Sau khi Nhiếp chính vương trở lại phòng, liền gọi ám vệ mang giấy bút xuống, chàng hạ bút xuống, viết một phong thư đơn giản, rồi cột vào chân của chim đưa thư, thả về kinh thành.
Sau khi đoàn người Vân Tử Lạc rời khỏi Tế Châu đi về hướng Băng Thành, Quỷ Hồn liền xuất hiện ở nhà lao Tế Châu.
Một tháng sau, Nhiếp chính vương, vân Tử Lạc và Vân Hạo đã đến biên giới của Băng Thành.
Băng Thành là tên nước,đồng thời cũng là tên của kinh đô, hoàng cung ở đây cũng có một tên rất dễ nghe- Băng Cung.
Ở đây khí hậu quanh năm giá lạnh, mùa xuân và mùa hạ rất ngắn,ở đây phần lớn là mùa đông, đến mùa đông, tuyết sẽ bay đầy trời, cả tòa thành trở nên trắng bạc, bốn phía sẽ nhìn thấy những tảng băng lớn, cho nên, ở đây mới được gọi là "Băng Thành"
Bọn họ đến đây đã là giờ Ngọ, sau đó liền vào Băng Cung.
Lúc này là tháng Tư, ở Băng Thành vẫn là mùa đông giá rét, Vân Tử Lạc và đoàn người đều mặc đồ rất dạy, Giáng Linh cũng ngoan ngoãn nằm quấn quanh cổ Vân Tử Lack.
Trên trời tuyết bay lất phất, Băng cung to lớn bốn phía đều được treo lụa hồng, dù băng tuyết bay đầy trời nhưng cũng không làm giảm bầu không khí vui vẻ, cả cung náo nhiệt hơn thường, chào đón Tiểu công chúa trở về.
Bắc Đề dẫn đầu đàon người ra đón tiếp Vân TỬ Lạc.
Dân chúng Băng Thành náo nhiệt dị thường, toàn thành vui vẻ, trước của Băng cung còn bày đại tiệc ba ngày ba đêm mới tàn.
Từ cổng thành, Vân TỬ Lạc nhìn thấy toàn bộ mặt đất đều bao phủ bởi băng đá, Nhiếp chính vương giữ chặt nàng, đỡ nàng đi, thuận tay gạt những bông tuyết rơi xuống trên vai nàng, rồi lấy túi sưởi từ tên thị vệ bên cạnh đưa cho nàng.
Một ên ám vệ chạy nhanh đến cấp báo: " Vương gia, nguyên kinh có báo"
"Ừm" Nhiếp chính vương trả lời một tiếng, đưa tay ra nhận lấy thư báo, cũng không mở ra xem ngay mà cho vào trong ngực áo.
"Xem một chút đi, có lẽ có chuyện gấp"
Vân Tử Lạc cản chàng, nhẹ giọng nói.
"Lạc nhi, Băng Thành có lạnh không?" Tiếng cười hào sảng vang lên, Bắc Đế bước từng bước vững chắc tiến đến.
"So với Nguyên kinh thì lạnh hơn nhiều, ông ngoại, người chắc đã quen rồi"
Vân Tử Lạc cười một tiếng trả lời.
"Đi thôi, trở về Thủy Tinh điện, chỗ đó có lò sưởi, so với bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều"
Bắc Đế cười ha hả dẫn đường.
Nhiếp chính vương từ lúc nào đã lấy thư báo trong ngực ra, vội vã đảo mắt qua, sau đó sắc mặt chàng liền biến sắc, mắt phượng hơi tối lại.
"Ý.."
Nghe thấy tiếng Vân Tử Lạc gọi mình, chàng ngẩn ra, trong nháy mắt liền vân vê thư báo thành nắm nhỏ, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vân TỬ Lạc nhìn chàng cười dịu dàng.
Nhiếp chính vương trấn tĩnh lại, chàng tiến lên vài bước, cùng đoàn người hồi cung.
Đến Thủy Tinh điện, mọi người liền cảm thấy ấm áp hơ, bốn góc của đại sảnh đặt bốn chậu than hồng, tản ra luồng nhiệt hừng hực, trên giường lớn ở nội điện cũng được phủ một lớp thảm nhung cùng với thảm lông cừu dày.
Cung nữ đang gảy than hồng liền đứng dậy nghênh đón, Bắc Đế dắt tay Vân Tử Lạc đi dến bên giường, Nhiếp chính vương và Viên Không Đại sư bước vào liền liếc nhìn nhau cười một tiếng, rồi tùy ý ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Tâm tình của Bắc Đế có vẻ rất tốt, kể chuyện trên đường đi với Vân Tử LẠc rồi nhắc tới chuyện của Huyền Linh đảo.
" Trên đường đi, có vài nhóm người hành tung thần bí, đều đã bị Trẫm trừ khử rồi"
Bắc Đế tự phụ nói một câu.
"Còn có một đám an gan hùm, thừa dịp ta đánh nhau với đám người đó lại dám cho người đến cướp xe ngựa của ta, muốn cướp 'con' đi, trẫm thấy được nhưng cũng không cản được"
Bắc Đế cười rộ lên, " Dù cản được trẫm cũng sẽ không cản, trầm muốn thấy, nếu biết người trong xe ngựa không phải là con vẻ mặt hắn sẽ như thế nào?"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, nàng biết rõ người ngồi trong xe ngựa nhất định là cao thủ cải trang do Bắc Đế sắp xếp/
'Tất nhiên hắn sẽ rất kinh hãi"
Nàng suy đoán.
"Đâu chỉ kinh hãi thôi đâu" Bắc Đế cười sung sướng: " Lam thị vệ ngồi trong kiệu,liền ra tay ra, có lẽ ra tay quá mức tàn nhẫn, tên kia thấy vậy liền hoảng sợ, trong nháy mắt hắn liền ngây dại ra, sau đó bị trẫm bắt lại"
Ra tay như thế nào thì ông không nói rõ, nhưng Vân Tử Lạc nghĩ, người kia nhất định sẽ chết thảm.
Ngồi một lúc trong điện, toàn thân liền trở nên ấm áp hơn. Sau khi dùng xong bữa tối, bắc Đế liền cùng Vân Tử Lạc đi tham quan Băng cung, tiếp đến là Thủy Tinh điện, Thanh cung, là ba cung điện xa hoa nhất.
Khi ra đến cửa, gió lạnh thổi đến nàng không khỏi rùng mình một cái. Trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, quản nhiên Băng Thành không phải nước tầm thường. So với Nguyên kinh hay Lâm an, còn có Nam Xuyên đều xa hoa hơn nhiều.
Băng Lạc cung chiếm diện tích lớn nhất, sáu mặt tường vây quanh, ngọc lưu ly đỏ chói, mành châu xuyên thấy, đồ trang trí ở đây đều là trân bảo hiếm thấy, có thể thấy được tâm ý của Bắc Đế.
Mọi người đi quanh một vòng cung điện, mùa đông ban ngày thường ngắn hơn,rất nhanh đã đến đêm. Bắc Đế cười híp mắt mang Nhiếp chính vương, Viên không đại sư rời đi.
Vân Tử Lạc tắm rửa qua, sau đó cho tỳ nữ lui ra, nàng nằm trên giường chuẩn bị xem sách thì song cửa sổ vang lên hai tiếng " kẽo kẹt", sau đó liền có người tiến vào phòng, động tác rất nhẹ nhàng như sợ người khác nghe được/
Vân Tử Lạc biết là ai, nàng ngồi dậy, hơi chau mày lại.
Quả nhiên Nhiếp chính vương bước đến, đưa tay ôm ngang hôm nàng, cười nhẹ nói: " Thơm quá"
Áo choàng ngoài của chàng còn mang theo mùi gió đêm.
Vân Tử Lạc cảm thấy rất an bình, nàng cúi đầu cười một tiếng, ôm eo chàng nói: ' Thì ra là mặc kệ đi đâu, minh tu sạo đạo- ám độ trần thương là sở trường của chàng"
( một trong kế của binh pháp Tôn tử, ý muốn nói đên kế sách chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để dành chiến thắng. Kế sách này gắn liền với chuyện vào thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán)
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng nói: " Đêm nay ta muốn đến hàn huyên cùng nàng một chút, ngày mai, ta phải quay lại nguyên kinh, nhanh thì phải mất một tháng chậm thì phải mấy tháng mới gặp nàng"
"Trong thành xảy ra chuyện gì sao?" Vân Tử Lạc nhớ đến thư bao, trong lòng hơi ngẩn ra.
"Không có chuyện gì lớn"
Nhiếp chính vương đáp một tiếng, rồi cởi áo choàng, xoay người lên giường chui vào trong chăn ôm lấy vân Tử Lạc.
"Hự..." Vân Tử Lạc hít một ngụm khí lạnh, một cỗ không khí lạnh đột nhiên thổi tới.
"Đừng qua đây, chờ ta ấm lên đã"
Thời điểm Nhiếp chính vương nói những lời này, khóe mắt chàng lóe lên vẻ vui vẻ.
Vân Tử LẠc nghiêng người, lấy tay kê đầu, ngưng mắt nhìn chàng.
Gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện lên trước mắt nàng, hàng mi dài xếp đều tỉ mỉ, có thể đêm được từng cái từng cái một, dưới đôi mày kiếm đen là đôi mắt phượng sáng như ngọc.
Hai người yên lặng nhìn nhau, không nói câu nào nhưng đã như tâm tinh tương thông.
Tâm tình Vân tử Lạc tốt hẳn lên.
Nàng rút tay dịch qua phía Nhiếp chính vương.
"Lạc..." Thân thể Nhiếp chính vương sớm đã nóng lên, chàng nhấc tay ôm nàng vào lòng.
Sau khi điều chỉnh được tư thế thoải mái, Vân Tử Lạc liền thoải mái nằm trong lòng chàng, bàn tay nhỏ bé không kiêng dè sờ sờ gương mặt góc cạnh của Nhiếp chính vương.
"Lạc nhi nghịch ngợm, tiểu công chúa của ta"
Nhiếp chính vương giữ lấy tay nàng, áp môi mỏng đặt lên đó hai nụ hôn, đôi mắt phượng híp lại lộ rõ vẻ thỏa mãn.
"Lạc nhi, ta đã nói nàng không giống với nữ nhân tầm thường khác, nhưng cũng không ngờ rằng nàng lại là hậu duệ của hoàng thất Băng Thành. Cho dù nàng không phải là công chúa, đối với ta nàng vẫn hơn bất kỳ một công chúa cao quý nào trong thiện hạ, ta thích nàng"
Nói rồi, ánh mắt chàng thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Vân TỬ Lạc.
"Chàng còn nhớ lần đầu tiên gặp ta không"
Vân Tử Lạc rút tay mình ra, vong qua ôm lấy cổ chàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là nhớ"
Khóe miệng Nhiếp chính vương hơi nhếch lên, nói: " Lúc đó nàng là tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày là gì, nhưng mà vẫn có chút bản lĩnh"
Nghĩ đến đây, chàng liền cúi đầu hôn lên trán nàng: " Bản lĩnh nhưng thế, nhưng nàng cũng vô cùng to gan, nếu như ta thực dùng sức đánh một chưởng kia, bây giờ nàng còn có thể ở đây sao?"
Vân TỬ Lạc lè lưỡi, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên, nháy mắt với chàng: " Vậy vì sao chàng lại thu lại chưởng đó" Không đợi Nhiếp chính vương trả lời, nàng đã vội nói: " Chàng không phải là muốn ta làm quân cờ của chàng sao?"
Nàng còn nhớ chàng đã từng đề cập đến chuyện này.
Nhiếp chính vương thu lại ý cười, hai tay ôm chặt nàng: " Khi đó ta chỉ cảm thấ nàng rất dũng cảm, có thể là một quân cờ tốt"
"A? Vậy nếu như ta đáp ứng làm quân cờ của chàng, như vậy nhất định sẽ rất thú vị"
Vân TỬ lạc tò mò nói.
"Không thể nào. Nàng sẽ không đồng ý"
Tính cách của nàng, bây giờ chàng đã hiểu rõ.
Vậy tại sao ta không đồng ý, chàng còn giữ ta lại?"
Vân Tử lạc lại hỏi.
Nhiếp chính vương chau mày nói: " Bởi vì, nàng đích thực là một quân cờ hoàn hảo"
Trán Vân Tử Lạc nổi đầy vạch đen: " Ta giống quân cờ lắm sao?"
Nhiếp chính vương không khỏi cười rộ lên, ôm lấy mặt nàng, nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: " Không giống quân cờ, là giống một tiểu yêu tinh"
Nói sau chàng nâng gáy nàng lên, tâm tình mê loạn rồi hôn lên môi nàng, giọng mơ hồ: " Là tiểu yêu tinh, chuyên gây họa, không ngoan ngõa, lại trộm mất lòng ta, nàng nói xem, ta phải là gì với bảo bối là nàng đây..."
Bầu không khí nóng bỏng, hai người triền miên kịch liệt hôn nhau.
Một hồi sau, Vân Tử Lạc thở gấp gáp hai tiếng, ánh nến chả biết đã bị thổi tắt lúc nào, trong bóng tối ánh mắt người đàn ông như phát sáng.
"Ý, vậy chàng yêu ta từ lúc nào"
Dưới áo ngủ bằng gấm, tay Nhiếp chính vương chạy dọc trên thân thể mềm mại của người con gái, rồi dừng lại ở chỗ đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng trêu chọ.
Chàng nhẹ nói: " Không biết nữa, ta cũng không biết là từ khi nào, chỉ là một ngày đột nhiên ta phát hiện, lúc vào triều hình bóng của nàng luôn xuất hiện trong tâm trí ta, ta cũng biết..."
Câu này giống như một lời thổ lộ tâm tình, Vân Tử Lạc cũng là một thiếu nữ, nghe xong không khỏi ngượng ngùng.