Hạ Lam em quá đáng lắm có biết không? Tối hôm qua em ăn sạch người ta đến cái xương cũng không còn... giờ lại nỗi nóng với người ra là sao đây hả?”.
“ Là ai bị ăn sạch đến cái xương cũng không còn, cho anh nói lại đó”.
Thịnh Khải Luân vẫn mặt dày lên tiếng:” Tất nhiên là anh rồi”.
Diệp Hạ Lam tức đến nỗi khói muốn bốc lên trên đỉnh đầu:” Thịnh Khải Luân vậy mà anh cũng nói được sao?”.
“ Anh không biết em phải chịu trách nhiệm với anh”.
Diệp Hạ Lam cười tự giễu:” Em phải chịu trách nhiệm với anh sao??? Anh có còn là đàn ông không vậy hả?”.
Thịnh Khải Luân cong môi lên mỉm cười đẩy đắc ý:” Vầy đi…anh chịu trách nhiệm với em là được rồi”.
Lại bị rớt hố thêm lần nữa nên Diệp Hạ Lam không còn đủ tự tin để đòi công lý với Thịnh Khải Luân nữa.