Tôi tỉnh dậy trong tiếng đàn guitar và giọng hát của Colton. Nó có chút gì đó mờ nhạt, vang vọng xa xa. Anh đang ngồi trên mái nhà. Tôi dụi mắt xua đi cơn ngái ngủ, xoay chân nhảy ra khỏi giường anh… giường của chúng tôi chứ nhỉ?... Chui vào trong chiếc áo phông từ một giỏ đựng quần áo trên sàn. Trời lúc này vẫn còn tối, nhưng khi leo lên chiếc cầu thang ọp ẹp để đến chỗ anh, cùng với cây đàn trong tay, tôi nhìn thấy một dải xám nơi chân trời, giữa ánh mặt trời đang lên và những tòa nhà cao tầng che khuất. Đó là thời điểm trước bình minh khoảng một hoặc hai tiếng gì đó.
Colton ngồi trên ghế, mặc một chiếc quần thoải mái với chiếc áo Hoodie rách rưới, tóc rơi xuống lông mày anh, một lọn màu đen quét qua trán. Gót chân trần gác lên một mỏm đá. Đôi mắt khép lại, đàn ôm trong lòng, tay gẩy chầm chậm tạo ra những âm thanh ngọt ngào gợi cho tôi nhớ đến bài hát “City & Colour” nhưng có vẻ như không phải. Giọng hát của anh thật mềm mại, khuôn mặt và đôi lông mày nhăn lại khi lên những nốt cao. Biểu hiện này cho thấy khả năng cảm thụ âm nhạc mãnh liệt của anh khi hát. Một cốc cà phê đặt trên sàn, dưới chân anh, trong tầm với, vẫn còn hơi nóng, chiếc bình đặt bên cạnh để anh tiện để thêm vào. Tôi ngồi trên mỏm đá, chân đặt lên bậc cầu thang, lắng nghe anh hát và ngắm nhìn anh. Tôi không thể đuổi theo toàn bộ những từ anh đang hát vì anh chỉ lẩm bẩm rất khẽ. Thỉnh thoảng, anh dừng lại, ghi nhớ vài nốt và điều chỉnh một điệu hoặc cả một đoạn dài.
Tôi nhận ra anh đang viết một bài mới.
Khi chạm đến những câu cuối cùng trong bài hát, anh vươn tay xuống để lấy cốc cà phê và phát hiện ra tôi đang ngồi đó. “Ồ, này. Hy vọng là anh đã không làm em thức giấc đấy chứ.”
Tôi nhún vai và bước lên mái nhà để ngồi cạnh anh. “Không sao. Em thích tỉnh dậy và nghe thấy giọng anh.” Chúa ơi, điều này nghe thật ngớ ngẩn làm sao, nhưng tôi không quan tâm, đặc biệt là khi tôi thấy đôi mắt của anh bừng sáng đến thế nào. “Anh làm gì ở đây lúc sáng sớm thế này?”, tôi hỏi.
Anh đưa cốc cà phê cho tôi, tôi nhận lấy nó và nhâm nhi trong lúc anh trả lời. “Anh tỉnh dậy khi bài hát này vang lên trong đầu. Nên anh phải viết nó ra, ý anh là, lôi nó ra khỏi đầu ngay, em hiểu chứ?”
“Từ những gì em nghe thấy thì bài hát đó thật đẹp”, tôi thành thật trả lời anh.
“Nó vẫn chưa hoàn thành, nhưng cảm ơn em.”
“Về điều gì?”
Anh gẩy một chuỗi âm bằng ngón cái. “Về em. Về chúng ta. Nó đến từ những gì anh nói với em đêm qua.”
“Chơi cho em nghe được chứ?”
Anh mỉm cười lắc đầu. “Ư… hừm, không, cho đến khi nó hoàn thành. Chúng ta sẽ có một buổi biểu diễn vào thứ Năm. Lúc đó anh sẽ chơi bản đó cho em.”
Tôi giả vờ bĩu môi, Colton chỉ phá lên cười. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức cà phê và ngắm mặt trời mọc giữa những tòa nhà, tập những bài hát mà chúng tôi sẽ biểu diễn.
Tôi hạnh phúc, từ chối để cho bất cứ điều gì phá hỏng giây phút đó, thậm chí cả loại cảm giác tội lỗi luôn luôn hiện hữu, và sự thật là tôi vẫn còn nhớ Kyle.
Tôi nhận ra mình luôn luôn nhớ Kyle, và một phần trong con người tôi luôn cảm thấy tội lỗi chỉ bởi vì tôi được sống trong khi anh thì không, đó là điều mà tôi sẽ phải sống cùng với nó cả đời.
Hôm nay là thứ Năm, sự lo lắng trong tôi dâng lên nhiều hơn bao giờ hết. Tôi đã hát solo lần thứ ba trong tuần này, cộng với việc Colton đang chuẩn bị ra mắt bài hát mới của anh. Chúng tôi cùng cover lại bài “Mumford & Sons”, “The Civil Wars”, “Rosi Golan” và một số bài khác. Trong đó có một số bài tôi sẽ hát solo như “Let It Be Me” của Ray LaMontagne, một số cover nhạc của Ella và Bille, những bài hát dạo gần đây rất được đám đông yêu thích khi tôi chơi cùng Colton. Sau đó, ngay khi giờ nghỉ giải lao kết thúc, Colton hắng giọng vào micro và gẩy đàn, điều chỉnh lại dây đàn. Đó là cách anh thu hút sự chú ý của đám đông.
“Okay, giờ thì tôi có một bài hát mới”, anh nói. “Nguyên bản của nó thuộc về Colton. Có ai muốn nghe không ạ?” Tôi la lên “CÓ!” vào micro, sau đó quay đi và cùng vỗ tay với mọi người. Anh mỉm cười nhìn tôi khi biết tôi cũng rất muốn nghe bài hát đó. Tôi đã quấy rầy anh khi ngày nào anh cũng nhìn lén tôi từ cái buổi chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc trên mái nhà đó.
“Vâng, vậy thì tôi sẽ chơi nó.” Anh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. “Vâng. Bài hát này có tên là “Falling Into You” (Rơi vào tình em) và nó nói về Nell. Một bài hát về tình yêu, nhưng đừng nói với ai đấy nhé. Tôi sẽ mang tiếng là một tên khốn sau khi hát xong nó đấy.” Đám đông cười to vui vẻ, khuyến khích anh hát.
Anh bắt đầu gảy những giai điệu đầu tiên trên cây đàn của mình, một đoạn mix phức tạp với các hợp âm và tiết tấu. Nhưng tôi bắt đầu nhận ra nền nhạc cơ bản mình đã được nghe anh chơi trên mái nhà. Khi hát, mắt anh khóa chặt lên tôi, tôi nhận ra anh đang hát nó cho tôi, chỉ một mình tôi. Chúng tôi có thể đang ở trước đám đông với hàng trăm con người, nhưng chúng tôi cũng chỉ có ở đây, một mình, chỉ hai đứa.
“Cuộc đời anh dường như
Anh đang rơi xuống,
Không,
Anh thất bại,
Đầu như không thể thoát khỏi mặt nước.
Và rồi một ngày kia
Anh nhìn thấy em
Đứng bên dưới bóng cây đang tỏa rộng,
Không hề khóc.
Nhưng thậm chí sau đó anh còn trông thấy
Gánh nặng của nỗi đau ẩn giấu tận sâu phía sau ánh mắt em.
Và anh đã ước rằng
Ở đó, dưới bóng cây đó.
Anh có thể xua tan cơn đau ấy.
Nhưng anh không nói những lời để có thể hàn gắn em.
Anh không nói những lời để hàn gắn chính mình.
Và giờ đây, khi số phận đã can thiệp.
Âm mưu lôi kéo chúng ta về phía nhau.
Mặc kệ năm tháng trôi qua giữa hai chúng ta.
Mặc kệ gánh nặng của những nỗi đau.
Phía sau ánh mắt anh và em, mặc kệ những bóng ma đang lởn vởn.
Giống như một lớp sương mù của những linh hồn bị ám ảnh.
Anh vẫn cố tìm thấy một lời nào đó để xoa dịu em.
Mang nỗi đau của em đi và biến nó thành nỗi đau của chính mình.
Để đôi mắt xinh đẹp của em có thể mỉm cười.
Để em có thể sống trong yên bình thanh thản.
Và giờ số phận đã nhúng tay can thiệp.
Âm mưu lôi kéo chúng ta vào với nhau.
Anh không thể cưỡng lại sự quyến rũ trong đôi mắt em.
Sự cám dỗ từ vẻ đẹp của em,
Vang lên như một bài hát khi em cất tiếng
Thì thầm tên anh,
Trong bóng tối tâm hồn anh
Anh không thể cưỡng lại em, bé yêu,
Vì anh vẫn đang rơi vào,
Anh đang rơi vào tình em.”
Trước khi anh kết thúc bài hát, tôi đã giàn giụa nước mắt. Những giọt nước mắt tốt đẹp. Một kiểu hạnh phúc ngớ ngẩn. Tôi hoàn toàn quên mất chúng tôi đang ở trên sân khấu. Tôi nhảy ra khỏi ghế, nhào vào lòng anh, mặc cho cây guitar ép ở giữa, tôi hôn anh thật sâu. Anh đan ngón tay vào tóc tôi, phía sau gáy, hôn đáp trả cho đến khi đám đông bắt đầu huýt sáo cổ vũ, kéo chúng tôi quay trở lại thực tại.
“Anh hiểu rằng em thích bài hát đó?”, Colton hỏi thầm vào tai tôi.
Tôi chỉ có thể gật đầu, cố trấn tĩnh để chúng tôi có thể cùng nhau chơi bài hát tiếp theo mà không làm hỏng nó.
Tôi đứng trên tum căn hộ của mình cùng Colton, tay vòng lên ôm cổ anh. Tôi đứng ở bậc thang thứ hai, anh đứng trên sàn, nên giờ tôi có thể cao bằng anh, cọ lên tai anh khi anh cố thuyết phục tôi trở lại chỗ của anh thay vì ở đây.
“Colton… Đây là căn hộ của em, là nhà em. Em đang trả tiền thuê nó, rất nhiều tiền, thế nên em phải sử dụng nó một chút chứ. Dù thế anh cũng vẫn có thể đến với em.”
“Anh phải làm việc vào buổi sáng. Công nhân của anh sẽ có mặt lúc giờ để hoàn thành chiếc Hemi mà bọn anh đang khôi phục.”
“Và em thì có lớp lúc giờ. Chúng ta sẽ cùng nhau dậy sớm.” Tôi cau mày, nhận ra anh đang làm điều gì đó để tránh cảm giác khó chịu nhưng anh lại không nỡ. “Vấn đề thực sự ở đây là gì, Colton? Tại sao anh không muốn ở lại chỗ em?”
Anh nhún vai, sau đó nhìn vào mắt tôi. “Đó chỉ là một phần. Sau khi trở nên vô gia cư một thời gian quá lâu, rất khó để anh có thể ngủ ở nơi nào khác ngoài nhà mình. Anh không biết phải giải thích thế nào. Chỉ là anh… anh thích ở nhà. Đó không có ý nghĩa là anh không thích nơi ở của em, hay bất cứ nơi nào tương tự. Chỉ là anh thích chỗ ở của mình hơn.”
“Anh có thể thử được không? Vì em? Em muốn anh nằm trên giường em.” Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó cho đến bây giờ, nhưng hầu như toàn bộ thời gian chúng tôi ở cùng nhau đều là tại nhà anh, hoặc bên ngoài.
“Em muốn anh ở trên giường em ư?” Anh mỉm cười với tôi một cách láu cá.
Tôi kéo anh lại gần mình hơn. “Vâng. Và câu đó có đầy đủ toàn bộ nghĩa đen và nghĩa bóng.”
“Trong trường hợp này, anh có thể sẽ cố thử xem sao. Vì em” Anh trượt tay xuống phía dưới sau lưng tôi để áp sát cơ thể tôi lại gần anh, ôm mông tôi một cách gợi cảm và nhấc tôi lên.
Tôi cắn lên cổ anh và thì thầm vào tai anh. “Nó sẽ đáng giá, em hứa đấy.”
“Anh biết. Bất cứ giây phút nào bên em, ở bất cứ nơi đâu, đều đáng giá. Thậm chí là khi chúng ta không làm gì ngoài việc ngủ, cũng đáng giá.”
Tôi mở cửa và dẫn anh lên cầu thang, đi giật lùi. “Chúng ta sẽ làm nhiều thứ hơn là ngủ.”
“Ồ? Như thế nào cơ?”, giọng anh đen tối và đầy hứa hẹn.
“Nó có thể liên quan đến miệng em này, và một số phần trên cơ thể anh chẳng hạn.”
“Anh có thể thích điều đó.”
“Anh có thể đi vào trong em.”
Anh không cười nữa nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ ý cười. “Ồ, anh sẽ đi vào trong em. Anh nghĩ anh sẽ uốn cong em trên chiếc ghế dài ở đằng kia và đi vào em từ phía sau.”
“Có phải như thế không?”, tôi hỏi.
“Là như thế đấy.”
Chúng tôi đã ở cửa phòng. Tôi tra chìa khóa vào ổ và vặn, kéo anh theo sau tôi chìm vào sự tối tăm của căn hộ. Tôi không có thời gian để làm phiền những ánh đèn. Anh đóng cửa lại và kéo áo sơ mi của tôi lên quá đầu, đẩy quần jean lẫn quần lót của tôi xuống, rồi bằng cách nào đó, anh cũng mình trần, gần như ngay lập tức, miệng anh đáp lên miệng tôi, mềm mại và rạo rực đầy đòi hỏi.
“Em sẵn sàng?”, anh hỏi, giọng khàn đặc nỗi thèm khát.
“Em là của anh”, tôi thì thầm, “Bất cứ cách nào anh thích”.
Anh cười lớn, một điệu cười rung lên trong lồng ngực, rồi lòng bàn tay anh trượt lên cột sống của tôi, xuống bên dưới xương sườn và cúp lên bầu ngực đang đong đưa tự do bằng bàn tay vĩ đại của mình. Anh kẹp chặt nhũ hoa của tôi, ấn xuống nó, nghịch ngợm nó, xoắn nó, se se nó, cuộn nó lại, cuốn phăng hơi thở của tôi khỏi lồng ngực. Bàn tay còn lại của anh lang thang xuống hai đùi, đột ngột chạm lên những nếp gấp khiến tôi rơi vào cơn đê mê. Tôi cong lưng nhấc mông lên cao hơn dọn đường cho anh vào, gục đầu xuống khi anh bắt đầu chà xát lên đó, xoay thành vòng tròn đưa tôi lên đỉnh.
Tôi không nhận ra chính mình nữa khi tôi như thế này, đánh mất mình trong khoảnh khắc này. Nó khác xa so với cô bé Nell mười sáu tuổi đầu, người chỉ lắc qua lắc lại trong nhà nghỉ Red Roof Inn khi bạn trai đầu tiên của cô ấy chạm vào cô một cách đầy chủ kiến.
Tôi yêu những thứ anh làm với tôi, yêu cái cách anh khiến tôi trở nên điên cuồng, khiến tôi phải muốn những thứ mình thậm chí chẳng bao giờ biết sẽ có lúc lại muốn đến thế.
…
“Anh không thể tin nổi em lại hoang dã đến như thế”, anh nói.
“Tại sao lại không?”, tôi hỏi, vẽ những hình vô định lên làn da anh, trượt tay xuống bên dưới để nắm lấy cái của anh, vuốt ve nó trong tay.
“Chỉ là trông em rất ngây thơ và tinh tế.”
“Anh biết em thậm chí còn chẳng hề có cái gì như thế, Colton.”
“Ừ, anh biết, nhưng đó là cái cách mà em dường như là phải thế.” Anh chơi đùa cùng hai nhũ hoa của tôi, xoắn vặn nó bằng ngón trỏ của mình. “Một phút trước, em còn rất đạo mạo, sang trọng, xinh đẹp, và tất cả những thứ tương tự thế, nhưng một phút sau, em lại dường như… là một người khác, một thứ gì đó hoang dã xuất hiện nơi em. Em trở thành một…”
“Một con thú vô liêm sỉ?”, tôi gợi ý cho anh.
