Nhìn thấy người đang nằm ngất dưới đất, Dương Vương Vũ chính là đến cái nhìn kĩ gương mặt kia cũng không cần. Liền lấy ngự bào ném xuống phủ lấy thân người trần trụi kia, đoạn quay đầu đi.
_ Đưa hắn đến Các Lâm Viện!
Y hối hận, nhưng dục vọng bao nhiêu năm qua đột nhiên được thoả mãn nên trong lòng cực kì mâu thuẫn. Dư vị hoan ái từ đêm qua vẫn chưa chấm dứt được, y muốn đè hắn xuống một lần nữa để phát tiết hết khí dục vào bên trong. Muốn cường hãn, muốn bạo liệt người kia thêm nữa.
Lý Minh Anh nhìn thấy Dương Vương Vũ trầm tư không muốn đụng đũa, trong lòng nàng cũng có chút bất an. Hậu cung lại có thêm một vị Tần mỹ nhân, thật sự là đông đúc a. Nhưng cũng lạ, dù sao cũng là một tân sủng, hoàng thượng cũng không thượng giá đến Các Lâm Viện lấy một lần. Nghe hạ nhân nói đó là một tuyệt sắc giai nhân, mỹ nhân như vậy cũng không khiến hoàng thượng ngài động lòng sao?! A, thế cũng tốt. Hậu cung dù bớt hay thêm một người cũng không tranh nỗi sự ân sủng dành riêng của nam nhân này. Phiến phiến trên khoé môi của hoàng hậu lại mỉm cười đắc ý.
….
Lãnh Nhân chính là ngày cũng không xuống giường được, đến ngày thứ mới miễn cưỡng khó khăn mà chân có thể chạm đất. Bọn cung nữ ban đầu vui mừng vì được hầu hạ tân sủng, sau cũng mặc ý khinh thường vì rõ ràng hắn không được hoàng đế đoái hoài. Hơn một tháng nay, tuyệt không thấy Dương Vương Vũ tìm hắn. Trong lòng hắn cũng tự hiểu nhưng trong lòng không tránh khỏi một mảnh bi thương.
Còn hơn một tháng nữa là tiết trung thu, năm nào hắn cũng tưởng nhớ lại lời thề bên sông Hàn Ngư, tưởng nhớ để rồi tự khinh thường chính mình. Nam nhân kia lãnh khốc như thế, vô tình như thế, có đáng cho hắn yêu thương không dứt bỏ được?! Ngồi trong phòng ngước đôi mắt liễu ra phía ngự viện, trông thấy tất cả chỉ có thân cây trắng phiêu phiêu trước gió. Hoa trắng tản mác bay trắng xoá trên không, một vài cánh hoa vô ý bị gió hất bay đến trước cửa phòng. Cung nữ cũng tuỳ ý hắn mà không thèm quét tựa, cứ thế để hoa trắng rơi đầy khắp nơi. Lãnh Nhân cũng không quan tâm, chốc lại xoay chén trà trên tay đã nguội lạnh, trong lòng lại nổi lên một chút tình ý với khung cảnh trước mắt.
Hắn gọi, nhưng không ai trả lời.
Thoáng, hắn một mình độc bước về phía ngự viện. Trên người chỉ khoát đơn giản xiêm y đơn sắc, tóc cứ thế xoả dài đen mượt. Đôi tay thon dài nhón lấy một bông hoa trắng đang rơi, bỗng nghe có tiếng cười khúc khích phía sau tường viện. Lãnh Nhân nghe thấy âm thanh rất quen thuộc nên tò mò tiến lại.
_ A, Dung Hoa tỷ tỷ đừng trêu tức ta nga! Giọng nói bỡn cợt của nam nhân bên kia tường vang lên. Tiếp theo đó là giọng của nhiều nữ nhân cười nói không ngớt.
_ Thái tử a, nô tì không dám trêu thái tử nga. Chỉ có thái tử ngài ở đây nhiễu tán a. – Nữ nhân giọng điệu không ngượng ngùng đáp lại.
_ A Mã Trác Hy ta là ai chứ? Sao lại dám trong hậu cung của Mạc quốc trêu đùa nữ nhân
Oạch, tên hỗn đãn chết tiệt kia sao lại ở đây? Trong lòng Lãnh Nhân một tia kinh ngạc. Người này cũng thật phi thường nhàn hạ, thân là thái tử mà suốt ngày chạy loạn. Không biết hoàng đế Lôi quốc kia có quản được nhi tử của mình không đây. Lòng hắn có chút cảm thán cho tương lai Lôi quốc ( Ex: Ta cũng vậy:v)
Nguyên là A Mã Trác Hy đến tìm không thấy Lãnh Nhân, lại nghe những người gần đó bảo rằng hai người họ đã rời khỏi một thời gian. Trong lòng Trác Hy cảm thấy buồn bực, ngẫm ở lại Lôi quốc nhàm chán nên quyết định tuỳ hứng ngao du. Thấy thế nào thì Mạc quốc cũng thâm tình giao hão, hắn cùng Dương Vương Luận cũng thấy hảo cảm. Liền hướng Vương phủ làm khách dài ngày. Dương Vương Luận thì trong lòng vui vẻ khi thấy Trác Hy, đi đâu cũng mang hắn theo cùng. Dù sao y cũng là thái tử một nước nên Vương Luận nghĩ hậu đãi Trác Hy thật tốt, vừa kết chặt bang giao hai nước, vừa tăng tình bàn hữu ( Ex: Ở đó mà bàn hữu… Có ngày em bị sói ăn a~)
_ Luận nga, ngươi nhìn thấy ta bị nữ nhân ăn hiếp mà không thèm giúp ta a! – Hướng mắt nhìn Dương Vương Luận ngồi trong đình viện tiêu ý cười cười. Trác Hy thầm nghĩ, so với Nhân nhi của ta thì dung mạo không bằng, nhưng y cười như có hào quang lan toả, ý mị phong tình. Chậc, ây da! Dù gì người ta cũng là Vương gia, là em trai thân cận của Mạc quốc chủ, sao ta lại có ý niệm này. Trác Hy tự thu ánh mắt mình lại.
_ Trác Hy huynh cứ thoải mái vui đùa. Dương Vương Luận ta không dám chọc giận nữ nhân nga. – Đôi mắt tiếu ý lại nhìn về Trác Hy. Thái Tử một nước như thế này thật vô lo, có thể tuỳ tiện trong cung nước khác mà vẫn thản nhiên vô lự như vậy đi.
A Mã Trác Hy thi một bước khinh công bay về phía Dương Vương Luận, nắm tay y phốc cái đã rời khỏi đình viện. Tay choàng qua người Vương Luận, người này hoá ra lại mỏng manh như vậy. So với Dương Vương Vũ một thân uy lãnh thật khác xa. Bị cánh tay lớn của Trác Hy ôm lấy, Vương Luận có chút biểu tình phản đối, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ đang cười kia thoáng chốc lại thấy ấm áp.
_ Ngươi mang ta đi đâu? – Dương Vương Luận không quan tâm người kia đưa mình đi đâu. Chỉ là y cảm thấy cứ được ôm như thế thì cả đời cũng cam tâm (Ex: ý anh bảo là nhất kiếm chung tình đi)
Thân người kia không trả lời cũng không dừng cước bộ, bay nhảy một hồi cuối cùng cũng dừng lại gần bên dục hồ. Tay A Mã Trác Hy nới lỏng ra, hướng ánh mắt ý chỉ Dương Vương Luận nhìn theo.
Mặt Vương Luận tối sầm lại.
Chát. Bàn tay năm ngón uy lực nằm trên má A Mã Trác Hy. Dương Vương Luận mặt mày đỏ tía, đôi mắt nhíu lại, môi hồng bấu chặt. Tựa như vì sinh khí mà muốn khóc. Vì thế mà phi thân lao đi. Bỏ mặt A Mã Trác Hy một thân ngu ngốc không biết tại sao vị Vương gia ôn nhu ngày thường kia lại tức giận như thế. Đưa bàn tay sờ sờ trên mặt, rõ là phải tức giận lắm mới dốc hết lực lên cánh tay như vậy. Thật là oan uổng quá mà…
_ Ta nghĩ ngươi là hảo hữu, mới chia sẻ cho ngươi chỗ này. Thực ta rất kì công mới tìm được a. Ngươi thật không biết ơn ta. Mấy ai được có thể may mắn được nhìn thấy mỹ nhân tắm kia chứ … – Nam nhân vẫn đứng lầm bầm không hiểu được vì sao người kia lại sinh khí… Haiz ( Ex: Em chấp tay vái anh nghìn cái =]])