Lạc Vương Phi

chương 124: chân tướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết Lạc Mộng Khê có võ công, tốc độ Bắc Đường Dục ra tay càng nhanh hơn trước, độc, chuẩn, cố gắng trong thời gian ngắn nhất bắt Lạc Mộng Khê đi.

Bắc Đường Dực giả đã đem toàn bộ Hoàng cung đảo loạn, có thể Nam Cung Quyết cũng đã biết tin, với sự quan tâm quý trọng của hắn với Lạc Mộng Khê, sẽ đên nơi này rất nhanh, Bắc Đường Dục phải đem Lạc Mộng Khê đi trước khi Nam Cung Quyết đến đây.

Võ công của Lạc Mộng Khê, ở đại trạch Bắc Đường Dục đã gặp qua, hắn tin tưởng, trong vòng hai mươi chiêu sẽ đánh bại Lạc Mộng Khê.

Lần này Bắc Đường Dục xuất chiêu đã đón chắc vị trí, bức Lạc Mộng Khê đến góc tường, sau đó dùng độc chiêu thuần phục.

Khoảng cách bàn tay của Bắc Đường Dục cách Lạc Mộng Khê ngày càng gần, vốn tưởng là Lạc Mộng Khê sẽ xuất chiêu phản kích, nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bắc Đường Dục mâu quang vi thiểm: Hôm nay Lạc Mộng Khê thật khác thường, là vì có thai hay là…

Cho dù là nguyên nhân gì, Lạc Mộng Khê đã biết bí mật của hắn, hắn nhất định phải đem nàng ra khỏi Hoàng cung Kì Thiên, không thể để đám Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp gặp lại nàng, nếu không, chuyện hắn là hấp huyết quái nhân sẽ bị vạch trần.

Lạc Mộng Khê không tránh, Bắc Đường Dục nghĩ mình một chiêu sẽ thành liền dùng mười hai tầng công lực: Lạc Mộng Khê, ngươi nhận mệnh đi.

Lúc bàn tay hắn sắp chạm vào quần áo Lạc Mộng Khê, bàn tay hắn giống như là bị cái gì giữ lại, không tiến được nửa phần, trong lòng Bắc Đường Dục cả kinh, đnag muốn nói thì một đạo thanh âm quen thuộc đã giành mở miệng trước: “Tam hoàng đệ, Bổn vương nằm mơ cũng không nghĩ đến, người bán đứng Kì Thiên lại là ngươi.”

Nâng mắt lên, nhìn Bắc Đường Dực dồi diện ánh mắt lạnh như băng, bóng dáng thon dài cao ngất bên cạnh Lạc Mộng Khê, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường, trong mắt ẩn ẩn đua thương.

“Bắc Đường Dực.” Bắc Đường Dục kinh hô, Bắc Đường Dực đẩy hắn qua một bên, Bắc Đường Dục không hề phòng bị bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được.

“Bắc Đường Dực, đây là Hoàng cung, ngươi thân mang tội lớn còn dám xuất hiện ở đây, không sợ bị Ngự lâm quân bắt đến chém đầu?”

Bắc Đường Dực xuất hiện ngoài dự tính của Bắc Đường Dục, nhưng là, Bắc Đường Dục sinh ở Hoàng thất, gặp nhiều tình huống lớn, kinh ngắn ngủi đã khôi phục lại bình thường.

“Bắc Đường Dục, hấp huyết quái nhân cùng gian tế Tây Luong chính là ngươi, không phải An vương gia, vì sao hắn không thể ở nơi này?”

“Chuyện Bắc Đường Dực bị bản cung thiết kế cũng chỉ có ba người chúng ta biết, nếu hai người các ngươi đều đã chết, chuyện này, sẽ vĩnh viễn là bí mật.”

Đương nhiên, vì lời hứa với Hạ Hầu Thần nên sẽ không giết Lạc Mộng Khê, nhưng hắn cũng không để Bắc Đường Dực sống, bởi vì Bắc Đường Dực là chướng ngại lớn nhất ngăn cản hăn đăng có, Bắc Đường Dực còn sống một ngày, hắn ngủ cũng không yên ổn.

Chính là, võ công Bắc Đường Dực không kém, Bắc Đường Dục muốn giết hắn không phải một chiêu là thành, hơn nữa Lạc Mộng Khê lại ở đây, Nam Cung Quyết hẳn là cũng sắp trở lại, thời gian càng dài đối với hắn càng bất lợi….

“Khụ khụ khụ……” Bắc Đường Dục sốt ruột ho nhẹ, Bắc Đường Dực lạnh lùng liếc hắn một cái: “Bắc Đường Dục, Bổn vương cùng ngươi là huynh đệ ruột, vì sao ngươi lại hãm hại Bổn vương, còn có, Kì Thiên là quốc gia của ngươi, ở đây có người thân của ngươi, vì sao ngươi lại bán đứng nó…”

“Xoạt” Bắc Đường Dục đột nhiên ngẳng đầu, tung bột phấn trong tay về phí Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Dực, hai người không hề phòng bị, hít bột phấn vào, nhất thời khí lực toàn thân bị rút đi trong nháy mắt, thân thể lảo đảo vài bước, may mắn là đỡ vào bàn bên cạnh mới không bị ngã.

“Bắc Đường Dục, ngươi ti bỉ, tiểu nhân vô sỉ.” Lạc Mộng Khê hút bột phấn vào, toàn thân vô lực, không thể động thủ giáo huấn Bắc Đường Dục, chỉ phải sư dụng võ mồm, hôm nay Bắc Đường Dục vốn là vì nàng mà đến, cho dù nàng ôn nhu nhỏ nhẹ hắn cũng sẽ không buông tha nàng.

Bắc Đường Dực không nói gì, âm thầm vận công muốn bức bột phần đã hít vào ra.

“Nhị hoàng huynh, Bản cung khuyên ngươi không cần uổng phí khí lực, các ngươi vừa hít vào là nhuyễn cân tán do Bổn vương sai người điều chế, càng vận công, độc tính sẽ càng xâm nhập vào trong cơ thể.”

Bây giờ ngươi còn có thể đứng, nếu tiếp tục vận công, chỉ sợ ngươi sẽ vô lực nằm xuống, trên đời này cũng sẽ xuất hiện chuyện đặc biệt, không phải độc nào cũng có thể bị nội công bức ra…”

“Trời sinh khóa mạch, ngươi cũng có thể tu luyện ra võ công lợi hại như vậy, thật là không gặp không biết.” Lạc Mộng Khê nói, trong giọng nói mang theo trào phúng.

