Lục Thừa Hoan nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch
" Không, không thể nào, mê loạn tán... Con,con làm sao lại trúng mê loạn tán, vân Tử Lạc, là Vân Tử Lạc. Mẫu phi, cô ta có trúng mê loạn tán hay không? Mê loạn tán này là hạ cô ta mà"
Lục Thừa Hoan đá đá chăn, không thể tin được, hét lớn.
Cảnh Hoa vương phi tức giận, tát nàng ta một cái, lạnh lùng nói:
"Nhỏ tiếng cho ta. Con hạ mê loạn tán Vân Tử Lạc? Hầu Hạ, không có sự đồng ý của ta, con lại dám tự mình đi hạ độc cô ta"".
Lục Thừa Hoan lập tức nhỏ tiến lại,khóc sụt sùi nói: " Mẫu phi, con sai rồi, con, con...""
Cảnh Hoa vương phi nhíu mày, nhìn nàng ta, thở dài: " Thay y phục nhanh lên, con trở về Nam Xuyên trước đi"
Ánh mắt Lục Thừa Hoan đầy vẻ không cam lòng, nhưng nàng ta cũng biết rõ, mình cũng không còn mặt mũi nào ở lại Kỳ Hạ.
Nhiếp chính vương trở lại đại điện, vừa ngồi xuống, ánh mắt chàng liền nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vừa mới ngồi được một lúc,còn chưa nóng chỗ, đã có người từ trong điện chạy ra thông báo Lục Thừa Hoan đã thay xong y phục
Nhiếp chính vương liền xoay người đi vào trong.
Lúc đi vào, Lục Thừa Hoan đã xuống giường, đang bưng chén thuốc tỉnh thần uống, Cảnh Hoa vương phi ngồi bên cạnh nàng ta, sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Chuyện mê loạn tán là thế nào?" Vừa đi vào, Nhiếp chính vương lạnh lùng hỏi.
Tay Lục Thừa Hoan run lên, nước thuốc nóng bỏng sóng sánh hắt lên cổ tay, cực kỳ bỏng rát, nhưng nàng ta cũng không dám thả chén thuốc.
Cảnh Hoa vương phi đứng dậy, giọng điệu mềm mỏng: " Ý nhi, việc này là Hầu Hạ không đúng, mẫu phi cũng vừa mới biết được, nhưng cũng chỉ tại trong lòng nó qúa quan tâm con, nhất thời nghe lời Qủy Ảnh xúi dục. Nha đầu này, lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng chỉ chứa mình con, thứ khác nó cũng không ngó ngàng đến"
Nhiếp chính vương cũng không ngờ rằng Cảnh Hoa vương phi đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra như vậy.
Nhưng trong lòng chàng bất giác thở phào, cũng may, việc lần này không liên quan gì đến mẫu phi.
"Hách Liên ca ca, muội sai rồi" Lục Thừa Hoan khóc thút thít, "Cho muội trở về Nam Xuyên đi"
Nhiếp chính vương thấy nàng ta chủ động đề nghị trở về Nam Xuyên, tức giận cũng giảm đi, hỏi ngay nàng ta: "" Qủy Ảnh đâu?"
Cảnh Hoa vương phi nhìn về phía Lục Thừa Hoan, Lục Thừa Hoan nghiêng đầu, kêu lên: "Mang vào"
Một người đàn ông mặc quần áo đen bị trói lôi từ ngoài cửa vào.
Vừa qua khỏi cửa, Quỷ Ảnh lập tức quỳ hai chân, run rẩy trước mặt Nhiếp chính vương.
"Chủ nhân, chủ nhân, xin người tha mạng"
Hắn rất đỗi sợ hãi, nói năng cũng lộn xộn, còn liên tục dập đầu xuống đất.
Hắn biết chủ nhân mình quan tâm đến nữ nhân đó thế nào, sự việc lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua, chỉ biết cầu xin Nhiếp chính vương niệm tình xưa cũ mà tha cho mạng hắn.
"Hầu Hạ các chủ, người nhất định phải bảo vệ tiểu nhân..."
"Câm miệng" Lục Thừa Hoan tức giận quát lớn.
Sắc mặt Nhiếp chính vương lạnh như băng, nhấc chân đi đến sát Quỷ Ảnh, môi mỏng khẽ mở, nói từng chữ rõ ràng: " Còn không biết hối cải!"
Nói rồi, chàng nhấc bàn tay lên, rồi đột nhiên ụp mạnh lên đầu Quỷ Ảnh.
Chỉ thấy trong chốc lát, Quỷ Ảnh xụi lơ nằm rạp trên sàn, cả nội điện cũng yên tĩnh đến độ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng.
"Bản vương đã phế võ công của hắn, từ nay về sau hắn chỉ là một phế nhân, đem đày đến vùng nghèo khổ nhất Nam Xuyên, nửa đời còn lại không được phép rời khỏi đó!"
"Tạ chủ nhân... lưu tình" Quỷ Ảnh khó khăn nói mấy chữ.
Cảnh Hoa vương phi đứng dậy," Hầu hạ trở về Nam Xuyên, ta tiễn nó một đoạn đường, Ý Nhi, con đi cùng ta"
Nhiếp chính vương nhíu mày, nhưng cũng đồng ý đi cùng bà ta, đi cửa sau ra ngoài.
Vì vậy, từ sau lúc đó tới tận lúc tan tiệc, Vân Tử Lạc vẫn không nhìn thấy Nhiếp chính vương ra khỏi nội điện, trong lòng nàng không khỏi khó chịu.
Đến tan cuộc, nàng dắt Hải Yến ra khỏi cung Càn Thanh, lại phát hiện ra không ít gia quyến nhà các đại thần đang bị chặn ở cửa, cục diện có chút hỗn loạn.
Vân Tử Lạc khó chịu trong lòng, linh hoạt tránh người cản trước mình, rời khỏi đám đông, mới phát hiện ta, phía ngoài hành lang trời đang mưa phùn.
Vừa nghĩ chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, ngay lập tức con mưa nặng hạt, mưa như trút nước..
Cả đám đông đồng loạt thở dài, tất cả mọi người lại quay trở lại điện.
Sở Tử Uyên chắp tay đi ra, ngay lúc đó, một tia sét như xé ngang bầu trời, sấm nổ ầm ầm, mưa càng như trút nước, mây đen cuồn cuộn giăng kín cả bầu trời, trong hoàng cung, mấy cái lớn bị gió lớn đâp mạnh, lá bay tứ tung.
Sở Tử Uyên quay đầu nói lớn: " Mưa lớn như thế này, xuất cung không an toàn, mọi người ở lại chờ mưa tạnh rồi hẵng đi"
Có không ít đại thần đang định sai người đi lấy ô, nghe lời này của hắn, lập tức bỏ ngay ý định đó, toàn bộ lại xếp hàng đi vào trong điện.
Vân Tử Lạc có chút kinh ngạc đứng dưới mái hiên hành lang.
Bên tai là tiếng sấm vang rầm, mưa lớn mù mịt, nước mưa hắt cả vào hành lang làm ướt cả một mảng lớn, mép váy nàng cũng bị thấm nước mưa.
Nàng như ánh đèn cô đơn hiu hắt đứng dưới hành lang, dường như có thể bị trận mưa gió này cuốn đi bất cứ lúc nào.
Sở Tử Uyên thấy nàng như vậy, chau mày, rất muốn đi qua đó, nhưng lại hết sức lưỡng lự.
Vân Tử Lạc khẽ thở dài.
Buổi đêm như thế này, mưa lớn như vậy, sấm sét như vậy, không khỏi làm cho nàng nhớ đến lần cuối cùng làm nhiệm vụ ở tổ chức.
Lần đó, nhiệm vụ thất bại, nàng bị đuổi giết, cũng là lúc thời tiết như thế này, chính ngày đó, nàng đã xuyên không.
