Lời nói của cậu khác nào một sự kinh động đập thẳng vào trong đám người.
Tất cả các bạn học đều xôn xao cả lên, đặc biệt là đám con gái, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, có người lại đột nhiên xấu hổ che tai mình đi không dám nghe tiếp nữa.
Chu Phong tiến đến bên tai Diệp Khâm, nhẹ giọng nói: “A Khâm cậu điên rồi sao? Bao nhiêu người đang nhìn vào đây này, đợi đến lát nữa trong vòng không đến nửa tiếng, cả trường sẽ biết hết đó.”
Diệp Khâm không có phản ứng gì, cậu chỉ rũ mắt đứng đó không nói lời nào.
Ở đây tổng cộng không đến ba mươi người, dùng phép loại trừ cũng có thể dễ dàng sàng lọc được. Rất nhanh có bạn đã bắt đầu suy đoán xem đó là ai, từng cái tên một được bật ra từ trong miệng mỗi người, bạn nữ nào bị gọi tên càng ngượng ngùng, đỏ mặt bảo đám con trai đừng có nên nói bừa.
Tôn Di Nhiên làm người khởi xướng nhưng lúc này cũng ngây cả người ra, còn có người nhíu mi hỏi xem có phải là cô ấy không, khiến cô nàng có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa được, ai mà có thể nghĩ đến chỉ là hỏi bừa thôi mà Diệp Khâm lại cứ thế mà nhận cơ chứ?
Cuối cùng vẫn là Chu Phong đứng ra giải hòa: “Thôi đừng ồn ào nữa mọi người ơi, A Khâm nhà chúng tôi nói đùa vậy mà các cậu cũng tin, trong mấy người các cậu ở đây thì cậu ấy có thể thích được ai? Đương nhiên chỉ có tôi chứ còn ai nữa!”
Im lặng nhất thời nổi lên từ bốn phía, những bạn học đang ngồi ở đây chẳng có ai mà không biết hai người họ là tình bạn chuẩn k tinh khiết của hai thằng trai thẳng, nhưng mà Diệp Khâm cũng không phản bác, mọi người nháo nhào thêm một lúc rồi đều mất đi hứng thú ban đầu.
Liêu Dật Phương tiếp tục dẫn dắt mọi người chơi trò chơi, mấy vòng sau, khúc nhạc dạo ngắn chấn động một lúc này cũng tạm thời bị bỏ qua.
Khi xe bus sửa xong đã là năm giờ chiều, Tôn Di Nhiên cũng đi theo xe, cô nàng rướn cổ lên hỏi Diệp Khâm đang ngồi ở ghế trước: “Này, vừa nãy cậu bảo có người mình thích ấy… Có phải thật hay không vậy?”
Lúc này Chu Phong đã ngồi cùng một hàng với Diệp Khâm, cậu ta giành trả lời trước: “Đương nhiên là giả rồi, A Khâm là kiểu người sẽ tùy tiện nhìn trúng ai hay sao?”
Mắt Tôn Di Nhiên trợn lên: “Không hỏi cậu, tôi muốn nghe A Khâm tự mình nói.”
Trực giác của con gái đối với những chuyện như thế này đặc biệt nhạy cảm, sự tò mò trong lòng cô càng tăng cao hơn, còn nhất định phải nghe được đáp án từ chính miệng của Diệp Khâm thì mới chịu. Cậu ngả người dựa vào cửa sổ chớp mắt một lát, nghe thấy vậy cũng chỉ “ừ” một tiếng xem như là đã trả lời.
Muốn cạy từ miệng của cậu ta ra một cái tên là chuyện không thể nào, nhưng Tôn Di Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại nhìn xung quanh xe bus một lượt.
Đúng như Chu Phong từng nói, cô cũng không nhìn ra được cô bạn nào có thể là đối tượng thầm mến của Diệp Khâm. Cậu bạn này nhìn vừa ngầu vừa kênh kiệu, nhưng trên thực tế trong đám bọn họ thì lại là người đơn thuần nhất cũng nhỏ tuổi nhất, lúc này đang bắt đầu bước vào thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ, bệnh trung nhị còn chưa phát tác xong, thế nên bảo cậu ta có tình cảm với ai đó là chuyện không thể nào.
Dò xét một vòng nhưng không thu được kết quả gì, Tôn Di Nhiên thất vọng trề môi ra rồi ngồi xuống.
Thời điểm lúc Tôn Di Nhiên quay đầu lại, tầm mắt còn lơ đãng xẹt qua chỗ Trình Phi Trì đang ngồi ở hàng sau, anh cũng đang nhìn về phía này, sau khi ánh mắt hai người chạm vào nhau Trình Phi Trì lại thản nhiên lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trái tim của Tôn Di Nhiên không biết vì sao lại đập nhanh vài nhịp, cô vỗ vào ngực mình mấy cái, thầm nghĩ người kia dù sao cũng là đối tượng mà mình đã từng theo đuổi cho nên đành phải nén lại cảm giác khác thường cùng với suy đoán to gan không phù hợp với thực tế đang dâng lên từ tận đáy lòng.
Gần đến bảy giờ, đám học sinh tham gia ngày hội giao lưu cả ngày hôm nay mới chia tay nhau ở cổng Lục Trung.
Cánh cửa lớn của trường học đã đóng, Trình Phi Trì đi dọc theo tường vây tới cổng sau lấy xe đạp. Cơn mưa cũng đang tạnh dần, những ổ gà lõm xuống trên mặt đường đong đầy nước còn ánh lên những vệt dầu đầy màu sắc loang lổ như tấm vải vẽ tranh sơn dầu, một đạp giẫm xuống khiến cho bọt nước bắn ra tung tóe.
Lúc đi qua chiếc đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, Trình Phi Trì nhìn thấy một con Mec màu bạc đang đỗ ở ven đường, Diệp Khâm ở cách đó không xa cũng đang cầm điện thoại lên không biết nói chuyện cùng anh, cậu lấy áo mũ trùm kín đầu che khuất đi hơn nửa khuôn mặt khiến anh không thấy rõ được biểu tình.
Thời gian chờ đợi đèn đỏ tuy chỉ dài có sáu mươi giây, nhưng cũng đã đủ để cả hai người nhìn thấy đối phương. Diệp Khâm lập tức đổi lại tay cầm điện thoại, thuận thế quay lưng lại với lề đường, nửa phút sau cậu cúp máy mở cửa lên xe, chiếc xe đạp ga lao đi rất gấp, lúc đi qua người Trình Phi Trì bọt nước từ chỗ bánh xe lăn qua bắn lên cao hai, ba thước làm ướt ống quần bên trái của anh.
Sau khi về đến nhà, Trình Phi Trì vào phòng thay quần trước. Hôm nay Trình Hân nấu bữa tối, có cháo hoa dưa muối đơn giản và còn cả màn thầu.
Đại khái là cũng đoán được con trai sẽ không hỏi những câu hỏi gây khó dễ cho mình trên bàn ăn, cho nên Trình Hân chỉ hỏi hôm nay của anh thế nào.
Trình Phi Trì đáp: “Rất tốt, nhưng con không có dự định đi đu học.”
“Nếu như là bởi vì chuyện tiền nong thì con không cần lo lắng…”
Trình Hân nói chuyện được một nửa, lại bị Trình Phi Trì cắt ngang: “Mẹ không phải đã nói, những thứ mà ông ta cho con có thể tự mình xử trí sao?”
Trình Hân choáng váng trong chốc lát, ngữ điệu cũng trở nên chậm rãi, nói: “Không được tùy hứng, đùa giỡn với tiền đồ của chính mình là hành vi ngu xuẩn nhất.”
Trình Phi Trì bị hai chữ “ngu xuẩn” này khiến cho bản thân như bị nghẹn lại không nói ra lời. Lúc còn rất nhỏ, Trình Hân đều lấy ví dụ từ những đứa trẻ xung quanh, nói cho anh biết hành vi ra sao thì là ngu xuẩn nhất, là đối với bản thân không có trách nhiệm nhất, anh cũng vẫn luôn dựa theo những yêu cầu nghiêm khắc của mẹ mình mà kiềm chế bản thân, cho dù mẹ chưa từng khen Trình Phi Trì một câu bao giờ, ngay cả đến nụ cười ở trước mặt anh cũng đều tiếc rẻ.
Cho đến lúc này, bà vẫn là không quan tâm đến suy nghĩ của con trai mình, giống như coi anh là một con rối chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, tiếp thu mọi chuyện một cách bị động là được, chưa bao giở hỏi được một câu, con có thích hay không, có muốn như vậy hay không.
Mặc dù như thế, nhưng Trình Phi Trì ở trong lòng vẫn không ngừng thuyết phục chính mình, dù cho gông xiềng trên người có càng ngày càng trở nên nặng nề, cũng vì đều bắt nguồn từ tình yêu và sự kỳ vọng của mẹ dành cho mình, anh không nên ôm ấp lời oán hận đối với chuyện này.
Cuối cùng anh cũng không cất tiếng hỏi ra câu kia. Cơm nước xong, Trình Phi Trì chỉ ném lại một câu “Con sẽ không đi du học đâu” để tỏ rõ lập trường, rồi trở về phòng mình.
Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng anh còn phải dạy bù cho Ngụy Gia Kỳ, xế chiều thì sẽ đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở quảng trường Thời Đại làm thêm.
Chạng vang có người bao hết cửa hàng để tổ chức sinh nhật, sau khi quét dọn xomg, một vài nhân viên cùng nhau thổi bóng bay để trang trí phòng ăn.
Mọi người đang ở chỗ Ngô Ngụy thổi bóng, Trình Phi Trì cũng thổi một quả bóng màu hồng nhạt, lúc dán bóng lên tường, anh bất thình lình lại nhớ đến tên nhóc thích mặc đồ màu hồng nhạt kia.
Còn có lời thổ lộ khiến người nghe hết hồn hết vía trong cơn mưa hôm qua.
Trình Phi Trì có hơi kinh ngạc với bản năng dùng từ hình dung của mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ hết hồn hết vía này là thỏa đáng nhất. Lúc đó nhịp tim của anh đập rất nhanh, chỉ lo Diệp Khâm sẽ liều mạng ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, rồi sẽ tạo thành cục diện không thể nào kết thúc được.
Anh đã từng gặp qua muôn hình muôn vẻ các kiểu tỏ tình, trong đó không thiếu những người thoạt nhìn rất thật lòng, nhưng chỉ có một người là đủ sức khiến lòng anh rối như tơ vò, vừa không có cách nào đồng ý nhưng cũng không nói ra được lời cự tuyệt.
Trình Phi Trì tin chắc tình cảm thuở thiếu niên này là mịt mờ nhất, gió vừa thổi đến là liền tan đi, nhưng những dây dưa của người kia đã âm thầm manh nha đâm chồi trong lòng anh, gốc rễ của nó đã đâm sâu xuống gắn chặt vào da thịt không có cách nào nhổ đi được.
Trong lòng không yên nên chỉ có thể tập trung vào công việc dán bóng lên tường, nhưng đúng này anh lại nghe thấy Ngô Nhụy hô lên một tiếng: “Cậu bạn đẹp trai, kia có phải em trai cậu không?”
Trình Phi Trì không chút suy nghĩ mà nhảy xuống khói cái thang, sải bước đuổi theo.
Đứng giữa con đường đầy người đi qua, anh mới lấy lại được tinh thần, kinh ngạc với những hành động quá khích của bản thân cùng cảm giác trái tim mình như bị hẫng đi một nhịp.
Hóa ra trái tim ngày hôm qua của Trình Phi Trì đã đập nhanh hơn, không phải chỉ bắt nguồn từ những căng thẳng và sợ hãi đối với tình huống phát sinh lúc đó.
Giờ khắc này Diệp Khâm cũng đang thở hồng hộc trốn trong góc tường.
Cậu chưa từng bỏ đi ra ngoài trong ngày gia đình tụ tập bao giờ, lúc lái xe tản mạn không mục đích trên đường, khi bình xăng sắp xuống thấp đến đáy, lại vừa vặn dừng lại ở gần quảng trường Thời Đại.
Vốn định bước vào hưởng chút không khí của máy sưởi, thuận tiện đi lên cửa hàng bánh ngọt lần trước còn chưa đi được mà ngồi một lát, nhưng khi đi lên tầng nhìn thấy nơi đó đông như trẩy hội, hàng lối còn xếp đến tận cửa thang máy, một chút hứng thú nhất thời đều không còn, cậu tùy tiện mua một cốc trà sữa ở một cửa hàng gần đó, cắn vào ống hút rồi đi loanh quanh.
Muốn trách thì chỉ có thể trách quảng trường Thời Đại quá nhỏ, đi quanh đi quẩn thế nào mà lại đi đến trước mặt cửa hàng kia, còn bị chị nhân viên lần trước đã gặp tóm gọn.
Chạm tay vào lồng ngực đang thở gấp của mình, Diệp Khâm bám vào tường ngó nửa cái đầu ra nhìn, Trình Phi Trì đã xoay người lại chỉ lưu lại một bóng lưng đằng sau cửa kính.
Cậu vừa thở mạnh ra một hơi, vừa không nhịn được mà phát cáu, anh không thể nào bước về phía trước thêm hai bước được sao?