“Đúng vậy, điều ta không hiểu chính là, ngươi đường đường là Kì Thiên Thái tử vì sao không học võ công chính phái, mà đi tu luyện tà công, hay là trời sinh ra đã là người xấu…..” Lại sinh ra người đầy khí thế vương giả.

“Lạc Mộng Khê, ngươi câm miệng.” Bắc Đường Dục lớn tiếng đánh gãy lời nói của Lạc Mộng Khê, bởi vì tức giận, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, trên trán hiện ra gân xanh, hai mắt đỏ lên.

“Ngươi nghĩ là Bổn cung thích tu luyện tà công sao? Trời sinh khóa mạch, cũng không phải Bổn cung sinh ra là có, mà là có người cố ý hãm hại, mục đích là không để Bổn cung làm Hoàng đế……”

“Vụ quý phi, Lạc Mộng Khê không biết, Nhị hoàng huynh chác là nhớ rõ.”

“Nàng là mẫu phi của Đại hoàng huynh, tám năm trước, trên đường cùng Đại hoàng huynh đi Thiếu Lâm tự dâng hương, bị hấp huyết quái vật hút khô máu mà chết, Đại hoàng huynh cũng bị hấp huyết quái nhân giết chết, vết thương trên cổ bị cắt rất sâu, làm hắn mất máu mà chết…..”

Ách, nguyên lai là Kì Thiên còn có Đại hoàng tử, là ca ca của nhóm hoàng tử, năm năm trước Nam Cung Quyết đến Kì Thiên, tám năm trước Đại hoàng tử chết, khó trách Nam Cung Quyết không có nghe nhắc đến.

“Vụ quý phi làm người hiền lành, Đại hoàng huynh thành thật trung thành, làm sao lại chọc đến ngươi?” Trong trí nhớ Bắc Đường Dực, Vụ quý phi rất đẹp, một nữ tử ôn nhu, trước đây mẫu phi hắn thể nhược nhiều bệnh, Vụ quý phi thường xuyên mang theo Đại hoàng tử thăm mẫu tử bọn họ.

“Hiền lành, thành thật, trung thực đều là giả tạo, mặt nạ dùng để gạt người.” Bắc Đường Dục rống lớn, đáy mắt đen lóe lên cừu hận cùng giận dữ nồng đậm.

“Trước đây, Bản cung cũng cho là như vậy, thậm chí lúc võ sư nói Bản cung trời sinh khóa mạch, Bản cung cũng không có câu oán hận, bởi vì trời sinh khóa mạch là bị từ trong bụng mẹ, là số mệnh của Bản cung.”

“Cho dù, cung nữ, thái giám cùng văn võ đại thần lén nghị luận, nói Bản cung không thể tập võ, không thích hợp làm Hoàng đế, Bản cung cũng không oán hận bất kể người nào.”

“Nhưng là, mười năm trước, ta vô tình đi ngang Vụ Vân cung nghe được Vụ quý phi cùng Đại hoàng huynh nói chuyện, mới biết, Bản cung trời sinh khóa mạch không phải là trời sinh mà là Vụ quý phi cùng Đại hoàng huynh hẫm hại.”

“Từ ngày Bản cung sinh ra, bọn họ hạ độc lên đồ ăn của ta, đó là loại độc rất đặc biệt, nếu không lấy mạng ngươi thì sẽ làm gân mạch ngươi rối loạn, đầu tiên là bị khoa, sau sẽ biến thành si ngốc.”

Thái giám, cung nữ, thậm chí là các đại thần nghị luận, trào phúng Bản cung sau lưng đều là Vụ quý phi bày ra, mục đích muốn bức Bản cung tự động từ bỏ Thái tử vị.”

“Nguyên lại ngươi trời sinh khóa mạch là giả.” Khó trách hắn có thể tu luyện tà công: nếu chuyện Bắc Đường Dục nói là sự thật, Vụ quý phi kia cũng quá ngoan độc.

Lúc đó, Bắc Đường Dục chỉ là đứa bé, cung nữ, thái giám, các đại thần đều chỉ trích hắn, trong lòng hắn nhất định cực kỳ khó chịu, chịu đựng áp lực rất lớn, lại biết được mình lại tín nhiệm người hãm hại mình, tâm hồn bé nhỏ không chịu nổi đả kích, đi theo tà đạo cũng là bình thường.

“Cũng không phải là tất cả.” Ánh mắt âm lãnh của Bắc Đường Dục nhìn về một phía, “Mười năm truocs, Bản cung đã mười tuổi, độc tố trên người chồng chất mười năm, gân mạch hoàn toàn bị khóa, luyện tập võ công là không có khả năng, chỉ có thể tìm phương pháp mở lại gân mạch đã bị khóa.”

Bị chân tướng sự thật cùng với Vụ quý phi và Đại hoàng tử kích thích, Bắc Đường Dục đã bước lên con đường không có đường trở về.

“Sau khi Bản cung luyện tà công có chút thành tựu, đúng lúc Vụ quý phi muốn đi Thiếu Lâm tự cầu phúc cho Phụ hoàng, kỳ thật, nàng đi Thiếu Lâm tự cầu cho con trai nàng có thể thuận lợi đăng cơ Hoàng đế. Bản cung liền âm thầm rời cung, hút khô máu Vụ quý phi rồi giết Đại hoàng huynh.”

Trước khi bọn họ chết, hắn cho bọn họ nhìn diện mạo của hắn, đên này, Bắc Đường Dục còn nhớ rõ, biểu tình khiếp sợ của Vụ quý phi cùng Đại hoàng tử.

Ha ha ha, hai người bọn họ khi chết, ánh mắt mở to, không cam lòng, không muốn đến điện Diêm vương, nhưng là Bản cung muốn là làm bọn họ chết không nhắm mắt.

Ngôi vị Hoàng đế thật quan trọng như vậy sao? Vụ quý phi cùng Đại Hoàng tử vì ngôi Hoàng đế không tiếc giết hại Bản cung, ngoài mặt còn ra vẻ hiền lành, bên trong lại tính kế ngươi, người thân như vậy, không có cũng vậy, bọn họ là gieo gió gặt bão, chết cũng chưa hết tội.

“Nhị hoàng huynh, ngươi nên cảm ơn Bản cung, nếu tám năm trước Đại hoàng huynh không chết, với ảnh hưởng của ngươi với Kì Thiên lúc này, sợ là Vụ quý phi xem ngươi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, muốn trừ khử ngươi đi.” Ngươi tuyệt đối không thể bình yên vô sự đến bây giờ.

Bản cung giết bọn họ, diệt trừ chướng ngại cho ngươi, ở biên quan ngươi chiến tích huy hoàng, ở trong triều cũng được bách quan ủng hộ, nhưng là ngươi không thể tranh ngôi Hoàng đế với Bản cung, bởi vì nó là của Bản cung dùng mười năm gân mạch rối loạn, hai mươi năm bị người chỉ trỏ đổi lấy.

“Bổn vương chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, Tam hoàng đệ ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ngôi vị Hoàng đế với Bắc Đường Dực mà nói là không quan trọng.

“Nhưng là Phụ hoàng cùng đám đại thần kia đều ủng hộ ngươi làm Hoàng đế, nếu ngươi không chết, Bản cung tuyệt không thể đăng cơ Hoàng đế.” Hai mắt Bắc Đường Dục đỏ lên, “Giang sơn Kì thiên này là của Bản cung, ai cũng không thể lấy trong tay Bản cung, cướp đi giang sơn của Bản cung.”

“Bắc Đường Dục, không thể quơ đũa cả nắm, cho dù Vụ quý phi cùng Đại hoàng tử thiết kế ngươi, ngươi cũng không thể đem toàn bộ hoàng thất Kì Thiên thành người xấu…”

“Câm miệng.” Ánh mắt Bắc Đường Dục phẫn nộ nhìn về phía Lạc Mộng Khê, từng bước tiến tới gần Lạc Mộng Khê: “Lạc Mộng Khê, chuyện bây giờ là ngươi nên quan tâm đến tình cảnh tương lai của mình đi, chỉ là, nghe ý tứ trong lời nói của Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần hẳn sẽ không giết ngươi…”

“Bắc Đường Dục, Mộng Khê là thê tử của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết chưa bao giờ đụng đến ngươi, ngươi không nên đem Mộng Khê làm điều kiện trao đổi…”

Bắc Đường Dực toàn thân vô lực lại không biết làm thế nào lấy được khí lực chắn trước mặt Lạc Mộng Khê, ngăn cản Bắc Đường Dục bắt nàng đi.

Bắc Đường Dục khinh thường cười nhạo một tiếng: “Bắc Đường Dực, ngươi thích Lạc Mộng Khê, không muốn Bản cung bắt nàng giao cho Hạ Hầu Thần cứ việc nói thẳng, không cần lấy Nam Cung Quyết ra làm cớ.”

“Bắc Đường Dục, ngươi không được nói lung tung, Bổn vương vẫn xem Mộng Khê là muội muội.” Nhìn thấy Lạc Mộng Khê nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Bắc Đường Dực vội vàng giải thích, “Mộng Khê là Lạc vương phi được Nam Cung Quyết cưới hỏi đường hoàng….”

Bắc Đường Dục hừ lạnh một tiếng, đưa tay để trước ngực Bắc Đường Dực, đẩy hắn qua một bên: “Bắc Đường Dực, ngươi đúng là có lòng lại không dám nhận, lần đầu ngươi gặp Lạc Mộng Khê, ngươi đã nhất kiến chung tình với nàng, nhưng là nàng là Vương phi của Nam Cung Quyết, ngươi mới bất đắc dĩ mà buông tâm.”

Từ đó trở đi, bất luận là gặp Lạc Mộng Khê ở đâu, ánh mắt ngươi nhìn nàng đều là yêu thích mang theo bất đắc dĩ.

“Bắc Đường Dục, ngươi đối với chuyện của Bổn vương hiểu biết thật rõ ràng.” Bắc Đường Dực toàn thân vô lực ngã mạnh xuống dưới, lúc này, hắn không thể vận công ngăn cản Bắc Đường Dục, chỉ phải tận lực kéo dài thời gian, hy vọng đám người Nam Cung Quyết có thể đến nhanh một chút.

Chỉ là, làm sao Bắc Đường Dục lại biết rõ việc này như vậy? Chỉ có cách duy nhất là hắn cho người giám thị mình nhất cử nhất động.

Bắc Đường Dục không phủ nhận, cười lạnh nói: “Bản cung đương nhiên biết rõ, bởi vì ngươi cùng Lạc Mộng Khê ngẫu nhiên gặp nhau là một tay Bản cung an bài.”

“Lạc Mộng Khê thực rất đẹp, cũng khó trách Bắc Đường Dực ngươi người luôn lạnh nhạt cũng động tình.” Bắc Đường Dục mang ánh mắt trêu chọc đánh giá cao thấp Lạc Mộng Khê.

“Nói thật, Bản cung cũng thích nàng, nhưng là, Bản cung càng thích giang sơn hơn.” Người đều dối trá, không đáng tin, vẫn là giang sơn thành thật hơn.

Ánh nắng ngoài của sổ chiếu lên người, Bắc Đường Dục quay đầu nhìn trời bên ngoài: “Bây giờ không còn sớm, Bản cung lười nói chuyện vô nghĩa cùng các ngươi.”

Đưa tay bát lấy cánh tay của Lạc Mộng Khê, muốn đem nàng đi, Lạc Mộng Khê muốn phản kháng nhưng lại lực bất tòng tâm.

“Bắc Đường Dục thả Mộng Khê ra, nếu không, Nam Cung Quyết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Trúng nhuyễn cân tán, toàn thân Bắc Đường Dực nhũn ra, muốn cứu Lạc Mộng Khê nhưng lại bất lực.

“Bắc Đường Dực, ngươi vẫn nên lo lắng chính ngươi đi, Bản cung đem Lạc Mộng Khê giao cho Hạ Hầu Thần, sẽ không lấy mạng nàng, nhưng là, ngươi lại không giống vậy, chờ Bản cung trở về……..”

Khóe miệng càng đậm ý cười âm lãnh: “Bản cung có ít nhất một trăm loại phương pháp tra tấn người đến chết. Còn có, Bản cung sẽ đem chuyện này làm không ai biết, lúc đó, ngươi đã chết, không người nào biết chân tướng sự thật, cho dù Nam Cung Quyết muốn tìm người tính sổ, cũng là tìm Bắc Đường Dực ngươi, không phải là Bản cung..”

“Ai nói.” Thanh âm lãnh ngạo quen thuộc truyền vào tai, Bắc Đường Dục còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra đã thấy một bóng trắng hiện lên trước mắt, Lạc Mộng Khê trong tay nháy mắt đã ở trong lòng bóng trắng, ngay cả Bắc Đường Dực té trên đất cũng được người đỡ dậy, kéo qua một bên.

“Mộng Khê, nàng không sao chứ?” Nam Cung Quyết xem xét Lạc Mộng Khê một lần, xác nhận không có gì đáng ngại mới yên lòng.

“không có việc gì, chỉ là toàn thân mềm nhũn, không có khí lực.” Lạc Mộng Khê biết Bắc Đường Dực cũng được đỡ lên, cố ý không nhìn đến hắn.

Bắc Đường Dực thế nhưng lại thích nàng, đều là gương mặt này gây họa, nếu Bắc Đường Dực nhìn thấy cái bộ dáng quái dị kia của nàng thì tuyệt đối sẽ không động tâm, người xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt gì.

Lúc Nam Cung Quyết quan tâm Lạc Mộng Khê, đám người Kì Hoàng, Hoàng hậu, Hiền phi, Thanh Nguyệt, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử rất nhanh xuất hiện trước mặt Bắc Đường Dục.

“Bắc Đường Dục, nguyên lai tất cả chuyện này là kế hoạch của ngươi. Ngươi là đứa con bất hiếu, liên hợp với người ngoài đối phó với người thân, quốc gia của mình, đạo làm vua ngươi học mấy năm nay đều đi đâu hết rồi.” Kì Hoàng tức giận la lên.

“Dục nhi, việc này là do người khác buộc ngươi làm đúng không, mau nhận lỗi với Phụ hoàng ngươi.” Hoàng hậu khóc sướt mướt, mặt đầy nước mắt, nghĩ muốn đi khuyên Bắc Đường Dục lại bị cung nữ giữ chặt lại.

“Tam hoàng huynh, làm sao ngươi lại biến thành như vậy, chũng ta không cũng tranh ngôi Hoàng đế với ngươi….” Lục hoàng tử vô cùng đau đớn, hắn thật sự chưa từng nghĩ muốn làm Hoàng đế.

“Đúng vậy, Tam hoàng huynh, chũng ta vài cái huynh đệ cũng chưa nghĩ muốn là Hoàng đế, Vua nước Kì Thiên ta đã sớm định là của ngươi a.”

“Dục, Nhị hoàng huynh thật sự không nghĩ đên việc cướp ngôi vị hoàng đế của ngươi.” Bắc Đường Diệp lấy ra một cái bình, đưa đến mũi Bắc Đường Dực, Bắc Đường Dực ngửi vài cái, chậm rãi khôi phục khí lực, mặc dù đáy mắt lạnh băng nhưng lại lóe lên chân thành. Cái mà ta Bắc Đường Dực muốn nhất, đến bây giờ cũng không phải là ngôi Hoàng đế.

Nhìn các gương mặt quen thuộc, cùng với các lời nói chỉ trích, Bắc Đường Dục suýt chút nữa là điên lên, hai tay ôm đầu: “không được nói, không được nói nữa. Tất cả đều im miệng cho Bản cung.”

Bắc Đường Dục rống lớn, bốn phía lập tức im ắng, mọi ánh mắt đều dán lên người Bắc Đường Dục, Nam Cung Quyết vẫn không thèmnhìn Bắc Đường Dục, nhận lấy bình sứ trong tay Bắc Đường Diệp, đưa đến mũi Lạc Mộng Khê.

Nhuyễn cân tán được giải, khí lực trên người Lạc Mộng Khê được khôi phục, Nam Cung Quyết yên lòng: “Bắc Đường Dục, các Hoàng tử Kì Thiên không có người nào muốn tranh ngôi vị Hoàng đế của ngươi, là chính ngươi đa tâm.”

“Câm miệng.” Ngón tay Bắc Đường Dục chỉ Kì Hoàng, hai mắt đỏ rực, mặt đầy phẫn nộ.

“Lão gia hỏa này tin ý kiến của bọn đại thần ngu ngốc, muốn phế bỏ Thái tử vị của Bản cung, lập Bắc Đường Dực làm Thái tử, cho là tất cả việc này đều không ai biết, lại không biết trên đời này không không hề gió lùa tường.”

“Giang sơn này là của Bản cung, ai cũng không thể cướp, Bản cung vì nó mất đi cơ hội luyện võ một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lặng lẽ luyện tập tà công mỗi ngày, mười năm người không ra người, quỷ không ra quỷ, các ngươi nghĩ là Bản cung thích như vậy ư?”

“Dục nhi, nếu ngươi muốn làm Hoàng đế thì ngươi nói cho Phụ hoàng, Phụ hoàng sẽ không buộc ngươi thoái vị…” Kì Hoàng vô cùng đau đớn, sự tình làm sao lại có thể biến thành dạng này, hắn tự cho là mình đối với con cái rất là công bằng, hiểu rõ bọn chúng, đến cuối cùng, hắn, cái gì cũng không biết.

Bắc Đường Dục khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên lúc này ngươi sẽ nói vậy, nếu Kì Thiên không xảy ra nhiều chuyện như vậy, khẳng định là ngươi sẽ không tiếc tất cả buộc ta thoái vị…”

Bắc Đường Dục chuyển ánh mắt nhìn Nam Cung Quyết: “Lạc vương của Thanh Tiêu quả là danh bất hư truyền, khó trách bọ người Bắc Đường Diệp, Bắc Đường Dực đối với ngươi thật bội phục.” Cũng chỉ có ngươi mới có thể từ trong kế hoạch hoàn mỹ của Bản cung phát hiện ra manh mối.

“Bản cung biết, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Nam Cung Quyết ngươi, nếu ngươi không đến Kì thiên, kế hoạch Bản cung sẽ không ai phát hiện.” không ai có thể nhận thấy dị thường của Bản cung.

“Cái này gọi là ác giả ác báo.” Nam Cung Quyết giao Lạc Mộng Khê cho Thanh Nguyệt, “Bắc Đường Dục, nguyên bản là ngươi muốn Bổn vương là quân cờ trong tay ngươi, lợi dụng Bổn vương đạt được mục đích của ngươi, lại không nghĩ rằng sẽ bị /bổn vương thiết kế ngược lại, nắm được chân tướng sự việc.”

“Nam Cung Quyết, là từ khi nào người hoài nghi Bản cung?” Bản cung tự nhận thấy tất cả việc này làm là không người nào biết.

“Là đêm đó ở ngoài ngoại trạch, lúc ngươi mặc đồ đen giao thủ cùng Bổn vương, tuy lúc đó ngươi dùng võ công giống An vương, ngươi cũng tận lực ngụy trang thành thân hình giống hắn, nhưng là, hơi thở lạnh băng trên người hắn là ngươi không thể ngụy trang.”

Hơn nữa, võ công của ngươi cực kỳ âm nhu, mà An vương lại kiên cường mạnh mẽ, vì vậy nên Bổn vương mới hoài nghi.

“Đêm đó, ngươi cũng là chỉ hoài nghi, không xác định được Bản cung chính là hấp huyết quái nhân đi.” Nam Cung Quyết chưa bao giờ thăm dò hắn, có thể thấy được lúc đó Nam Cung Quyết vẫn chưa hoài nghi hắn.

“Đúng vậy, quả thật lúc đó Bổn vương không biết tên hắc y nhân kia rốt cuộc là ai, nhưng là, khi tên hắc y nhân giết Tử quý phi muốn tự sát, Thái tử Điện hạ đã bóp hai má hắn ngăn hắn tự sát.”

Ánh mắt châm chọc của Nam Cung Quyết nhìn Bắc Đường Dục: “Thử hỏi một thư sinh trói gà không chặt, tốc độ làm sao lại nhanh như vậy, trong nháy mắt bóp hai má một tên sát thủ chuyên nghiệp, ngăn hắn tự sát.”

Giải thích duy nhất chính là, người này ngoài mặt là thư sinh yếu ớt lại âm thầm dùng võ công, hành động này của Bắc Đường Dục là muốn biểu hiện mình trước mặt Kì Hoàng, lại không ngờ rằng biểu hiện đó làm hắn bại lộ chính mình.

Bắc Đường Dục hừ nhẹ một tiếng: “Nam Cung Quyết, ngươi thật rất thông minh, vậy mà ngươi cũng có thể nhìn thấy sơ hở, hắc y nhân cướp pháp trường kia cũng là ngươi phái đi đi.”

“Nhóm hắc y nhân thứ hai mặc áo choàng, nhóm thứ nhất là tướng lĩnh tam quân của An vương. Khi tướng lĩnh tam quân mới đến kinh thành, muốn cứu An vương nhưng lại không tìm ra cách, Bổn vương liền lập kế hoạch cho bọn hắn…..”

Trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ. Khó trách đêm hôm khuya khoắt Nam Cung Quyết rời khỏi phòng ngủ, nguyên lai là đi gặp tướng lĩnh tam quân của An vương.

“Nguyên lai là Bắc Đường Dực bị định tội xử trảm cũng là kế sách của ngươi cùng Phụ Hoàng.” Mục đích là muốn Bản cung mắc câu.

Nói đến đây, thân nhân của Bản cung cũng không đáng tin a, tìm trăm phương nghìn kế gài bẫy Bản cung, lo sợ Bản cung sẽ thanh vua một nước.

Phụ hoàng hạ chỉ không quan tâm đến quốc sự, để Bản cung tùy ý đăng cơ cũng là bẫy đi, mục đích là để Bản cung buông lỏng cảnh giác, đem nhược điểm của mình phơi bày trong mắt mọi người.

“Nam Cung Quyết, sau khi Bắc Đường Dực được cứu, hẳn là ở biệt viện của ngươi đi.” Nếu không, không có khả năng Bản cung lặt tung cả Kinh thành cũng tìm không thấy hắn.

“Là vậy thì như thế nào? Hiện tại, An vương cũng đã không phải tội thần.”Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình một chút đi, hấp huyết quái nhân, mười năm giết cả trăm người, lại là gian tế thông đồng với địch bán nước, không biết Kì Hoàng sẽ xử trí ngươi thế nào đây.

Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo lạnh lùng lại ẩn ẩn lửa giận. Nam Cung Quyết, đêm hôm khuya khoắt ngươi rời khỏi phòng ngủ không phải đi xử lỹ chuyện Thanh Tiêu mà là cùng Bắc Đường Dực mưu đồ bí mật, lại gạt ta, chờ sau khi trở lại biệt viện, xemta thu thập ngươi thế nào…..

Đột nhiên Nam Cung Quyết có cảm giác phía sau lạnh lẽo. Sao lại thế này? Mặt trời lớn lắm, không có gió lạnh a.

“Người đâu, giải Bắc Đường Dục vào đại lao.” Kì Hoàng ra lệnh một tiếng, Ngự lâm quân rất nhanh xuất hiện.

“Hoàng Thượng, Dục nhi, hắn cũng là bất đắc dĩ, nếu không có Vụ quý phi cùng Đại hoàng tử, hắn cũng sẽ không biến thành như vậy.” Hoàng hậu quỳ rạp xuống đất, khóc thê thảm, “Hoàng thượng, ngài bỏ qua cho Dục nhi đi.”

“Câm miệng, Dục nhi biến thành như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm, mấy năm nay ngươi dạy bảo hắn thế nào…..” Đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp rời đi, Ngự lâm quân vây quanh Bắc Đường Dục, Dương thống lĩnh đi đến trước mặt Bắc Đường Dục: “Thái tử Điện hạ, mời.”

“Dục nhi, mau nhận lỗi với Phụ hoàng ngươi, để hắn tha lỗi cho ngươi.” Cầu xin Kì Hoàng không có tác dụng, Hoàng hậu đứng lên, lướt qua Ngự lâm quân, đi đến phía Bắc Đường Dục, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nước mắt cùng chua sót.

Bắc Đường Dục lạnh lùng nhìn Dương thống lĩnh, không nói gì, đôi mắt lạnh lùng ngưng tụ khí đen dày đặc, thân mình vừa chuyển, nháy mắt bóng dáng cao lớn bay đến phía sau Hoàng hậu, gắt gao siết cổ nàng lại: “Tất cả lui ra sau, nếu không Bản cung giết nàng.”

“Vô liêm sỉ, nàng chính là mẫu thân của ngươi.” Ngươi lại lấy nàng làm con tin, không có nhân tính. Đáy mắt Kì Hoàng đầy lửa giận, đứa con bất hiếu.

“Khụ khụ khụ…….Dục nhi…..” Hoàng hậu thở không nổi, ho khan, bàn tay cảu Bắc Đường Dục càng siết chặt, Hoàng hậu đẩy thế nào cũng không lơi lỏng.

Bắc Đường Dục nói: “Cha mẹ, huynh đệ đều để lợi dụng, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, huống hồ bọn họ chết cũng có quan hệ gì với ta đâu.”

“Ngươi….” Kì Hoàng bị Bắc Đường Dục làm tức giận đến nói không nên lời.

Mặt Hoàng hậu đầy kinh ngạc: “Dục nhi…..” Cho dù đây là kế sách chạy trốn của Bắc Đường Dục, nhưng lời hắn nói thật tổn thương người khác a.

“Tốt, Bắc Đường Dục, nể tình cha con với ngươi, Trẫm thả ngươi đi, nhưng từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ.” Ngươi là phản đồ, tên Bắc Đường Dục sẽ bị xóa trong gia phả Hoàng tộc.

Bắc Đường Diệp khoát tay áo, Ngự lâm quân chậm rãi lui về phía sau, tạo ra một con đường cho Bắc Đường Dục, Bắc Đường Dục kéo theo Hoàng hậu cẩn thận đi về phía trước, đi đên bên tường, xác nhận không có người mai phục bên ngoài, Bắc Đường Dục xoay người lại, lạnh lùng quét mắt lên mọi người một cái: “Sau này còn gặp lại.”

Đồng thời đẩy Hoàng hậu về phía mọi người, Bắc Đường Dục điểm nhẹ hai chân bay lên, nháy mắt bóng dáng thon dài đã đi xa.

“Nương nương.” Hoàng hậu được cung nữ nâng dậy, nhìn Bắc Đường Dục không hề lưu luyến, bóng dáng càng lúc càng xa, khóe miệng cười chua sót. không thể tưởng được tranh đấu một đời, lại lâm vào kết cục này, Dục nhi, vì sao ngươi lại trở nên như vậy..

“Truyền lệnh xuống, phong tỏa Kinh thành, toàn lực truy bắt Thái tử Bắc Đường Dục.” Mặt Kì Hoàng đầy giận dữ.

Nam Cung Quyết đnag nhíu mày suy nghĩ, trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, quay đầu nhìn Lạc Mộng Khê đang đứng bên cạnh hung hăng véo tay hắn.

“Mộng Khê, nàng làm gì vậy?” Nam Cung Quyết nhỏ giọng nói, cam đoan trừ hắn và Lạc Mộng Khê không người nào có thể nghe được họ nói chuyện, Bắc Đường Dục võ công rất tốt, nếu Nam Cung Quyết dùng truyền âm mật, nhất định hắn sẽ nghe được.

“Đây là trừng phạt chàng, Nam Cung Quyết, buổi tối mấy ngày này, chàng nửa đêm rời giường là đi gặp An vương cùng tướng lĩnh tam quân.” Lại gạt ta không nói gì, ta không cấu chàng thì cấu ai.

“Bổn vương là không muốn nàng lo lắng.” Nàng đang có thai, suy nghĩ nhiều việc không tốt cho thân thể.

“Nam Cung Quyết, nói kế hoạch của chàng đi.” Lạc Mộng Khê chăm chú lắng nghe.

“Kế hoạch gì?” Nam Cung Quyết đầy vẻ mờ mịt.

Lạc Mộng Khê nhíu mày: “Nam Cung Quyết, còn muốn gạt ta, Bắc Đường Dục rời đi nhẹ nhàng như vậy, Kì Hoàng hẳn là sẽ không thả hắn dễ dàng như vậy, Kì Hoàng tín nhiệm chàng, chàng đương nhiên sẽ ra chủ ý giúp hắn làm thế nào có thể bắt Bắc Đường Dục trở về…..”

“Mộng Khê, nàng càng ngày càng thông minh.” Nam Cung Quyết nhịn không được khen ngợi, “Chuyện đến bây giờ Bổn vương không ngại nói cho nàng biết, cục diện hôm nay, Bổn vương đã sớm đoán được, cũng lập đối sách tốt lắm.” Bắc Đường Dục, ngươi trốn không thoát.

Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê cúi đầu thân mật nói nhỏ, Bắc Đường Dực chuyển ánh mắt đi nơi khác, trong lòng chua sót, nhẹ nhàng thở dài. Lạc Mộng Khê là của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết thực vĩ đại, nhìn khắp thế gian cũng chỉ có hắn xứng đôi với Lạc Mộng Khê.

Ngoại thành Kinh thành Kì Thiên, trong một tiểu viện, Nam Cung Dạ mặc quần áo denđang ngồi ăn cơm uống trà, một tên cũng mặc đồ đen đội khăn đen chậm rãi đi đến phía sau Nam Cung Dạ, do dự một lát vẫn là không nhịn được hỏi

“Khang vương gia, thuộc hạ vẫn không rõ, vì sao Hạ Hầu Thái tử muốn buông tha bản đồ binh lực Kì Thiên đổi lấy Lạc Mộng Khê, mỹ nữ trên đời rất nhiều, cho dù Lạc Mộng Khê xinh đẹp, nhưng cũng thua kém với một đất nước đi.

Bản đồ binh lực Kì Thiên lấy vào trong tay là có thể nắm được toàn bộ Kì Thiên, mà Lạc Mộng Khê chỉ là một nữ nhân thôi, căn bản là không thể so sánh với giang sơn Kì Thiên.

Nam Cung Dạ buông chén trà trong tay, ánh mắt sân thẳm: “Chúng ta sẽ có bản đồ phân bố binh lực trên biển của Kì Thiên, Lạc Mộng Khê là vật trang trí, bản đồ phân bố binh lực kia xác thực là giả, hẳn là do Lạc Mộng Khê phá rối.”

“Ý Khang vương gia, Lạc Mộng Khê đã xem qua bản đồ phân bố binh lực thật.” Nếu không nàng không có khả năng tráo đổi bản đồ binh lực.

“Đúng vậy, Lạc Mộng Khê thập phần thông minh, chắc chắn nàng đã đem bản đồ phân bố binh lực chân chính ghi nhớ xuống, chúng ta có được Lạc Mộng Khê cũng sẽ có được bản đồ binh lực Kì Thiên.” Nam Cung Dạ tràn đầy tự tin.

“Lạc Mộng Khê sẽ hợp tác cùng chúng ta sao?” Nàng bị bắt đến Tây Lương chứ không phải là cam tâm tình nguyện theo chúng ta.

“Nhất định sẽ.” Sâu thẳm trong đáy mắt Nam Cung Dạ thoáng hiện tinh quang, “Ngươi đừng quên, Lạc Mộng Khê là được Bắc Đường Dục lấy làm điều kiện trao đổi, Lạc Mộng Khê ghét nhất là bị người tính kế, Bắc Đường Dục bắt nàng trao đổi, khẳng định nàng rất hận Bắc Đường Dục, giúp đỡ chúng ta tiêu diệt Kì Thiên mới giải được mối hận trong lòng nàng.”

Bắc Đường Dục cũng thật ngu ngốc, ngàn tính vạn tính nhưng vẫn thiếu sót, bắt được Lạc Mộng Khê không phải chỉ là mỹ nhân mà còn có giang sơn Kì Thiên.

“Sưu.” Một bóng dáng từ trên tường lao đến, “Người nào?” Nam tử mặc đồ đen nổi giận gầm lên, muốn rút kiếm chiến đấu.

“Là ta, Bắc Đường Dục.” Sau khi vững vàng đứng trên mặt đất, Bắc Đường Dục lên tiếng.

Nam tử mặc đồ đen thu kiếm lại, Nam Cung Dạ đứng lên Nam tử mặc đồ đen thu kiếm lại, Nam Cung Dạ đứng lên chỉ nhìn thấy một mình Bắc Đường Dục, mắt lộ vẻ khó hiểu: “Bắc Đường Thái tử, làm sao chỉ có mình ngươi, Lạc Mộng Khê đâu?”

Bắc Đường Dục thở dài thật mạnh: “Nói rất dài, chúng ta vào nhà nói..”

Một trận tiếng bước chân dồn dập đánh gãy lời nói của Bắc Đường Dục, ngay sau đó, rất nhiều Ngự lâm quân cầm cung tiễn trong tay, trên tường xuất hiện ba bóng dáng, một trắng một xanh một đen, là ba người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Bắc Đường Dực.

“Thái tử Điện hạ, cám ơn đã dẫn đường, Kì Hoàng nói, vì ngươi đã lập công nên tha chết cho ngươi, cũng phế đi Thái tử vị, phong Bình vương, ngày Thái tử đăng cơ, ngươi phải đi đất phong của ngươi Bắc Xuyên.”

Bắc Xuyên là nơi vô cùng lạnh, băng tuyết bao phủ quanh năm, dân cư thưa thớt, đất đai cằn cỗi, đem nới đó làm đất phong cho Bắc Đường Dục cũng là một sự trừng phạt.

“Bắc Đường Dục ngươi dám bán đứng bọn ta.” Nam tử mặc đồ đen tức giận, hai mắt đầy lửa giận, hận không thể đem Bắc Đường Dục bầm thây vạn đoạn.

“Các ngươi nghe Bản cung giải thích, tất cả đều là……”

“Bắc Đường Dục, ngài không còn là Kì thiên Thái tử, không thể xưng Bản cung nữa.” Hắc y nhân lạnh giọng trào phúng, châm biếm nơi đáy mắt không chút nào che dấu.

Nam Cung Dạ thật bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết cũng ôn nhuận nho nhã đối mặt với Nam Cung Quyết, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện càng lúc càng sâu, lạnh băng cùng sắc bén luân phiên ẩn hiện.

“Lạc vuong gia, đã lâu không gặp.” Nam Cung Quyết chào hỏi.

“Đường huynh, đã lâu không gặp.” Nam Cung Quyết lễ phép chào hỏi, thanh âm mang theo rét lạnh. Lại đánh chủ ý lên Mộng Khê, Nam Cung Dạ, ngươi là ngại mệnh quá dài a.

Khi Thanh Tiêu phản loạn, Bổn vương không có ở Thanh Tiêu, cho nên ngươi có thể thành công, này Bổn vương ở Kì Thiên, sao lại để ngươi được như ý nguyện.

“Nam Cung Quyết, bây giờ không còn sớm, ngươi cùng Khang vương gia chậm rãi nói chuyện, Bổn vương cùng Nhị hoàng huynh xuống bắt người.” Nói xong, Bắc Đường Diệp xung phong nhảy xuống tường cao, trường kiếm trong tay nhắm thẳng Bắc Đường Dục.

Tam hoàng huynh, ta rất thất vọng về ngươi, cho dù Vụ quý phi cùng Đại hoàng huynh thiết kế hãm hại ngươi, ngươi cũng không nên quơ đũa cả nắm, liên hợp cùng người ngoài đối phó với thân nhân quốc gia của chính mình.

Ngôi vị Hoàng đế không có người nào muốn cướp, là chính ngươi làm bậy đem ngôi vị Hoàng đế cách ngươi ngày càng xa, nếu lúc trước ngươi tự nói ra chúng ta đều giúp ngươi, Vụ quý phi cùng Đại hoàng huynh cũng sẽ bị trừng phạt.

Nơi này có mấy chục hắc y nhân, khi Ngự lâm quân xông vào, bọn họ liền tập trung lại đây, Bắc Đường Diệp vừa động thủ bọn hắc y nhân cũng không kiềm chế đượcmuốn giao thủ cùng Ngự lâm quân, mà Ngự lâm quân trên tường trực tiếp bắn tên vào bọn hắn.

Hắc y nhân võ công cao sau khi tránh thoát mũi tên của Ngự lâm quân, nhảy lên tường giao chiến cũng Ngự lâm quân, hắc y nhân võ công kém hơn bị tên bắn loạn lên như tổ ong vò vẽ, trong tiểu viện tràn ngập mùi máu tươi cùng với tiếng binh khí va chạm.

Bắc Đường Diệp tập võ từ nhỏ, luyện võ công danh môn chính phái, mà Bắc Đường Dục mặc dù tập võ trễ nhưng là luyện tà công, tốc độ nhanh hơn Bắc Đường Diệp nhiều.

Mới bắt đầu, Bắc Đường Diệp cùng Bắc Đường Dục vẫn tương đương nhau, một lúc sau, Bắc Đường Diệp liền rơi vào thế hạ phong, bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Bắc Đường Dực đứng trên tường xem cuộc chiến than nhẹ một tiếng, phi thân xuống nói với Bắc Đường Dục: “Bắc Đường Dục, không cần như vậy, theo chúng ta về nhận lỗi với Phụ hoàng, Phụ hoàng sẽ không phán ngươi tội chết.”

Bắc Đường Dục khinh thường hừ lạnh: “Bản cung không muốn ở lao ngục cả đời.” Giang sơn Kì Thiên này là của Bản cung, một ngày nào đó, Bản cung nhất định lấy lại nó.

Trong tiểu viện một mảnh hỗn loạn, Nam Cung Quyết, Nam Cung Dạ vẫn như trước đứng không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn đối phương: “Nam Cung Quyết, giang sơn Thanh Tiêu vốn là của Nam Cung Dạ ta, năm đó phụ thân ngươi hãm hại phụ thân ta mới đoạt đi ngôi vị Hoàng đế.”

Một năm trước, Bổn vương làm phản là vì muốn đoạt lại giang sơn của mình, cũng không phải thèm muốn giang sơn của các ngươi.

“Nam Cung Dạ, chuyện đến bây giờ, ngươi vẫn còn cố chấp, đối với ngươi gian sơn quan trọng như vậy ư?”

Nếu ngươi có thể trở thành một đấng minh quân, Bổn vương không ngại tặng giang sơn cho ngươi, bỏi vì cái Bổn vương muốn là cùng người mình yêu lưu lạc thiên nhai, không phải trông giữ giang sơn lạnh như băng kia.

“Nam Cung Quyết, bây giờ ngươi quan tâm nhất là Lạc Mộng Khê, cũng giống như Bổn vương để ý giang sơn, nếu Lạc Mộng Khê rời khỏi ngươi ngươi sẽ thống khổ, nếu Bổn vương không có giang sơn Thanh Tiêu cũng sẽ thống khổ.”

“Nam Cung Dạ, một khi đã vậy, chúng ta không có gì để nói, xuất chiêu đi.” Nửa năm trước, trận đánh của ta và ngươi vẫn chưa giải quyết xong, đến này cũng nên giải quyết, đánh xong không phải ngươi chết thì ta chết.

“Nam Cung Quyết, đây là ngươi nói.” Nói xong, Nam Cung Dạ đột nhiên xuất chiêu, chưởng phong sắc bén mang theo hủy diệt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai rất nhanh đánh về phía Nam Cung Quyết.

Nửa năm trước, Nam Cung Quyết, Nam Cung Dạ trận chiến không thành, lúc ấy, Nam Cung Dạ bị thương, Nam Cung Quyết có bệnh, hai người dùng hết toàn lực đánh nhau được một nửa, người ngựa hai bên tìm đến làm cuộc chiến dừng lại.

Nếu không, đêm đó trong hai người sẽ có một người chết, nếu lúc đó chết là Nam Cung Quyết, thì Nam Cung Dạ liền trở thanh Hoàng đế Thanh Tiêu, Lạc Mộng Khê là thứ nữ của Thừa Tướng sẽ được tuyển làm Hoàng hậu.

Nếu chết là Nam Cung Dạ, Nam Cung Quyết sẽ ít gặp nhiều phiền toái.

Nửa năm trước đánh nhau giờ lại tiếp tục, lúc này, không có người tiến đên quấy rầy, hai người bọn họ nhất định phải có một người rời khỏi trần gian.

Hôm nay, Nam Cung Dạ đã được nghỉ ngơi duongx sức, Nam Cung Quyết cũng vậy, nên trận đánh cũng là công bằng, không giống là Nam Cung Quyết đã cưới vợ, Nam Cung Dạ lại độc thân một người, nếu đêm này chết ngay cả hậu táng cũng không có.

Đối mặt với thế công sắc bén của Nam Cung Dạ, Nam Cung Quyết không trốn tránh, xuất chưởng nghênh đón, hai cỗ nội lực cao cường chạm nhau giữa không trung.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, trong phút chốc đất rung núi chuyển, mọi người đang đánh nhau đều bị chấn động làm đứng cũng không vững, lảo đảo vài bước suýt nữa là ngã sấp xuống, Nam Cung Quyết, Nam Cung Dạ đêu lui về phía sau ba bốn bước mới dừng lại.

Nam Cung Quyết, Nam Cung Dạ đều là cao thủ tuyệt thế, làm mọi người khiếp sợ, lấy lại tinh thần, hai người bọn họ lại giao chiến, chiêu thức sắc bén nhanh như tia chớp làm người ta không kịp nhìn rõ.

Mọi người không thấy rõ chiêu thức của bọn họ, ra chiêu thế nào, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng đen trắng bay lên bay xuống, bay qua bay lại giữa không trung, hai người truyền đên dòng khí cường đại sắc bén làm người ta không thở nổi.

Cơn lốc thổi qua, cuồng phong lại gào thét, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, cát bay đá chạy, gió gào thét, làm hai má mọi người ẩn ẩn đau đớn.

trên mặt đất, hắc y nhân càng ngày càng ít, Ngự lâm quân cường thế công kích xuống, chỉ còn vài tên võ công cao cường lại bị trọng thương, bị bát bị giết là chuyện sớm muộn.

Thái tử Bắc Đường Dục là võ công tà phái, tu luyện mười năm. An vương Bắc Đường Dực lại chính khí đầy người, thông minh trời sinh lại có gần hai mươi năm tập võ, đánh gần trăm chiêu, Bắc Đường Dục đã vào thế hạ phong.

Giữa không trung, Nam Cung Quyết và Nam Cung Dạ đánh nhau, hai người đã đánh trên trăm chiêu nhưng mà vẫn chưa phân thắng bại, hơn nữa nhìn vẻ mặt cùng tinh lực của hai người, trong một hai canh giờ không phân thắng bại.

Thực lực, võ công của Nam Cung Dạ tương đương, lần này lại là đánh trận sinh tử, ai cũng không dám xem thường, nếu không người chết là chính mình.

Chính là, thực lực hai người không thua kém nhau bao nhiêu, nếu cứ đánh tiếp phỏng chừng đánh ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại.

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết…….” âm thanh lo lắng của Lạc Mộng Khê truyền đến, trong lòng Nam Cung Quyết cả kinh. làm sao Mộng Khê lại đên đây, không phải ta đã dặn Thanh Nguyệt trông chừng nàng sao?

“Mộng Khê tỷ, tỷ đừng chạy nhanh như vậy, đợi Thanh Nguyệt chút..” âm thanh sốt ruột của Thanh Nguyệt truyền đến, trong lòng Nam Cung Quyết sáng tỏ.

Hai nữ nhân này lại cùng chau chạy đến, các nàng đến đây căn bản là gây thêm phiền phức.

“Nam Cung Quyết.” Thân ảnh Lạc Mộng Khê xuất hiện giữa ánh mặt trời, nhìn vào giống như tiên nữ trong tranh, phía sau nàng Thanh Nguyệt một thân áo váy hồng cùng tiểu hồ ly đỏ rực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio