Sau khi Trình Phi Trì giúp Diệp Khâm vặn nắp chai xong, liền bưng khay thức ăn của mình lên đi đến bên bồn rửa.
Lúc rửa khay, Diệp Khâm cũng đi theo, nói: “Cảm ơn anh nhé, cái này cho anh nè.”
Một chai coca ml, còn của cậu là nước lê chưng đường phèn.
“Đừng khách sáo.” Trình Phi Trì vỗ cái khay kia cho ráo nước, để về nơi thu dọn, xoay người lại rời đi.
Diệp Khâm tiếp tục đi theo: “Anh không thích coca à…? Vậy… vậy uống nước lê của tôi nhé.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng cánh tay ôm lấy chai nước lê kia lại không buông lỏng một tý nào, giống như con thú nhỏ đang bảo vệ đồ ăn của mình cùng với bộ dáng rất không tình nguyện đổi với Trình Phi Trì.
Trong lòng anh cảm thấy buồn cười, nói: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Lộ trình từ nhà ăn đến lớp học chỉ mất ba phút đồng hồ, thế nhưng Diệp Khâm lại kéo dài thời gian của anh đến tận mười phút.
“Vậy anh có đói không, tôi thấy anh ăn cũng không nhiều lắm.”
“Anh đã từng ăn kẹo que vị sữa ở quầy bán đồ ăn vặt chưa?”
“Có muốn cùng đi nhà vệ sinh không.”
“Tiết đầu tiên chiều nay bên lớp anh là Vật lý đúng không? Bên bọn tôi là tiết Hóa.”
“Cái chai này nặng quá, anh cầm giúp tôi một lát nhé.”
…
Trước đây mỗi lần Liêu Dật Phương ngẫu nhiên nhắc đến Diệp Khâm, đều kể rằng cậu là mặt trời nhỏ của lớp cậu ta, Trình Phi Trì vốn không tin, nhưng lúc này nhìn lại, biệt danh này quả thật có mấy phần chuẩn xác.
Đã đến đoạn lên cầu thang mà Diệp Khâm vẫn chưa đưa được đồ uống cho người ta, tất cả những sự lấy lòng kia đều bị câu nói lạnh lùng nghiêm chỉnh của Trình Phi Trì cản lại.
Quanh thân Diệp Khâm như có mây đen dày đặc bao phủ, cái miệng cong tớn lên, duỗi cánh tay ra ngăn Trình Phi Trì lên tầng, còn ngửa đầu lên tuyên bố: “Bữa sáng đó, không phải là mang cho người đâu, mà là cho anh đó.”
Trình Phi Trì dừng bước: “Vậy sao?”
Dẫu sao đây cũng là lần tỏ tình đầu tiên của Diệp Khâm, dù cho chỉ là diễn một vở kịch không nhập tâm lắm, thì cậu cũng thật ngượng ngùng tay chân luống cuống, khuôn mặt đỏ cả lên như bị chảy máu.
Đợi đối phương chủ động là việc không thể nào, Diệp Khâm liền lấy dũng khí nói: “Hôm nay tôi cũng đạp xe đến trường, tan học chờ tôi nhé.”
“Có việc gì à?” Trình Phi Trì nguyên tắc nói.
Diệp Khâm không tin Trình Phi Trì không nhận ra ý tứ của cậu một chút nào, nhưng biết làm sao được mình đang đơn phương theo đuổi mà, cậu đành nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Tôi, tôi muốn cùng anh làm bài tập.”
Trước tiết tự học buổi tối có hơn một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, bình thường Diệp Khâm đều tranh thủ thời gian này chạy về nhà ăn cơm tối, lúc nào tốc độ nhanh nhẹn còn có thể kịp chơi một ván game. Hôm nay từ rất sớm cậu đã gọi điện báo cho mẹ La Thu Lăng là tối nay mình sẽ không về ăn, mẹ còn hỏi cậu ăn ở đâu, Diệp Khâm đành trả lời hàm hồ: “Con đi ăn với bạn.”
Buổi tối đến gió thu thổi hiu hiu, trước khi ra khỏi lớp Diệp Khâm đã khoác áo đồng phục ra bên ngoài, trên đường đi còn gặp phải Tôn Di Nhiên, cô ấy chỉ vào cậu cười đến không ngậm miệng lại được: “A Khâm cậu mặc như vậy khiến tôi bị hoảng ấy, tôi sẽ cảm thấy có một đáng yêu nhỏ muốn đến tranh chức hoa khôi lớp của tôi mất thôi.”
Diệp Khâm bị người ta cười cả một ngày, lúc này đã miễn dịch rồi. Lúc ngồi lên xe đạp của mình chờ người kia, bạn học quen với cậu ở lớp bên đều trêu chọc nói: “Khâm ca mặc cool như vậy là đang muốn đi tán em nào đấy?”
Diệp Khâm nghe vậy cực thoải mái, trên mặt còn cố làm ra vẻ bí ẩn, miệng kín như bưng nhưng trong lòng lại đắc ý đáp —— “em gái” họ Trình lớp các cậu chứ ai.
Đợi được hai mươi phút rồi mà Diệp Khâm cũng chưa thấy Trình Phi Trì đi xuống, cậu có hơi sốt ruột bèn chạy lên tầng tìm người.
Trình Phi Trì căn bản là không ra khỏi lớp, mỗi ngày anh đều mang cơm đến trường, bữa trưa và bữa chiều một bữa ăn ở nhà ăn, một bữa thì mang cơm đi. Mấy ngày hôm nay còn phải phụ đạo Ngụy Gia Kỳ làm bài tập, nên anh mới chuyển bữa ăn ở nhà ăn kia xuống buổi trưa, đến buổi tối chỉ cần đổ cốc nước nóng vào trong hộp cơm là lại có cơm nóng hầm hập để ăn rồi.
Thời điểm Diệp Khâm đùng đùng đi vào lớp Khoa học tự nhiên , Trình Phi Trì đang đổ nước nóng vào hộp cơm của mình, cậu đứng ngây ra nhìn chăm chú, mình vốn muốn nói gì đều quên mất, có chút kinh ngạc lại ghét bỏ mà nói: “Anh định ăn thế này à?”
“Ừm.” Trình Phi Trì lấy cái thìa trộn cơm và nước lại với nhau, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lúc này những bạn học khác đều đã đi ăn cơm, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Khâm gọi một cú điện thoại, sau đó nhấc chân lên bước qua ngồi ở hàng ghế phía trước, ngẩng đầu lên nhìn Trình Phi Trì ăn cơm.
Trong hộp cơm kia thức ăn bình thường đến mức còn có hơi nghèo nàn, rau cải thảo toàn là bẹ, cà rốt xào khoai tây cố lắm mới nhìn thấy chút thịt, so với những món ăn trong trường còn kém hơn. Diệp Khâm không nhìn nổi, nói: “Mấy thứ này là gì vậy, đừng ăn nữa, tôi đã gọi thức ăn bên ngoài rồi, mười phút nữa sẽ mang đến.”
Dứt lời liền dùng hai ngón tay kẹp vào nắp hộp cơm định giúp anh đậy lại.
Trình Phi Trì giơ tay ra cản: “Cậu ăn của cậu, tôi ăn của tôi.”
Diệp Khâm thấy mình có lý nên chẳng sợ gì: “Thế sao được, tôi đã gọi hai phần rồi.”
Trình Phi Trì không quan tâm, Diệp Khâm ngồi một lúc cũng chán, cậu đặt nắp hộp cơm xuống, bắt đầu xoi mói bình phẩm: “Đây là thịt gì vậy, gà à, ức hay đùi… Buổi tối vẫn còn ba tiết đấy, ăn thế này làm sao mà chịu được… mùi dầu cũng lạ kiểu gì ấy, bao nhiêu loại rau trộn lẫn với nhau cũng không sợ mất vị à, đây là cho người ăn sao?”
Trình Phi Trì nuốt miếng cơm xuống, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khâm, nói mà không có biểu tình gì: “Nhìn không quen thì mời dời bước về lại lớp mình, chỗ này tôi còn phải ăn tiếp.”
Đây là giận rồi, Diệp Khâm nghĩ, giận là tốt, Lưu Dương Phàm đã nói rồi giận còn tốt hơn là không có chút phản ứng nào, chứng minh anh ta có để mình trong lòng.
Diệp Khâm tiếp tục ngẩng đầu lên, vừa chờ cơm vừa nhìn Trình Phi Trì ăn, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu để anh phải nói gì đó: “Ăn ngon như vậy thật sao? Mẹ anh nấu à?”
Trình Phi Trì đến cùng cũng không buồn tính toán với người này, chỉ “ừ” một tiếng nhàn nhạt. Diệp Khâm nghe được câu trả lời cũng không làm sao mà vui nổi, mẹ của Trình Phi Trì chính là người phụ nữ Diệp Cẩm Tường nuôi ở bên ngoài, là người đã từng khiến mẹ cậu phải khóc, món nợ này cậu ghi ở trong lòng, một ngày nào đó phải bắt bà ta trả lại.
Năm phút sau cơm cuối cùng cũng được giao tới, Diệp Khâm còn đang tức, lúc gặm miếng sườn cũng phát ra những tiếng động hơi to như thể chỉ lo người đối diện không biết mình đang ăn ngon đến thế nào. Trình Phi Trì ăn xong, lúc chuẩn bị đi rửa hộp cơm, Diệp Khâm lại làm bộ tội nghiệp mà kéo anh lại: “Tôi ăn không hết… Anh ăn giúp tôi đi.”
Trình Phi Trì cảm thấy hơi nhức đầu, hỏi: “Cậu đến cùng là muốn làm gì?”
Diệp Khâm rốt cuộc cũng đợi được câu nói này, miếng sườn còn gặm trong miệng rơi lộp cộp xuống nền đất, mặt mày hớn hở nói: “Theo đuổi anh.”
Chín giờ rưỡi kết thúc tiết tự học buổi tối, xe đạp của Trình Phi Trì bị Diệp Khâm đuổi theo cả một đường.
Lúc ngang qua con đường đang sửa chữa kia, trạng thái của Diệp Khâm quả thực có thể dùng mấy chữ đắc ý đến vênh váo mà hình dung, vừa giẫm vào bên cạnh xe vừa nói: “Lần trước mình bị cảnh sát giao thông cản lại ở đây, lần này anh ta không thể cản mình được nữa.”
Nói xong còn quay đầu lại làm mặt quỷ với anh cảnh sát giao thông đang ngồi trong bốt, có khí phách đến mức không giống một người không vặn được nắp chai tý nào.
May là còn chưa đưa về đến cửa nhà, khi trông thấy cánh cửa của tiểu khu Ngọc Lâm từ xa, Diệp Khâm liền tự giác dừng lại, vẫy tay một cái rồi đi luôn.
Trình Phi Trì xách xe đạp lên đi vào lối đi tối om, ông lão Lý ở tầng hai mở cửa ra, một luồng ánh sáng chiếu xuống các bậc cầu thang.
“Tiểu Trình về rồi đấy à.”
“Ôi, ông ơi ông mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, cháu nhìn được đường mà.”
Ông Lý cười hiền từ, nói: “Không sao cả đâu, vừa khéo ông có chuyện muốn nói với cháu.”
Lúc về đến nhà, Trình Phi Trì vẫn còn đang suy tư về những lời ông Lý mới vừa nói. Ông ấy nói gần đây có một người trẻ tuổi hay đi lại quanh đây, lúc hỏi đường còn chỉ vào tòa nhà số ba hỏi ở đây có người phụ nữ nào họ Trình hay không.
Ông Lý nhạy bén cẩn thận, lúc đó giả bộ hồ đồ không biết, ông ấy đoán người trẻ tuổi kia còn có thể quay lại, nên nhắc nhở Trình Phi Trì cùng mẹ cậu ở nhà phải chú ý an toàn.
Trình Phi Trì đầu tiên là nghĩ đến người đàn ông kia, hoặc là đàn em ông ta phái đến cũng không chừng.
Mùa hè năm ngoái, người đàn ông kia sau lần đầu tiên đến nhà bị anh đuổi ra ngoài, những lần sau đều lựa lúc Trình Phi Trì không có ở nhà rồi mới qua, nếu không phải xác định người đó sẽ không làm tổn thương đến mẹ mình, Trình Phi Trì thà phải tự học ở nhà chứ cũng không để cho ông ta bước vào cửa nhà mình một bước.
Nhưng gần đây thái độ của Trình Hân đối với sự xuất hiện của người đàn ông kia rõ ràng là đã mềm lòng hơn nhiều.
Cái nhà này vẫn luôn chỉ có hai mẹ con họ, những ngày tháng khó khăn hơn nữa cũng đã vượt qua rồi, Trình Phi Trì nhớ khi Trình Hân còn trẻ thanh cao ngạo mạn lại cô độc, mang theo bệnh tật kéo dài nói là không cần bất luận bố thí của ai, trước đây cho dù không cẩn thận để người đàn ông kia vào được cửa cũng không nhận bất kỳ thứ gì mà ông ta mang đến.
Trình Phi Trì lúc này lại nhìn thấy chiếc đồng hồ tinh xảo đặt trên bàn sách, những bất an anh giấu trong lòng liền kéo đến gây sóng gió, quấy nhiễu tinh thần của anh không yên ổn.
Thời điểm ném cả đồng hồ lẫn hộp đựng vào thùng rác, Trình Hân lại khuyên anh: “Thứ đồ này lúc bình thường cũng không dùng được, giữ được lại thì cứ giữ đi.”
Trình Phi Trì nghe lời mẹ, lại nhặt chiếc hộp đồng hồ kia từ trong thùng rác lên, rồi đặt lên bàn. Lúc đi tới cửa phòng mình, bỗng nhiên quay người vòng lại, nói: “Lần sau, con nên gọi là “cha” có phải không?”
Câu nói kia bao hàm ý tứ chất vấn khiến ánh mắt Trình Hân trong thoáng chốc có hơi hoảng loạn, nhưng chỉ một chút ngắn ngủi lại khôi phục như bình thường, nhanh đến mức khiến Trình Phi Trì còn cho rằng mình đã nhìn lầm.
Khuôn mặt của bà ấy vẫn bình thản giống như lúc trước, như thời điểm giáo dục Trình Phi Trì phải độc lập phải có trách nhiệm: “Mẹ sẽ không hại con đâu, đợi con lớn lên một chút rồi sẽ hiểu thôi.”
Có lẽ thời niên thiếu thường là ngông cuồng ngạo mạn, Trình Phi Trì cảm thấy mình hiểu cũng đủ nhiều rồi. Xung quanh anh có rất nhiều người ở cái tầm tuổi này, lúc còn ở trong lòng cha mẹ làm nũng đùa nghịch, thì anh đã phải thấu hiểu phép tắc sinh tồn ở xã hội này, bình tĩnh thông suốt sắp xếp cho tương lai của mình một cách thỏa đáng, đồng thời mỗi ngày đều đốc thúc bản thân chấp hành nghiêm ngặt, không cho phép xuất hiện bất cứ một sai lệch nào.
Nhưng mà thế sự vô thường, sẽ luôn có nhân tố không thể khống chế được gây trở ngại cho con đường tiến lên của anh. Ví dụ như sự kiện đồng tính huyên náo sôi sục ở bên trường cũ, hay ví dụ như một người nào đó mỗi ngày đều nhảy nhót tưng bừng trước mặt anh.
Diệp Khâm nói được làm được, phát huy chữ “theo đuổi” này đến cực hạn, phàm là khi Trình Phi Trì ở trường, cậu sẽ luôn tận dụng mọi cơ hội để quanh quẩn xung quanh anh không ngừng nghỉ, cứ như là đã gắn thiết bị định vị trên người Trình Phi Trì vậy.
Lúc mới đầu chỉ nghĩ cậu là hứng thú nhất thời, qua mấy ngày bị đối xử lạnh lùng sẽ chán thôi, vậy mà loáng một cái đã trôi qua hơn nửa tháng, nhưng Diệp Khâm vẫn đang theo đuổi không biết mệt mỏi.
Khi tháng mười một chuẩn bị qua đi, Trình Phi Trì đã tìm được một công việc phục vụ quán ăn mỗi buổi tối từ chín rưỡi đến mười hai giờ tại phố buôn bán gần Lục Trung, anh còn xin phép giáo viên, ở nhà còn có mẹ phải chăm sóc nên mỗi ngày đều xin về sớm mười lăm phút, thế là vừa vặn đến giờ bắt đầu làm việc.
Bởi vậy liên tục mấy buổi tối, Diệp Khâm không tóm được Trình Phi Trì ở cổng sau.
Diệp Khâm có hơi sốt ruột, áo len màu phấn hồng cậu cũng mặc rồi, giả vờ không biết làm gì như người tàn phế cậu cũng làm rồi, Trình Phi Trì vẫn không lạnh không nóng, phản ứng lớn nhất đối với cậu chỉ là khóe miệng giương lên cười một chút mà thôi, giống hệt như khán giả xem xiếc khỉ vất vả lắm mới chọc cười được vậy.
Diệp Khâm cảm thấy bị sỉ nhục lớn lao, trên bia ngắm viết xuống ba chữ Trình Phi Trì, rồi lùi về bên kia tường bắt đầu ném phi tiêu, vèo vèo bay qua ba cái, mỗi cái vừa vặn cắm vào một chữ.
“Các cậu nói xem, cái tên này ngoại trừ đồng tính thì không có nhược điểm gì khác để tấn công hay sao?” Chu Phong sốt ruột hộ Khâm ca, như có điều suy nghĩ, nói, “Ngoại trừ nghèo ra, hình như hết rồi?”
Diệp Khâm thầm nghĩ, đương nhiên là có đấy, anh ta còn là một đứa con riêng cơ mà.
“Ngoại trừ nghèo thì không còn nhược điểm khác?” Triệu Dược châm biếm nói, “Nghèo chính là nhược điểm lớn nhất của tên đó.”
Diệp Khâm ngậm thìa vàng mà lớn lên vì vậy đối với điều này rất tán thành. Không có tiền sao mà sống nổi? Ở trường học suốt ngày ăn cơm chan nước sôi, sau khi tan học còn đi làm thêm?
Đúng rồi, làm thêm.
Diệp Khâm ngẫu nhiên tìm được điểm đột phá mới, cậu sốc lại tinh thần, tốn thời gian hai ngày mới thăm dò được hướng đi sau khi học xong tiết tự học buổi tối của Trình Phi Trì, buổi tối cậu đạp xe mò đến cửa hàng kia, ngồi lỳ ở chỗ cách Trình Phi Trì gần nhất ôm PSV chơi game.
Thỉnh thoảng còn có thể quẳng hai trăm tệ cho ông chủ, mua nửa tiếng làm việc của anh chàng phục vụ, để người ta nói chuyện phiếm với mình hoặc thuận tiện để người ta lấy vở bài tập ra cho mình chép.
Còn về phần câu hỏi “cậu đến cùng là muốn làm gì?” kia, Trình Phi Trì cũng lười mở miệng hỏi nữa. Diệp Khâm còn có ý đồ dùng tiền lương gấp đôi để anh theo cậu, Trình Phi Trì nghe thấy những lời như thế liền nhíu mày không nói gì, nhưng mọi sự kháng cự đều viết lên mặt.
Diệp Khâm suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy quả thật có hơi làm tổn thương đến thể diện của đàn ông, như thể bị bao dưỡng ấy, vì vậy không nhắc lại vấn đề này nữa.
Thói quen là thứ có thể âm thầm không tiếng động thẩm thấu vào bên trong cơ thể người, còn là thứ khiến người đó không có cảm giác đáng sợ một chút nào.
Không được mấy ngày, Trình Phi Trì đã có thói quen mỗi lần bưng đồ ăn ra đều trông thấy Diệp Khâm co người lại thành một đống ngồi bên chiếc bàn gần nhà bếp nhất.
Thời tiết này vẫn còn chưa được cấp hệ thống sưởi, Diệp Khâm lại thích bảnh chọe vì vậy nên ăn mặc hết sức mát mẻ, quần chín phân miễn cưỡng che khuất cẳng chân nhỏ, nhưng ống quần lại rộng hai cái cổ chân nhỏ gầy đều lộ ra bên ngoài, lay động theo mũi chân vẽ lên những vòng tròn. Có lúc lại cho một chân lên ghế, một tay thì múa bút thành văn chép bài tập, một tay khác thì dùng sức xoa mắt cá chân đã lạnh đến đỏ ửng, miệng thì hà hơi thổi khí nóng sưởi ấm.
Trình Phi Trì nhìn thôi cũng thấy lạnh, muốn để cậu đi về.
Dùng lời lẽ nói thì cậu ấy nhất định là không nghe, Trình Phi Trì thoáng động não, một ngày nào đó cố ý điền sai hết tất cả các câu lựa chọn, khiến Diệp Khâm cũng chép sai theo.
Hôm sau, Diệp Khâm liền bị giáo viên mấy bộ môn công khai mắng mỏ, bị bắt đứng phạt ngoài cửa lớp cả một buổi chiều, sự tích anh dũng truyền khắp trường cấp ba, cũng truyền đến tai Trình Phi Trì.
Chỉ cần cậu ấy không ngốc, buổi tối sẽ không đến nữa, Trình Phi Trì nghĩ.
Nhưng đến tối, thời điểm còn chưa đến mười giờ, khi Trình Phi Trì bưng hai đĩa đồ ăn mới xào xong bước ra, đã nhìn thấy Diệp Khâm mặc áo hoodie màu vàng nhạt nằm nhoài trên chiếc bàn gần nhà bếp nhất, khuôn mặt khổ sở như mang mối thù lớn lao đang viết gì đó.
Đêm nay Diệp tiểu thiếu gia vẫn theo thuờng lệ tiêu phí hai trăm tệ, mua lấy nửa tiếng đồng hồ của anh chàng phục vụ.
“Bài kiểm tra ba nghìn chữ khó viết quá, mãi mà tôi mới được có tám trăm thôi này.” Diệp Khâm lại hà hơi hai cái vào lòng bàn tay mình, rồi đẩy một tờ giấy tràn ngập những chữ ngoáy tít thò lò đến trước mặt Trình Phi Trì, rũ đầu xuống, mặt mày ủ dột, “Anh giúp tôi viết một ít nhá, ba trăm chữ thôi cũng được, chỗ còn lại thì tôi tự viết.”