Nhiếp Chính vương nghe vậy, đôi mắt lập tức cười tít lại như vầng trăng non, ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, “Ta biết là sẽ như vậy”.
Vân Tử Lạc cười khẽ, chọc lên ngực chàng, quở trách: “Cái gì chàng cũng biết sao?”.
“Phải rồi.” Nhiếp Chính vương dịu dàng nói: “Lạc Nhi của ta, có chuyện gì ta lại không biết?”.
Gò má Vân Tử Lạc ửng hồng, lòng ngập đầy những hương vị ngọt ngào.
Nàng thích nghe chàng khẽ gọi tên mình bằng giọng điệu chiếm hữu, nàng thích bị chàng quản, thích tất cả mọi thứ liên quan đến chàng.
“Ban nãy tới phủ Thừa tướng?” Nhiếp Chính vương cúi đầu, nhìn nàng chăm chú, đầy tình cảm.
“Ừm.” Vân Tử Lạc gật đầu. Nhắc tới chuyện này, nàng bèn nhớ tới chuyện buổi tối phải sắp xếp, có thể nhờ chàng giúp đỡ.
“Ý, chàng giúp ta một chuyện.”
“Có chuyện gì nàng cứ nói, dầu sôi lửa bỏng ta cũng sẽ làm vì nàng.” Nhiếp Chính vương khẽ cong môi, ánh mắt lại hoàn toàn không chút đùa giỡn.
“Tối nay chàng giúp ta hẹn Ngụy Thành – Ngụy tướng quân, sau đó chuốc rượu cho hắn.”
Vân Tử Lạc thẳng thừng đề ra phương pháp.
“Ngụy Thành?” Nhiếp Chính vương nhíu mày, “Hắn ư? Lạc Nhi, nàng định làm gì?”.
“Ta sẽ thôi miên hắn, nhưng hắn có ý thù địch ta, chỉ còn cách thực hiện trong trạng thái say rượu.”
“Thôi miên?” Nhiếp Chính vương không hiểu.
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Chính là khiến não bộ của hắn ở trong trạng thái ngủ tạm thời, chàng có thể có được bất kỳ thông tin nào chàng muốn”.
Nhiếp Chính vương ngỡ ngàng, “Như vậy cũng được sao?”.
“Ta muốn thử xem sao, còn chưa từng thử.” Vân Tử Lạc lè lưỡi.
Thật ra phương pháp này là Vân Tử Lạc khi trước từng đọc trong sách, bản thân nàng chưa thử bao giờ mà cô nhóc kia lại càng chưa thử, không biết có hữu dụng hay không.
Nhiếp Chính vương gật đầu nói: “Được, vậy tối nay ta sẽ hẹn hắn tới Tụ Tiên lầu”.
Hai người đang nói tới đây, từ xa có tiếng bước chân chạy về phía này.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi, “Lạc Nhi, nàng về viện trước đi”.
Vân Tử Lạc nhận lời, vòng từ dưới gốc cây đi ra, tới cánh cổng vòm bỗng liếc thấy một dáng hình lùn mẩu chạy tới, chỉ cao tới mét ba, vóc dáng như một đứa trẻ nhưng lại đội một cái đầu của người trưởng thành và một gương mặt từng trải, muốn quái dị bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trái tim Vân Tử Lạc khẽ run lên, đây chẳng phải Hà Thái Bình sao?
“Nương tử, nương tử!” Hà Thái Bình nhìn thấy Vân Tử Lạc, nước miếng từ khóe miệng trào ra, gọi một tiếng không rõ ràng.
Sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức thay đổi, hai tên nô tài đi bên cạnh Hà Thái Bình đã thở hồng hộc, đuổi kịp phía sau.
Thấy cảnh tượng ấy, một trong hai tên vội giữ chặt lấy Hà Thái Bình, hạ thấp giọng nói: “Thiếu gia, đó không phải là thiếu phu nhân, cậu nhận nhầm người rồi”.
