Lạc Nhi Ý

chương 350: không có phước phận ngồi làm phượng hoàng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hàn Lâm phái ngự lâm quân đứng trên đài cao bằng cẩm thạch của Hoàng lăng, bất cứ lúc nào nghe được tin tức truyền đến đều phải báo cáo.

Sở Tử Uyên không có ở kinh thành, phe phái của Bát vương gia như rắn mất đầu, tất nhiên bọn họ không thể giết được tân đế, liền rút khỏi kinh thành, chạy về hướng Đông Lâm, vừa đánh vừa rút lui.

SỞ HÀn Lâm thành công trở lại hoàng cung, hắn lập tức phái binh lính đi dẹp loạn,hơn nữa còn hạ lệnh truy bắt Sở Tử Uyên.

Mồng một tháng tư, lễ đăng cơ của hoàng đế chính thức được cử hành, đồng thời với đó là lễ sắc phong phi tần.

Từ sáng sớm, Vân Khinh Bình liền được ngự lâm quân bảo vệ ở hoàng cung, trước đó từ trong hậu viện nàng ta cũng đã được thay y phục, trang điểm. Chỉ chờ giờ hành lễ, nàng ta cùng Hoàng thượng gặp gỡ các triều thần.

Giờ phút này, nàng ta đang ngồi trước gương đồng trong thiên điện, vài nha hoàn khéo tay đang chải tóc cho nàng ta, đám nha hoàn này đều là người đã hầu hạ nàng ta ở Tứ vương phủ, vẻ mặt ai nấy đều không dấu nổi vẻ vui mừng vì phu nhân mình trở thành hoàng hầu, như vậy thân phận bọn họ cũng không giống như trước đây nữ, bọn họ chỉ chờ ngày được vào cung phong hào.

"Phu nhân, vương gia yêu thương người như vậy, nhất định sẽ sắc phong người làm hoàng hậu" Một nha hoàn cười nịnh nọt, vẻ mặt nàng ta cũng không dấu nổi vẻ hưng phấn.

Vân Khinh Bình lại không tươi cười sán lạn như những ngày trước, mấy ngày nay nàng ta đều không gặp được Sở Hàn Lâm, biết rõ hắn vội vàng chuẩn bị lễ đăng cơ, mà nàng ta sáng sớm hôm nay cũng là lần đầu được đón vào hoàng cung, ngay cả tẩm điện của mình ở đâu còn không biết, liền bị người của Thái hậu đưa đến Từ Ninh cung.

Nàng ta cảm nhận được, có gì đó không đúng, mọi chuyện quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm giác bất an.

Lại nhìn gương mặt của mình trong gương, vết thương trên mặt đã kết vảy, nhưng vẫn lưu lại ba vết sẹo không thể xóa mờ được, lộ rõ dấu vết màu hồng nhạt, lam cho gương mặt trắng sứ trước đây nàng ta rất coi trong bị phá hủy hoàn toàn, cũng ảnh hưởng đến dung mạo của nàng ta.

Nhờ bọn nha hoàn khéo tay, ba vết sẹo kia được dặm phấn, càng lúc càng mờ...

Vân Khinh Bình mừng rỡ, ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương, quả nhiên, thật sự không nhìn ra dấu sẹo. Nhưng nàng ta không biết rằng lớp phấn trên mặt mình đã rất dày.

Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng bước chân gấp gáp đến gần.

"Thái hậu nương nương"

Nha hoàn bên ngoài vội vã kêu lên.

Vân Khinh bình lập tức ngẩn ra, vội vội vàng vàng đứng dậy, trong chớp mắt quay đầu lại đã thấy thân ảnh sáng lung linh của Thái hậu ngay trước mắt mình, khóe mắt bà ta quét qua gương mặt của Vân Khinh Bình, nói: " Bình nhi, chuẩn bị xong chưa? Theo ai gia đến Kim Loan điện, đợi lát nữa là lễ sắc phong chính thức của con"

"Dạ, Thái hậu" GIọng Vân Khinh BÌnh không dấu được vẻ vui mừng.

Ánh mắt Thái hậu đảo qua nàng ta, bà ta chau mày, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, thấp giọng hỏi: " Mặc dù chỉ là Hoàng quý phi, nhưng như vậy con cũng có thể sống vinh hoa phú quý một đời"

"Hoàng quý phi?" Vân Khinh Bình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thất thanh kêu.

Vẻ mặt nàng ta khiếp sợ cùng thất vọng. Quý phi? Quý phi sao? Nét mặt nàng ta có chút dại ra.

"Như thế nào, quý phi còn chưa đủ sao? Trong hậu cung ngoại trừ hoàng hậu, con đã dưới một người, trên vạn người rồi" Sắc mặt Thái hậu lạnh băng, nói: " Ai gia vốn xem trọng ngươi, lúc trước mặc dù là đồng ý hôn sự của Hàn Lâm cùng Lạc nhi, cũng là vì muốn sự trợ giúp từ Lưu Ly các, hơn nữa Lạc nhi có số phượng tinh, nên mới hy vọng nói phò tá giúp đỡ được Hàn Lâm"

Vân Khinh Bình cắn chặt môi không nói gì.

"Khi đó vì sao xem trọng ngươi? Chẳng phải là vì nhìn thấy được tâm tư của ngươi sao? " Thái hậu không chút do dụ nói thẳng ra.

Sắc mặt Vân Khinh Bình căng thẳng, vết sẹo vốn đang dùng phấn che lại trên gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên, thì ra, tâm tư của nàng ta căn bản chưa từng lừa gạt được Thái hậu.

Cũng đúng, đối với nữ nhân như Thái hậu, nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân đơn thuần.

Thấy sắc mặt nàng ta không ổn, nhưng Thái hậu vẫn tiếp tục nói: " Ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng nữa, ngôi vị hoàng hậu này, cả đời người vĩnh viễn vô duyên với nó, mặc dù Hàn Lâm yêu thương ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện ngôi lên vị trí đó, dùng tâm tư đó mà tĩnh dưỡng cơ thể cho khỏe, sớm ngày mang thai hoàng tử mới là thượng sách"

Thân thể Vân Khinh Bình run lên kịch liệt, mà đâu chỉ mỗi mình nàng ta, bảy, tám ngươi nha hoàn đứng thành hàng phía sau ai nấy cũng lấy làm kinh hãi.

Nhất là người nha hoàn theo hầu bên Vân Khinh Bình, bọn họ đều không cam lòng.

"Đời này, ta không thể ngồi lên ngai phượng sao?"

Vân Khinh Binh hung hăng dùng tay nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình, giọng vô lực.

"Ừm, người cũng đừng trách ai gia, trong danh sách phong hậu, Nhiếp chính vương đã gạch bỏ tên ngươi đầu tiên"

Vân Khinh Bình vội vàng ngẩng mặt lên: " Nhiếp chính vương?"

Thái hậu lạnh lùng nói: " Ngươi cũng biết, đây chắc hẳn là ý tứ của phu nhân hắn, Bắc Đế cùng Vân Tử Lạc muốn trừng phạt ngươi, cả đời nay ngươi không thể làm chính thê của Hàn Lâm được"

"Vân Tử Lạc!" Vân Khinh Bình gắt gao nắm chặt thành đấm, ánh mắt nàng ta đã ngập đầy vẻ phẫn hận, nàng ta nghiên răng nghiến lợi,từng chữ từng chữ nói ra ba chữ này.

Nếu không phải là vì nàng ta, cả đời này chính mình còn không thể kên được vị trí đó sao? GIờ khắc này, sắc mặt Vân Khinh Bình đã trở lại giống như bình thường, da thịt vặn vẹo, ánh mắt âm u một mảnh.

"Đi thôi, để qua giờ lành là không tốt"

Thái hậu nói xong thì xoay người ra khỏi điện, Vân Khinh Bình vội vã đuổi theo.

Đột nhiên...

Nhớ tới điều gì, nàng ta căng thẳng hỏi: " Thái hậu, có phải ngôi vị hoàng hậu đã chọn được người rồi hay không?"

Trong lòng nàng ta vẫn còn một tia hy vọng, Hàn Lâm có thể vì nàng ta mà thay đổi quyết định, dù muộn, nhưng vẫn có thể đem ngôi vị hoàng hậu kia trao cho nàng ta.

Dù sao, lúc trước bọn họ đã thề nguyện như vậy...

Thái hậu nghe vậy, dừng chân, cho nha hoàn vén mảnh kiệu lên, đợi đến khi Vân Khinh Bình ngồi vào rồi, mới chậm rãi nói: " Hoàng hậu đã chọn được người rồi, hôm nay sẽ cùng sắc phong với ngươi, đợi lát nữa nghi thức hoàn thành, ngươi có thể qua đó quay về cung nghỉ ngơi, những chuyện còn lại chỉ cần có Hoàng thượng và Hoàng hậu là được rồi"

Vân Khinh Bình chỉ cảm thấy trước mặt mìn tối đen, nàng ta suýt nữa thì bị bật ra khỏi kiệu, cũng may mà tay kịp nắm lấy cột kiệu, nàng ta không nhận thức được giọng của mình vang lên: " Tân hoàng hậu là ai?"

"Là con gái của Vạn đại tướng quân, Vạn Hải YẾn"

Thái hậu nhìn nàng ta một cái, nói.

"Thần thiếp biết rồi" Vân Khinh Bình yếu ớt lên tiếng, dưới ống tay áo, móng tay nàng ta đã bấu chặt vào tay đến bật máu,

Tốt, tốt lắm.

Nàng ta biết rõ, lập Vạn Hải Yến làm hoàng hậu chẳng qua cũng vì muốn lôi kéo người của Vạn tướng quân, nhưng nàng ta cũng biết, nếu không phải vì Vân Tử Lạc, thì ngày hôm nay, người đứng trên đài cao được người người kính ngưỡng kia chính là Vân Khinh Bình nàng ta.

Lần này, Tân đế đăng cơ, cũng lễ sắc phong hoàng hậu được tiến hàng ở hoàng điện Chiêu Dương, khắp nơi vui mừng, khắp kinh thảnh bao phủ một tầng vui vẻ, long trọng. Chuyện Tiên hoàng vì bạo bệnh mà băng hà cùng chuyện Bát vương gia làm phản sớm dần dần mọi người đều lãng quên.

Nhiếp chính vương trở lại từ đại điện, chàng thay y phục,rồi dựa vào bàn ở đầu giường suy ngẫm, ngón tay chàng gõ nhẹ lên mặt bà đá cẩm thạch, phát ra âm tiếng thanh thúy.

Quỷ HÌnh bước vào, Nhiếp chính vương liền cúi đầu nói: " Bên kia đã sắp xếp xong chưa?" Quỷ HÌnh nói: " Người của Bát vương gia đã chuẩn bị xong, e là sáng ngày mai có thể sẽ hành động"

"Ừm, sau bữa cơm chiều mai chúng ta sẽ đi, ngày mau hẹn hắn gặp mặt" Nhiếp chính vương quyết định.

"Dạ"

Đến buổi tối, Nhiếp chính vương nói chuyện này cho Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc, hôm nay Hách Liên Trì cũng dùng cơm cùng.

GIờ phút này, mặc dù tân đế cũng đã đăng cơ, kinh thành cũng đã yên ổn lại, kỳ thực giống như mặt biển phẳng lẳng nhưng thực tế là ngàn cơn sóng ngầm đang ngầm hoạt động. Hách lIên Trì không yên tâm về sự an nguy của Lâm Thanh Thanh và Nhiếp chính vương, nên liền chuyển vào Nhiếp chính vương phủ, nói là muốn bảo vệ Hách Liên Vân TÌnh.

Nhiếp chính vương phá lệ đồng ý, mấy hôm nay chàng như đứng trên đầu sóng ngọn gió, mặc dù có thể đảm bảo được cho bản thân, nhưng cũng không thể chú ý đến an nguy của toàn bộ Nhiếp chính vương phủ, có Hách Liên Trì lo chuyện này vẫn là tốt nhất, cộng thêm có cả Lâm Thanh Thanh thông minh cơ trí, chàng cũng an tâm hơn về an nguy của tiểu Vân Tình.

Hiện tại Vân Tử Lạc đang mang thai, mặc dù với bản lĩnh của nàng có thể tự bảo vệ bản thân mình được, nhưng Nhiếp chính vương lại căng thẳng đến dị thương, Vân Tử Lạc biết vậy cũng chỉ cười một tiếng, để chàng tùy ý sắp xếp.

Đêm hôm đó, Vân Tử Lạc tự tay khoác áo choàng, đeo trường kiếm cho chàng, tiễn chàng ra đến cổng, nàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng chàng biến mất cùng đội ám vệ, ánh mắt nàng không khỏi đau lòng, nàng chỉ mong trận chiến này nhanh chóng kết thúc, bọn họ lại được sống cuộc sống phu thê bình thường.

Đêm đó, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đến sáng sớm hôm sau, trong cung lại xảy ra chuyện, là Hoàng quý phi cho gọi Vân Tử Lạc tiến cung.

Mọi người đều biết, quan hệ của Băng Lạc công chúa và Quý phi nương nương hồi ở Vân phủ không tốt đẹp, bây giờ, Nhiếp chính vương lại đưa Tứ vương gia lên làm hoàng đế, hai bên dường như có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước.

Cho nên đối với quan hệ của hai nàng, đám thái dám cung nữ trong cung cũng không dám suy đoán nhiều.

Sáng sớm, tiểu thái dám xuất hiện với vẻ mặt vui cười ở Nhiếp chính vương phủ, Quỷ Hồn ở lại phủ cũng không cho hắn trực tiếp đi gặp Vân Tử Lạc, mà chỉ truyền tin vào hậu viện.

Tên thái dám này mặc dù là tâm phúc của Vân Khinh Bình, nhưng có cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám lỗ mãng ở Nhiếp chính vương phủ.

Lúc đấy, Lâm Thanh Thanh, Vân Tử Lạc đang cùng tiểu Vân Tình vui đùa ở vườn hoa.

"Hoa.... Thật là đẹp, mẹ, con muốn hoa..." Hách Liên Vân Tình mập mạp dễ thương, đứng trên mặt đất, đưa ngón tay nhỏ bé muốn hái một đóa mai trên cành"

"Được, mẹ sẽ hái hoa cho Tình nhi, hoa đẹp, Tình như càng xinh đẹp hơn"

Vân Tử Lạc cười híp mắt nói.

Liền sau đó nha hoàn liền nhanh chân hái càng mai kia xuống.

Hách Liên Vân Tình cao hứng vỗ tay cười nói,: " Hoa tuyệt đẹp, TÌnh như càng xinh đẹp hơn"

Đừng cho rằng con bé biết nói chậm, nhưng hiểu ý người khác lại cực kỳ nhanh, người khác nói một lần liền nhớ rất kỹ.

Khung cảnh đang vui vẻ, quỷ Hồn bước đến bẩm báo chuyện Hoàng quý phi muốn mời nàng tiến cung.

Vân Tử Lạc sững sờ, khóe miệng không khỏi cười nhẹ, Vân Khinh Bình gọi nàng tiến cung sao?

Sắc mặt Lâm Thanh Thanh liền trở nên khó coi, trách mắng:" Chẳng lẽ nàng ta còn muốn khoe khoang sao? Còn thừa dịp Ý nhi không có ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Vân Tử Lạc lắc đầu: " Tỷ ta không được làm hoàng hậu, cũng không có gì đáng khoe khoang, hơn nữa, Ý không có ở phủ chỉ có chúng ta biết được, người ngoài không biết được chuyện này, tỷ ta cũng không có gan làm chuyện gì dại dột"

Lâm Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía nàng:" Chẳng lẽ con muốn đi?"

Vân Tử Lạc mỉm cười: " Ý chỉ của Hoàng quý phi, Nhiếp chính vương phi nào dám khước từ "

Nàng đem bốn chữ Nhiếp chính vương phi nhấn mạnh.

Sắc mặt Quỷ Hồn lúc này mới nhẹ nhõm," Vương phi, nếu người không muốn đi, có ai dám bắt người đi? Bất quá cũng chỉ là một Hoàng quý phi mà thôi"

Lúc này, Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc đều kinh hãi dị thường nhìn về phía hắn.

Mặt Quỷ Hồn không khỏi ửng hồng.

Ba người cười ha hả, tiểu Vân Tình không biết vì sao, ngửa đầu nhìn về phía Vân TỬ Lạc hỏi: " Mẹ, mẹ cười cái gì?"

"Mẹ cười.... Quỷ Hồn thúc thúc của con thật đáng yêu" Vân Tử Lạc cười dịu dàng sờ sờ đầu tiểu Vân Tình.

Nói đi cũng phải nói lại, Quỷ Hồn là ám vệ thân tín nhất của Nhiếp chính vương, trong lòng hắn, Hoàng thượng cũng không bằng chủ nhân, vậy nên Hoàng quý phi cũng không là gì trong mắt hắn.

"Ta tất nhiên muốn đi" Vân Tử Lạc thu lại ý cười:" Quỷ Hồn, đi chuẩn bị một chút, giúp ta tiến cung"

Một tuần hương sau, nàng một mình xuất hiện ở Bình Thêu cung, đi theo nàng chỉ có duy nhất một thái dám hầu hạ ở Nhiếp chính vương phủ, Quỷ Hồn là nam nhân không thể tiến vào hậu cung được.

"Bình Thêu cung sao..." Khóe miệng Vân Tử Lạc lóe ý cười nhạt, ở Vân phủ chỗ của Vân kHinh Bình là Bình thêu lâu, ắt hẳn Sở Hàn Lâm còn nhớ.

Bình Thêu cung hoa lệ hơn thường, trụ lớn được làm bằng bạch ngọc, ngói lưu lý sáng chói trang suốt, lúc bước vào liền cho người ta cảm giác khoáng đạt.

Đi theo cung nữ dẫn đường, Vân Tử Lạc tiếp tục đi vào trong, Vân Khinh Bình hẳn là trước ở hậu điện, giờ chuyển qua hoàng cung, cảnh sắc trước mắt thay đổi, giống như bước vào chốn thần tiền, bốn phía đủ loại hoa cỏa khoe sắc.

Trên đình hình bát giác ở giữa hồ lớn, xa xa đã thấy bóng dáng xinh đẹp của nàng ta thấp thoáng.

"Muội muội đến đây" Vân kHinh Bình đứng dậy, trầm nhẹ gọi một tiếng.

Hôm nay nàng ta mặc váy dài màu xanh nhạt, trên người choàng thêm một áo lông chồn màu đen, tóc búi cao, cái đủ loại trâm cài nạm vàng khảm ngọc, gương mặt cũng không trang điểm kỹ, ba vết sẹo xấu xí liền đập vào mắt người nhìn.

Vân Khinh Bình sau khi tiến cung cũng rất xem trọng chuyện y phục. Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi cảm thán,

Nếu không phải vì ba vết sẹo chói mắt kia, chắc hẳn so với trước kia nàng ta lại càng xinh đẹp hơn nhiều.

"Nô tỳ tham kiến hoàng quý phi"

Vân Tử lạc bước lên phía trước, lần trước lúc nàng ta được sắc phong nàng cũng đến, Sở Hàn Lâm còn đặc biệt miễn nghi thức của Nhiếp chính vương phi đối với phi tần khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio