Biết được Diêu Linh Linh đến thăm Vân Tử Lạc, Tiếu Đồng cùng Tạ Vô Tâm liền ghé qua chỗ nàng.
Nội cung vì có sự có mặt của họ mà không khí vui vẻ lên không ít. Vân Tình cùng Vân Hồng cũng hứng phấn hơn ngày thường, đùa giỡn chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Khi Lâm Thanh Thanh tới, nhìn thấy Tạ Vô Tâm bà rõ ràng hơi ngẩn sau, rất nhanh liền rời đi. Tạ Vô Tâm thấy Tiếu Đồng nháy mắt ra hiệu ý bảo đuổi theo bà, liền đuổi theo sau.
Ngoại trừ hai đứa trẻ, hành lang chỉ còn lại Tiếu Đồng cùng Vân Tử Lạc.
"Lạc nhi, Thái hậu hồi cung có phải trong lòng muội cảm thấy không thoải mái phải không?" Tiếu Đồng hạ giọng hỏi.
Vân Tử Lạc thở dài một hơi, nằm nằm sấp lên bàn, ánh mắt rời rạc nhìn về phía bồn hoa trước mặt, " Còn có thể thế nào được, huynh cũng hiểu chẳng lẽ Ý không hiểu được? Hay là chàng muốn nhìn thấy ta cứ thế buồn bực sống qua ngày"
Tiếu Đồng nghiêng người dựa vào ghế, tuỳ ý nói: "Hách Liên thực ra cũng rất đáng thương, so với đứa trẻ cô nhi như ta còn đáng thương hơn, dù sao, với ta cha mẹ cũng chỉ là ảo tưởng không có thực"
Trong lòng Vân Tử Lạc đau nhói, hỏi: " Tiếu Đồng, huynh có từng nghĩ đến chuyện tìm phụ thân phụ mẫu mình chưa?"
Tiếu Đồng gật đầu: " Có đi tìm, nhưng thời gian đã quá lâu rồi, lại không còn bất kỳ dấu vết gì chuyện quá khứ, căn bản ta không thể tìm được"
"Mấy năm qua, huynh cũng sống không dễ dàng gì"
Nghe câu an ủi này của nàng, Tiếu Đồng cong môi cười một tiếng: " Nhưng mà, ta cố gắng như vậy, đổi lại được cái gì? Đây dẫu sao cũng không phải là cuộc sống ta mong muốn"
"Tiếu Đồng, huynh nhất định sẽ hạnh phúc" Vân Tử Lạc chân thành nhìn về phía huynh ấy.
"Cảm ơn muội, Lạc nhi" Tiếu Đồng thu lại ý cười, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn về phía nàng, chân thành nói một câu cảm ơn.
"Cảm ơn ta vì cái gì?"
Tiếu Đồng cười nói: " Cảm ơn muội, nhờ muội, ta mới thấy được thế giới này vẫn còn tốt đẹp"
Vân Tử Lạc giật giật cánh môi, cuối cùng vẫn không nói thành tiếng.
Tiếu Đồng đứng dậy, nói: " Ngày mai ta sẽ rời kinh thành, nếu như muội có gì bất mãn với Hách Liên, cứ sai người đến Kỳ Hạ báo cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ấy bắt nạt muội. Đương nhiên, ta tin khả năng muội bắt nạt huynh ấy còn cao hơn"
Nói xong, huynh ấy cười ha ha, rồi xoay người nghênh ngang rời đi, thoáng chốc chỉ còn lại bóng đỏ sáng rực.
Nhìn thấy huynh ấy cứ thể tiêu sái rời đi, mọi thắc mắc của Vân Tử Lạc mắc nghẹ ở cổ họng không thể bật ra lời được.
Chẳng phải huynh ấy được phong làm hữu tướng hay sao? Sao lại rời kinh thành, lại muốn đến Kỳ Hạ?
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, Tiếu Đồng là người tự do, mặc dù ý chỉ ở trên tay, nhưng huynh ấy vốn là người thích tự do bay lượn, thời điểm huynh ấy muốn ở lại thì sẽ quay về.
Đêm đó, Hách Liên Ý trở về trung cung, Vân Tử Lạc cũng không thân mật cùng chàng. Nàng mặc áo ngủ trắng bằng gấm, quay mặt vào trong, thái độ mệt mỏi.
Hách Liên ý lật người nàng lại, đưa tay luồn vào chăn gấm đặt ở ngang eo theo của nàng, "Lạc nhi, nàng sao vậy? Không phải nàng đã nói không giận ta nữa sao?"
"Ta không giận chàng, ta đã đồng ý với chàng, không gây chuyện với bà ấy. Chỉ là, thân thể ta có chút khó chịu mà thôi" Vân Tử Lạc nhàn nhạt giải thích.
"Khó chụ ở chỗ nào? Ta cho người đến thăm bệnh cho nàng" Hách Liên ý ngồi dậy nói.
"Không cần, ban ngày ta đã cho gọi thái y, họ chỉ nói có chút khó chịu, thời gian tới sẽ đỡ" Vân Tử Lạc luống cuống ngăn chàng lại.
Đối với sự chăm sóc tỉ mỉ của chàng, trong lòng Vân Tử Lạc cực kỳ cảm động, nhưng hôm nay nàng không có tâm tư làm chuyện thân mật với chàng, có lẽ, để qua khoảng thời gian này đã.
Hiện đại có một căn bệnh, gọi là trầm cảm sau sinh, nàng vốn luôn nghĩ rằng loại bệnh này với mình sẽ chẳng bao giờ có liên quan, nhưng mà hết lần này tới lần khác những chuyện liên quan tới Cảnh Hoa vương phi, nàng có thể biết được, tâm tình của nàng đã bị ảnh hưởng không ít.
Làm thế nào để bảo vệ tốt hai đứa nhỏ, những ý nghĩ rối rắm đó luân quẩn quanh chiếm giữ lấy tâm trí nàng.
Vân Tử Lạc giương đôi mắt hạnh, trống rỗng nhìn trần nhà bóng loáng phía trên, có chút hoảng sợ.
Nàng sẽ không bị loại bệnh đó chứ?
Sáng hôm sau thức dậy, Vân Tử Lạc chỉ nghe thấy âm thanh ôn nhu dịu dàng bên tai mình: " Lạc nhi, ta đã có người xem mạch rồi, nàng là tâm tình không tốt, phải dùng ít thuốc bồi bổ, hoặc là ta dẫn nàng đi du ngoạn vài ba ngày"
Giọng của chàng đầy áy náy.
Lông mi Vân Tử Lạc hơi run nhẹ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình của chàng.
"Ý, chàng mới đăng cơ, bận rộn chuyện triều chính chàng có thể đi được sao? Cũng đừng dồn quá nhiều tâm trí lên thiếp, thiếp nghĩ thông rồi, thiếp sẽ cùng mẫu thân trở về Băng Thành một thời gian"
Vân Tử Lạc chậm rãi nói ra quyết định của mình.
"Không được" Hách Liên ý khiếp sợ, nắm chặt tay nàng nói lớn.
"Ý, ở lại hoàng cung khó chịu này ta sợ mình sẽ phát điên mất"
Vân Tử Lạc nghiêm túc nói với chàng.
"Hoàng cung này và Nhiếp chính vương phủ trước kia có gì khác nhau sao?" Hách Liên ý có chút bi thương hỏi, chàng đang mặc áo ngủ máu trắng, nửa người trên khoác áo lông đen, cổ áo hơi mở ra, gương mặt thập phần anh tuán nhưng lời nói phát ra lại thê lương đến vậy, khiến cả người chàng nhìn qua đều là vẻ tiều tuỵ.
"Đương nhiên không giống" Vân Tử Lạc chậm rãi nói: " Trong hoàng cung này có người ta không thích cho nên ta nhất định phải rời đi"
Sau khi nói ra những lời này, Vân Tử Lạc đột nhiên phát hiện ra, hòn đá vấn vương trong tim nàng đột nhiên rơi xuống, cảm giác thoải mái hơn trước vài phần.
Chàng sững sờ, chẳng lẽ, đây là điều khiến nàng khổ sở lại không có giải pháp nào ư?
Trong cung có người nàng không thích, người nàng không thích, thập phần không thích, thậm chí là căm ghét, chỉ có rời đi, nàng mới có thể vui vẻ trở lại được.
Nghĩ đến điều này, nàng không chút do dự, lập tức xuống giường, vẻ mặt như nhẹ nhõm mỉm cười
"Ý, Thiếp mang TÌnh Nhi và Hồng Nhi đến Băng Thành một tháng"
Vân Tử Lạc vừa thay y phục vừa nói.
Hai tay của Hách Liên ý giữ chặt cổ tay nàng: " Không được, Lạc nhi, cũng không phải là ta ép buộc nàng, nếu nàng không thể chấp nhận được..." Chàng chậm rãi nhắm mắt lại: " vậy thì ta liền đưa mẫu thân ra khỏi cung..."
"Không, Ý, cũng không phải là vì ta không tiếp nhận được bà ấy" Vân Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng: " Thiếp đã đồng ý với chàng, sẽ không đuổi bà ấy đi, chỉ là, hiện giờ hiếp thực sự không thể ở cùng một chỗ với bà ấy được, thiếp đi Băng Thành vừa hay để cho chàng cùng mẫu thân có thời gian
Vân Tử Lạc tuy nói lời này, nhưng trong lòng lại có một phần tức giận.
Nếu không phải vì chàng nhất định phải đem Thái hậu hồi cung, làm sao lại xảy ra nhiều chuyện phiền toái đến vậy.
Hách Liên Ý nhếch môi, mày kiếm chau chặt lại, nhìn thấy nàng rửa mặt xong rồi dùng bữa sáng.
Đợi đến khi nghe nàng dặn dò cung nữ chuẩn bị hành lý, Hách Liên Ý mới cả kinh, Bước đến trước mặt nàng, kéo nàng đứng dậy, lạnh lùng quát người cung nữ: " Không được phép đi"
"Lạc nhi, là lỗi của ta, chẳng phải ta đã xin lỗi nàng rồi sao? Nàng muốn thế nào ta cũng đều chiều theo ý nàng? Nhưng nàng mới lên ngôi hoàng hậu liền muốn trở về Băng Thành, nàng đang ép ta nổi điên sao?"
Khoé miệng Vân Tử Lạc co rút: " Ý, thiếp chỉ muốn mình có thời gian để bình tĩnh, cũng không phải... "
Hách Liên ý không đợi nàng nói xong liền thô lỗ ôm nàng vào lòng, đôi môi mỏng ép chặt lên môi nàng, ngăn lời nàng muốn nói.
"Ừm.mm" Vân Tử Lạc có chút không thoải mái, giãy giụa nhưng Hách Liên ý lại không buông nàng ra.
"Lạc, ta sai rồi, nàng đừng lấy việc quay về Băng Thành hầu hạ ta, tối hôm qua, ta cũng biết được nàng có ý cự tuyệt ta, ta đã thương tâm cả buổi tối"
Vân Tử Lạc đẩy chàng ra, sắc mặt không vui: " Chàng hiểu sai ý ta rồi, chàng nghĩ rằng ta lấy chuyện này ép chàng sao? Hách Liên Ý, ta thực sự mệt mỏi,chỉ muốn về đó nghỉ ngơi, về phần mẫu thân chàng, bà ấy ở đâu ta cũng không có ý kiến"
Nàng thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng.
Trong lòng lại luôn thầm mắng, mình tự vạch áo cho người xem lưng.
Nàng lần này muốn dùng mỹ nhân kế, mê hoặc Hách Liên ý một lần, nhưng hết lần này đến lần khác chàng đều không nghe. Lúc này, nàng muốn trốn tránh nhưng lại bị hiểu nhầm.
Hách Liên ý cũng tức giận, quát lớn: " Nàng nghỉ ngơi ở đâu cũng được, nhất định là phải trở về Băng Thành sao?"
"Chàng quản được ta sao?"
"Ta không có quyền quản sao? Ta là phu quân của nàng"
"Đúng, chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, cũng là nô tài của chàng, chàng muốn làm gì ta phải làm cái đó, không cần quan tâm đến cảm nhận của ta"
"Ai nói ta không quan tâm cảm nhận của nàng, dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của ta, là Thái hậu của Nam Xuyên, nàng không vì thể mà thông cảm được hay sao?"
"Ai nói ta không thông cảm? Ta cho các người thời gian hoà hoãn chẳng phải sao" Vân Tử Lạc tức giận đến mức nước mắt cứ thế lăn dài, không thể nào không chế được, nàng hét lớn: "Ta đi còn không được sao? Chàng còn muốn ta làm thế nào, muốn ta buồn bực đến chết ở đây hay sao?"
Nói rồi, nàng liền đem chén nhỏ thức ăn ném lên người chàng.
Tất cả cung nữ trong điện đều bị hù doạ vội quỳ rạp xuống, từ lúc bắt đầu đến bên giờ trên mặt họ đều là vẻ kinh sợ khiếp khủng.
Hách Liên Ý trúng chén thức ăn, nhận thấy thức ăn rơi xuống người mình,long bào sáng chói bỗng chốc dơ bẩn, một chút hình tượng cũng không còn, sắc mặt chàng như khảm rõ "Muốn sống chớ tới gần"
Vân Tử Lạc hốc mặt ngập nước, vội chạy ra ngoài.
Hách Liên ý nhìn thấy chén nhỏ trên mặt đất, tức giân vung đổ bàn ăn, xoay người chạy ra ngoài.
-Hết chương -