Sau khi đi chơi golf cả buổi thì anh và cô cũng đã thay quần áo rời khỏi đó, Ngô Hồng và Cảnh Minh mừng đến phát khóc cuối cùng thì họ cũng được giải thoát khỏi cái cảnh chờ đợi này rồi.
Chiếc Porsche của anh vừa chạy đi khỏi thì hai người kia liền lái xe đuổi theo.
Thiên Ý vừa nhìn đã thấy phát phiền
" Đám chó theo đuôi này bực thật, chúng ta phải làm sao đây ? "
Chống tay lên cằm bỗng nhiên Lưu Ngọc Lễ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khiến cho Thiên Ý suýt chút nữa thì đắm chìm
" Có muốn đi mua sắm không ? "
Cô ngớ người ra chưa kịp bắt sóng, Lưu Ngọc Lễ là đang hỏi ý kiến của cô sao trời ạ ? Cô phải may mắn như thế nào mới có được phúc phần như vậy ?
" Ông chủ sao lại hỏi vậy ạ ? "
" Con gái bọn cô thích nhất mua sắm còn gì, đi thôi đến trung tâm thương mại "
Dương Thiên Ý lăn bánh lái di chuyển đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Vân Phong, sau khi đỗ xe cô và anh còn rất có nhã hứng đi dạo mấy vòng quanh các thương hiệu thời trang lớn, Ngô Hồng và Cảnh Minh cũng giả làm khách đi qua lại khu vực mà thăm dò, Cảnh Minh cảm thán
" Đúng là người có tiền cả ngày chỉ nghĩ cách tiêu tiền thôi cũng mệt "
Ngô Hồng vỗ mạnh vào đầu anh
" Vậy thì cậu theo Lưu Ngọc Lễ làm đàn em của hắn đi đồ ngốc "
" Không, sao có thể chứ, tôi thích bắt mấy tên như hắn rồi lập công hơn "
Bỗng nhiên Lưu Ngọc Lễ dắt cô rẽ vào một hiệu thời trang dành cho nữ, lúc đầu cô còn nghĩ anh muốn mua quần áo cho cô người tình nào đó nữa nhưng Lưu Ngọc Lễ lại gọi cô nhân viên nữ đến rồi đá lông mày về hướng Thiên Ý
" Phiền cô đem hết mấy mẫu mới nhất ra cho cô ấy thử "
Đầu cô nhân viên nữ nhảy số [phát tài rồi gặp ngay một gã đàn ông sủng vợ] sau đó liền nhanh chóng đem hết sản phẩm trong bộ sưu tập mới của hãng ra cho cô, điều quan trọng nhất là chỉ toàn váy với váy thứ khiến Thiên Ý ghét cay ghét đắng có lẽ là đây rồi
Cô nhìn anh bằng gương mặt khó xử nhưng Lưu Ngọc Lễ không có chút động lòng
" Thay đi "
Cô nhân viên nữ mặt mày tươi rói còn hành động rất nhiệt tình
" Để tôi giúp cô "
Thiên Ý lắc đầu rồi nhận lấy đống váy trên tay cô nhân viên
" Tôi tự làm được "
Nói xong cô một mình bước vào phòng thay đồ, đứng trước gương Thiên Ý thay vào người chiếc váy hai dây trắng đơn giản với phần tà váy dài qua gối điểm nhấn chính là chỗ khoét sâu ở lưng và khi như vậy toàn bộ vết sẹo lớn trên lưng của cô sẽ bị người khác trông thấy.
Cô nhớ lại chuyện hôm ấy tên biến thái kia khi sắp cô lúc nhìn thấy vết sẹo còn phải thốt lên rằng nó thật kinh tởm, vậy nên những thứ kinh tởm như thế cô hi vọng được giấu đi cho chính bản thân mình, cô không muốn đem những thứ gớm ghiếc như vậy phô bày ra trước mặt anh.
Thế là dù đã thay xong chiếc váy Thiên Ý vẫn cứ ở lì trong phòng thay đồ không dám ra gặp anh, Lưu Ngọc Lễ đợi bên ngoài cũng đã một lúc lâu cảm thấy mất hết kiên nhẫn, anh vơ vội một món đồ trên sào quần áo rồi trực tiếp tiến vào bên trong khiến cho mấy cô nhân viên khi ấy ở đó phải bịt miệng lại kiềm chế không để bản thân la hét
" Bá đạo quá aaa "
" Đẹp trai nữa, là gu của tôi "
Quản lí hắng giọng ngăn chặn lại cơn mê trai đang ập đến của nhân viên mình
" Đủ rồi đó mấy cô nương, chồng của người ta mấy cô la cái gì ? "
Trong lúc Dương Thiên Ý đang đấu tranh tư tưởng không biết con nên ra ngoài hay không thì cánh cửa phong thay đồ đột nhiên đẩy vào làm cho Thiên Ý theo quá tính mà chợp lấy khẩu súng ngắn chỉ vào anh, lúc nhận ra được người trước mặt cô liền hấp tấp xin lỗi, ai lại biết được Lưu Ngọc Lễ lại đột ngột vào đây chứ đây là phòng thay đồ nữ mà.
Anh không chút cảm xúc nhìn cô gái trước mặt mình bờ vai gầy trơ trọi có một vài vết sẹo nhỏ trong quá trình tập luyện gây nên, giọng anh lạnh băng theo Thiên Ý cảm nhận có thể là do tức giận khi phải chờ đợi cô quá lâu ở bên ngoài
" Tại sao không ra đó ? "
Thiên Ý ngoái đầu nhìn ra sau tấm gương, vết sẹo do vụ nổ gây nên hiện rõ ngay trước mắt không chút che đậy, cuối cùng cũng để anh nhìn thấy thứ ghê tởm này không biết Lưu Ngọc Lễ sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Dương Thiên Ý ngập ngừng không dám nói rõ
" Tôi..."
" Vì cái này ? Vết thương vì bảo vệ tôi mà có không khiến cô cảm thấy tự hào sao ? "
" Tôi nghĩ mọi người ai cũng sẽ thấy ghê sợ khi thấy nó, họ sẽ bàn tán và..."
Chưa nói hết cô đã thấy Lưu Ngọc Lễ đưa tay lên vuốt ve vết sẹo dọc theo sống lưng của Thiên Ý, còn hoàn toàn chìm đắm vào nó, nơi có bàn tay anh lướt qua đều như hoàn toàn tê dại
" Tôi thấy rất đẹp "
Mắt cô chớp chớp tỏ ý ngạc nhiên
" Sao ạ ? "
" Không phải nói là người của tôi sao, tôi cảm thấy vết sẹo của cô rất đẹp nếu kẻ nào dám có ý kiến về người của Lưu Ngọc Lễ này cứ trực tiếp giết kẻ đó...cô an tâm rồi chứ ? "
Chỉ vì muốn vệ sĩ của mình mặc chiếc váy kia anh liền có thể hạ sắc lệnh ngang tàn như vậy, Thiên Ý cảm nhận được sự quan tâm của anh rồi nhưng mà cô thật sự không muốn để cho người khác dò xét mình.
Lưu Ngọc Lễ không nói thêm gì nhưng anh có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Thiên Ý nên đã mang áo khoác jean mà lúc nãy khi anh bước vào đã chợp lấy trên sào choàng lên vai cô
" Như vậy là được rồi chứ gì "
Một sự đồng điệu từ màu sắc trắng tinh của chiếc váy và áo khoác ngắn tạo nên nét hài hòa đến khó tin.
Thiên Ý như vừa được anh giúp dở bỏ nỗi lo trong lòng đôi mắt long lanh liền ánh lên sự cảm kích, Lưu Ngọc Lễ cũng bất tri bất giác tháo bỏ khuôn mặt lạnh xuống mà cong môi mỉm cười.
Giọng anh đều đều vang lên bên tai
" Sau này ở nhà cô cứ mặc váy, đi tới đi lui cho có sinh khí một chút đừng như khúc gỗ nữa"
Nói rồi Lưu Ngọc Lễ liền dọn luôn chỗ váy còn lại không cần thử lập tức đi đến quầy thanh toán.Thiên Ý ăn mặc xinh đẹp đứng bên cạnh anh có chút ngượng ngùng
Quản lý thấy hai người rất đẹp đôi liền lên tiếng khen ngợi
" Phu nhân của tiên sinh đây dáng người mặc váy rất đẹp, hoan nghênh hai vị lần sau quay lại "
Trong khi Lưu Ngọc Lễ cảm thấy lời khen khá thú vị ngược lại Thiên Ý phản bác dữ dội, cô biết anh bình thường phong lưu phóng túng nhưng ghét bị ghép đôi với một ai đó lắm đằng này lại còn là vệ sĩ, cô chỉ là do cho sự an toàn của vị quản lý mà thôi.
" Đừng nói lung tung tôi chỉ là trợ lý của anh ấy thôi "
Biết mình nói hớ vị quản lý kia liền vội xin lỗi hai người vì đã nhầm lẫn nhưng người trong cửa hàng ai lại không biết quan hệ mờ ám của hai người họ, nếu là quan hệ bình thường sao anh có thể tùy tiện vào phòng thay đồ của cô chứ ?
Lúc hai người rời khỏi cửa hàng anh còn gặng hỏi Thiên Ý một câu
" Chúng ta giống một đôi lắm sao ? "
Không phải suy nghĩ thêm cô đã có ngay tức khắc câu trả lời
" Không giống ạ, quản lý cửa hàng nói bậy thôi ông chủ đừng để tâm "
Vị trí phu nhân của người cầm đầu bang Đại Ưng là vị trí ai nấy đều mong muốn nhưng với tính cách của Lưu Ngọc Lễ chắc chắn anh nghĩ rằng sẽ chẳng thể có một nữ nhân nào có đủ tư cách ngồi vào vị trí đó...nhất định là vậy.
Vậy nên tốt nhất không nên ngu ngốc tự nhận bản thân là người phụ nữ của Lưu Ngọc Lễ nếu muốn tiếp tục sống yên.