Lạc Nhi Ý

chương 190

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Rào rào " một tiếng, bức rèm vì sự tức giận của nàng mà đứt rời, vô số hạt châu liền lăn lông lốc trên mắt đất.

Gương mặt Vân Tử Lạc bình tĩnh, từ từ bước ra, trong tay nắm một số hạt châu, giận giữ nhìn về phía Nhiếp chính vương, ném tới, lực ném cũng rất mạnh,

Nhiếp chính vương ngẩn ngơ, theo bản năng tránh né.

Nhưng mà điều quan trọng không nằm ở điều này.

Sau khi Vân Tử Lạc bước ra, người của Lưu Ly các đứng trong điện đều sợ ngây người.

Nữ nhân một thân váy dài trắng, tóc đen như mực hơi buông thả sau lưng, chiếc cổ thong dài trắng nõn, cực kỳ diễm lệ.

Gương mặt tuyệt mĩ đang vô cùng tức giận, mày liễu chau chặt lại, con mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên! Tuy nổi giận nhưng cũng không làm giảm vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Nhưng điều này cũng không phải là điều quan trọng!

Điều quan trọng nằm ở gương mặt nàng! ĐÓ là gương mặt nàng.

Phàm là người của Lưu Ly các, kể cả là chín vị đường chủ kia, từ tời Lâm Thanh Thanh làm các chủ,có ai chưa từng gặp qua gương mặt xinh đẹp này!

Đột nhiên nghe được tiếng nàng quát, lại nhìn thấy Các chủ nhiều năm không gặp bước ra từ tấm rèm, ai mà không sợ ngây người được?

Người người đều hóa đá tại chỗ!

Thật lâu sau,là một loạt âm thanh run rẩy...

"Thanh...Thanh...Thanh Thanh các chủ"

"Bich" một tiếng, Ngũ trưởng lã cùng Lục trưởng lão không khống chế được hai chân mình vội khuỵu xuống trên mặt đất, quỳ trước mặt Vân Tử Lạc: " Các chủ tha mạng! Các chủ tha mạng"

Người trong điện bị lời nói của họ làm cho giật mình, tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình, toàn bộ đều quỳ xuống.

Dù cho thế nào, thì Lâm Thanh Thanh trong lòng bọn họ vẫn có uy quyền.

Đại trưởng lão, NHị trưởng lão và Tứ trưởng lão sắc mặt khó coi nhìn qua bọn họ, trong lòng lạnh lùng nói, làm việc trái lương tâm, nhất định sợ quỷ gõ cửa!

Lúc này, họ cũng quỳ rạp xuống đất, miệng hô to: " Tham kiến các chủ"

Đương nhiên, "Các chủ" từ miệng bọn họ khác hẳn "Các chủ" của đám người còn lại.

Ba vị trưởng lão lập tức nhớ đến một vấn đề, vì sao tiểu các chủ lại có mặt ở Lưu Ly các?

Chẳng lẽ là Nhiếp chính vương?...

Mà Nhiếp chính vương nhìn thấy một màn này thì như bị sét đánh.

Chàng bỗng nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn về phía đám người đang quỳ trước mặt Vân Tử Lạc hô lớn: " Thanh Thanh các chủ", đôi môi chàng mấp máy nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào phát ra được nửa lời.

Vân Tử Lạc bình tĩnh cười nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương, " Nhắc lại những lời chàng vừa nói cho ta nghe"

Nhiếp chính vương vẫn chưa kịp định thần lại,

Thập tam nương đã đứng dậy, chỉ tay về phía Vân Tử Lạc lớn tiếng nói: " Mọi người không cần phải sợ hãi! Cô ta không phải là Thanh Thanh các chủ!Thanh Thanh các chủ không thể trẻ như vậy được"

Những người này nghe được vậy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ.

Vân Tử Lạc xoay người, nhìn chằm chằm vào Thập tam nương, nụ cười lạnh lùng từ khóe miệng dâng lên, giọng điệu quỷ dị: " Ngươi nói đúng, ta không phải là Thanh Thanh các chủ"

Thập tam nương lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm.

Vân Tử Lạc đột nhiên lớn tiếng nói: " Nhưng mà ai cũng không được xúc phạm bà ấy"

Nói rồi, ánh mắt sắc bén quét qua đám người trong điện, ánh mắt tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Không thể không nói, quá giống Thanh Thanh, nhất là đôi mắt hạnh kia, tán bạc lương sát ý, quả thật khiến người ta run sợ không thôi.

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão nghe được lời của Thập tam nương, lúc này mới giật mình.

Nếu không phải là Lâm Thanh Thanh, vậy là, là con gái của nàng?

Con gái Lâm Thanh Thanh năm nay mới bao nhiêu tuổi, hơn nữa, cũng không phải là ở lưu Ly các, vậy thì có gì phải sợ?

Lúc này, hai người họ mới nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Vân Tử Lạc: " Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại giả danh Lâm Thanh Thanh"

"Lâm Thanh Thanh? Các ngươi đổi giọng cũng nhanh thật đó" Vân Tử Lạc tức giận, biết rõ hai người họ đánh tráo thân phận của nàng và Lục Thừa Hoan, là đám phản đồ.

Ngũ trưởng lão cất giọng nói: " Vừa rồi vương gia đã nói, Lâm Thanh Thanh làm xằng làm bậy, không giữ bổn phần, mấy năm trước, chúng tôi đã đuổi ra khỏi môn hộ Lưu Ly các rồi"

Lục trưởng lão tiếp lời: " Nếu ngươi là con gai Lâm Thanh Thanh, vậy thì trên người ngươi cũng chảy dòng máu của bà ta, không xứng đáng vào Lưu Ly các"

Hai câu này, không nói thì thôi, nói ra lại làm Vân Tử Lạc càng tức giận,

Mẹ nàng đã chết, thế mà sau khi chết còn bị đuổi khỏi Lưu Ly các! Sau khi chết còn bị làm nhục!

"Ta không xứng đến Lưu Ly các sao? Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi thấy ta xứng hay không?" Vân Tử Lạc nói xong, liền " Xoát" một tiếng, rút tuyết sát từ bên hông ra, đôi mắt hạnh nhuộm đầy sát ý.

"Ta muốn cho các người biết, Lưu Ly các này là thiên hạ của Vân Tử Lạc ta, các ngươi là một đám phản đồ"

Nói xong, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, và Tứ trưởng lão nhanh chóng đứng chắn trước người nàng, rối rít rút vũ khí ra.

Ngũ trưởng lão cùng Lục trưởng lão thấy thủ pháp rút Tuyết sát của nàng hết sức thuần thục, vừa mới còn chủ quan lập tức chau mày, thân thể lùi về phía sau mấy bước, lui đến bảy tám bước,

Thuộc hạ ngũ đường, lục đường lập tức đứng phía sau bọn yểm trợ, vài đường khác thấy tình hình không ổn lập tức cũng đứng về phía bên này.

Hai bên tương quan, một bên là mấy trăm người, môt bên chỉ có bốn người. Trong điện lập tức im lặng như tờ, chỉ có sát ý lúc sáng lúc tối, giống như tủy triều lên xuống,

Tứ trưởng lão thấp giọng nói: " Bọn họ có quá nhiều thủ hạ"

Nhị trưởng lão cũng thấp giọng đáp lại: " Không còn cách nào khác, chỉ đành bảo vệ tiểu Các chủ ra ngoài an toàn"

Đại trưởng lão nhìn thẳng Ngũ trưởng lão, ánh mắt tràn đày hận ý.

Đột nhiên, Vân Tử Lạc trở tay, tuyết sát trên tay hướng về phía Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão, đôi môi đỏ mọng thoáng cười nhưng không mang bất kỳ tia tình cảm nào.

Rồi sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Nhiếp chính vương đang ngồi trên ghế chủ tọa chau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó,

Vóc dáng cao lớn đột nhiên chậm rãi đi xuống.

Lòng nàng chua xót vô hạn.

Nếu như không phải chàng dẫn đầu hạ nhục mẹ nàng, những người khác làm sao lại dám...

Chỉ khác là, Hách Liên Ý thì không nói, nhưng Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão là người của mẫu thân nàng, làm như thế thật không thể chấp nhận được! Lại còn dám hạ nhục nàng, nàng không thể chịu được.

Nàng hướng về phía Nhiếp chính vương, thu lại ý cười, trên mắt không có bất kỳ biểu cảm nào,

"Hách Liên Ý, chàng tới đây"

Nhiếp chính vương hơi bĩu môi, đi tới bên nàng.

Nghe thấy Vân Tử Lạc trực tiếp kêu tên Nhếp chính vương, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão đều kinh hãi.

"Lời bọn họ vừa mắng ta, chàng nghe được không?" Nàng trầm giọng hỏi

Dù sao hiện tại sắc mặt của chàng không còn ôn nhu nữa.

Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, trong lòng lúc này tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt không tự chủ được dùng lại trên gương mặt nàng.

Vân Tử Lạc cắn môi, giọng mềm nhũn, nói: " Vậy chàng liền như vậy cho bọn họ khi dễ ta sao?"

Nói rồi, hốc mắt nàng liền đỏ lên.

"Lac nhi..." Nhìn thấy khóe mắt nàng đỏ ửng, có nước mắt trong suốt, Nhiếp chính vương liền loạn lên, cái ỹ nghĩ đang suy nghĩ trong đầu cũng biến mất, chàng vội vàng giơ tay áo lau nước mắt cho nàng.

Tất cả mọi người trong điện đều ngây ngươi? Đây là tình huống gì?

Tình huống này?

Trong lòng Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão liền cảm thấy không ổn.

Thập tam nương cũng trợn mắt há hốc mồm.

Nhiếp chính vương không phải căm hận Lâm Thanh Thanh nhất sao? Vì sao, lại đối với người có gương mặt giống hệt Lâm Thanh Thanh lại có thể ôn nhu như vậy?

Đương nhiên,bà ta không biết rắng Nhiếp chính vương căn bản chưa nhìn qua mặt Lâm Thanh Thanh.

"Chàng thay ta đánh họ ba chưởng đi" Vân Tử Lạc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, ủy khuất cầu xin chàng

Nàng biết rõ, muốn Nhiếp chính vương giết bọn họ là không thể, vật thì, không bẳng chọ bọn họ vài ba chưởng, nàng tin rẳng mặt mũi họ cũng mất hết.

Nhiếp chính vương thấy gương mặt ủy khuất của nàng,lòng giống như bị dao nhọn đục khoét, hận không thể lập tức xe xác Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão thành trăm mảnh.

Nhưng mà, chàng cũng không phải là người không biết suy tính phải trái,

Mà lúc này, Ngũ trưởng lão lại kêu lên: " Vương gia, cô ta là con gái Lâm Thanh Thanh"

Lục trưởng lão cũng phản ứng theo: " Đúng vậy, đúng vậy, vương gia, người xem gương mặt đó đi, giống đúc gương mặt năm xưa dùng để câu dẫn đàn ông của Lâm Thanh Thanh, người làm sao có thể bị cô ta mê hoặc được"

Gương mặt Vân Tử Lạc lập tức đỏ lên, nghiêng đầu quát lớn: " Mẹ ta không câu dẫn đàn ông"

Thứ lỗi cho nàng, dù giáo dưỡng tốt thế nào nàng cũng muốn mắng to, huống chi nàng đối với người có ác ý với mình trước giờ đều không lịch sự,

Đồng tử Nhiếp chính vương kịch liệt co rút, gương mặt đó.... Chàng cố gắng định thần lại, trầm giọng mở miệng, giọng đã khàn khàn: " Tất cả ra ngoài cho ta"

Người của Lưu Ly các quét mắt qua Vân Tử Lạc, rồi thu lại sự khiếp sợ, cúi người hành lễ với Nhiếp chính vương, rồi rời khỏi đại điện,

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão không càm lòng rời đi.

Chuyện bọn họ lo sợ nhất là nếu như Nhiếp chính vương bị Vân tử Lạc câu dẫn, khi đó bọn họ chỉ có chết thảm.

Con gái Lâm Thanh Thanh, nhìn qua căn bản giống Lâm Thanh Thanh, đều là những người khó đối phó! Lâm Thanh Thanh sao lại có con gái lợi hại như vậy chứ!

Trong đại điện, chỉ còn lại Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão ở bên cạnh Vân tử Lạc chưa có rời đi.

Nhiếp chính vương còn chưa mở miệng, Vân Tử Lạc đã lên tiếng: " Đại trưởng lão, mất thất ở đâu? Ta nghĩ ta muốn nghiệm huyết cũng mẫu thân"

Nàng đa nghe Đại trưởng lão nói qua, lúc hắn rồi khỏi Lưu Ly các, hắn đã lén giữ lại một bức họa và một bình máu của Lâm Thanh Thanh, chúng đều ở mật thất.

"Được, thuộc hạ mang Các chủ đển đó" Đại trưởng lão chắp tay đáp.

" Ý, chàng đi cùng ta" Vân Tử Lạc thấy sắc mặt Nhiếp chính vương âm trầm, thì kéo lấy tay áo chàng, ôn nhu hỏi,

Nhiếp chính vương trầm mặc, gật gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio