Lúc Trần Hàn tìm được Trần Tiêu thì y đang bị một đám nhóc vây quanh, châu chấu cũng đã bán được phân nửa.
Phù, lũ nhóc đó thật đáng sợ nắm quần ta sắp tuột đến nơi Lau mồ hôi trên trán Trần Tiêu thở phào một hơi.
Ta thấy lũ nhóc đó rất yêu thích ngươi Trần Hàn cười mốc ra ba xu bỏ vào tay y:
Đây là tiền một con châu chấu, ta xin lỗi ta không bán được con nào y xấu hổ sờ sờ mũi, ban đầu còn hô to nói sẽ giúp y bán kết quả lại không bán được con nào.
Trần Tiêu nhận tiền bỏ vào hà bao.
Đây vốn dĩ là chuyện buôn bán của ta với Tĩnh ca, lôi ngươi vào chúng ta đã rất áy náy rồi, buôn bán là chuyện phụ thuộc vào vận may với lại ngươi đã bán được một cái còn gì, đi thôi chúng ta quay lại sạp hàng xem tình hình bên Tĩnh ca thế nào rồi?
Nghe xong Trần Hàn lại một trận xấu hổ, nhỏ giọng nói: Ta không bán được, một cái này là ta tặng cho một tiểu đệ
Vậy ba xu này là của ngươi Trần Tiêu kinh ngạc nhìn đối phương.
Trần Hàn gật gật đầu.
Sao ngươi không nói sớm, ta tưởng là ngươi bán được nên mới nhận tiền, đây ngươi nhận lại ba xu này đi, ta tặng cho ngươi đấy
Không được, Trần Tiêu tuy chúng ta là bạn bè nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ban sáng ngươi đã trả tiền mì giúp ta, ba xu này như thế nào ngươi cũng phải nhận, ta không có thói quen chiếm lợi của huynh đệ như thế Trần Hàn nhấc tay cự tuyệt.
.
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||
Trần Tiêu muốn nói gì đó nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của đối phương đành từ bỏ, để tiền lại hà bao, cười nói: Được rồi chúng ta quay về sạp hàng thôi cũng đã trễ
Ừ, đi thôi Trần Hàn nói.
Tiếu thúc bán xong bánh bao đã dọn hàng về nhà, hiện tại đã gần giữa trưa cái nóng bao phủ xuống, trán mọi người đều rịn mồ hôi.
Phiên chợ cũng sắp kết thúc, Vương Đại Tĩnh đang thu dọn hàng chuẩn bị về thôn.
Trần đại phu ngồi cạnh thỉnh thoảng quạt cho hắn vài cái, xa xa nhìn thấy bóng người, ông liền lên tiếng nhắc nhở:
Tiểu phu lang của ngươi đã quay lại
Bỏ đồ vào sọt Vương Đại Tĩnh đứng thẳng người nhìn phía xa, quả nhiên là Trần Tiêu và Trần Hàn.
Hắn lấy bình nước rót hai bát nước thuận tiện rót thêm cho Trần đại phu.
Khát chết ta Trần Tiêu nói xong liền bưng nước uống cạn.
Trần Hàn không nói gì nhưng động tác uống nước cũng rất nhanh.
Nước lạnh chảy qua cổ họng cảm giác như sống lại.
Tĩnh ca, buôn bán thế nào? Trần Tiêu đặt bát xuống bàn hỏi.
Bán được mười cái bát và một cây châm
Hắn không ngần ngại có mặt người khác cứ thế đưa tiền bán được hôm nay cho Trần Tiêu.
Tiền kiếm được đều cho phu lang không có gì phải xấu hổ, hắn còn cảm thấy rất vui.
Trần đại phu vuốt râu nhìn hành động của hắn, ông không nói gì nhưng ánh mắt lại lóe lên ý tán thưởng.
Đệ bán được mười hai con châu chấu, ba mươi sáu đồng, của huynh một trăm mười đồng, tổng một trăm bốn mươi sáu đồng, khởi đầu như thế cũng không tệ, hiện tại cũng gần giữa trưa chúng ta ghé quán ăn cơm trưa trước rồi hãy về thôn, Trần thúc ý thúc thế nào? Trần Tiêu vui vẻ hỏi.
Trần đại phu gật đầu, cả ba liền nhanh chóng thu dọn, ghé vào quán ăn nhỏ gọi ba món một canh liền vùi đầu ăn cơm.
Khi thanh toán nói thế nào Trần đại phu cũng không đồng ý Trần Tiêu trả hết, ông đưa y một nửa tiền rồi phẩy phẩy quạt bước ra khỏi quán, Trần Tiêu bất đắc dĩ phải nhận tiền đi thanh toán cho tiểu nhị.
Vì hai người còn có việc phải làm nên đưa xe trâu cho hai ông cháu nhờ đem đồ về thôn trước, hai người sẽ về sau, xe trâu cứ tạm thời để lại nhà ông khi về Vương Đại Tĩnh sẽ qua đánh trâu về.
Tiễn hai ngươi rời trấn cả hai liền dạo một vòng quanh các cửa hiệu làm trang sức.
Móc tờ giấy trong ngực ra phía trên là hình dạng một chiếc khóa vàng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra nó giống y đúc cái khóa vàng của Thái Hồng Ngọc.
Đừng lo lắng chúng ta cứ đi hỏi từng cửa hàng chắc chắn sẽ có manh mối Vương Đại Tĩnh nói.
Lần trước từ Trần gia trở về Trần Tiêu đã kể với hắn chuyện khóa vàng, y muốn tìm lại khóa vàng của phụ thân, y nghi ngờ cái Thái Hồng Ngọc đang đeo là của phụ thân y, để kiểm chứng sự thật Trần Tiêu đã vẻ lại nó dự định đến cửa hàng trên trấn dò hỏi.
Trên trấn tổng cộng có năm cửa hàng trang sức, điều tra cũng không khó, nếu thật sự là của phụ thân, hắn sẽ giúp y đòi lại.
Ừm, chúng ta vào thôi Trần Tiêu cầm giấy dẫn đầu bước vào.
Cả hai vào liên tiếp bốn cửa hàng nhưng đều thất vọng đi ra, chỗ họ không có mẫu khóa vàng loại này, đứng trước cửa hàng cuối cùng, Trần Tiêu cắn răng bước vào.
Tiểu nhị vui vẻ ra đón khách: Nhị vị khách quan, cửa hàng chúng ta có rất nhiều mẫu trang sức mới lạ không biết hai vị muốn mua gì?
Đưa hình vẽ cho tiểu nhị xem, Trần Tiêu nói: Tiểu nhị ca cho ta hỏi cửa hàng của huynh có mẫu khóa vàng này không?
Tiểu nhị nhận tờ giấy trong tay Trần Tiêu, nhìn kĩ hình vẽ cố gắng nhớ gì đó sau đó vẻ mặt bừng tỉnh:
A, ta nhớ ra rồi, mẫu này xuất từ cửa hàng của chúng ta thế nhưng vị khách quan này mẫu này đã lỗi thời, ông chủ chúng ta đã ngưng làm rồi, hiện tại mẫu mới rất tinh xảo và đẹp mắt, không biết khách quan có muốn mua không?
Nghe tiểu nhị nói xong cả hai liền mừng rỡ, Trần Tiêu cố nén tâm tình kích động, hỏi:
Không giấu gì tiểu nhị ca, đây là khóa trường thọ phụ thân mua cho ta lúc sinh thời hiện tại phụ thân đã mất, nó lại rơi vào tay người khác, nếu không chứng minh được nguồn gốc của nó ta sẽ không lấy lại được di vật của phụ thân, hi vọng tiểu nhị ca có thể giúp ta xem thời điểm mười năm trước có người nào tên Trần An Đức mua khóa trường thọ này không?
Việc này Tiểu nhị khó xử nhìn nhìn hai người: Xin lỗi hai vị khách quan không phải ta không muốn giúp hai vị mà là sổ sách cũ của cửa hàng phải được sự đồng ý của chưởng quầy mới xem được
Vậy cho hỏi chưởng quầy có ở cửa hàng không? Trần Tiêu hơi nôn nóng hỏi, chân tướng ở ngay trước mắt bảo hắn không gấp là không có khả năng.
Cái này Tiểu nhị lại khó xử ấp úng.
Đúng lúc này trên lầu vang lên tiếng bước chân, một vị lão bá gương mặt phúc hậu, dáng người mập mạp đi xuống.
Tiểu nhị vội vàng hướng hai người giới thiệu: Đây là chưởng quầy cửa hàng, hai vị có yêu cầu có thể trực tiếp nói với ngài
Lão chưởng quầy đi đến trước mặt ba người, không đợi hai người lên tiếng ông đã nói trước:
Hai vị không cần nói ban nãy trên nhã gian ta đã nghe nhất thanh nhị sở, yêu cầu của hai vị cũng không khó, nào mời ngồi, tiểu Lý tử lên lầu lấy sổ mười năm trước mang xuống đây
Vâng Tiểu nhị liền chạy nhanh lên lầu mang sổ xuống.
Đa tạ ngài đã giúp đỡ Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh ôm quyền đa tạ.
Lão chưởng quầy phẩy tay, cười nói:
Nếu là khách nhân của cửa hàng là việc nên làm, không có gì lớn lao, hai vị không cần khách khí, mời ngồi
Cả hai lại đa tạ đợi ông ngồi xuống trước cả hai mới ngồi.
Tiểu nhị nhanh chóng đem sổ sách xuống, lão chưởng quầy lật xem, tìm tên Trần An Đức.
Tổng cộng bốn quyển sổ, qua một canh giờ rốt cuộc cũng tìm thấy.
Năm Dần giờ thìn Trần An Đức một khóa trường thọ vàng, hai mươi mốt lượng ba trăm đồng, khắc dấu hoa cúc.
Lão chưởng quầy đọc nội dung trong sổ cho hai người nghe.
( Mình chém gió năm đấy ????????)
Trần Tiêu nội tâm kích động, nếu có thể hắn muốn trực tiếp xem sổ sách.
Xin hỏi chưởng quầy khắc dấu hoa cúc là như thế nào? Vương Đại Tĩnh hỏi.
Hắn nghe Trần Tiêu nói khóa vàng của Thái Hồng Ngọc có họa tiết hoa nhỏ dưới góc nếu đúng như Trần Tiêu dự đoán là hoa cúc thì...Vương Đại Tĩnh cũng không nén được sự vui mừng, đó là vật phụ thân để lại cho Tiêu Tiêu, tìm được nó y sẽ rất vui.
Nhìn Trần Tiêu vẻ mặt vui mừng bên cạnh Vương Đại Tĩnh vươn tay nhẹ nhàng nắm tay y.
Đối với hành động nho nhỏ của Vương Đại Tĩnh, chưởng quầy làm như không thấy, thong thả trả lời vấn đề hắn hỏi.
Đó là yêu cầu của khách nhân, cửa hàng sẽ ấn theo đó khắc lên khóa vàng
Có thể trùng không? Trần Tiêu hỏi.
Chưởng quầy lắc đầu, giải thích: Sẽ không, rất ít khách nhân yêu cầu khắc, theo số liệu mười năm trước chỉ có mười người yêu cầu khắc, hoa cúc lại chỉ có một
Trần Tiêu nghi hoặc: Tại sao có ít người khắc thế?
Tiểu tử ngươi không biết rồi, khắc dấu hiệu riêng mang ý nghĩa tưởng niệm một thứ gì đó bản thân lưu luyến, cho nên nếu là bình thường sẽ chẳng ai thích khắc thứ này lên trang sức Chưởng quầy cười nói.
Thì ra vậy, đa tạ chưởng quầy giúp đỡ, không biết ta có thể nhờ ngài viết giúp ta vài chữ không? Trần Tiêu cười hỏi.
Ông không vội trả lời, ra hiệu cho tiểu nhị lấy giấy bút tới, trải giấy ra bàn, chấm mực rồi nheo mắt nhìn cả hai hỏi:
Muốn ta chứng thực mười năm trước Trần An Đức từng ghé cửa hàng mua khóa trường thọ đúng không?
Cả hai gật đầu như gà mổ thóc chọc cho chưởng quầy cười to một trận, ông lắc lắc đầu, vén tay áo, bắt đầu viết.
Năm Dần giờ Thìn Trần An Đức ghé Kim Ngọc mua một khóa trường thọ bằng vàng, khắc dấu hoa cúc, hai mươi ba lượng ba trăm đồng
Cuối dòng ông còn ấn thêm con dấu của cửa hàng rồi đưa mảnh giấy cho Trần Tiêu.
Như vậy được chứ Chưởng quầy hỏi.
Trần Tiêu cất mảnh giấy: Tốt vượt mong đợi của ta, đa tạ chưởng quầy
Đa tạ chưởng quầy Vương Đại Tĩnh ôm quyền đa tạ.
Nhấc tay mà thôi Chưởng quầy không để tâm nói.
Dù sao cũng đa tạ ngài, không chậm trễ thời gian của ngài, ta và Tĩnh ca xin cáo từ Trần Tiêu ôm quyền hướng chưởng quầy cáo từ.
Chưởng quầy tỏ ý không cần khách sáo, nhấp ngụm trà, ra hiệu tiểu nhị tiễn người.
Trên đường về Trần Tiêu sờ sờ mảnh giấy trong ngực cười híp mắt.
Rốt cuộc cũng có manh mối, Trần Tiêu ta làm được rồi, không lâu nữa ta sẽ lấy lại nó cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ chôn nó trước mộ phần phụ mẫu, như vậy cũng xem như để ngươi và phụ mẫu ở cùng nhau, ngươi kiên nhẫn đợi một thời gian nữa nhé!
Nhìn y vui vẻ như vậy Vương Đại Tĩnh cũng rất vui nếu như không phải là khóa trường thọ phụ thân mua cho y, hắn đã mua cho y một cái.
Nghĩ đến đồ của y lại bị người khác chiếm làm của riêng còn ngang nhiên sử dụng trước mặt y, ánh mắt hắn lạnh lẽo vài phần.
Người đi đường thấy một thân hung ác của Vương Đại Tĩnh liền tự động kéo dãn khoảng cách.
Trần Tiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy lạ lạ, hồi thần nhìn nhìn xung quanh, ơ, lạ vậy, mọi người dường như đang né tránh hắn, nhận thấy gì đó Trần Tiêu xoay người nhìn Vương Đại Tĩnh bên cạnh, từ lúc rời cửa hàng người này không nói tiếng nào.
Dường như huynh ấy đang tức giận.
Bản thân là đương sự còn chưa tức giận huynh ấy tức giận cái gì.
Nghĩ là vậy nhưng trong lòng lại ấm áp không gì tả nổi, môi không tự giác câu lên.
Tĩnh ca, huynh sao vậy? Tức giận Trần Tiêu kéo kéo tay áo Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh mím môi, ánh mắt không tự chủ nhu hòa nhưng vẫn cau mày, hắn không giỏi biểu đạt ý nghĩ, muốn nói vài câu quan tâm y cũng khó khăn.
Ủy khuất cho đệ Vương Đại Tĩnh nhìn y.
Ủy khuất? Chỉ có huynh mới nghĩ vậy.
Trần Tiêu câu môi nghĩ.
Ừm bởi vậy huynh phải thương đệ nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa, không được bắt nạt đệ Trần Tiêu cười hì hì nói.
Được, đợi vụ mùa tới huynh sẽ trồng nhiều cây ăn quả đệ thích trong sân và ngoài ruộng đến lúc đó đệ tha hồ ăn, không cần ăn trái dại chua trong rừng
Nghe hắn nói, Trần Tiêu hơi xấu hổ, sờ sờ mũi, mấy trái nho rừng mang về mấy hôm trước định làm thành nho khô ai ngờ tay nghề kém cộng thêm không rành quy trình, nho khô trở thành nho mốc, nho thối thậm chí còn sinh giòi.
Mấy trái sơn tra định làm mức quả ai ngờ,...!nghĩ tới đây đầu Trần Tiêu lại cúi thấp hơn, đường khét, sơn tra chua, vị vừa đắng vừa chua quả thật làm người nghẹn họng.
Cả hai đứng ven một sạp lồng đèn, ánh nhìn bị che khuất, trong mắt lại chỉ có nhau nên không chú ý từ xa có người đi đến.
Từ lúc gả lên trấn đến nay có thể nói Vương Bảo Thoa mọi điều thuận lợi.
Phu quân yêu thương, phụ mẫu cũng không quá khắt khe, hô mưa gọi gió cũng chỉ một cái hắt xì của nàng.
Lúc sáng rời nhà mua son phấn, không đoán được trời hôm nay sẽ nóng như vậy, nàng muốn nhanh chân về nhà, đang lo lắng da mặt có vì thế mà bị tổn thương thì bắt gặp hai kẻ vốn dĩ không nên xuất hiện tại đây.
Đúng là oan hồn đi đâu cũng gặp, Vương Bảo Thoa cười mỉa, chậm rãi đi lại.
Xem ra hai người sống rất tốt nhỉ
Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh đang muốn rời đi: ...!Đúng là âm hồn bất tán.
Nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn, Trần Tiêu không khách khí chọi lựu đạn khiêu chiến:
Nhờ phúc của cô chúng ta sống rất tốt, hi vọng cô trên trời linh thiên phù hộ phu phu chúng ta sống lâu trăm tuổi nói rồi còn thành khẩn vái vài cái, chọc cho Vương Bảo Thoa tức điên.
Ngươi,...!ngươi trù ai chết đấy?
Ây chết, xem ta này, trời nóng quá đầu óc ta hơi mơ hồ nhận lầm thành người quen cũ đã mất vài năm, cô đừng tức giận ta không phải cố ý, xin lỗi nhé Trần Tiêu vẻ mặt thành khẩn mười phần xin lỗi.
Không nhận ra Trần Tiêu đang ngụy biện đầu óc nàng liền có vấn đề.
Nô tỳ cầm dù che nắng cho Vương Bảo Thoa nhịn cười khiến bả vai run cả lên, nàng cắn môi áp chế nếu để phu nhân biết nàng nhất định sẽ thảm.
Cũng chỉ có cái miệng không làm gì được Trần Tiêu Vương Bảo Thoa chỉ đành mắng một câu rồi chuyển sang Vương Đại Tĩnh, như thể nhìn thấy thứ gì khiến người ghê tởm, nàng nhướng mày, mỉa mai:
Vương Đại Tĩnh, ngươi cũng thật biết chọn, chọn trúng một cái song nhi cực phẩm đã thế còn không biết quản giáo để hắn đi cắn người, ngươi đứng một bên nhìn không cảm thấy xấu hổ hay sao? Người bị hắn mắng là muội muội ngươi đấy.
Ngươi một tí phản ứng cũng không có.
Vương gia nuôi phải một con bạch nhãn lang
Mụ già thối ngươi mắng ai bạch nhãn lang? Trần Tiêu tức giận muốn xông lên đánh người nhưng bị Vương Đại Tĩnh kéo lại, hắn bước đến trước một bước.
Bên này Vương Bảo Thoa nghe Trần Tiêu mắng nàng là mụ già thối liền tức đến run người.
Đời này nàng ghét nhất ai nói nàng xấu và già.
Nàng chưa kịp phản ứng liền cảm giác một bên mặt bỏng rát.
Nô tỳ đỡ Vương Bảo Thoa hoảng sợ, muốn hét lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Vương Đại Tĩnh, nàng sợ đến mức tắt tiếng, chỉ biết ú ớ đỡ Vương Bảo Thoa.
Vương Bảo Thoa bụm mặt, đôi mắt trang điểm tỉ mỉ vì trợn to mà xuất hiện nếp nhăn, nàng không dám tin nhìn kẻ đánh nàng.
Vương Đại Tĩnh đỡ eo Trần Tiêu, ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn Vương Bảo Thoa, giọng nói mang đầy ý cảnh cáo:
Mặc dù ta đã rời khỏi Vương gia nhưng Vương gia không dạy ngươi phải tôn trọng khi nói chuyện với người khác hay sao, một câu hắn hai câu hắn, nếu đã là hắn thì cũng đừng xưng muội muội, Vương Đại Tĩnh ta không thân nhân chỉ có một phu lang tên Trần Tiêu, nếu để ta biết được ngươi mắng phu lang ta thì không đơn giản là một cái tát như hôm nay
Đối mặt với lời cảnh cáo của Vương Đại Tĩnh, Vương Bảo Thoa chỉ biết nuốt giận bụm mặt rời đi, ánh mắt lạnh lẽo kia như muốn giết nàng, bản năng sợ hãi nàng liền nhấc váy bỏ chạy nếu còn đứng đấy nàng sợ tên ác nhân đó thật sự có thể lấy mạng nàng.
Trần Tiêu mở to mắt nhìn đối phương chạy trối chết, chớp chớp.
Trên đầu truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ: Nhìn đủ chưa, người đi rồi
Tĩnh ca, huynh thật oai phong Trần Tiêu dang tay muốn nhào đến ôm hắn.
Vương Đại Tĩnh lấy tay cản lại: Đang ở giữa đường, về nhà chúng ta lại ôm được không?
Mặt Trần Tiêu hơi đỏ lên, xấu hổ nhìn xung quanh, kích động quá nên quên đây là cổ đại, gì mà thụ thụ bất thân chớ, hừ nếu là hiện đại hắn đã nhảy cẵng lên ôm Vương Đại Tĩnh rồi hôn cho mấy phát rồi, thật đáng tiếc, Trần Tiêu thở dài một hơi.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của y Vương Đại Tĩnh cảm thấy hơi buồn cười còn có vài phần đáng yêu.
Vì thế hắn quyết định về nhà sẽ đền bù cho y không để y ủy khuất..