Lạc Nhi Ý

chương 119: mượn dao giết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Tử Lạc là ai?

Có người bám theo, hơn nữa còn không giống cao thủ của Nhiếp Chính vương, sao nàng lại không biết?

Nàng không tỏ thái độ gì, chỉ hơi nhíu mày, bước chân nhanh lẹ hơn, vậy mà bước chân của kẻ kia cũng nhanh theo.

Đảo mắt nhìn tình hình xung quanh một lượt, Vân Tử Lạc quả quyết không đi về phía lối vào Ngự hoa viên như Quỷ Mị nói mà len lỏi vào trong một lùm cây như một con, đi vào đường nhỏ.

Cắt đuôi mấy con đường, nàng đã bỏ xa tên thị vệ đó ở phía sau.

Thị vệ vội vã chạy tới trước, tìm kiếm mục tiêu bốn xung quanh, cuối cùng phát hiện mình đã mất dấu Vân Tử Lạc, đành cúi đầu ủ rũ quay về.

Còn Vân Tử Lạc thì không rời đi ngay mà rón rén bước ra từ đầu kia lùm cỏ, trốn ra sau một hòn non bộ.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang định rời đi thì bên phía núi lại có hai bước chân khẽ khàng đi tới, kèm theo là tiếng nói tiếng cười.

“Bổn công chúa rất thích tính cách của cô, nói chuyện cực kỳ hợp ý bổn công chúa.”

Công chúa Trường Lạc rất vui.

Vân Tử Lạc khẽ nhướng mày, công chúa Trường Lạc đang nói chuyện với ai kia?

“Công chúa quá khen, thần thiếp chỉ nói sự thật thôi ạ.”

Vọng tới lại là tiếng hạ giọng rất thấp của Vân Khinh Bình.

Công chúa Trường Lạc xua tay: “Ngồi đi, ngồi đi, cô cũng đi cùng bổn công chúa lâu quá rồi.”

Nói rồi, hai người con gái bèn ngồi xuống bên cạnh hồ.

Vân Tử Lạc nghe tiếng hai người đó ngồi xuống, âm thanh sột soạt cũng yên ắng hẳn, nàng vội vàng nín thở.

Xung quanh có thể cảm nhận sự xuất hiện của không ít ám vệ, chắc là đi theo công chúa Trường Lạc. Nàng không dám hành động tùy tiện, lẳng lặng ngồi sụp xuống, lợi dụng đám cỏ cao bên cạnh phiến đá để ẩn mình.

Công chúa Trường Lạc và Vân Khinh Bình bắt đầu trò chuyện.

Vân Khinh Bình dốc hết khả năng nịnh nọt, nói năng cũng rất có kỹ xảo, vừa ngầm tự hạ thấp mình còn nâng công chúa Trường Lạc lên.

Mà công chúa vừa hay lại là người ưa nịnh, nói chuyện với Vân Khinh Bình cực kỳ vui vẻ.

Dần dần họ nói tới Nhiếp Chính vương, Vân Khinh Bình bèn khen Nhiếp Chính vương như thể có một trên đời, độc nhất vô nhị. Công chúa Trường Lạc hân hoan vỗ vào chân, tự khen mình có mắt nhìn người độc đáo.

Vân Tử Lạc nghe thấy mà lửa giận bùng cháy trong đôi mắt.

Vân Khinh Bình, không phải nam nhân của ngươi thì ngươi có thể liều mạng đẩy đi chứ gì?

Nàng nghĩ nhất định là Vân Khinh Bình đã biết tâm ý của Thái hậu, muốn liên hôn công chúa Trường Lạc với Nhiếp Chính vương. Tử Uyên và nàng có quan hệ mờ ám không rõ ràng, chỉ có Nhiếp Chính vương là không dây dưa gì với nàng.

Chứ nếu công chúa Trường Lạc mà thích Sở Hàn Lâm hay Tử Uyên, sợ rằng cơn ghen của tỷ ta đã bay khắp trời rồi ấy chứ!

Liệu còn tốt với nàng ta như thế này không?

Lúc này công chúa Trường Lạc đã hỏi tới nữ nhân đeo mặt nạ tối đó ở lầu Nguyệt Nha.

Vân Khinh Bình trầm mặc giây lát rồi đột ngột hạ thấp giọng: “Công chúa, thần thiếp biết đó là ai.”

Công chúa Trường Lạc ngồi thẳng người dậy, quát lên: “Kẻ nào?”

“Suỵt!”

Vân Khinh Bình vội vàng ra hiệu cho nàng ta nhỏ tiếng.

“Cô mau nói cho ta biết đi.” Công chúa Trường Lạc hỏi thầm.

Đầu mày Vân Tử Lạc sắp dính chặt vào nhau, cái miệng Vân Khinh Bình thì có thể nói ra được lời gì tốt đẹp chứ? Nhất định là nói nàng rồi!

