“Vậy đệ đệ con phải làm sao? Nó vẫn còn ở trong tay Nhiếp Chính vương.” Gương mặt Vân Kiến Thụ ngập đầy lo lắng, rồi chợt nhận ra Vân Khinh Bình vẫn còn đang quỳ, ông vội nói: “Bình Nhi, mau đứng dậy! Đất lạnh lắm!”
Lúc này sắc mặt Vân Khinh Bình mới khá lên đôi chút. Nàng ta đứng dậy, phủi bụi trên xiêm y, nói: “Nhiếp Chính vương nói muốn Nhị muội tới Nhiếp Chính vương phủ thay thế Hạo Nhi quay về, con đã đồng ý với ngài ấy rồi.”
“Gì cơ?!” Vân Kiến Thụ sửng sốt, lớn tiếng quát: “Như vậy sao được? Lạc Nhi tới đó há chẳng phải nhảy vào hố lửa sao?”
Vân Khinh Bình cắn môi dưới, nói: “Cha, cha chỉ có một người con trai! Nhưng không còn nhị muội, cha còn có con, còn có Thái Lệ! Hơn nữa chuyện ngày hôm nay đệ đệ cố nhiên có lỗi, nhưng nhị muội cũng đã đắc tội với Nhiếp Chính vương, sao ngài ấy có thể dễ dàng tha cho muội ấy? Chỉ còn cách thí tốt giữ xe thôi!”
“Nên con đã đồng ý với ngài ấy?” Giọng nói của Vân Kiến Thụ có phần chua chát, ông lắc đầu: “Không được, cha không thể hy sinh Lạc Nhi, cha không thể giương mắt nhìn nó đi vào chỗ chết! Chuyện này tự cha sẽ nghĩ cách, con tạm thời đừng làm ầm lên.”
Phòng chính trong Lê Uyển, hơi nước giăng đầy, khí nóng hầm hập.
Vân Tử Lạc tắm xong, đi ra khỏi phòng, quấn một chiếc váy xanh lam, vạt váy dài màu trắng ngọc, mái tóc đen nhánh được thả tùy ý xuống vai.
Gương mặt nàng khó lọt vào mắt người khác nhưng dáng người lại cực kỳ xinh đẹp.
Làn da trắng như tuyết, phần cổ lộ ra ngoài được gột qua nước sạch lại càng trắng hơn. Nữ nhi mười sáu tuổi, phát dục hơi sớm một chút, bộ ngực đã hơi căng ra, dáng dấp như đóa hoa e ấp, vô hình toát lên vài phần khêu gợi.
Trong sân, Sở Tử Uyên đang sốt ruột đợi chờ dưới gốc lê, thoạt nhìn thấy cảnh ấy bèn không kìm được mà đỏ mặt tía tai, bỗng không dám bước tới.
Chàng thầm phiền muộn, sự điềm đạm và ung dung của bản thân chẳng biết từ khi nào đã không còn hữu dụng trước mặt nàng nữa!
Ngược lại, Đào Nhi hớn hở chạy tới: “Tiểu thư, người có bị thương không?”
Vân Tử Lạc vò vò mái đầu: “Không có, sao vậy? Các người biết nhanh vậy sao? Tử Uyên, Hoàng thượng và Thái hậu nói sao?”
Bị gọi tên, Sở Tử Uyên thở dài, biểu cảm trở nên nặng nề, thấp giọng nói: “Vô ích, nhất thời không có cách gì. Nếu Nhiếp Chính vương đã cố chấp làm vậy thì không ai ngăn ngài ấy lại được. Chỉ không ngờ ngài ấy chủ động buông tay. Nhiếp Chính vương hỉ nộ thất thường, nhưng chuyện gì đã quyết thì không có chuyện nào không thành. Hôm nay đúng là may mắn vô cùng!”
Vân Tử Lạc thấy mọi chuyện trầm trọng như vậy cũng bất chợt đổ mồ hôi lạnh khắp sống lưng.
Người ngoài có lẽ không biết nhưng trong lòng Vân Tử Lạc thì rất rõ. Cái mạng này của nàng nửa canh giờ trước đã được đưa tới trước Quỷ Môn Quan!
Đào Nhi nhanh miệng, đã bô lô ba la hỏi trước: “Em về phủ thì nghe nói hôm nay tiểu thư suýt nữa bị Nhiếp Chính vương đánh chết, cũng may đại tiểu thư quay về cứu người, cũng cứu cả trên dưới Vân phủ, có phải vậy không ạ?”
Trên đỉnh đầu Vân Tử Lạc có cả đàn quạ đen bay ngang qua.
Nếu không nhờ Nhiếp Chính vương giơ cao đánh khẽ, nàng còn có thể nhìn được mặt trời ngày mai hay không còn rất khó nói, bây giờ lại hóa thành công lao của Vân Khinh Bình. Vân Khinh Bình cứu nàng ư? Có trăm cái mạng nàng cũng chẳng đủ chết.
Nhìn nét mặt lo lắng của Đào Nhi, Vân Tử Lạc gật đầu qua loa: “Coi như vậy.”
Sở Tử Uyên thấy nàng không sao, rõ ràng đã thở phào rồi mỉm cười nói: “Sáng ngày mai, mẫu hậu bày yến tiệc trong cung, ngoài mặt là mời trọng thần và người thân trong triều, thật ra là muốn giảng hòa cho Nhiếp Chính vương cùng Vân gia.”