Hoàn cảnh cực kỳ giống nhau, nhưng nàng lại trở thành một người khác.
Đứng nhìn mưa rất lâu, mãi mà thấy mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh, nàng mới dắt Hải Yến đi vào trong nội cung.
Đến chỗ rẽ của hàng lang, trước mắt nàng có một đôi chân cản đường nàng.
"Lạc Nhi" Sở Tử Uyên thấp giọng gọi nàng.
Vân Tử Lạc dừng bước: " Có chuyện gì sao?"
Sở Tử Uyên nhìn Hải Yến, quay đầu nói: " Triển Hưng, ngươi mang Hải Yến đi chơi đi, nhớ bảovệ cho tốt"
"Tử Uyên!"
Vân Tử Lạc có chút không vui, " Có lời gì muốn nói, huynh nói đi"
"Lạc Nhi, ta cần muội giúp ta một chuyện"
Sở Tử Uyên chậm rãi nói.
"Huynh nói đi"
"Đi theo ta"
Sở Tử Uyên lấy một cái ô lớn màu xanh từ trong tay Triển Hưng, rồi cầm lấy cổ tay Vân Tử Lạc, kéo nàng chạy ra khỏi hành lang chạy vào trong mưa...
"Huynh muốn đưa ta đi đâu?" Trong mưa lớn, Vân Tử Lạc lớn tiếng hỏi.
"Lạc nhi, ta muốn cho muội xem một thứ" Sở Tử Uyên cũng lớn tiếng đáp lại nàng.
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, cũng không gạt tay hắn ra.
Đi qua vài con đường, Sở Tử Uyên dẫn Vân Tử Lạc xuyên qua một khi sân nhỏ, đến một hành lang thiên điện tối mịt, lạnh lẽo, sau đó hắn mới thu ô lại,, "Két..." Một tiếng đẩy cửa thiên điện vang lên.
"Lạc nhi, muội có bị mưa ướt không?" Sở Tử Uyên quan tâm hỏi nàng.
Vân Tử Lạc không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: " Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại đến đây?"
Nàng cũng để ý đến nửa cánh tay của Sở Tử Uyên bị mưa xối ướt nhẹp, không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi, lúc che ô, hắn căn bản chỉ che cho một mình nàng, như vậy nàng làm sao bị mưa xối tới.
Ánh mắt Sở Tử Uyên thay đổi, sắc mặt lập tức trắng bệch, không nói thêm gì chỉ cất bước đi vào phía trong, rồi từ trong tay áo lấy ra hòn đá lửa, thắp cây nến gần nhất.
Trong điện lúc này mới sáng rõ hơn.
Vân Tử Lạc nhìn xung quanh, trong phòng tất cả mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, mạng nhện bốn phía, chắc chắn đã lâu không có người ở.
Sở Tử Uyên cầm lấy cây nến, đi lùi về phía sau, kéo Vân Tử Lạc đi cùng hắn.
phòng chính thông nhau, phía sau có một sân nhỏ, đối diện sân có một phòng bếp nhỏ, Sở Tử Uyên đứng trên hành lang, thở dài.
"Lạc nhi, đây là chỗ Hồng Ngọc công chúa ở khi còn sống"
"Hồng Ngọc công chúa" Vân Tử Lạc lập tức lục lọi cái tên này trong đầu
"Ừ, là muội muội của mẫu thân ta" Ánh mắt Sở tử Uyên xẹt qua vẻ ảm đảm, " Mười năm trước, nàng ấy rơi xuống nước mà chết.. Nếu như còn sống, năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi"
Vân Tử Lạc trầm mặc: " Thực sự chỉ là rơi xuống nước chết.."
Theo thói quen nàng nghi ngờ tất cả mọi chuyện xảy ra trong hoàng cung.
Sở Tử Uyên cười khổ: " Ta cũng từng nghi ngờ, nhưng dù sao nàng cũng là một đứa trẻ, dù có ghen ghét đố kỵ mẫu thân ta, thì mục tiêu cũng chỉ có thể là ta, nàng ấy sống hay chết đối với người khác mà nói cũng không có liên quan gì".
"Điều này cũng đúng" Vân Tử Lạc thổn thức.
"Ngày mai ta phải đưa Trường Nhạc công chúa trở về Nam Xuyên, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới quay lại, mà giữa tháng sau, là ngày giỗ của phụ hoàng, nhất định sẽ đến Hoàng lăng, ta muốn muội giúp ta đưa cho Hồng Ngọc ít đồ ăn"
Sở tử Uyên thở dài một tiếng, " Hằng năm đi thăm phụ hoàng ta đều đến thăm mộ nàng ấy, chỉ là năm nay ta không đi được, mà ta lại không muốn nhờ người khác"
Vân Tử Lạc gật đầu nhẹ.
Sở Tử Uyên lúc này mới thoải mái hơn, đôi mắt phượng lại xẹt qua vè hoang mang, nhìn chằm chằm vào mạng che mặt của Vân Tử Lạc, " Nếu như Hồng Ngọc dưới suối vàng có linh, biết được trong lòng ta thích một người con gái xinh đẹp, ưu tú như vậy, nhất định nàng cũng rất vui"
Sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức chùng xuống.
Tình cảm của huynh ấy dành cho mình, bây giờ còn có ý nghĩ gì...
Sở Tử Uyên bước lên trước một bước, bàn tay lại không tự chủ được, kéo mạng che mặt của Vân Tử Lạc xuống.
Gió lạnh thổi qua, Vân Tử Lạc có chút lạnh.
Dung mạo tuyệt thế xuất hiện ngay trước mặt Sở Tử Uyên.
Da dẻ như tuyết, trong bóng tôi mắt của nàng dường như phát sáng, đó là một đôi mắt hạnh lớn, sáng ngời, so với vì sao trên bầu trời dường như còn sáng hơn vài phần, chỉ là, ánh mắt nàng hiện dường như đang nhìn về nơi khác.
"Lạc nhi..."
Giọng Sở Tử Uyên nghẹn ngào, "Tâm ý của ta lẽ nào muội không biết?"
Hiện tại trong lòng nàng rất tức giận, lửa giận muốn bộc phát ra, nhưng nhìn đến hoàn cảnh lúc này, nàng lại cố nén lại.
"Lạc nhi, trong lòng ta không thể quên được muội, cưới Trường Nhạc, căn bản không phải vì tình cảm, chờ ta lấy được thiên hạ, ta nhất định sẽ đưa kiệu tám người khiêng đến đón muội..."
"Sở Tử Uyên"
Sắc mặt Vân Tử Lạc lạnh như băng, " Ý nghĩ của huynh ta đã biết lâu rồi! Ta chưa bao giờ muốn gả cho huynh, nếu huynh có được thiên hạ, ta cũng sẽ chúc mừng cho huynh, nhưng huynh đừng cưỡng ép ta!
Tim Sở Tử Uyên như bị dao nhọn cứa qua, hắn thấp giọng nói: " Nhưng ta không thể không có muội!"
"Nhưng ta không yêu huynh" Vân Tử Lạc không chút khách khí nói thẳng.
"Là Hách Liên Ý! Là hắn sao?" Sắc mặt Sở Tử Uyên xanh mét, gân trán cũng nổi lên, lạnh lùng nói lớn: " Hắn có cái gì tốt! Bất quá hắn chỉ tạm thời nắm đại quyền Kỳ Hạ,có chút quyền lực thôi! Nhưng nói cho cùng, muội cũng không vì quyền lực của hắn!"
Vân Tử Lạc kinh ngạc, không nghĩ rằng huynh ấy lại nói như vậy.
Sở Tử Uyên không để ý đến sắc mặt nàng, tiếp tục nói lớn: " Chờ ta có được Kỳ Hạ, ta chính là chủ nhân của Kỳ Hạ, một tay che trời! Đến khi đó, Hách Liên Ý còn là gì, hắn còn phải ngoan ngoãn nghe lệnh ta trở về Nam Xuyên!"
"Tử Uyên..." Vân Tử Lạc không thể tin được người trước mặt là Sở Tử Uyên mà nàng quen biết.
"Lạc nhi..." Sở Tử Uyên đột nhiên dồn nàng đén lan can, khóa trụ nàng, không chịu được cám dỗ đặt môi lên môi nàng, lẩm bẩm: " Lạc nhi, ta yêu muội..."
Đầu óc Vân Tử Lạc trống rỗng, lửa giận dâng lên đến đỉnh đầy, nàng ra sức đẩy hắn ra, Sở Tử Uyên lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
"Bốp!" Một cái tát văng vào má trái hắn, Vân Tử Lạc lạnh lùng nói: " Sở Tử Uyên, huynh điên rồi!"
Nói xong, nàng xoay người chạy về thiên điện, cũng không quay đầu lại một lần.
Sở Tử Uyên chếnh choáng một lúc, rồi mới kinh hoảng kêu lên: " Lạc nhi, Lạc nhi!
Hắn nhảy ra tiền điện, thì Vân Tử Lạc đã chạy ra khỏi sân.
"Lạc nhi! Ô.."
Sở Tử Uyên cầm lấy ô chạy đuổi theo.
Mưa lớn liên tục đập lên đầu Vân Tử Lạc, đầu nàng đã ướt nhẹp, một lúc sau, bộ váy xanh nàng mặc cũng đẫm nước mưa.
Vân Tử LẠc vừa chạy vừa chửi, chỉ muốn nhanh chóng chạy về cung Càn Thanh.
Nàng thở hồn hển, ngựng ngùng kéo thân mình ướt rượt đi đến hành lang chính điện.
Đứng trước của điện có không ít người, trong đó có cả Sở Hàm Lâm, Vân Khinh Bình, Thập vương gia và Tiếu Đồng.
Nhìn thấy Vân Tử LẠc cả người ướt rượt chạy đến, mấy người họ đều kinh hãi.
Quần áo ướt dính chặt lên cơ thể người còn gái, làm nổi bật thêm đường cong hoàn mỹ và vóc dáng mê người của nàng.
Cổ họng Sở Hàn Lâm như mắc nghẹn, cố gắng hỏi: " Lạc nhi vì sao nàng lại mắc mưa?"
Ánh mắt Vân Khinh Bình xẹt qua tia đố kị, những ngày này, nàng ta như sống trong địa ngục, gương mặt thì không có cách nào chữa khỏi, quan hệ của mình cùng mẫu thân và phu quân thay đổi, khiến nàng ta không thể nào bình tĩnh được.
"Nhị muội! Như vậy rất dễ bị cảm! Muội mau đến chố Thái hậu thay y phục khác đi"
Cho dù trong lòng thống hận bao nhiêu, thì ngoài mặt nàng ta cũng phải giả vờ.
Sở Hàn Lâm "Ừm" một tiếng, buông tay Vân Khinh Bình ra, đi đến bên cạnh Vân Tử Lạc dịu dàng nói: " Lạc nhi, ta dẫn nàng đến Hậu điện,bên đó có y phục của các công chúa đã xuất giá".
Vân Khinh Bịnh tức giận đến đỏ cả mắt, nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt.
Nàng ta chịu không nổi nữa, thực sự không nổi nữa... Hôm nay, Tử Uyên đính ước cùng Trường nhạc công chúa, Hàm Lâm lại chỉ chăm chăm chú ý Vân Tử Lạc!
Nàng ta, Vân Khinh Bình, lại có ngày bị bỏ rơi như thế này!
Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy trán mình hơi nóng, hai ngày trước nàng cũng đi không ít, lại thêm bị nhiễm gió lạnh, lại ngủ không ngon, bây giờ lại mắc mưa, thân thể nàng cũng có chút khó chịu.
Nhưng mà, người nàng muốn gặp nhất bây giờ lại không có ở đây!
Vân Tử Lạc nhẹ giọng nói cảm ơn Sở Hàn Lâm, rồi tách mọi người ra đi về phía đại điện, ánh mắt nhìn về vị trí đó, chỉ thấy chỗ đó vẫn trống không, cảm giác mất mát trong lòng càng lớn.
"Lạc nhi, nàng không đi thay quần áo đi, muốn cảm lạnh sao?"
Sở Hàn Lâm thấy ánh mắt của nàng, đi đến, đưa tay sờ trán nàng, cảm giác được nhiệt độ nóng rát, hắn không khỏi sợ hãi.
"Nàng nóng quá!"
"Không có việc gì, ngạc nhiên làm gì?" Vân Tử Lạc bất mãn nhìn hắn.
"Ta đưa nàng đi thay y phục" Sở Hàn Lâm kiên định kéo tay nàng.
"Đúng là người không dứt khoát!"
Một giọn nói chen vào, chỉ thấy Tiếu Đồng đang vẩy quạt bước đến, nhìn thấy toàn thân của Vân Tử Lạc ướt đẫm, hắn cũng lấy làm kinh hãi, "Xoát" một cái, thu lại quạt
"Vân nhị tiểu thư gặp mưa? Định đi thay y phục?"
Biết Sở Hàn Lâm đưa Vân Tử Lạc đi thay y phục, hắn cũng đi theo.
"Tiếu Đồng ngươi đi theo làm gì?" Sở Hàn Lâm nói thẳng.
"Môt người đàn ông đưa phụ nữ chưa lấy chồng đi thay y phục, ta cũng muốn không đi theo, nhưng lại sợ có chuyện gì xày ra!" Nói đùa, nếu mà Vân Tử Lạc xảy ra chuyện gì, Hách Liên Ý không lấy đầu hắn xuống mới lạ!
Lời nói hàm ý của Tiếu Đồng, làm cho sắc mặt của Sở Hàn Lâm xanh mét.
Người tức giận nhất là Vân Khinh Bình, nàng ta chỉ biết trơ mắt nhìn Sở Hàn Lâm mang Vân Tử Lạc đi.
Nàng ta đã cắn sắp nát môi mình.
Châu Hương đứng bên cạnh, nhìn tiểu thư mình như vậy cũng tức giận thay cho nàng ta, nhìn ngoài trời đang mưa lớn, lập tức nghĩ ra một kế.
Nàng ta ghé vào tai Vân Khinh Bình nói nhỏ: " Tiểu thư, nếu người cũng bị mắc mưa, em đi báo cho vương gia, vậy vương gia nhất đính sẽ không lo lắng cho ả Vân Tử Lạc kia nữa"
Vân Khinh Bình đang tức giận, nghe chủ ý của Châu Hương, mặc dù có chịu khổ nhưng nàng ta rất muốn làm theo.
Vì không muốn để cho Vân Kiến Thụ và Chu thị nhìn thấy, nàng ta rời khỏi cung Càn Thanh rồi chạy trong màn mưa, một lúc sau, cả người nàng ta đã ướt nhẹp.
Một tia chớp rạch trời, tiếng sấm vang rên, cả gương mặt Vân Khinh Bình tái nhợt, nhất thời ngã vào một vũng nước, nước mưa lạnh thấu xương thấm ướt nàng ta, Vân Khinh Bình liền ngất đi.
Châu Hương nhanh chóng chạy tới gọi Sở Hàn Lâm.
Thị về vừa mang y phục đến cho Sở Hàn Lâm, hắn vừa mới đưa cho Vân Tử Lạc, nghe Châu hương nói thế, ánh mắt lập tức tối hẳn đi.
"Ai da da" Tiếu Đồng vỗ tay cười khẽ, " Tứ vương phi ăn giấm chua thật đúng lúc! Thủ đoạn của Tứ vương phi quả nhiên cao siêu, chỉ một chiêu đã làm cho Tứ vương dương cờ đầu hàng".
Sở Hàn Lâm vừa bước về trước một bước, nghe được lời này, dừng bước, vẻ mặt khó xử: " Thanh Dạ, ngươi đi mang vương phi trở về"
Vân Tử Lạc không nói gì, nhìn Tiếu Đồng, Tiếu Đồng cũng cười híp mắt nhìn nàng, môi khẽ nhích, " Nhà Tứ vương gia thật phức tạp"
Châu Hương nghe Sở Hàn Lâm nói vậy, rất tức giận,vội vàng nói: " Vương gia, thân thể của vương phi rất yếu, chỉ sợ là do không chịu nổi mà ngất đi"
Sở Hàn Lâm còn chưa mở miệng, Tiếu Đồng đã cười hì hì nói chen vào: " Tứ vương phi biết thân thể mình yếu, lại còn muốn cho mắc mưa, lại không có ý làm cho Tứ vương gia lo lắng sao? Haizzz, phụ nữ thật phức tạp, cũng không được mấy người hiểu chuyện"
Sở Hàn Lâm, sắc mặt càng tối hơn, " Tiếu Đồng, ngươi câm miệng cho ta!"
Hắn xoay người dặn dò Thanh Dạ, " Đem vương phi trở về, tìm thái y xem bệnh cho nàng"
Nghe lời Tiếu Đồng nói, trong lòng hắn thực có chút không thoải mái.
Vân Tử Lạc ôm quần áo đi vào trong hậu viện.
Sở Hàn Lâm và Tiếu Đồng đứng ngoài cửa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sở Hàn Lâm dường như có chút hoảng hốt,lại không thể đi vào trong được, trong lòng hắn lại có sự lo lắng không kiềm chế được.
Đợi một lúc lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Tiếu Đồng cũng có chút nóng lòng, gõ cửa hỏi: " Vân nhị tiểu thư?"
Bên trong vẫn tĩnh lặng.
Tiếu Đồng và Sở Hàn Lâm liếc mắt nhìn nhau, hai người dồn sức, phá cửa.
Hai thân ảnh vọt vào trong, chỉ thấy Vân Tử Lạc tay đang cầm y phục ngã ngất trên giường, mạng che mặt trượt sang một bên, gò má trắng mịn như ngọc hiện ra.
"lạc nhi" Sở Hàn Lâm sợ hãi gọi "Thái y! Thái y"
Sắc mặt Tiếu Đồng tối hẳn đi, ôm lấy Vân Tử Lạc đặt lên giường, rồi bắt mạch cho nàng.
Sở Hàn Lâm lúc này mới nhớ Tiếu Đồng có biết chút y thuật, vội vàng hỏi: " Nàng ấy làm sao?"
Tiếu Đồng lắc đầu nói: " Không có việc gì, chỉ là mệt nhọc quá độ, lại mắc mưa, nhất thời không chịu được ngất đi, dùng vài thang thuốc hạ nhiệt là được"
Nói rồi, ánh mắt hắn khóa chặt lên gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Vân Tử Lạc, ánh mắt Sở Hàn Lâm cũng không cách nào dời đi chỗ khác được.
Cửa cung bị đẩy ra, Châu Hương lảo đảo chạy vào: " Vương gia không xong rồi! Vương phi ngất đi, cả người... cả người đều là máu"
Sở Hàn Lâm sợ hết hồn, bật dậy hỏi: " Cái gì? Cả người đều là máu?"
Châu Hương thở gấp gáp, đứt quãng, "Vương... vương phi, cả người vương phi... toàn là máu"
Lời còn chưa dứt, Sở Hàn Lâm đã lo lắng chạy về phía cửa, nhớ đều điều gì quay lại, lại thấy Tiếu Đồng đang ngồi cạnh Vân Tử Lạc, hắn mới yên tâm xoay người rời khỏi hậu điện.
Trong điện chỉ còn lại Tiếu ĐỒng và Vân Tử Lạc..