Đã khai trương thì phải có thông báo, tuyên truyền, Vương Đại Tĩnh mua hai dây pháo treo hai bên, đốt lên.
Tiếng pháo đùng đùng nổ vang, thu hút sự chú ý của thôn dân, họ tụ lại vây xem.
Các vị thúc bá, thẩm thẩm, hôm nay ta và Tĩnh ca khai trương tiệm mộc Cẩn Du, hi vọng các vị thúc bá, thẩm thẩm ủng hộ, đây là một vài món đồ mộc do chính Tĩnh ca làm, mọi người có thể xem thử Trần Tiêu cười vui vẻ giới thiệu.
Trong sân bày một chiếc bàn, trên bàn đặt vài món đồ mộc thông dụng như bát, muỗng, đũa, giá để bút,...nhưng họa tiết khắc rất ấn tượng.
Thôn dân vây xem xì xào bàn tán, có người chúc mừng họ khai trương, cũng có người ghen ghét nhỏ giọng khinh thường.
Trần lão thái được Thái Hồng Ngọc đỡ cũng đứng trong đám người vây xem.
Trần Tiêu liếc mắt liền nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ như không thấy, không phá chuyện tốt của hắn là được quản Trần lão thái hay Lý lão thái.
Không riêng gì Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh cũng nhìn thấy nhưng thấy y không quản hắn liền cũng không quản, phu lang là trên hết.
Trần Tiêu Trần Hàn đi đến cạnh Trần Tiêu nhỏ giọng gọi y.
Trần Hàn, ngươi cũng đến sao? Ngươi thích món nào ta tặng ngươi một món Trần Tiêu kinh hỉ nói.
Nhìn người trước mặt vẫn hi hi ha ha thậm chí còn không để tâm đến xung quanh Trần Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không tin Trần Tiêu không nhìn thấy.
Ngươi đừng đùa nữa, ta nói chuyện nghiêm túc, ban nãy ta thấy người của Trần gia và Vương gia
Trần Tiêu không để tâm vẫn thản nhiên: Thì thế nào? Thôn Sơn Hà nhỏ như vậy đụng mặt là chuyện thường tình, không tránh khỏi huống chi hôm nay ta khai trương tiệm mộc nhiều người đến thì càng tốt chớ sao, ây ta nói ngươi đừng quá lo, hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp rồi
Không phải là ta lo lắng cho ngươi và Vương đại ca à? Họ đến góp vui thì được lỡ đâu phá đám chẳng phải thiệt hại là ngươi và Vương đại ca sao? Trần Hàn hận rèn sắt không thành thép, thở phì phì nói.
Mặc kệ họ đến đây với mục đích gì, ta đây cũng không sợ, ta cũng không phải cải trắng mặc người dẫm đạp, có chuyện gì mà ta chưa trải qua, đến một chiêu ta tiếp một chiêu Trần Tiêu hí hửng nói.
Trần Hàn cạn lời hắn phải khen Trần Tiêu bản lĩnh hay nói y tự phụ đây.
Thôi bỏ đi nếu họ đến gây rối hắn sẽ giúp Trần Tiêu và Vương đại ca đánh đuổi người, bạn của Trần Hàn hắn không dễ ức hiếp đến vậy.
Ngươi đừng ngẩn ngơ nữa, mau xem cái bát này, Tĩnh ca làm đấy, còn cái châm cài tóc này nữa, cặp chim phượng này nữa, tất cả những thứ này đều là một mình Tĩnh ca làm hết, ngươi xem huynh ấy có lợi hại không?
Một bộ đắc ý giới thiệu từng món cho Trần Hàn, Trần Tiêu liền vểnh tai, trong mong nhìn đối phương.
Này, khóe miệng Trần Hàn co giật, hắn không hiểu lầm đi, cái bộ dáng cầu được khen ngợi này là sao? Ngươi đừng quên ta vẫn một mình đấy, sao lại bắt ta xem các ngươi tú ân ái.
Gia gia con sai rồi, lẽ ra con nên nghe lời ngài, ở nhà làm thịt kho trứng cho ngài, không nên đến đây xem náo nhiệt (T^T).
Cố nặn ra nụ cười tự cho là rất tự nhiên Trần Hàn nói: Lợi hại, Vương đại ca của ngươi rất lợi hại
Động động lỗ tai, Trần Tiêu thỏa mãn cười hì hì, nghe người khác khen Tĩnh ca còn vui hơn khen bản thân hắn.
Người đã lớn, đủ lông đủ cánh, đâu để bà già như ta vào mắt
Trần lão thái âm dương quái khí nói một câu cộng thêm mụ ta cố tình tăng giọng nên thôn dân đều nghe thấy, không ít người xì xào bàn tán, có người còn nhìn thẳng Trần Tiêu, một bộ tâm tư muốn xem hắn mất mặt.
Đại khái có kẻ nhìn hắn không thuận mắt đi.
Mỉm cười Trần Tiêu đi đến trước mặt Trần lão thái, một bộ lo lắng hỏi:
Ai lại chọc giận thẩm thẩm của ta đây, đủ lông đủ cánh, thẩm muốn ăn gà sao?, đáng tiếc hiện tại ta rất nghèo, thẩm xem ta mới thành thân, tiền tích góp đều tiêu sạch vào đấy, mỗi ngày ta với Tĩnh ca đều ăn rau dại đỡ qua ngày, nhưng thẩm đừng lo lắng ta với Tĩnh ca vẫn trụ được nếu thật sự không xong chúng ta đành phiền thẩm thẩm vậy nói rồi Trần Tiêu phối hợp thở dài một hơi.
Cái gì? Các ngươi nghĩ chúng ta dư dả lắm sao? Chưa nói đến ngươi đã gả ra ngoài, ruộng cùng nhà ngươi cũng đoạt lại, từ nay về sau cùng nhà ta không còn quan hệ, đừng gọi thân thiết như thế lão nương không dám nhận Trần lão thái cố gắng đè nén oán hận dưới đáy mắt, mụ sợ mụ không kìm chế nổi sẽ giết chết tên tạp chủng này.
Trần Tiêu, ngươi không phải người Trần gia, mấy năm nay cô cô đối xử với ngươi ra sao? Ngươi lại lấy oán báo ơn, cướp ruộng, cướp nhà của người, ngươi là bạch nhãn lang, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng Thái Hồng Ngọc tức giận, lên tiếng chỉ trích, nàng hi vọng Vương Đại Tĩnh nghe xong sẽ tỉnh ngộ, không nên bị Trần Tiêu lừa gạt.
Phu lang ta thế nào không đến lượt ngươi lắm lời Vương Đại Tĩnh lạnh lẽo nhìn hai người Trần lão thái, khi quay qua Trần Tiêu lại một mạt ôn nhu, sờ sờ đầu y nói:
Đừng sợ, huynh bên cạnh đệ
Hơi ấm trên đầu truyền đến tận tim, ấm tận tâm can.
Mỉm cười lắc lắc đầu Trần Tiêu nói:
Không sợ, đệ không phải cải trắng
Đệ là phu lang của huynh
Không để ý đến xung quanh còn một vòng người, Vương Đại Tĩnh tự nhiên nói, hắn muốn y hiểu y là phu lang của hắn, hắn là chỗ dựa cho y, y không cần phải sợ, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng cùng y gánh vác, không xa không rời.
Da mặt có dày đến đâu cũng phải ngại ngùng huống chi nơi đây nhiều người như vậy, Trần Tiêu lườm Vương Đại Tĩnh một cái.
Khụ, khụ nắm tay ho khan, Trần Hàn nhắc nhở ai đó xung quanh vẫn còn người.
Thôn dân:....!
Khụ, khụ, hôm nay là ngày ta khai trương tiệm mộc, nếu là khách quý ta sẽ chiêu đãi chu toàn, nếu đến gây sự, xin lỗi ta không phụng bồi Trần Tiêu hướng thôn dân nhẹ nhàng nói.
Đối với lời chỉ trích của nàng Trần Tiêu không phản ứng khiến Thái Hồng Ngọc càng tức giận nhưng thứ khiến nàng đau khổ nhất là thái độ lạnh lùng của Vương Đại Tĩnh, nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào tâm nàng.
Nàng ấm ức bặm môi, rõ ràng là Trần Tiêu sai, sao Vương Đại Tĩnh cứ hết mực bảo vệ hắn, còn mắng nàng lắm lời.
Thái Hồng Ngọc không tính là mỹ nhân nhưng gương mặt thanh tú cộng thêm vẻ mặt ấm ức, chực khóc chọc người thương tiếc.
Mấy nam nhân chưa thành thân đều sôi nổi vây quanh nàng, ngươi một câu ta một câu an ủi, có người bất bình còn chỉa mũi giáo vào Vương Đại Tĩnh:
Vương Đại Tĩnh, sao ngươi có thể nặng lời như vậy, ngươi làm cô nương người ta khóc rồi này
Hồng Ngọc cô nương nói không sai, phu lang ngươi vốn dĩ là vong ân phụ nghĩa, nàng ấy chỉ nói sự thật, ngươi không cảm kích ngược lại còn mắng nàng ấy, đúng là cá mè một lứa, hừ nói rồi hắn quay sang dỗ người đẹp: Hồng Ngọc cô nương đừng khóc, không nên vì hạn người này mà ấm ức
Ha, cái đám nam nhân xấu xa này, mắt các ngươi có vấn đề hay đầu óc có vấn đề, không thấy ả ta đang rắp tâm chia rẽ phu phu người ta.
Thật đáng giận, lý nào lại vậy, hắn phải nói đạo lý với đám người này.
Vong ân phụ nghĩa, các ngươi đúng là một lũ không có mắt, các ngươi giúp người ta mắng người, người ta chưa chắc cảm kích, còn nghĩ rằng đám người các ngươi ngu ngốc
Không đợi Trần Tiêu phản ứng, Trần Hàn liền lên tiếng.
Ngươi...!
Ngươi mắng ai ngu ngốc? Một tên song nhi xấu xí cũng dám mắng nàng ấy
Ta không mắng người đây là nói đạo lý? Với lại có ai nói xấu xí thì không thể mắng người, ngươi sao, xì, đừng chọc cười người khác nói rồi Trần Hàn không khách khí cười ra tiếng.
Mặt nam nhân nọ xanh tím đổi màu, tức giận đến đỏ mắt nhưng không phản bác được lời Trần Hàn.
Vị tiểu ca này, Hồng Ngọc không quen biết ngươi cũng không đắc tội ngươi, sao ngươi lại nói ta như thế? Thái Hồng Ngọc càng tỏa ra ấm ức, mắt ngậm nước mắt chực chờ rơi xuống.
Đừng, đừng, ta chán ghét nhất là kiểu người giả tạo như ngươi, nói chuyện thì nói chuyện, ta cũng không mắng ngươi, càng không đánh ngươi, ngươi khóc cho ai xem, cho bọn hắn sao, nếu vậy thì qua đó mà khóc, ta không rãnh phụng bồi Trần Hàn chán ghét chỉ chỉ đám nam nhân xum xoe cạnh Thái Hồng Ngọc rồi phẩy tay đi đến cạnh Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh.
Thật kinh khủng vừa nói Trần Hàn vừa đánh cái rùng mình.
Nhìn vẻ mặt như gặp đại dịch của Trần Hàn, Trần Tiêu không khách khí cười ra tiếng.
Ha ha ha, Trần Hàn ngươi mắng người cũng quá lợi hại
Trần Hàn khó hiểu nhìn Trần Tiêu: Ta có mắng người sao? Không có, ta chỉ đang nói đạo lý với họ, gia gia không cho mắng người, mắng người sẽ hại bản thân
Nhưng ngươi vừa mới mắng người, có đều mắng rất cao siêu, không như ta quá rõ ràng, ta đang suy nghĩ có nên học theo ngươi không? Trần Tiêu sờ cằm vẻ mặt như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Trần Hàn:??? Ta không có mắng người, ta đang nói đạo lý, là đạo lý.
Ha ha ha, Tĩnh ca huynh xem hắn, cười chết ta
Phản ứng của Trần Hàn chọc trúng dây thần kinh cười của Trần Tiêu, hắn ôm bụng cười bò.
Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ vươn tay đỡ người.
Ta đây là giúp ngươi đòi công đạo, ngươi không cảm kích còn cười ta, đáng đời ngươi bị người ta mắng, hừ
Trần Hàn không thèm để ý tới cái tên trước mặt, xoay người đi xem đồ trưng bày.
Vỗ vỗ lưng tiểu phu lang, Vương Đại Tĩnh nhẹ giọng nói:
Đừng cười nữa, sẽ đau bụng
Huynh không nghe câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ sao?
Vương Đại Tĩnh lắc đầu.
Ta sẽ nói cho huynh nghe sau, hiện tại giải quyết mớ rắc rối này trước
Nói rồi Trần Tiêu quay qua Trần lão thái cười nhẹ nói:
Thẩm đến đây ủng hộ sinh ý tiệm mộc ta rất vui, giữa ta với thẩm có chút hiểu lầm, thẩm mắng, ta có thể bỏ qua, thế nhưng vị cô nương đây cùng ta không quan hệ lại năm lần bảy lượt mắng và sỉ nhục ta, Trần Tiêu ta không phải hạn người tốt lành gì, lần cuối ta cảnh cáo cô nương, đừng ỷ vào thân phận nữ nhi mà nghĩ rằng ta không dám đánh, nếu còn vô duyên vô cớ mắng ta, ta sẽ không nương tay
Không đợi Thái Hồng Ngọc phản bác, Trần Tiêu chấp tay hướng thôn dân nói:
Hôm nay chúng ta khai trương, đa tạ các vị đến ủng hộ nếu thích món nào cứ việc chọn, chúng ta sẽ giảm giá cho các vị
Thật sao? Cái bát này thế nào? Một vị thôn dân nghe Trần Tiêu nói giảm giá liền cầm cái bát bà ưng ý nãy giờ lên hỏi giá.
Cái bát này tám đồng Trần Tiêu trả lời.
Rẻ tận đồng Bà trợn to mắt không dám tin nhìn cái bát trong tay.
Vì là ngày đầu khai trương nên chúng ta giảm giá, qua hôm sau sẽ không được giá này Trần Tiêu cười giải thích.
Đây là mười sáu đồng, ta lấy hai cái bà nhanh tay trả tiền sợ chậm sẽ bị người đoạt mất.
Bát này thật sự rất đẹp, giá lại rẻ hơn trên trấn, tiết kiệm được tận sáu đồng lại không phải đi xa.
Cầm bát bà hớn hở ra về.
Mọi người thấy vậy cũng liền nhanh tay đoạt món mình muốn mua.
Chẳng mấy chốc khung cảnh náo nhiệt hơn hẳn, không ai để tâm đến chuyện vừa rồi.
Bị xô đẩy qua một bên, Trần lão thái giận đến khó thở, Thái Hồng Ngọc cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ban nãy còn có người đứng ra giúp nàng hiện tại lại chen lấn đoạt đồ không ai để ý đến nàng, thậm chí có người còn dẫm lên làn váy của nàng.
Nhìn làn váy dính đầy bùn đất bẩn thỉu, Thái Hồng Ngọc lại đỏ hốc mắt.
Nàng cảm thấy tủi thân.
Trong nhóm thôn dân tranh nhau đoạt đồ có một thân ảnh nhỏ nhỏ cố gắng vươn tay bắt lấy châm cài tóc họa tiết chim phượng.
Phù, cuối cùng cũng lấy được lau mồ hôi trên trán Vương Siêu nắm chặt châm trên tay.
Sắp tới là sinh thần nhị tỷ, hắn muốn tặng châm cài này cho nhị tỷ.
Nhìn Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh ở kia, cắn cắn môi Vương Siêu chậm rì rì đi lại.
Trần Tiêu đang hí hửng đếm xu liền nhìn thấy một cây châm phượng hoàng xuất hiện trước mặt.
Vương Siêu ngại ngùng, cúi đầu lí nhí nói:
Đại tẩu, châm này giá bao nhiêu?
Trần Tiêu ngạc nhiên nhìn người trước mặt, người này nếu nhớ không lầm là đệ đệ cùng phụ dị mẫu với Tĩnh ca đi nhưng sao lại xưng hô là đại tẩu, chẳng phải Tĩnh ca bị đuổi ra khỏi Vương gia rồi sao? Hơn nữa đám người này dường như không thích huynh ấy mà?
Không nghe Trần Tiêu đáp, tay cầm châm của Vương Siêu hơi run run nhưng vẫn kiên quyết đứng đấy chờ Trần Tiêu trả lời.
Khó hiểu nhìn Vương Đại Tĩnh, ý hỏi tính sao đây? Vương Đại Tĩnh nhìn nhìn Vương Siêu sau đó lắc lắc đầu.
Hiểu ý đối phương, Trần Tiêu mỉm cười nhìn người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu nói:
Nếu ngươi thích, ta với Tĩnh ca tặng ngươi
Trong lòng trấn động, Vương Siêu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh trước mặt.
Tặng đệ? Vương Siêu hỏi..