Người còn lại thì bước lên xin lỗi Vân Tử Lạc.
Hà Thái Bình ầm ĩ gào thét giậm chân inh ỏi: “Mông nàng to hơn nương tử, eo thon, chân dài, ta muốn nàng ấy làm nương tử!”.
Vân Tử Lạc cảm thấy thể diện của mình sắp mất sạch vì mấy câu nói của hắn ta rồi, nét mặt lạnh đi, đang định bước lên trút giận.
Một cái bóng màu đen đã đứng bên cạnh Hà Thái Bình trước nàng.
“Kẻ nào thả hắn ra?”
Thanh âm lạnh như băng như từ núi tuyết vọng xuống, khiến người ta phải rùng mình.
Sau khi nhìn rõ người ấy là ai, hai tên nô tài sợ đến nỗi hồn bay phách tán, quỳ mọp xuống, “Nhiếp Chính vương!”.
Nhiếp Chính vương khẽ nheo mắt lại, ánh mắt khiến đối phương phải khiếp đảm, “Còn không đưa hắn ta về? Nếu như còn để bổn vương nhìn thấy hắn, hậu quả tự chịu!”.
Hai tên nô tài chỉ nghĩ rằng thiếu gia đã đụng phải Nhiếp Chính vương, mồ hôi túa ra đầy đầu, mặc kệ Hà Thái Bình ra sức giãy giụa, một tên bịt miệng hắn, tên còn lại bắt lấy cánh tay hắn, lao đi như bay.
“Khốn kiếp!” Sự phẫn nộ của Nhiếp Chính vương không hề thuyên giảm.
Khi quay đầu lại nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt chàng đã trở nên dịu dàng.
Vân Tử Lạc bất chợt cảm thấy yên tâm, nhẹ nhàng cười với chàng. Vì tấm mạng che, Nhiếp Chính vương chỉ nhìn thấy đuôi mày nàng nhướng lên, khóe mắt toát lên vẻ kiều diễm trời ban.
Chẳng biết nàng đã ngây dại từ lúc nào.
Đúng lúc này, một tiếng ngọc bội ting tang vang lên, mấy bóng người từ trong góc xuất hiện.
“Gã lùn đó biến đâu rồi?” Giọng nói của Vân Thái Lệ vang lên đầu tiên.
Khi Vân Tử Lạc nhìn qua thì thấy Vân Thái Lệ và một cô gái diện y phục cung đình dẫn theo nha hoàn, hơi thở có chút mỏi mệt, xuất hiện bên khóm hoa.
“Vân Tử Lạc?”
Khi Vân Thái Lệ bắt gặp nàng, sững sờ trước sau đó trong ánh mắt có ngọn lửa bùng lên, hậm hực hừ một tiếng.
Vân Tử Lạc quay đầu nhìn về phía Nhiếp Chính vương, nhưng vị trí ấy đã không còn ai.
Thì ra chàng đã nấp từ trước, hoặc đã… đi rồi.
“Nhị tiểu thư?” Người con gái mặc y phục cung đình kia dường như lúc bấy mới nhận ra người đeo mạng che này là Vân Tử Lạc xấu xí.
Khi Vân Tử Lạc ngẩng lên theo tiếng nói mới chợt nhớ ra. Đây chẳng phải chính là Vân Thường, người bị nàng đánh cho một trận hôm xuyên không đó sao?
Lúc này nàng ta đã búi tóc trưởng thành, nàng nhất thời không nhận ra.
“Nhị tiểu thư gì chứ!” Vân Thái Lệ giận dữ quát to: “Chúng ta còn không mau đi tìm tên ngốc kia! Bảo ngươi trông một thằng ngốc cũng trông không xong, ta xem ngươi còn làm được trò trống gì! Nếu hắn gây ra chuyện gì ở Tứ vương phủ, ta biết ăn nói sao với tỷ tỷ?”
Vân Thường nín nhịn không lên tiếng.
Vân Tử Lạc thấy quái lạ. Lẽ nào Vân Thường này cũng đã theo Hà Thái Bình?
Đợi hai người đi khỏi, cô giữ một nha hoàn của Hà phủ cũng đang tìm kiếm Hà Thái Bình lại hỏi.
Nha hoàn kia ấp a ấp úng: “Đó là dì Vân, là chị em của thiếu phu nhân nhà chúng tôi. Sau khi thiếu phủ nhân gả về được mấy hôm đã quyết định nạp dì ấy làm thiếp.”
Vân Tử Lạc thấy nó nói năng không lưu loát bèn cho thêm nén bạc to nữa, bắt nó kể tỉ mỉ tường tận.
Nha hoàn kia trông thấy nhiều tiền, nhất thời cao hứng, nói không giữ gìn.
“Dì Vân hôm đó tới thăm thiếu phu nhân của chúng tôi. Chẳng hiểu sao, sau khi ăn cơm trưa xong lại ngủ trong phòng thiếu gia, bị thiếu phu nhân bắt gian tại giường, bất đắc dĩ mới phải làm thiếp của thiếu gia. Luận về thân thế, dì Vân làm chính thất trong gia đình một quan lại nhỏ thì cũng không có gì đáng chê trách.”
Vân Tử Lạc đã hiểu rõ trong lòng.
Chắc là Vân Thường này cũng bị Vân Thái Lệ bày mưu?
Nàng thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Sau bữa tối hôm nay, một cỗ xe ngựa tầm thường dừng ngoài cửa Tụ Tiên lầu.
Vân Tử Lạc đã thay nữ trang, vận một chiếc áo dài tay hẹp màu bạch ngọc, mái tóc được búi cao sau gáy bằng bích ngọc quán, chân đi đôi hài ô vân, eo dắt ngọc bội, có chút khí khái nam nhi nhưng lại càng thêm phần xinh xắn.
Mái tóc đen tung bay, vạt áo phất phơ. Tay nàng cầm quạt, chậm rãi bước vào đại sảnh Tụ Tiên lầu.
Bỗng chốc thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Có điều người thiếu niên này tuy đẹp nhưng mặt lại che mạng, khiến người ta không thể chiêm ngưỡng dung nhan thực sự.
Vân Tử Lạc đứng tại quầy nói chuyện một lát. Một lát sau, xe ngựa của Diêu Linh Linh đã tới.
Muội ấy vừa vào, Vân Tử Lạc bèn gọi giật lại. Diêu Linh Linh gật đầu với nàng,hai người cùng qua một góc khuất.
“Lạc Nhi, tỷ muốn muội tới đây làm gì?” Diêu Linh Linh hỏi, tâm trạng có chút căng thẳng.
“Muội đang căng thẳng?”
Vân Tử Lạc bưng trà lên nhấp khẽ.
“Muội…” Diêu Linh Linh không phủ nhận.
“Linh Linh, muội phải kiên cường.” Vân Tử Lạc thở dài, “Tối nay bất luận muội nghe thấy điều gì cũng không được phép kích động”.
Nỗi nghi hoặc của Diêu Linh Linh càng tăng cao.
Ngồi được một lúc, một bóng người đỏ rực đi về phía họ.
“Tiêu công tử?” Diêu Linh Linh chú ý tới Tiêu Đồng.
Vân Tử Lạc đứng dậy, cười từ xa: “Làm phiền ông chủ của Tụ Tiên lầu đích thân tới đón tiếp rồi, bọn ta ngại lắm”.
Tiêu Đồng nhìn nhanh về phía nàng, ngồi thẳng xuống bên bàn, cười: “Khi nào tửu lầu của cô hoàn tất, e rằng ta sẽ trở thành khách hàng thường xuyên”.
“Ở bên trên?” Vân Tử Lạc thẳng thừng.
Tiêu Đồng gật đầu, ánh mắt vòng quanh trên eo nàng, “Sao cô lại dắt ngọc bội ở eo vậy?”.
“Không được à?” Vân Tử Lạc hỏi ngược lại.
“Ta nói rồi, đây là ngọc của Vân Khinh Bình.” Tiêu Đồng đáp rồi uể oải dựa ra sau ghế, chồng cằm nhìn nàng, “Đeo nó là sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà cô còn rêu rao khắp nơi như thế!”.
Vân Tử Lạc trừng mắt, “Ta thích, liên quan tới ngươi à?” Nói rồi nàng dắt lại miếng ngọc.
Tiêu Đồng nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của nàng khi trừng lên cực kỳ dễ thương, bất giác cười sảng khoái, lần sờ tìm ra một bàn cờ ở hông, “Chơi cờ với ta, được không?”.
Vân Tử Lạc nhìn Diêu Linh Linh ngơ ngẩn đứng bên, khẽ gật đầu.
Trong Cam Lộ các của Tụ Tiên lầu, chiếc đèn cung đình treo trên cao, phía sau bình phong, trước ô cửa sổ nhỏ có một bình rượu và nửa bàn thức ăn.
Nhiếp Chính vương ngồi trên ghế thái sư, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, ánh mắt bất định.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Quỷ Mị dẫn một người đàn ông đi vào.
Ngụy Thành nịnh nọt chạy bước nhỏ lên trước, hạ giọng hỏi: “Nhiếp Chính vương, ngài tìm tiểu tướng?”.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương sắc lẹm quét qua hắn, rồi trầm giọng nói: “Lần này Ngụy tướng quân tới Đông Lâm chịu vất vả rồi!”.
“Không mệt, không mệt, đây là trách nhiệm của bổn tướng!” Ngụy Thành vội nói.
“Ngụy tướng quân còn trẻ tuổi mà hành xử khiêm nhường, lễ độ, tiền độ sáng lạn, bổn vương đã đặc biệt bày tiệc rượu để khoản đãi tướng quân”.
Tặng cho hắn một chiếc mũ cao, Nhiếp Chính vương lại thản nhiên rót đầy rượu cho hai người.
Ngụy Thành chỉ cảm thấy lo khi được sủng ái, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Chính vương, ánh mắt ngập tràn kích động.
Tiền đồ sáng lạn… Như vậy là Nhiếp Chính vương đã đồng ý trọng dụng hắn sao?
Hắn mừng rỡ nâng ly rượu lên, nào dám khinh suất, bèn ngửa cổ uống cạn. Nhiếp Chính vương nâng ly, khẽ nhấp một ngụm rồi xoay tay đổ hết đi.
“Nhiếp Chính vương, ngài yên tâm, Ngụy Thành dù có phải làm trâu làm ngựa cũng nhất định làm tốt chuyện ngài giao!”
Ngụy Thành vỗ ngực lia lịa, cùng với tửu lượng tăng cao, giọng hắn cũng càng ngày càng mơ hồ.
Nhiếp Chính vương nghiêng đầu nhìn ngọn nến trong đèn, cũng sắp đến giờ rồi, chàng giơ tay áo, tao nhã lau đi vệt nước bên khóe miệng.
“Ngươi cứ ngồi đi, bổn vương đi một lát.”
“Nhiếp Chính vương… Ngài đi cẩn thận…” Ngụy Thành nấc một tiếng.
Vân Tử Lạc và Tiêu Đồng đánh cờ không nhanh lắm, vừa đánh vừa tán chuyện.
Chẳng mấy chốc, trên gác đã vọng xuống tiếng bước chân nặng nề.
Diêu Linh Linh nhìn lên đó trước, rồi sững người.
“Là Nhiếp Chính vương!”
Muội ấy có chút hoảng hốt, đôi phần sợ sệt như chuột gặp mèo.
Vân Tử Lạc thì lại mừng rỡ trong lòng, nhìn theo ánh mắt của muội ấy.