Quả nhiên, Vân Khinh Bình thở dài nói: “Là nhị muội của thần thiếp, ban nãy công chúa hỏi chính xác đấy. Thật ra Nhiếp Chính vương vốn không thích nó, chính nó cứ bám riết lấy Nhiếp Chính vương.”

Công chúa Trường Lạc sững sờ rất lâu rồi mới phẫn nộ: “Ta nói là cô ta mà! Sao Hách Liên Ý có thể thích người đã có chồng chứ! Cô ta chẳng phải sắp được gả cho Tứ vương gia hay sao? Hừ, nhưng cô ta dám bám lấy nam nhân của bổn công chúa như vậy, bổn công chúa cũng không thể để cô ta lại!”

Vân Khinh Bình cụp mắt xuống, mừng thầm trong lòng, ngoài mặt lại không có quá nhiều biểu cảm dư thừa.

“Công chúa, mặc dù nó là nhị muội của thần thiếp nhưng hoàn toàn không hợp với thần thiếp chút nào, việc nó thích làm nhất là giật đàn ông của người khác.”

“Giật đàn ông?” Ánh mắt công chúa Trường Lạc xao động.

“Đúng vậy. Thần thiếp và Hàn Lâm là thanh mai trúc mã, đôi bên đều có tình cảm, nhưng nó lại cầu xin phụ thân và Thái hậu gả nó cho Hàn Lâm. Cũng may Hàn Lâm chống chọi lại áp lực mới lấy được thần thiếp, thế mà nó vẫn không chịu buông tha, vẫn cướp được phu quân của thần thiếp thành công, chẳng mấy chốc sẽ được gả về.”

Vân Khinh Bình ấm ức tới rơi nước mắt: “Thần thiếp nào có cầu mong gì, chỉ mong sao nó đừng động chạm tới mình nữa là được.”

Giữa nữ nhi thường có tâm lý cùng chung kẻ địch, nhất là đều cùng căm hận loại ‘hồ ly tinh’ và ‘tiểu tam’.

Nhìn thấy Vân Khinh Bình bị ức hiếp đáng thương đến vậy, nỗi lòng đồng cảm của công chúa Trường Lạc nhanh chóng được khơi gợi.

Nàng ta to tiếng chửi rủa: “Đúng là loại đàn bà vô liêm sỉ! Tứ vương phi, cô yên tâm đi, ta sẽ giúp cô diệt trừ cô ta, loại đàn bà này giữ lại chỉ hại thêm nhiều người hơn!”

“Dẫu gì nó cũng là đứa con gái mà vợ bé trong nhà để lại, công chúa xin hãy giơ cao đánh khẽ.” Vân Khinh Bình giả vờ nói lời tử tế.

“Đâu có cùng một mẹ với cô, đối xử với cô như vậy mà cô vẫn nghĩ cho cô ta như vậy? Cô thật quá tốt bụng, chẳng trách bị cô ta đè đầu!”

Công chúa Trường Lạc càng thêm khẳng định quyết tâm của mình: “Bổn công chúa nhất định sẽ trút giận cho cô!”

Ở một góc công chúa Trường Lạc không nhìn thấy, Vân Khinh Bình từ từ nhếch môi.

Lần này mà Vân Tử Lạc có mệnh hệ gì thì chủ nhân à, người không thể trách thuộc hạ… Còn cô công chúa Trường Lạc ngu ngốc này, đợi bị xử đi!

Là sống hay chết cũng không liên quan tới Vân Khinh Bình này.

Mục đích đã đạt được, Vân Khinh Bình vờ vịt khóc đến choáng váng rồi bỏ đi trước.

Công chúa Trường Lạc tiếp tục dẫn người đi tìm Nhiếp Chính vương.

Vân Tử Lạc đứng sau hòn non bộ, gương mặt lạnh lẽo như trăng tháng Chạp.

Hay lắm Vân Khinh Bình, lại dám mượn dao giết người!

Không biết cô công chúa Trường Lạc kia có thể nghĩ ra cách gì để đối phó với mình!

Khi tất cả đều đã đi xa, nàng mới bước ra, vòng con đường nhỏ đi tới lối vào Ngự hoa viên.

Dọc đường có mấy lần chạm mặt thị vệ của công chúa Trường Lạc, nàng đều tránh trước, không để lộ chút tung tích nào.

Tới tận cửa thùy hoa trước viện, nàng mới nhìn dáo dác xung quanh.

“Quỷ Mị? Quỷ Mị?”

Nàng vừa kêu, tay cũng âm thầm giữ chặt ba con dao vàng.

Bốn bề không có động tĩnh nào khác lạ, nhưng nàng cũng không dám quá tin tưởng vào lời nói của cô cung nữ.

Lần trước chẳng phải cũng là cung nữ đó sao?

Nàng vừa quay người lần thứ hai thì một bóng đen như chớp từ trong góc tối đột kích.

Ánh mắt Vân Tử Lạc tối hẳn đi, nàng bình tĩnh lại, lao thẳng tới trước, quay tay ‘soạt soạt soạt’, ba con dao vàng đồng thời được phóng ra, thế vừa mạnh vừa dữ!

Nhưng bóng đen kia đã tới trước mặt nàng, lập tức ôm chặt eo nàng, cười khó xử: “Nàng muốn giết chồng mình sao? Hm?”

Tiếng cười trầm thấp trêu chọc, nghe được âm thanh quen thuộc, trái tim Vân Tử Lạc bất chợt yên tâm hơn rất nhiều.

Nàng quay đầu, giận dữ lườm Nhiếp Chính vương đang chống cằm lên vai mình.

Người đàn ông ôm chặt eo nàng, tiếp xúc thân mật.

“Chàng xuất hiện cũng không lên tiếng, ta còn tưởng là kẻ địch!”

Nhiếp Chính vương giơ tay phải lên, giữa các ngón tay kẹp một con dao vàng, cười nói: “Được được được, là lỗi của ta, trả cho nàng! Ta mà né chậm một chút thì mấy con dao này đủ để lấy mạng ta rồi.”

Chàng cố tình nói với vẻ khoa trương.

Vân Tử Lạc căng thẳng: “Đừng nói bậy!”

Nhiếp Chính vương nhận ra nàng lo mình gặp chuyện, bất giác cảm thấy rất vui.

“Lạc Nhi, qua đây.”

Dứt lời, chàng bế ngang người nàng lên, lao nhanh vào một góc tối.

“Ý, chàng định đi đâu?” Vân Tử Lạc ôm chặt cô chàng, không cần đi đường, càng thêm thoải mái.

Nhiếp Chính vương không đáp, vòng vèo mấy lượt rồi đưa nàng vào một tẩm cung hẻo lánh, Quỷ Mị đang canh giữ trong đó, thấy chủ nhân ôm Vân Tử Lạc đi vào, vội vàng cụp mắt xuống bước ra.

Nhìn thấy cháo trên mặt bàn và mấy món ăn tỉ mỉ, Vân Tử Lạc phì cười: “Chàng đang ăn sáng?”

“Phải đấy.” Nhiếp Chính vương để nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn: “Sáng nay vào thẳng trong cung, còn chưa ăn.”

Vân Tử Lạc không nhịn được cười: “Ta còn tưởng có chuyện gì gấp chứ, chắc là trốn vào đây ăn sáng.”

“Cười, nàng cười ta đi! Chẳng phải tại nàng à!” Nhiếp Chính vương hạnh phúc trêu đùa nàng, đồng thời múc cho nàng bát cháo nóng, thêm thức ăn rồi đưa tới, tiện tay vén mạng che mặt của nàng lên.

Trên trán màu vàng tối nhưng làn da bên dưới rõ ràng trắng như ngọc, khuôn mặt với những đường nét xinh đẹp, sống mũi trơn nhắn, đôi môi chúm chím, hai bên gò má phơn phớt hồng.

Vẻ đẹp của nàng trang nhã thoát tục, đẹp hơn người thường, Nhiếp Chính vương bỗng cảm thấy căn phòng ngập nắng.

Còn Vân Tử Lạc thì cười ngọt ngào, hai bên má hiện lên hai lúm đồng tiền không rõ nét, trong khoảnh khắc trời đất như nhạt màu, chỉ một cái nhăn mặt hay một nụ cười cũng vô cùng kiều diễm, khuấy đảo sâu sắc trái tim người đàn ông.

Nhiếp Chính vương ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như sợ làm nàng đau, dịu dàng nói: “Lạc Nhi là của ta.”

Vân Tử Lạc có chút thiếu tự nhiên, thu nụ cười lại, cúi đầu tìm tòi trong lòng.

“Tìm gì vậy?” Nhiếp Chính vương hỏi.

“Cái này!” Vân Tử Lạc lấy ra một nắm cơm được cuộn vải trắng, thấy vẻ ngạc nhiên của Nhiếp Chính vương, nàng không giải thích, chỉ mở dần từng lớp một.

Tới tận khi hai nắm cơm trắng to bằng nắm đấm xuất hiện trước mắt, Nhiếp Chính vương mới sửng sốt: “Đây là?”

“Là cơm nắm cuộn rau ta làm đó, biết sáng nay chàng nhất định không ăn uống tử tế, ta định đem tới cho chàng ăn, không ngờ chàng không ăn gì cả.”

Sắc mặt Nhiếp Chính vương hơi đờ ra, cổ họng chua xót, cảm động không biết nên nói sao cho phải. Chàng chỉ ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, hơi thở dồn dập.

“Ý, ăn đi, món điểm tâm tình yêu ta làm đấy, đừng có lãng phí.” Vân Tử Lạc cảm nhận được sự khác lạ của chàng, khẽ vỗ vào lưng chàng: “Này, ta ăn rồi, chàng vừa húp cháo vừa ăn cơm nắm.”

“Được.” Giọng Nhiếp Chính vương hơi khàn, nhìn nàng đầy tình cảm rồi đón lấy miếng cơm, cắn khẽ.

Nhớ lại khi còn thơ ấu, mẫu thân cũng từng tận tay làm quà sáng cho chàng, nhưng chỉ có đúng một lần duy nhất ấy.

Về sau, mẫu thân ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, nào có quan tâm tới chàng dù chỉ nửa câu?

“Lạc Nhi tốt quá.” Nhiếp Chính vương vừa ăn vừa lẩm bẩm bên tai nàng: “Lạc Nhi của ta có phải sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với ta như vậy không?”

Vân Tử Lạc cong môi, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Nhiếp Chính vương ăn uống vui vẻ hơn, mới đó đã uống hết sạch cháo.

Vân Tử Lạc xót xa vô cùng, giơ tay áo lau vệt nước bên khóe miệng chàng: Trông chàng kìa, cứ như lợn con cướp cám vậy, có ai tranh của chàng đâu, ăn từ từ thôi.”

“Được, ta nghe Lạc Nhi.” Nhiếp Chính vương rất nghe lời, ăn chậm hơn chút.

Nửa canh giờ sau, Vân Tử Lạc đi ra trước, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Chính vương, rời khỏi điện, trở về Ngự hoa viên.

Công chúa Trường Lạc và Vân Khinh Bình đều đã quay lại.

Vân Tử Lạc vừa ngồi vào chỗ thì Sở Tử Uyên cũng nối gót vào theo, nhìn nàng rất nhanh rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Hàn Lâm.

Vân Tử Lạc ngồi im, chốc chốc có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu thiện chí của công chúa Trường Lạc, nàng vờ như không biết.

Thái hậu bảo Sở Hàn Lâm nói chuyện với công chúa Trường Lạc, nàng ta cũng tỏ ra rất hờ hững.

Lại một lúc lâu sau, Nhiếp Chính vương mới dẫn người của mình quay về, ánh mắt lướt qua đám đông, dừng lại trên gương mặt Vân Tử Lạc giây lát. Vân Tử Lạc có thể cảm nhận được, ánh mắt lạnh lùng ấy bỗng trở nên dịu dàng.

“Nhiếp Chính vương, ngài đến đúng lúc lắm.”

Thái hậu đứng dậy, cười nói: “Ban nãy công chúa Trường Lạc nói trong cung quá buồn chán, ai gia đã cho phép công chúa để mấy người các ngươi dẫn tới vi trường núi Thanh Thương ăn bắn.”

“Săn bắn?”

Nhiếp Chính vương chau mày, nhìn công chúa Trường Lạc vẻ không vui: “Công chúa biết cầm cung tên không?”

Công chúa Trường Lạc cười hì hì: “Không biết, nhưng ta có thể học mà. Ta nghe Thái hậu nói khả năng bắn tên của chàng cực kỳ chuẩn xác, chàng dạy ta được không?”

Thấy Nhiếp Chính vương có vẻ không chút hứng thú, nàng ta vội nói: “Còn cả Bát vương gia và Tứ vương gia nữa, họ đồng ý cả rồi.”

Đối tượng liên hôn lần này vốn dĩ là Bát vương gia, nhưng bởi ngay từ đầu công chúa đã bị hấp dẫn bởi Nhiếp Chính vương nên cả hai đều trở thành bia đỡ đạn.

Nhiếp Chính vương đang định từ chối thì Vân Tử Lạc ho khẽ một tiếng.

Chàng hơi đảo mắt qua nhìn, thấy nàng bày ra vẻ mặt rất kỳ vọng, dường như rất muốn đi săn bắn.

Chàng bèn đáp: “Vậy được, ngoại trừ Thái hậu, mọi người đều được đi, nếu công chúa không muốn xuống vi trường thì ngồi trong lều trò chuyện với Thái hậu.”

Đám thiên kim tiểu thư và quý phu nhân đều lập tức đồng ý.

“Lạc Nhi, vi trường rất nguy hiểm, nàng đừng có xuống, lát nữa ta ở trong lều với nàng.” Sở Tử Uyên sải bước đi tới, nói với Vân Tử Lạc đầy quan tâm.

Với những gì chàng hiểu về Vân Tử Lạc, nàng nhất định muốn xuống vi trường…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio