Lạc Trần

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Đào đưa xong màn thầu lại vội vàng trở về, nàng sợ chủ tử mình phát hiện mình chạy loạn.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Liên Tư Vũ mới vén sa trướng, bước xuống giường.

Việc đầu tiên y làm chính là đi soi gương.Y hơi hiếu kỳ, nguyên chủ phải có dung mạo như thế nào thì mới có thể giả làm nữ nhân mà không bị phát hiện.

Gương đồng thời này vừa mờ vừa méo,nhưng có thể thấy rõ đường nét nhu hòa trên gương mặt này, huống hồ nguyên chủ sống trong lãnh cung , không gặp bao nhiêu người, nếu gặp thì cũng thường cúi thấp đầu.

Mặc nam trang đã quen, vậy nên khi mở tủ quần áo, phát hiện mấy bộ nữ trang tím đỏ xanh vàng đã bị giặt đến phai màu, Liên Tư Vũ có chút không biết phải làm sao cho tốt...

Y thực sự không thích mặc như nữ nhân đâu...

" Cọt kẹt "

Cánh cửa mở ra, sau đó nhanh chóng được đóng lại.

Liên Tư Vũ nghe thấy âm thanh thì vội quay đầu nhìn qua,đúng lúc người kia cũng quay đầu lại...

Bốn mắt nhìn nhau, người kia hiển nhiên không nghĩ đến trong phòng còn có người nên rất lúng túng, Liên Tư Vũ thì bình thản đóng tủ quần áo lại , ngón tay đặt trên môi, ra hiệu mấy ám vệ (mà Thương Huyền lưu lại) không được vọng động , sau đó bình tĩnh nhìn vào người kia.

Nữ cải nam trang mà quên tẩy phấn son, mái tóc rối loạn nhưng có chút hương vị phóng khoáng, Liên Tư Vũ đã đoán được , phần về thân phận vị cô nương này.

Nếu thật sự như y đoán, vậy y không ngại cho vị này nợ một món nợ ân tình. Nhưng tiền đề là, vị cô nương kia không tỏa ra sát khí...

- Nếu ngươi dám kêu, ta liền giết ngươi.

Tô Hiểu Nguyệt lắc mình đến đằng sau Liên Tư Vũ, trâm cài đầu đặt ở động mạch của y.

- Ta sẽ không kêu.

Tô Hiểu Nguyệt người trước mắt thức thời liền cảnh cáo liếc nhìn y một cái , tranh thủ nhét vào miệng y thuốc gì đó, sau đó chui xuống gầm giường.

Khóe môi Liên Tư Vũ giật giật, cũng bước qua giường, ngồi xuống, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, và cánh cửa một lần nữa bị mở ra.

- Các ngươi là ai?!

Liên Tư Vũ trong cơ thể bỗng dưng đau nhói,y biết là tác dụng của viên thuốc kia, vậy nên lập tức thay đổi thái độ, vơ chăn che nửa người, dáng vẻ hoảng hốt nhìn mấy người kia.

- Soát!

Thống lĩnh cấm vệ quân không để ý đến y, vội vàng kiểm tra mọi ngõ ngách.Ngay cả xà nhà tỉ quần áo cũng lục lọi.

Nhưng mấy thị vệ kia ngại trên giường có "mỹ nhân " không dám bước qua.

- Ngươi,ngươi,ngươi...

Liên Tư Vũ "mềm mại" chỉ tay vào thống lĩnh đang bước qua, sợ hãi lùi ra sau , tay khác ra hiệu mấy tên ám vệ kia tuyệt đối không được động đậy.

Thống lĩnh cấm vệ quân quét mắt một vòng trên giường, không thấy tung tích của Thái Tử Phi, nên phất tay ra hiệu những người khác rút lui.

- Được rồi, bọn họ đi rồi.

- Đa tạ.

Tô Hiểu Nguyệt chui ra từ gầm giường, nhưng vẻ mặt không có ý cảm tạ gỉ đó.

- Cô là Thái Tử Phi Tô Hiểu Nguyệt?

- Ngươi không cần biết, nhớ rõ, nếu ngươi dám nói chuyện hôm nay ra ngoài...

Tô Hiểu Nguyệt dùng áng mắt u ám lạnh lẽo liếc y một cái,rồi liền phi thân ra ngoài.

Ánh mắt Liên Tư Vũ là lạ.

Trong cốt truyện, nữ chính bây giờ còn là một người thẳng thắn, không biết nói dối nha, chẳng lẽ ai đó xuyên vào nữ chính rồi?

Nếu không ánh mắt u ám được giấu đi đó phải giải thích thế nào?

Hay là nữ chính vốn không phải con người như trong cốt truyện đã miêu tả ?

Còn tại sao y lại chắc chắn người đó là nữ chính à?

Hỏi Tiểu Ác Ma đó...

- Đi, ngươi ra ngoài mua cho ta mấy bộ nam trang.

Liên Tư Vũ phất tay với ám vệ trốn đâu đó trong biệt viện.

...

ngày trôi qua...

" Cốc cốc !!!"

- Công chúa, người dậy chưa?

Giọng nói cung kính lại mang theo ý nịnh nọt.

Liên Tư Vũ nhíu mày ngồi dậy.

- Có chuyện gì ?

- Công chúa, hoàng thượng triệu kiến , người cần thay xiêm y.

- Vào đi.

Liên Tư Vũ theo thói quen của nguyên chủ đáp lời. Tuy rằng y không cần phải dựa theo thói quen sở thích của nguyên chủ mà sống,nhưng cũng không thể quá khác biệt, nếu không có khi bị nói là trúng tà rồi đem đi hỏa thiêu cũng nên.

Nguyên chủ tuy rằng là mỹ nhân an tĩnh, nhưng mà khi cần vẫn luôn giả bộ nhút nhát, nếu không... chắc bị mấy ma ma thái giám và cung nữ xử đẹp.

- Phụ hoàng tại sao triệu kiến ta?

Ngữ điệu có chút hồi hộp.

Hoàn mỹ sắm vai cô công chúa thất sủng lần đầu được người cha quan tâm.

Theo lý thì vị hoàng thượng này không nhớ gã còn có một "nữ nhi " như y nha , tại sao bây giờ lại triệu kiến?

Vì Thái Tử Phi Tô Hiểu Nguyệt?

- Cái này nô tỳ cũng không biết...

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Thấy cung nữ đằng sau muốn kéo y phục mình, Liên Tư Vũ bày ra vẻ mặt hốt hoảng.

Ma ma đi theo thấy vẻ mặt của y thì có chút trào phúng và khinh thường, nhưng vẻ ngoài vẫn tận tình giải thích.

- Công chúa, để nô tỳ giúp người dùng thay y phục, diện kiến thánh thượng không nên mặc y phục quá sơ sài.

- Không, không cần,ta , ta không quen, để ta tự làm.

Nếu không lộ thân phận đó.

Nhưng ma ma hiển nhiên nghĩ rằng y chưa từng được người khác phục vụ nên không quen,khuyên ngăn vài câu, cuối cùng vẫn không xoay chuyển được Liên Tư Vũ nên đành để phục sức ở một bên sau đó lui ra ngoài.

Liên Tư Vũ nhíu mày nhìn y phục hoa hòe hoa hoét ở trên khay, ánh mắt có chút chán ghét.

Đắn đo một hồi, y mặc bộ y phục đơn giản nhất lên ,sau đó tự tay vấn tóc,cài thêm vài cây trâm rồi nâng vái đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio