A! Em xin lỗi chị…em…em –chị Phương hốt hoảng ríu rít xin lỗi.
Không sao đâu chỉ cần dán lại là được mà –chị bella mỉn cười an ủi chị tôi.Tôi lquay sang nhìn chị tôi không phải vì tôi lo lắng cho chị mà điều tôi chú ý nhất là trang sách bị rách, đó chính là trang cuối của truyện hoàng tử và cô gái đó sống ạnh phúc bên nhau mãi mãi. Liệu là vô tình hay là…cố tình?
Chiều các em có ra sông chơi không? –chị bella lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.
Có sông ư? Chắc vui lắm! –Trang liền gật đầu haizz nhỏ vốn ham chơi mà.
Em một xuất –Nhung cũng gật gù đồng ý.
Em có thể đi được không? –chị tôi ngước mắt nhìn.
Đương nhiên là có rồi –chị bella bật cười vui vẻ.
Em có đi không? –chị Phương liền quay sang tôi.
Dạ, có lẽ em nên ở nhà –tôi liền lắc đầu, không phải tôi không thích đi mà ở gần chị, tôi luôn cảm thấy không được ổn cho lắm.
Ngọc đi đi –chị tôi nắm tay tôi năn nỉn.
Vậy thì em đi cùng –nể chị tôi liền gật đầu haizz chắc tại tôi suy nghĩ qúa nhiều rồi.
Trên đường đi mọi người vừa cười vừa nói vui vẻ còn tôi thì trầm tư đi đằng sau suy nghĩ vu vơ thỉnh thoảng ậm ừ vài câu.
Cậu sao vây? Thường ngày cậu nói nhiều lắm mà –Trang quay xuống nhìn tôi.
À tớ không sao –tôi cố nặn ra một nụ cười với nhỏ.
Em đang lo lắng việc gì à? Đừng lo chị sẽ dạy em một cách –chị tôi mỉn cười nắm tay tôi đặt lên ngực và nói –không sao đâu trái tim này sẽ không còn đau nữa.
Cảm ơn chị -tôi mỉn cười, chẳng sao cả! Chị Phương vẫn mãi là chị Phương thôi.
Đến rồi –chị bella lên tiếng.
Đẹp quá –tôi reo lên nhìn dòng sông trong vắt trước mặt mình.
Ta xuống đó chơi đi –chị Phương vui vẻ kéo tay tôi, đột nhiên tôi liền rụt tay lại khiến chị khựng lại.
Em…em –tôi bối rối nhìn chị.
Em vẫn chưa tha thứ cho chị ư? –chị tôi buồn bã nắm chặt tay lại.
-Không chỉ là em…
Xin em…xin em hãy tha thứ cho chị xin em đừng ghét chị nữa, chị biết trước đây chị không tốt với em nhưng chị đã cố bù đắp cho em rồi…hức hức –chị Phương bật khóc khiến tôi càng bối rối hơn.
Sao vậy? –Nhung và Trang lại gần chúng tôi.
Không…có gì…chỉ là…Mai Ngọc…hức…hức có lẽ tớ không thuộc về…nơi này hức…hức… –chị Phương nghẹn giọng ôm mặt chạy đi.
Ê Phương đợi đã! Ngọc cậu hơi quá rồi đó! –Nhung nhìn tôi rồi chạy theo chị Phương.
Sao cậu giận dai thế hả? Tớ nghĩ người đang ghen tị không phải là Phương nữa mà là cậu đó –Trang tức giận nhìn tôi rồi chạy theo Nhung để lại một mình tôi hụt hẫng.
Chị Ngọc đừng lo,em tin chị không làm vậy mà –ki ki nhảy lên vai tôi an ủi.
-Cảm ơn em, chị cứ cảm thấy chị Phương như thế nào ấy.
- Có lẽ chị do chị không chụ mở lòng! Tại sao chị không thử mở lòng với chị ấy, nhỡ đâu có tác dụng.
-Ừm, chị sẽ cố gắng.
Một lúc sau cuối cùng chị Phương và mọi người cũng quay lại.
Chị Phương à…em…em xin lỗi –tôi cúi đầu di di chân xuống nền cát.
Em …tha thứ cho chị chứ? –chị Phương vui vẻ lên tiếng.
-Ừm.
Tuyệt quá chị vui lắm! –chị mỉn cười ôm lấy tôi.
Thế mới là Ngọc chứ -Nhung và Trang bật cười.
Các em làm gì mà lâu vậy? –chị bella chạy về phía chúng tôi lo lắng hỏi.
Không có gì đâu ạ!Ta ra sông thôi ai về bét sẽ là con gà –chị Phương nháy mắt rồi chạy trước.
Ê chơi đểu –tôi tức giận đuổi theo.
Sông này mát thật –tôi ngâm mình xuống dòng sông.
A em bắt được cá này –Nhung reo lên tay vẫy con cá không may tuột tay văng thẳng vào mặt tôi.
NHUNGGGGGGGGGG! –tôi tức giận lườm nhỏ.
-he he.
A đây là con đỉa phải không? –Trang hét lên.
Ngốc! đây làm gì có đỉa! chỉ là chiếc lá thôi mà –chị Phương phì cười.
Hừ ai ngốc hả? xem ta đây –Trang tức giận liền té nước vào người chị Phương.
-Ôí lạnh quá đừng té nữa.
Trang tớ nhập bọn với –tôi liền hùa theo nhỏ thi nhau té nước vào người chị Phương.
Hai chấp một là không công bằng đâu nha –chị bella nhíu mày rồi sau đó té nước về phía tôi. Và chúng tôi cùng nhau vui đùa đến chiều.
Ba ơi con về rồi –chị bella bước vào nhà nhưng không có một ai hết.
Chẳng lẽ ba chị chưa về? –Trang lo lắng lại gần.
-Làm sao bây giờ?
Hay là ta thử nhờ cái tên tom gì đó –chị Phương liền lên tiếng.
Không được hắn đang giận chúng ta nên chắc chắn sẽ không giúp đâu –tôi lập tức phản bác lại.
Tốt nhất bây giờ ta cứ chờ đến ngày mai rôi tính tiếp chứ bây giờ muộn rồi ta không thể làm được gì đâu –Nhung vòng tay trước ngực lên tiếng.
Ừm cũng phải! các em vào nghỉ ngơi mai ta sẽ đi tìm –chị bella gật đâu rồi bước vào bếp nấu cơm.
Để em giúp chị -chị Phương nhanh nhẹn vào trong.
-Không cần vậy đâu.
-Không sao, ở nhà chị thế này em thấy hơi ngại.
Thật sự rất khác –tôi khẽ lẩm bẩm.
Chị nói gì vậy? –ki ki ngạc nhiên nhìn tôi.
Không có gì –tôi vội lắc đầu, phải! chị Phương rất khắc với trước đây…khác hoàn toàn. Trước đây chị ít nói trầm tính, không thích tiếp xúc với người lạ và đặc biệt chị rất mạnh mẽ không bao giờ khóc trước mặt người khác.
Sau bữa ăn Trang và Nhung rửa bát còn tôi phụ chị bella sắp xếp đồ đạc.
Em và Phương cãi nhau à? –chị bella khẽ hỏi tôi.
Ơ không ạ -tôi ngạc nhiên.
-Thế thì tốt rồi, tại chị thấy ánh mắt của Phương rất lạ nó khiến chị hơi sợ.
Muộn rồi mọi người đi ngủ thôi –Trang vui vẻ vỗ vai tôi khiến tôi giật mình.
Vậy các em đi ngủ đi chị đã chuẩn bị giường cho rồi –chị bella gật đầu. Và tôi được xếp ngủ cùng chị Phương còn Trang Nhung ki ki ngủ với nhau.
Thật tuyệt khi ta lại được ngủ với nhau –chị Phương mỉn cười nằm xuống giường.
Vậng –tôi mỉn cười quay lưng vào góc tường.Đúng là bây giờ chúng tôi được ngủ với nhau như xưa nhưng tai sao tôi…không thấy ấm áp gì hết ?
Mình đang ở đâu đây –tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh chỉ có một màu đen.
“Bụp” chợt có cái gì đó tiến lại gần tôi. Ngay lập tức tôi quay lưng lại và một bàn tay bóp chạt cổ tôi.
Chị…có phải là chị không? –tôi cố kêu lên nhìn cô gái trước mặt mình, mái tóc màu đen xõa ra đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi đây căm thù.
Bị chị ruột giết hại có vui không?! Ha ha –chợt một tiếng cười vang lên.
Obira! –đúng là bà ta, tôi làm sao có thể nhầm được các kẻ đã gây ra tất cả sự việc này,kể đã chia rẽ chị em tôi.
Khụ…khụ khó thở quá –chợt mọi thứ mờ nhạt dần, khó thở quá! Tôi phải làm sao đây? Tôi sẽ chết mất.
Ngọc! Ngọc! –chợt một giọng nói vang lên khiến tôi mở to mắt.
Cậu ngủ gì mà ghê vậy? Tớ cứ tưởng cậu bị sao cơ –Trang nhíu mày nhìn tôi.
-Mình ổn mà cậu gọi mình dậy có việc gì?
-A phải rồi! Mau đi tìm chị bella đi, chị ấy đi tìm bố của mình rồi.
Được rồi, đợi tớ một chút –tôi gật đầu rồi lấy lược chải đâu.
“bộp” chiếc lược rơi xuống đất cả người tôi như đóng băng ngạc nhiên nhìn vào giương,cổ tôi…có vết tay của ai đó.
Em sao vậy Ngọc? –chị Phương xuất hiện sau lưng tôi.
Không có gì đâu ạ -tôi liền lắc đầu, tôi không thể để cho chị Phương lo lắng được.
Ngọc ơi ra xem này –tiếng Nhung từ ngoài vọng vào.
Ta mau ra xem thôi –chị Phương nói rồi kéo tay tôi đi.
Sao vây? –tôi chạy lại gần Nhung.
Mau cứu ông ấy –Nhung tái mặt chỉ vào cha của chị bella trong bộ dạng khắp người toàn máu me.
AAAA –Trang và tôi hét lên sợ hãi, ông ấy đã bị làm sao?
CHỊ TRANG MAU LẤY HỘP CỨU THƯƠNG CỦA EM RA VÀ CHĂM SÓC ÔNG ẤY CÒN CÁC CHỊ MAU TỚI LÂU ĐÀI ĐỂ TÌM HIỂU SỰ VIỆC! –ki ki hét lên đầ hoảng loạn khiến chúng tôi ai cũng ngạc nhiên xem ra việc này rất nghiêm trọng.
Ta mau đi thôi –Nhung gật đầu đồng tình rồi bước đi nhưng chưa được ba bước thì ki ki ngã xuống đất bất tỉnh…
Chuyện gì sảy râ vậy? –Nhung sững người nhìn ki ki.
Ki ki! Ki ki! Em sao vậy mau tỉnh dậy đi! Ki ki –tôi hoảng hốt lay người con bé nhưng vô ích.
Không được đâu Ngọc đành phải để ki ki ở đây thôi –chị Phương kéo tôi đứng dậy.
Nhưng ki ki…em không thể bỏ mặc con bé được –tôi đau lòng nhìn ki ki, rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra với em vậy ki ki?
Phương nói đúng đó, ta hãy để ki ki cho Trang chăm sóc đi, bây giờ ta phải mau đến lâu đài của quái vật trước khi chị bella gặp nguy hiểm –Nhung cũng đồng tình.
-Vậy ta đi bằng cách nào?
Ừm a! có rồi cậu biết tớ có sức mạnh gì không? –Nhung vui vẻ lên tiếng.
Thì nước chứ là cái gì –tôi nhíu mày lên tiếng, tình hình thế này rồi mà nhỏ vẫn có thể hỏi được chịu luôn.
-Tớ sẽ sử dụng ván nước để đến lâu đài của quái vật nhưng việc này đòi hỏi từ đây đến lâu đài phải có mạch nước ngầm.Và nó cũng ảnh hưởng đến phép thuật của tớ.
Ý cậu là sức mạnh của cậu sẽ yếu đi ư? –chị Phương nhướn mi nhìn Nhung.
Có thể nói là vậy nhưng cậu an tâm vì bây giờ không còn kẻ xấu nữa nên ta có thể yên tâm, được rồi ta mau đi thôi, plank watery –Nhung liền đọc thần chú.
“Rầm…rầm” chợt mặt đất rung chuyển, từ dưới đất nước phun lên khắp nơi tạo thành một dòng sông.