Quả nhiên, người đàn ông vóc dáng cân đối ấy đang đung đưa vạt áo trường bào, bước từng bước xuống từ góc tối cầu thang, nhìn về phía trước không chút xúc cảm, đôi mắt phượng sâu hút như một đầm lầy, khiến người ta rùng mình vì sợ hãi.
Phía dưới Tụ Tiên lầu ban nãy còn ồn ào, bỗng nhiên chìm vào yên ắng, không ai dám lên tiếng.
Nhiếp Chính vương vô tình đánh mắt qua bên này, Diêu Linh Linh lập tức cúi đầu, vờ như không nhìn thấy.
Vân Tử Lạc nhướng mày với chàng.
Những đường nét lạnh lùng của Nhiếp Chính vương bỗng chốc trở nên ôn hòa. Chàng ngỡ ngàng quan sát nàng một lúc rồi mới khẽ gật đầu, quay người đi ra khỏi Tụ Tiên lầu.
“Chúng ta có thể lên rồi.” Vân Tử Lạc đẩy Diêu Linh Linh.
Tiêu Đồng nhìn ván cờ dang dở, thu dọn quân cờ trong nuối tiếc, nhìn theo bóng hai người đi lên, khẽ thở dài.
Mấy ngày này, trong đầu hắn hay xuất hiện dung mạo của người con gái này.
Mà cảnh tượng cùng nàng đánh cờ hôm đó lại càng khắc sâu trong lòng, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nàng đều vô cùng rõ nét.
Thế nên hôm nay hắn đề nghị được đánh cờ cùng nàng như bị ma xui quỷ khiến, thật ra không có mục đích đánh cờ, chỉ muốn được ôn lại chút dư vị.
Thôi, có lẽ đây chỉ là chút hiếu kỳ mới mẻ nhất thời của hắn mà thôi.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh lên gác, tìm tới Cam Lộ các, bên trong tĩnh mịch vô cùng.
“Ngụy Thành!” Diêu Linh Linh lao lên từ phía sau, đẩy gã đàn ông say xỉn mấy cái, “Chàng sao vậy? Sao lại say khướt thế này? Chàng đã uống rượu ư?”.
“Hắn say rồi.” Vân Tử Lạc khẽ nói: “Không, nên nói là nửa tỉnh nửa say. Bây giờ tỷ phải thôi miên để dẫn dụ hắn nói ra bất kỳ câu trả lời nào mà muội muốn. Linh Linh, nhớ kỹ đừng kích động lao tới, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tỷ”.
“Vâng.” Diêu Linh Linh nhìn Ngụy Thành đầy lo lắng.
Vân Tử Lạc đã đỡ hắn dựa vào ghế.
Trước mắt Ngụy Thành có tới mấy cái bóng đung đưa. Hắn chỉ về phía Diêu Linh Linh, mơ màng hỏi: “Linh Linh?”.
Diêu Linh Linh mừng rỡ, vừa định trả lời thì Vân Tử Lạc đã ngăn lại, “Đừng nói gì!”.
“Cô là ai?” Ngụy Thành không đến mức say mèm, đầu óc vẫn còn đôi chút tỉnh táo, hắn sờ soạng giữa hông một lúc, rút ra thanh kiếm dài của mình.
“Ngụy Thành, hãy nhìn vào mắt ta.” Giọng nói của Vân Tử Lạc bỗng trở nên êm ái, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng hơn.
Ngụy Thành sững người, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt có chút rệu rã.
“Keng” một tiếng, thanh kiếm dài rơi xuống đất.
“Ngụy Thành, hãy nhìn vào mắt ta, bây giờ ngươi đã ngủ rồi, ngươi đã ngủ, ngươi đang nằm mơ”.
Giọng Vân Tử Lạc như mê hoặc, lơ lửng giữa không trung.
“Ta đang nằm mơ.” Ngụy Thành ngây ngô lặp lại.
Ngoài cửa sổ, chẳng biết một bóng hình cao lớn đã yên lặng đứng đó từ lúc nào, ánh mắt người đàn ông toát lên vẻ ngạc nhiên.
“Phải, ngươi đang nằm mơ.” Vân Tử Lạc khẽ nói: “Ngươi tên là gì?”.
“Ngụy Thành.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Ngươi đảm nhận chức vụ gì trong triều?”
“Thảo di tướng quân ngũ phẩm.”
“Một tháng trước ngươi ở đâu?”
“Đông Lâm.”
“…”
Gần như là hỏi gì đáp nấy, Diêu Linh Linh sửng sốt há hốc miệng, Nhiếp Chính vương trốn trong bóng tôi cũng thảng thốt.
Vân Tử Lạc thấy Diêu Linh Linh đã hoàn toàn hiểu được tính chân thực thôi miên, lúc ấy mới chuyển qua chủ đề chính.
“Ngụy Thành, thứ ngươi muốn có được nhất là gì?”
“Quyền lực.”
Sắc mặt Diêu Linh Linh hơi tái, Vân Tử Lạc tiếp tục hỏi khẽ: “Ngụy Thành, người con gái ngươi yêu nhất là ai?”.
Ngụy Thành trầm mặc giây lát, nói: “Không có”.
Không có? Ngay cả Vân Tử Lạc cũng sững người, vội hỏi tiếp: “Diêu Linh Linh và Hà Tiêm Nhi có xung đột, ngươi sẽ giúp người nào?”.
“Hà Tiêm Nhi.”
Sắc mặt Diêu Linh Linh trong phút chốc như tờ giấy trắng, cả người ngả nghiêng chực ngã.
Vân Tử Lạc một tay đỡ muội ấy, không dám tùy ý xoay chuyển tầm nhìn, vẫn nhìn Ngụy Thành chằm chằm, “Vì sao?”.
“Ta thích Hà Tiêm Nhi.”
Đầu óc Diêu Linh Linh choáng váng.
“Ngươi không thích Diêu Linh Linh sao?” Vân Tử Lạc nắm chặt tay Diêu Linh Linh, hỏi lại lần nữa.
“Không thích.”
Vân Tử Lạc có thể cảm nhận được bàn tay đó đã cứng đờ.
“Vậy vì sao ngươi không lấy Hà Tiêm Nhi mà lại lấy Diêu Linh Linh?”
“Diêu thừa tướng có quyền lực.” Ngụy Thành trả lời thẳng, cả suy nghĩ cũng không mất quá nhiều thời gian.
“Ngụy Thành!” Diêu Linh Linh không kìm được cơn giận của mình nữa, lập tức hất tay Vân Tử Lạc ra, gương mặt sớm đã nhòe nước mắt, chỉ vào mũi Ngụy Thành chửi mắng: “Coi như Diêu Linh Linh này hai mắt như mù, lại nhìn trúng loại tiểu nhân hám quyền như ngươi! Ngụy Thành, ngươi nỡ lòng nào lừa dối ta bao nhiêu năm qua!”.
Tinh thần của Ngụy Thành đã rơi vào trạng thái cực kỳ mệt mỏi, Vân Tử Lạc kết thúc thôi miên, hắn bèn ngã xuống bàn, ngủ lịm đi.
“Linh Linh!”
Nét mặt Vân Tử Lạc thoáng hiện chút lo lắng, thậm chí còn hoài nghi phải chăng mình đã quá bồng bột?
Diêu Linh Linh thì đẩy mạnh một cái vào ngực Ngụy Thành, gạt nước mắt, quay người lao ra ngoài.
Vân Tử Lạc vừa định đuổi theo thì một bóng đen đã chặn trước mặt nàng, hạ giọng quát: “Quỷ Mị!”.
Khung cửa sổ khẽ động, Quỷ Mị đã bay vào trong bóng đêm.
“Ý, có phải ta đã sai rồi không?” Vân Tử Lạc ngước lên, bất an nhìn Nhiếp Chính vương, hai bàn tay nhỏ đặt vào trong tay chàng, tự nhiên tìm kiếm sự vỗ về của chàng.
Nhiếp Chính vương nắm chặt hai bàn tay lạnh giá của nàng, “Không sai, Lạc Nhi, giờ biết còn chưa quá muộn”.
“Ừm.” Vân Tử Lạc kéo tay chàng, vòng qua eo mình, rúc đầu vào vòng ôm rộng lớn của người đàn ông, “Ý, chàng đừng đối xử với ta như vậy”.
“Không thể nào.” Nhiếp Chính vương ôm chặt nàng, khẳng định ba chữ đơn giản nhưng khiến cõi lòng Vân Tử Lạc không thể bình yên hơn.
Nàng tin rằng chàng sẽ không làm vậy.
Nàng tin rằng trái tim chàng cũng chân thành như tình yêu nàng dành cho chàng vậy.
“Lạc Nhi, có ai nói rằng hôm nay nàng rất đẹp không?” Giọng nói trầm ấm, khàn khàn của Nhiếp Chính vương vang lên bên tai nàng.
“Đẹp ư?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
“Phải. Nàng mặc trang phục của đàn ông… rất gợi cảm.” Nhiếp Chính vương nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Gương mặt Vân Tử Lạc lập tức nóng bừng, “Toàn nói linh tinh!”.
“Ta nói sự thật mà.” Bàn tay Nhiếp Chính vương vuốt ve vòng eo thon nhỏ của nàng, dường như rất hưởng thụ cảm giác này.
Bỗng nhiên, có thứ gì cọ vào lòng bàn tay.
Chàng cúi xuống nhìn, rút miếng ngọc ấm Vân Tử Lạc dắt ở hông ra, sắc mặt lập tức thay đổi, “Ngọc này sao lại ở chỗ nàng?”.
Vân Tử Lạc thấy chàng phản ứng dữ dội cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Ngọc này là mẹ để lại cho ta, không ở chỗ ta, lẽ nào ở chỗ chàng?”
Nét mặt Nhiếp Chính vương lại biến sắc thêm vài phần. Rất lâu sau chàng mới bình tĩnh lại, giơ tay cởi chiếc dây thắt ngọc màu đỏ của nàng ra, cầm miếng ngọc vào trong tay.
“Lạc Nhi, ngọc này không phải của nàng, đeo nó vào nàng sẽ gặp nguy hiểm.”
Chàng trầm giọng giải thích.
Nghe thấy chàng nói một câu khá giống Tiêu Đồng, Vân Tử Lạc phẫn nộ mà không biết trút vào đâu.
Nhưng ở trước mặt Nhiếp Chính vương, nàng không giận được, toàn bộ hóa thành ấm ức.
Nàng chu môi, hỏi: “Không phải của ta, không phải của ta, vậy ngọc này của ai?”.
Nhiếp Chính vương nắm chặt miếng ngọc trong tay, suy nghĩ rồi nói: “Ngọc này của Vân Khinh Bình”.
Một ngọn lửa bùng lên nơi lồng ngực Vân Tử Lạc, cắn môi nói: “Tỷ ta xinh đẹp hơn ta, lại có danh tài nữ số một Kỳ Hạ, lúc trước Sở Hàn Lâm vì tỷ ta mà hạ nhục ta, giờ ngay cả di vật duy nhất mẹ để lại cho ta, các người cũng muốn giật lấy cho tỷ ta phải không?”.
Nhiếp Chính vương sững người, “Lạc Nhi, nàng nghĩ như vậy sao?”.
“Lẽ nào không phải ư? Vậy chàng nói xem, ngọc này rõ ràng chính là của ta, từ nhỏ mẹ đã đeo lên cổ ta, sao lại là của Vân Khinh Bình?”
Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy mọi bứt rứt đang trào dâng.
Những điều oán hận, những chuyện không cam tâm, tất cả đều được Vân Tử Lạc đè nén tận sâu trong lòng.
“Lạc Nhi!” Nhiếp Chính vương nói nhỏ: “Chuyện này không phải một câu là có thể giải thích được đâu”.