Anh khịt mũi, đưa ngón tay nâng cằm tôi lên để tôi nhìn vào anh. “Nghe hài đấy, nhưng không phải đâu. Em là bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó, Nell. Đừng bao giờ nghĩ về chính mình như thế.”
“Không đâu, em chỉ đang đùa thôi mà.” Đó là kiểu của tôi, nhưng tôi sẽ không thú nhận một sự thật sâu kín hơn.
Dù sao thì anh cũng nhìn ra nó, thật là chết tiệt. “Nell”. Đôi mắt xanh của anh đốt cháy tôi.
Tôi phải nhìn ra chỗ khác. “Em chỉ là… Nó giống như những điều cũ, Colton. Một phần trong em không thể vượt qua được suy nghĩ rằng điều này là sai. Anh là anh trai của anh ấy. Em biết, em biết. Anh ấy đã chết và em cần phải vượt qua điều đó. Chúng ta… Điều này, với anh và em… Nó không sai. Nó không bao giờ sai. Nhưng cái cảm giác tội lỗi ngu ngốc đó lại luôn hiện hữu.”
Anh không trả lời tôi ngay lập tức. “Anh hiểu, Nell. Anh cũng thế. Chỉ là… nói với anh về cái thứ khốn kiếp đó được không? Đừng cố khóa nó lại rồi cất nó đi. Anh sẽ hiểu.” Tôi gật đầu lên ngực anh, rồi mỉm cười khi cảm thấy cái của anh dựng đứng trở lại trong tay tôi. Tôi trượt những ngón tay quanh anh cho đến khi anh đẩy hông vào bên trong tôi, trượt vào một cách dễ dàng vào hoàn hảo. Tôi ngồi lên anh, nâng đùi lên và hạ người xuống. Tôi bất ngờ bắt được cái của anh và nó khiến tôi choáng váng. Anh đông cứng người lại một lúc, sau đó anh ôm lấy hông tôi và cùng tôi chuyển động.
“Chúng ta cần… Chúng ta cần dùng bao cao su, em yêu.” Ánh mắt anh mãnh liệt một cách kỳ lạ. “Điều cuối cùng chúng ta cần lúc này là em có thai.”
Tôi không giảm tốc độ nâng lên hạ xuống của mình. “Mình sẽ ổn thôi, anh yêu. Em đã uống thuốc tránh thai.”
“Từ khi nào?”
Tôi cau mày. “Từ khi… luôn luôn. Em chưa bao giờ ngừng uống nó kể từ khi… điều đó xảy ra.” Đó là một thời điểm khó xử. Tôi áp người nằm lên anh và hôn anh. “Vấn đề là, chúng ta sẽ ổn. Em muốn như thế này cơ, không bao cao su, không có gì giữa hai chúng ta.”
Anh ôm lấy khuôn mặt tôi bằng hai tay và nuốt chửng miệng tôi. “Cảm ơn Chúa. Anh đã muốn cảm nhận em trần trụi thế này biết bao.”
“Em cũng thế”.
Và rồi, chẳng còn chỗ nào dành cho những lời lẽ chen vào giữa hai chúng tôi khi những hơi thở hổn hển, những nụ hôn cùng tiếng rên rỉ xuất hiện. Chúng tôi cùng chuyển động trong một nhịp điệu hoàn hảo, mỗi cử động, mỗi hơi thở đều hòa hợp cho đến khi tan vào nhau, lên đỉnh cùng nhau.
Cho đến khi cơn cực khoái cùng đến với cả hai người, tôi ấn môi vào tai anh, thầm thì. “Em yêu anh, Colton.”
“Em quên điều đó ư, em yêu.”
Tôi khịt mũi và liếc xéo anh.
Anh hôn tôi dịu dàng. “Chỉ là đùa thôi, Nell. Anh yêu em. Rất nhiều.”