Vào thứ Hai trên sân tập của Lục Trung, đôi tình nhân bé nhỏ đã không gặp nhau đúng hai ngày lẻ mười sáu tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được hội ngộ trong lễ chào cờ đầu giờ sáng hôm nay. Nhưng cũng chỉ có vài giây ngắn ngủi, chỉ đủ để hai người họ trao cho nhau ánh mắt của những người bạn học bình thường thì hay chơi thân với nhau mà thôi.
Sau lễ chào cờ là bài tập thể dục buổi sáng, tầm mắt Diệp Khâm lướt qua vô số những đầu người nhấp nhô, chăm chú nhìn vào gáy Trình Phi Trì suốt nửa tiếng đồng hồ.
Buổi trưa hai người họ cũng không thể ăn cơm với nhau, Trình Phi Trì đã nhắn tin qua báo là giáo viên nhờ anh đến văn phòng in bài thi nên bảo cậu về nhà ăn cơm, hoặc là tự qua chỗ anh ngồi lấy cơm hâm nóng lên mà ăn. Ăn một mình thì có ý nghĩa gì? Thế nên Diệp Khâm chọn về nhà, đồng thời trong lòng cũng thầm mắng vị giáo viên nào đó lười biếng sai bảo học sinh chín chín tám mươi mốt lần.
Ăn cơm nhà mà thấy nhạt như nước ốc, cô giúp việc thấy cậu ăn ít lại tưởng Diệp Khâm bị ốm bèn vội đi nói với bà chủ, khiến La Thu Lăng lo lắng bắt Diệp Khâm đo nhiệt độ mấy lần với yên tâm.
Đến ca chiều, Chu Phong cũng nhìn ra người này không tập trung, bèn nói: “Ế sao vậy, cuối tuần ở với học bá bị hút hết tinh lực rồi à?”
Diệp Khâm hung hăng giẫm vào chân tên luyên thuyên này: “Cuối tuần rồi không ở cùng anh ấy.”
Chu Phong đau đến mức nhe cả răng ra, miệng thì la oai oái kêu cậu ngừng lại: “Ờ ờ, tôi hiểu rồi, một ngày không gặp ngỡ như là đã ba năm.”
Ngoài miệng Diệp Khâm tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, tên kia rõ ràng nói nhớ mình cơ mà, nào có giống chứ, cũng chẳng đến tìm mình, lừa người ta chứ gì?
Mới yêu đương chưa được hai tháng đã dám lừa người rồi, còn ra thể thống gì nữa? Cơn giận dữ của Diệp tiểu thiếu gia lại bốc lên, nếu không phải nể mặt tiết sau là tiết Hóa thì căn bản là cậu không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Vào tiết đầu tiên của tiết tự học buổi tối, tất cả các giáo viên khối cấp Ba đều phải đi họp, chỉ có vài giáo viên khối cấp Hai đang đi kiểm tra giữa hai tòa nhà. Diệp Khâm nắm lấy cơ hội, vội vàng trùm áo mũ lên, lẻn vào phòng học của lớp () từ cửa sau.
Trong tình trạng giáo viên không có mặt trăm năm mới thấy một lần như thế này, ngay cả đám học sinh ở lớp chuyên lớp chọn thế này cũng theo số đông không còn giữ nề nếp nữa, chuông vào tiết đã vang lên ba phút mà trong phòng vẫn chưa đủ sĩ số, ai cũng đang bận nói chuyện bàn tán nọ kia.
Bạn cùng bàn của Trình Phi Trì cũng không thấy đâu, Diệp Khâm vừa đặt mông xuống, liền cầm lấy một quyển sách dựng lên che mặt mình lại, tự động bỏ qua phần giải thích vì sao lại đến đây, át đi tiếng nói của Trình Phi Trì mà hỏi: “Sao anh lại ngồi hàng cuối cùng thế này? Thầy đổi chỗ à?
Trình Phi Trì nhìn thấy Diệp Khâm đến thì ngây cả người ra một lúc, sau đó anh mới đặt chiếc bút trong tay xuống cũng học theo cậu dựng một quyển sách lên, rụt cổ lại nhìn thẳng vào mắt nhau: “Tại bạn học ở đằng sau nói là không nhìn được bảng.”
Diệp Khâm đập xuống mặt bàn, nói: “Đó là do bọn họ thấp chứ!” Nói xong lại thò nửa cái đầu ra bên ngoài, hỏi anh, “Đâu, bạn học nào, để tôi đi nói chuyện với họ xem thế nào.”
Đôi mắt tròn to kia lúc trợn lên cùng với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ đó, giống hệt với một cậu nhóc bá đạo đang muốn ra mặt đòi lại công bằng cho bạn bè, Trình Phi Trì dở khóc dở cười cản người lại: “Không cần đâu mà, anh ngồi ở hàng cuối cũng vẫn nhìn được bảng.”
Diệp Khâm xắn ống tay áo muốn đứng lên: “Không được, anh không nói với tôi là ai thì tôi tự đi hỏi thầy giáo lớp này đấy.”
Trình Phi Trì không khuyên nổi cậu, dưới tình thế cấp bách liền kéo tay cậu lại.
Một phút sau, Diệp Khâm hoàn toàn yên lặng, nằm nhoài xuống mặt bàn để mặc Trình Phi Trì dán băng cá nhân cho mình.
Bàn tay của Trình Phi Trì khô ráo ấm áp, trong khi tay cậu lại lạnh, lòng bàn tay lúc này cũng đã đổ một lớp mồ hôi, hai người bọn họ nắm lấy tay nhau sắp nóng đến mức muốn xì khói rồi.
Cảm giác tồn tại của hàng cuối cùng rất thấp, hai ba hàng phía trước cũng chỉ có vài bạn học là quay đầu lại liếc một cái, không phát hiện ra cái gì đặc biệt cũng chẳng thấy có gì kinh ngạc thì lại quay lên.
Vị trí vết thương trên tay Diệp Khâm nằm gần cổ tay, Trình Phi Trì hỏi sao cậu lại bị thế này, Diệp Khâm trề môi ra nói: “Đường trơn quá nên bị trượt chân chứ sao.” Dứt lời lại vòng một tay ra đằng sau, kể lể: “Mông còn đau hơn, tôi không nhìn thấy được nhưng có khi cũng sưng lên rồi.”
Động tác trên tay của Trình Phi Trì không ngừng lại, nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn cậu, nơi đó đong đầy ý tứ sâu xa. Diệp Khâm lúc này mới giật mình bởi lời mình vừa nói có hơi dễ gây hiểu lầm, bèn nhích mông lùi về phía sau dựa vào ghế, lúng túng nói: “Tôi không có ý bảo… bảo anh xem cho tôi đâu nhé.”
Trình Phi Trì cũng không đáp lại, sau khi dán hai miếng băng cá nhân xong liền ấn nhẹ vào, rồi lại kéo giãn tay Diệp Khâm để cổ tay cậu cử động một chút: “Còn thấy không thoải mái?”
Diệp Khâm lắc đầu như trống lắc, đã đóng vảy rồi còn làm sao được nữa. Trình Phi Trì liền buông tay cậu ra, quay người lại tiếp tục đọc sách.
Đầu ngón tay cuộn lại, cào vào lòng bàn tay có nhiệt độ không thuộc về bản thân, Diệp Khâm có hơi hối hận vì đã lắc đầu, sau đó cậu chậm chạp rút từ trong túi áo ra quyển bài tập đã bị cuộn tròn lại, đặt lên mặt bàn rồi lật mở những trang giấy vang lên những tiếng xoàn xoạt.
Vừa lật vừa hỏi Trình Phi Trì: “Bạn cùng bàn của anh đâu?
“Về rồi.”
Diệp Khâm yên tâm, đổi khách thành chủ lấy một chiếc bút bi từ trong túi đựng bút của anh ra, cũng ra dáng mà bắt đầu làm bài tập.
Chỉ là làm màu vậy thôi, chứ thật ra tâm tư của cậu không đặt trên vấn đề này. Mới vừa rồi bị chuyện khác chen vào, nhưng bây giờ Diệp Khâm đã nghĩ ra mình đến đây để làm gì rồi, cậu cầm bút vẽ vớ vẽ vẩn lên vở bài tập, ở vị trí nằm chính giữa hai phương trình viết ra hai chữ dựa vào đường nét có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là chữ “nhớ”, rồi lại thêm thắt một chữ “không” nhỏ xíu ở giữa.
Lại liếc sang nhìn người bên cạnh, Trình Phi Trì vẫn đang say sưa làm bài tập không để ý đến bất cứ chuyện gì khác, ánh mắt người này tập trung vào những chữ viết trên trang giấy, môi mím chặt, chiếc cằm căng ra tạo thành một độ cong cương nghị, nhìn thế nào cũng không thấy giống với dáng vẻ là đang nhớ cậu.
Diệp Khâm oán thầm trong lòng tên này chỉ biết nói những lời chót lưỡi đầu môi mê hoặc người khác mà thôi, dù nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không muốn quấy rầy anh học hành, liền đặt bút xuống định bụng gục xuống bàn ngủ một giấc, dẫu sao các giáo viên cũng không thể một chốc một lát đã quay lại được.
Buổi tối ngày xuân, không khí ấm áp thư thích, thời tiết đẹp như vậy mà được ngủ một giấc thì đúng là quá tuyệt, thế nên không đến ba phút Diệp Khâm đã bắt đầu bước vào giấc mộng.
Trong giấc mơ có một cây ngân hạnh, dưới tàng cây còn có một người đang đứng đó.
Trời vừa đúng vào thu, lá bắt đầu rụng đầy, gió Bắc thổi tới cuốn trôi những tiêu điều, biểu tình của người đứng dưới tàng cây kia vẫn lạnh lùng như lần đầu tiên gặp gỡ, cái miệng khép vào rồi lại mở ra như là đang nói gì đó.
Diệp Khâm không nghe thấy rõ, có hơi sợ nhưng lại nhịn không được mà tiến gần đến, đợi đến khi sát lại, mới nhìn rõ đáy mắt người kia như sương lạnh ngưng tụ còn nghe thấy lời chất bằng giọng nói lạnh lùng: “Tại sao em lại lừa dối tôi?”
Ngày mà nghĩ đến cái gì là đêm liền mơ đến cái đó, nhưng trải nghiệm bị cơn ác mộng khiến cho bừng tỉnh lại không hề bình thường đối với Diệp Khâm, sau khi tỉnh dậy trước mắt cậu còn là một màu đen kịt, đây cũng là lần đầu tiên cậu đụng phải tình huống như vậy.
Cậu hoảng hốt từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, chân không biết đụng vào cái gì mà nghiêng cả người qua rồi ngã ngửa ra sau.
Diệp Khâm được người nào đó đỡ lấy. Trong bóng tối, người kia một tay nắm lấy cánh tay của cậu, một tay vòng qua eo đỡ cậu ngồi thẳng dậy, còn ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Bị mất điện rồi, ngồi yên nhé đừng cử động lung tung”
Là giọng nói trong giấc mơ kia, chỗ không giống là lúc này chất giọng đó lại đặc biệt ấm áp.
Đôi mắt của cậu dần thích ứng với bóng tối, bên tai cũng nghe thấy những tiếng ầm ĩ ở xung quanh. Học sinh cả lớp đều đang ồn ào, có vài người bật đèn pin trong điện thoại lên, cậu thuận theo chùm sáng nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà của lớp () cũng là một mảng tối om, từ cửa sổ đối diện nhìn sang cũng chỉ có tòa nhà cao tầng ở đối diện bên kia đường là còn có chút ánh sáng.
Toàn bộ trường học đều bị mất điện rồi.
Sau khi Diệp Khâm ngồi thẳng người dậy vẫn thấy toàn thân hơi cứng ngắc, không biết là vì bị doạ bởi ác mộng hay là vì giật mình do suýt chút nữa té ngửa, lúc này cậu chỉ có thể hé miệng thở hổn hển mấy hơi, một câu cũng không nói ra được.
Cánh tay đỡ lấy cậu của Trình Phi Trì vẫn chưa thu về, lúc này lại khẽ nhéo vào cổ tay cậu, gọi: “Diệp Khâm?”
Diệp Khâm nghe thấy tiếng nói khiến cậu yên tâm đang gọi tên của mình, tựa như người chìm xuống nước lại bắt được phao cứu hộ, không chút suy nghĩ đã nhào vào lồng ngực anh.
Trình Phi Trì chỉ hơi ngẩn ra một lúc rồi rất nhanh cũng ôm lấy Diệp Khâm, thử hỏi: “Em sợ tối à?”
Diệp Khâm giống như chú gấu koala bám chặt trên người anh, lắc đầu một cái rồi lại gật đầu, yên được tý thì lại lắc đầu.
Trình Phi Trì buồn cười vì hành động đầy mâu thuẫn của cậu nhóc này, anh giơ tay lên vỗ về sau lưng Diệp Khâm: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Diệp Khâm ngượng ngùng nào dám nói là cậu thật sự bị dọa sợ, càng không có mặt mũi để nói cho anh biết đó chỉ là vì một giấc mơ.
Sau khi bình tĩnh lại cậu mới đẩy Trình Phi Trì ra, rồi lùi về phía sau một chút, hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cuối cùng mới hỏi anh: “Vừa nãy anh gọi tôi là gì?”
Trong phòng học lúc này càng ồn ào náo nhiệt hơn, bình thường lớp () vốn là lớp trầm lặng hay tuân theo quy củ nhất, nhưng lúc này vin vào lý do mất điện là cơ hội để giải phóng bản thân, ai thích nói chuyện thì nói chuyện, ai thích hát hò thì hát hò. Có mấy bạn nam còn chạy ra ban công ngó sang tòa đối diện, kéo dài giọng ra hỏi bạn học bên đó đã làm xong bài tập chưa, nhưng bị người ở bên kia không biết là ai đáp lại “Chưa viết xong đâu cậu có cho mượn chép không nào” khiến cho cười lăn cười bò.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, nên Trình Phi Trì không nghe rõ câu hỏi của Diệp Khâm, anh liền ghé một bên tai mình qua, hỏi lại: “Em nói gì thế?”
Diệp Khâm không thấy rõ được vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy tư thế này giống như đang tìm kiếm một nụ hôn.
Ở nơi bóng đen hoành hành, lòng can đảm của con người phảng phất như được khuếch đại đến vô hạn, Diệp Khâm hít một hơi rồi đột nhiên đến gần thơm vào má Trình Phi Trì một cái, sau đó lại nương theo đà của sự dũng cảm này hỏi một cách thẳng thắn hơn: “Không phải anh gọi tôi là Diệp Nhuyễn sao? Chỗ nào của tôi mềm chứ?”
Cậu đối với việc đặt tên này vẫn luôn canh cánh trong lòng, quyết định giờ phút này phải hỏi cho ra nhẽ.
Có câu nói trước lạ sau quen, đối với lần tập kích này không khiến Trình Phi Trì ngẩn ngơ quá lâu, ánh mắt của anh xuyên qua màn đêm, bình tĩnh nhìn người trước mặt mình, cánh tay khẽ giơ lên nắm lấy tay trái của Diệp Khâm đang thả xuống bên người.
Đầu tiên là xoa nắn những ngón tay lành lạnh, tiếp đến là dùng ngón tay cái miết vào lòng bàn tay, rồi những ngón khác cũng khép lại bao trọn lấy toàn bộ bàn tay của cậu, nói: “Ở đây mềm mà.”
Một bàn tay khác hướng lên trên, lướt qua bả vai, nhẹ nhàng nhéo vào cái má ú nu của Diệp Khâm, nói tiếp: “Ở đây cũng mềm nữa.”
Diệp Khâm cảm thấy mình cần tránh đi một chút, nhưng cơ thể lại không nghe theo mệnh lệnh, không hề nhúc nhích một chút nào.
Ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của bạn nam ngồi ở hàng trên tuy yếu ớt, nhưng lại vừa đủ chiếu sáng tầm mắt của hai người ngồi sau. Diệp Khâm có đôi mắt rất to, con ngươi đen láy, bên trong đó có hai điểm sáng đang nhấp nháy lại giống như đang chiếu vào hai bóng người nho nhỏ mơ hồ bên hồ nước trong suốt.
Khi Trình Phi Trì lần thứ hai ghé sát lại phía cậu, Diệp Khâm theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong cơn hoảng hốt vẫn không quên cãi lại: “Làm gì mà mềm, Khâm ca của anh không cần nói cũng biết là rất cứng đấy.”
Nói xong nhất thời mới ý thức được, câu nói này lại lạc trôi về tận đẩu tận đâu rồi, gò má Diệp Khâm đỏ bừng, lỗ tai cùng lùng bùng vì căng thẳng.
Lỗ nẻ để mà chui xuống thì chắc không tìm ra được rồi, nhưng chạy thì vẫn còn có thể. Diệp Khâm không nói thêm lời nào muốn quay người bỏ chạy luôn, nhưng cậu lại quên mất tay mình vẫn đang được Trình Phi Trì nắm lấy, giằng ra mấy lần mà cũng không được, lúc ngẩng đầu lên định hỏi anh muốn gì thì lại nhìn thấy khuôn mặt của người kia như được phóng to trước mắt mình, một chữ cũng chưa kịp thốt ra thì miệng mình đã bị người ta ngậm vào.
Bình thường Diệp Khâm không thích người khác đến gần mình, ngay cả mẹ La Thu Lăng của cậu muốn vào phòng cậu cũng phải gõ cửa ba lần, khi Diệp Khâm còn nhỏ có họ hàng đến chơi nhà thấy cậu đáng yêu muốn ôm hôn cậu một cái, nhưng thân thể bé nhỏ từ khi đó đã biết phất phất cái tay mập ú gào mồm khóc váng lên đến long trời lở đất, khiến cho hai vị họ hàng kia có thương yêu thế nào cũng phải lui lại ba bước.
Vì vậy nụ hôn này cũng mang ý nghĩa là nụ hôn đầu của Diệp Khâm, nhưng căn bản là cậu không nghĩ ra làm thế nào để tránh đi được.
Đôi môi của Trình Phi Trì cũng khô ráo như bàn tay anh, chỉ là nhiệt độ lại cao hơn rất nhiều, lúc thì khép lại chạm vào môi của Diệp Khâm, khi thì lại mở ra ngậm lấy bờ môi ướt át.
Môi trên của Diệp Khâm không đầy đặn như môi dưới, Trình Phi Trì chạm vào đó mấy lần dường như không tìm được vị trí thích hợp, lại lần nữa dời xuống cánh môi dưới, trong lúc Diệp Khâm lấy hơi liền chậm chạp lướt qua một cái.
Hơi thở phủ đầy trên da thịt quẩn quanh cọ xát, Trình Phi Trì rõ ràng cũng là dân nghiệp dư, phần lớn động tác đều là kiểu thăm dò trước rồi thực hành sau, nụ hôn của anh cũng không kịch liệt nhưng vẫn khiến cả người Diệp Khâm mềm nhũn, lồng ngực cậu cũng nóng lên, nóng đến mức lòng bàn tay cũng rịn đầy mồ hôi.
Tình yêu của thiếu niên vốn là mạnh mẽ cũng là bồng bột nhất, một phút cũng không thể chờ đợi được, hai người họ mang theo tâm tư giống nhau nhưng cách thức biểu đạt lại hoàn toàn bất đồng. Nhưng những vỗ về được giải phóng ra qua nụ hôn này, kể cả là nỗi nhớ nhung, Diệp Khâm đều nhận được hết thảy.
Thật giống như cả một thế kỷ đã trôi qua, mà cũng giống như là chỉ có vài giây ngắn ngủi, Trình Phi Trì chậm rãi ngồi lùi lại, buông đôi môi ẩm ướt đã bị anh hôn đến đỏ ửng kia ra.
“Nhưng ở đây mềm nhất.” Anh nói.