Lạc Vương Phi

chương 60: tứ hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: kun’xjh

“Mộng Khê, ngươi không tặng bổn vương hoa Cầu sao?” Khóe miệng Nam Cung Quyết khẽ nhếch vẽ lên nụ cười nhạt, rất nhạt, nhưng lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia mong đợi.

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tập trung trên người Lạc Mộng Khê.

“Lạc vương gia đưa hoa Cầu cho Lạc Mộng Khê sao?” Tiếng kinh hô khó có thể tin cùng với tiếng khóc của nhóm nữ tử vang lên trong đại sảnh: Cái người xấu xí quái dị đó, có điểm nào tốt chứ, Lạc vương gia tại sao lại coi trọng nàng…

“Nhưng mà, Lạc vương gia không phải không gần nữ sắc sao? Tại sao bây giờ lại đứng gần Lạc Mộng Khê như vậy?” Giọng nữ nghẹn ngào lộ ra nồng đậm kinh ngạc: Chẳng lẽ Lạc vương gia thử đến gần nữ tử, nên muốn bắt đầu thử từ xấu nữ…

Trong mắt các tài tử cũng lóe lên kinh hãi: Lạc vương gia là người thông minh, Yên Nhiên công chúa thân phận cao quý thì không chọn, lại chọn xấu nữ Lạc Mộng Khê, ta không nhìn nhầm chứ?

“Nam Cung Quyết, ngươi làm cái gì vậy?” Lạc Mộng Khê nổi giận đùng đùng, dùng truyền âm nhập mật hỏi: Nam Cung Quyết đáng ghét, người muốn thoát khỏi Hạ Hầu Yên Nhiên nên mới lấy ta làm lá chắn, chính là nhàm chán không có việc gì làm, muốn khiến ta trở thành đối tượng để nhóm nữ tử ghen ghét sao?

Trong tiềm thức của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đưa hoa Cầu không phải vì thích nàng, mà là có mục đích khác. Nam Cung Quyết tâm tư kín đáo, ngấm ngầm mưu tính sớm đã khắc sâu trong lòng Lạc Mộng Khê.

“Lạc Mộng Khê, người thân là Lạc đại tiểu thư, dung nhan bị hủy, cho nên, các tài tử chỉ biết trông mặt đặt tên sẽ không tặng hoa Cầu cho ngươi. Bổn vương không đành lòng thấy ngươi lòng tràn đầy thích thú đến tham gia Cúc Hoa yến lại tay không ra về, vì vậy, tặng hoa Cầu cho ngươi!”

“Nói như vậy, Mộng Khê cũng phải tạ ơn Lạc vương gia vì đã cho ta mát mặt như vậy!” Lạc Mộng Khê thản nhiên cười, giọng điệu ôn nhu, nhưng ngươi hiểu nàng sẽ biết, đây là điềm báo nàng chuẩn bị nổi giận.

“Tạ ơn thì không cần, đưa hoa Cầu của ngươi cho bổn vương, nhóm tài nữ sẽ biết khó khăn mà không tiếp cận bổn vương nữa, như vậy, hai người chúng ta xem như đôi bên cùng có lợi!”

Nam Cung Quyết tùy ý nói, giọng điệu hàm chứa lười biếng, ánh mắt thâm thúy thỉnh thoảng nhìn Lạc Mộng Khê, ngấm ngầm xem phản ứng của nàng.

Bất luận Lạc Mộng Khê có đưa hoa Cầu cho Nam Cung Quyết hay không, cũng sẽ không ngăn được nhóm tài nữ tặng hoa Cầu cho hắn. Vì ở Cúc Hoa yến, chỉ cần ngươi thích người kia, thì có thể tặng hoa Cầu cho hắn (nàng), đương nhiên ngươi kia nhận hay không thì là việc của hắn (nàng).

Lạc Mộng Khê gật đầu, ý cười trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng càng đậm: “Lạc vương gia thực sự thông minh, Mộng Khê tự thấy hổ thẹn vì không bằng!”

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Nam Cung Quyết còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, Lạc Mộng Khê đã đem hoa Cầu màu thiển tử ném hướng Nam Cung Quyết.

Nhưng ở trong mắt người ngoài nhìn được, Lạc Mộng Khê ném hoa Cầu cho Nam Cung Quyết, hoa Cầu bay nhanh, rất nhanh. Sau khi ném ra, trong nháy mắt sẽ rơi xuống đất, không ai có thể bắt được. Cho nên Lạc Mộng Khê nghĩ rằng, Nam Cung Quyết sẽ không bắt được hoa Cầu.

Nam Cung Quyết đưa hoa Cầu cho Lạc Mộng Khê, nhưng lại không nhận hoa Cầu của nàng. Như vậy, nhóm tài tử sẽ nghĩ đến việc Nam Cung Quyết đưa hoa Cầu cho Lạc Mộng Khê là có nguyên nhân, trong lòng đối với Nam Cung Quyết càng thêm kính nể, ái mộ hơn:

Lạc vương gia không phải là người lãnh tâm lãnh tình, chính là thích đem mọi việc giấu ở trong lòng, nư tử như Lạc Mộng Khê không có ai muốn tiếp cận, vậy mà hắn cũng sẵn lòng giúp. Người như vậy thật xứng là vị hôn phu tốt nhất…

Sau khi ném hoa Cầu trong tay đi, đáy mắt lạnh nhạt của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười đùa giỡn: Nam Cung Quyết, ngươi muốn hoa Cầu trong tay ta phải không? Ta đây sẽ đưa cho ngươi, xem ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng phải chiếu cố giúp ngươi, cho ngươi tận hưởng sự si mê và ái mộ của nhóm tài nữ…

Kỳ thật Lạc Mộng Khê còn có mục đích khác: Nam Cung Quyết, ngươi không muốn hoa Cầu của nhóm nữ tử, ta liền khiến cho các nàng tặng ngươi, hoa Cầu của nhóm tài nữ nhiều đến nổi đè chết ngươi!

Chính Là, mọi việc khó liệu, ngày tại lúc Lạc Mộng Khê đang đứng ngoài xem trò hay, chờ nhóm tài nữ hất tay ném hoa Cầu hướng Nam Cung Quyết, thì hoa Cầu tử sắc do Lạc Mộng Khê ném ra vẫn chưa rơi xuống đất, mà là rơi thẳng vào trong tay Nam Cung Quyết…

Khóe miệng Nam Cung Quyết cong lên, ẩn chứa tia ý cười vì mưu kế đã thực hiện được:

Toàn bộ đại sảnh ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, yên tĩnh làm cho ngươi ta thấy áp lực, mọi người hít thở không thông. Tất cả nhóm tài nữ, tài tử trong đại sảnh đều tập trung trên người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: Lạc vương gia tặng hoa cầu cho Lạc Mộng Khê, cũng nhận hoa Cầu của nàng, hai người bọn họ ở trước mặt mọi người đang đính tình sao…

Thực ra, người kinh hãi nhất chính là Lạc Mộng Khê: Nam Cung Quyết lại tiếp được hoa Cầu, việc này cũng quá khó tin đi, võ công của hắn rốt cục đã cao tới cảnh giới nào rồi, trong nháy mắt không hề phòng bị vẫn tiếp được hoa Cầu…

Việc này cũng không quá trọng yếu, quan trọng là, Lạc Mộng Khê nàng thảm rồi, nàng thật sự đã trở thành đối tượng ghen ghét của nhòm tài nữ…

“Nam Cung Quyết tại sao chàng lại có thể tặng hoa Cầu, hoa Cầu của chàng là của ta!” Hạ Hầu Yên Nhiên phóng tới, không hề giữ hình tượng mà rống lên với Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết tay cầm hoa Cầu, không chút hoang mang, mâu quang thâm thúy lóe lên sắc bén và âm lãnh: “Yên Nhiên công chúa nhận hoa Cầu của Ngũ Hòang đệ, chẳng khác nào là đã định tình với Ngũ Hoàng đệ. Bổn vương không muốn tranh đoạt thứ gì của Ngũ Hoàng đệ, đương nhiên sẽ không đưa hoa Cầu của mình cho Yên Nhiên công chúa!”

Ý của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nghe hiểu, nhưng không biết mọi người có nghe ra hay không: Nam Cung Quyết vốn không muốn tranh giành ngôi vị Hoàng đế với Nam Cung Phong…

Nghe vậy, Hạ Hầu Yên Nhiên không thèm nhìn khuôn mặt tuấn tú đã biến đen của Nam Cung Phong đang đứng phía sau, giống như ném xuống thứ gì khiến nàng chán ghét, hất tay đem hoa Cầu Nam Cung Phong đã tặng ném qua một bên:

“Nam Cung Quyết, vừa nãy là bản công chúa nhất thời không phản ứng kịp, mới bị người ta xỏ mũi, tiếp nhầm hoa Cầu. Hiện giờ, hoa Cầu này đã bị bản công chúa vứt đi, có thể đưa hoa Cầu của chàng cho bản công chúa hay không?”

Tuy nói rằng tặng hoa Cầu không nhất định phải tứ hôn, nhưng Hạ Hầu Yên Nhiên lại không nghĩ Nam Cung Quyết lại đưa hoa Cầu cho Lạc Mộng Khê. Huống chi, Hạ Hầu Yên Nhiên là người trong hoàng thất, tâm cao khí ngạo.

Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện thêm Lạc Mộng Khê, dung mạo mặc dù xấu xí, nhưng khí chất so với nàng lại không đơn giản, nếu như làm trò trước mặt mọi người, Nam Cung Quyết phải lấy hoa Cầu đã đưa cho Lạc Mộng Khê về, khiến cho nàng lusng túng vì bị bẻ mặt, nhất cử lưỡng tiện.

Hạ Hầu Yên Nhiên phi thường vui vẻ khi nghĩ đến kết quả này, ai bảo khí chất trên người Lạc Mộng Khê lại ưu tú hơn nàng chứ.

“Hoa Cầu của bổn vương đã đưa cho Mộng Khê, đồ đã tặng rồi, há có thể lấy lại chứ!” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh như băng, không để ý đến đáy mắt của Hạ Hầu Yên Nhiên đã toát ra lửa giận ngút trời, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà vặn vẹo nghiêm trọng, thản nhiên nói: “Bổn vương đã tìm được người, không cần phải ở trong đại sảnh ngây ngốc nữa. Bổn vương và Lạc Mộng Khê đi trước, các vị xin cứ tự nhiên!”

Nói xong, không để ý đến khuôn mặt hé ra kinh ngạc cùng khiếp sợ của mọi người trong đại sảnh, Nam Cung Quyết nắm tay Lạc Mộng Khê, kéo nàng bước nhanh ra ngoài:

Nhóm tài nữ ánh mắt băng lãnh mang theo sát chiêu nhìn Lạc Mộng Khê, nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Lạc Mộng Khê đã sớm chết trăm ngàn lần. Tuy rằng bọn họ cũng không sợ nhóm tài nữ này, nhưng nơi này rất nguy hiểm, vẫn nên sớm rời khỏi là tốt nhất…

“Nam Cung Quyết!” Sau khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi ra ngoài đại sảnh, Hạ Hầu Yên Nhiên mới từ phẫn nộ quay về, bàn tay nhỏ bé cầm hoa Cầu đột nhiên nắm chặt. Trong phút chốc, hoa Cầu bị nội lực thâm hậu của nàng chấn thành phấn…

Lửa giận thiêu đốt, đáy mắt thoáng hiện lệ quang: Nam Cung Quyết, chàng không chú ý đến ta, không đáp lại ta, hoàn toàn coi khinh ta như vậy, bản công chúa tuyệt đối không bỏ qua cho chàng…

Đợi một chút, Nam Cung Quyết không phải không gần nữ sắc sao? Nhưng rõ ràng chàng vừa mới đến rất gần Lạc Mộng Khê, khi đi ra đại sảnh, hai người bọn họ còn giống như đang nắm tay, chẳng lẽ chàng đã có thể gần nữ sắc…

Lại nói về khi Nam Cung Quyết kéo tay Lạc Mộng Khê rời khỏi đại sảnh, nàng không có phản đối, tất cả mọi người đã hiểu lầm, nhưng nàng một chút cũng không quan tâm. Huống chi, ánh mắt như giết người của nhóm tài nữ nhìn nàng, thật làm cho người ta không nói được lời nào.

Tuy rằng các nàng hiểu lầm Lạc Mộng Khê, nhưng Lạc Mộng Khê cùng bọn họ ngày không oán, tối không cừu, tất nhiên là sẽ không đại khai sát giới. Cho nên, mới rời khỏi nơi đó, nhắm mắt làm ngơ.

Cái gọi là Cúc Hoa yến, chính là khi mở hoa cúc, Thanh Hoàng, tần phi hậu cung, chúng đại thần và gia quyến cùng nhau ăn cua thưởng cúc. Phóng tư phóng tình, các tài tử, tài nữ thân thiết sẽ gặp nhau ở đây.

Sau khi Thanh Hoàng và chúng đại thần rời khỏi phòng khách, ở phòng ăn của yến hội chỉ dùng chút thức ăn đơn giản, sau đó dời ra ngoài phòng ăn cua thưởng cúc mà thôi. Đương nhiên sẽ tiến hành ở ngoài phòng.

Dựa vào thời gian tính toán, Thanh Hoàng và chúng đại thần đã đi ăn cua thưởng cúc. Cho nên, sau khi rời khỏi đại sảnh, Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê đi về phía Cúc Hoa yến nơi đám ngươi Thanh Hoàng đang ở.

Sau khi đi được một đoạn, Lạc Mộng Khê thấy xung quanh không có người, không hờn giận nhìn cổ tay bị bàn tay to của Nam Cung Quyết nắm chặt. Bất thình lình lật tay muốn thoát khỏi Nam Cung Quyết: “Nơi này không có ai, ngươi và ta cũng đã an toàn, không cần phải đóng kịch nữa, việc ta là một lá chắn, coi như phối hợp với nhau thôi”

Nam Cung Quyết vẫn không nói gì, mâu quang thâm thúy lóe vẻ mất tự nhiên: Nàng cũng không phải là lá chắn…

Cổ tay của Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết nắm chặt in lên năm dấu tay, không để ý hỏi: “Nam Cung Quyết, ngươi rất chán ghét Yên Nhiên công chúa sao?”

“Vì sao lại hỏi như vậy!” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy nhìn đối phương, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Bởi vì nàng thích quấn ngươi, mà khi ngươi nhìn nàng, ánh mắt ngoại trừ lộ ra tĩnh mịch, còn có một tia chán ghét làm ngươi ta không thể không cảm nhận được!” Đối với sự quan sát của mình, từ trước đến nay Lạc Mộng Khê rất tự tin.

“Ngươi quan sát rất cẩn thận!” Giọng Nam Cung Quyết rất bình tĩnh, làm cho ngươi ta nghe không ra ý tứ trong lời nói của hắn.

“Đó là đương nhiên, đối với việc ta thấy hứng thú, ta luôn quan sát rất cẩn thận!” Ý của Lạc Mộng Khê là nàng đối với ‘Thái độ của Nam Cung Quyết với Hạ Hầu Yên Nhiên’ cảm thấy hứng thú, nhưng sau khi nói xong mới phát giác, những lời này giống như có hai tầng ý nghĩa, ý của một khác tầng khác chính là: Lạc Mộng Khê đối với Nam Cung Quyết cảm thấy hứng thú, cho nên mới cẩn thận quan sát hắn……

Nhưng loại sự tình này nàng lại không thể giải thích, bởi vì càng giải thích sẽ khiến mọi việc càng vẽ càng đen: Tại sao hôm nay ta lại xúi quẩy như thế chứ, không nói lỡ lời, thì là làm sai việc……

Thông minh như Nam Cung Quyết, đương nhiên cũng nghe ra tầng ý nghĩa khác, liếc mắt nhìn phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia trêu tức, đang muốn nói cái gì đó, Lạc Mộng Khê đã giành mở miệng trước:

“Thời gian không còn sớm, Mộng Khê có chút mệt mỏi, đi trước một bước, Lạc vương gia xin cứ tự nhiên!”

Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết trả lời, Lạc Mộng Khê đã bước nhanh về phía trước: Hôm nay bước ra ngoài bằng chân trái hay sao ấy, ta vẫn nên ít nói, ít làm, sớm trở về nghỉ ngơi chút, miễn cho lại phát sinh việc khác.

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lạc Mộng Khê, mâu quang thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia trêu tức nhu tình, cầm khăn lụa trong tay mở ra trước mặt, nhất thời, một cỗ mùi hoa khương dã tươi mát phả vào mặt……

“Nam Cung Quyết!” Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên cạnh, khăn lụa trong tay nháy mắt đã rơi vào tay Bắc Đường Diệp rồi: “Mười dặm Bình Hồ sương trắng trời

Ngắn ngắn tóc xanh sầu bao năm

Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ

Chỉ nguyện uyên ương không làm tiên.

Thơ hay, thơ hay a, lại kết hợp thêu trên khăn lụa này, nước như có như không cùng với hoa khương dã bên dòng suối, thật sự là tình ý kéo dài, ý cảnh sâu xa……”

“Nhất là chữ Khê này, như nước chảy mây trôi, phiêu dật xuất trần, lại giống như vẩy mực vẽ, đẹp khiến người ta lóa mắt, thật sự là người cũng như tên, tên giống người……”

Bắc Đường Diệp tay cầm khăn lụa liên tục tán thưởng, Nam Cung Quyết mâu quang sắc bén hiện lên một tia không hờn giận, đưa tay đoạt lại khăn lụa: “Bắc Đường Diệp, làm sao ngươi có thể ở trong này?”

“Khăn lụa này là Lạc Mộng Khê đưa cho ngươi sao!” Đáy mắt trêu tức của Bắc Đường Diệp lóe lên tia quỷ dị: “Xem ra Lạc Mộng Khê cũng có ý với ngươi, vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì…”

“Lắm lời!” Nam Cung Quyết mở miệng: “Bắc Đường Diệp, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bổn vương, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Bổn hoàng tử là tới gọi ngươi đi tham gia Cúc Hoa Yến, tất cả mọi người đã tới rồi, còn thiếu mình ngươi và Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê đâu rồi, nàng không phải cùng với ngươi đi khỏi đại sảnh sao?” Bắc Đường Diệp giọng điệu mang theo đùa giỡn, tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Lạc Mộng Khê.

“Nàng về Lạc phủ nghỉ ngơi rồi.” Đáp một câu thản nhiên, Nam Cung Quyết xoay người đi về hướng Cúc Hoa yến: Nam Cung Quyết thân nhiễm bệnh nặng, không thể ăn cua, tham gia Cúc Hoa yến chỉ là hình thức.

“Mệt mỏi đi nghỉ rồi, là mượn cớ sao, bổn hoàng tử nhìn ra, nàng là mắc cỡ, ngượng ngùng khi đối mặt với ngươi.” Bắc Đường Diệp giọng điệu mang theo đùa giỡn, sau lại bất đắc dĩ mở miệng: “Yên Nhiên công chúa đã ở Cúc Hoa yến, nếu như Lạc Mộng Khê vắng mặt, Thanh Hoàng chắc chắn sẽ kết đôi ngươi với Yên Nhiên công chúa ngồi cùng nhau.”

Bắc Đường Diệp còn chưa nói xong, đáy mắt của Nam Cung Quyết chợt lóe, thật giống như nghĩ tới cái gì đó, đang bước đi đột nhiên dừng lại: “Bắc Đường Diệp, ngươi đến Cúc Hoa yến nói với hoàng thượng, thân thể bổn vương không được khỏe, đã về vương phủ nghỉ ngơi, còn có, phái người đi thăm dò một việc, có liên quan đến Lạc Mộng Khê!”

Sau khi cùng Nam Cung Quyết cáo biệt, Lạc Mộng Khê mang theo Băng lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh trở về Lạc phủ. Băng Lam vài lần muốn hỏi Lạc Mộng Khê, vì sao lại có ánh mắt ảo não như vậy, lời của Băng Lam vừa đến miệng, lại nuốt trở vào.

Sau khi về đến Lạc phủ, Lạc Mộng Khê dùng qua loa bữa cơm, sau đó nằm thẳng lên giường, lại lăn qua lăn lại không ngủ được.

Đại phu nhân phân cho ta đoạn gấm tuyết kia, đã sớm động tay động chân là không tránh khỏi, chính là từ lúc phát đoạn gấm tuyết ấy đến nay đã rất lâu rồi, như vậy nếu để mặc được ở trên mình, nhất định sẽ phải qua tay nhiều người. Vì sao người khác chạm vào lâu thì không có việc gì, đến lượt Lạc Thải vân thì lại xảy ra chuyện?

Đoạn gấm tuyết này đến bây giờ mới dùng chính là muốn đến tham gia Cúc Hoa yến thì mới mặc. Chẳng lẽ muốn phát tác khi mặc, phải có thuốc dẫn, mà thuốc dẫn này chỉ trong hoàng cung mới có, nơi khác không tìm thấy được…

Còn có, lúc ở trên đường, cũng có thích khách muốn ám sát ta, may mà có người của Nam Cung Quyết âm thầm bảo hộ. Xem ra đại phu nhân ngăn cản ta tham gia Cúc Hoa yến, thật là lo nghĩ cho quốc sư.

Đại phu nhân, Phùng Thiên Cương, Lạc Tử Quận rốt cục là có quan hệ gì đây…

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không có tham gia Cúc Hoa yến nữa, nhóm tài nữ ngồi ở yến hội đỏ mắt chờ mong Nam Cung Quyết đến đều bị làm cho thất vọng.

Nhất là Hạ Hầu Yên Nhiên, nàng nghĩ đến việc Nam Cung Quyết không tham gia Cúc Hoa yến, là vì đang an ủi Lạc Mộng Khê, cùng nàng tiêu dao đi dạo, trong lòng càng thêm thù địch và hận ý đối với Lạc Mộng Khê. Trong đáy mắt hoang dã hiện lên một tia âm lãnh:

Xem ra Quyết đã có thể gần nữ sắc, ta nhất định phải ra tay trước để chiếm ưu thế. Quyết là của ta, ai cũng không thể cướp đi!

Cúc Hoa yến lần này, đa số nhóm tài nữ, tài tử đều không có người trong lòng đến chọn. Tất cả đều cúi đầu tỏ vẻ cầu khẩn, cúi đầu buồn bực ăn cua trước mặt. Chỉ có Thanh Hoàng và chúng đại thần là hưng phấn, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa nói vừa cười.

Màn đêm buông xuống, Cúc Hoa yến cũng tan. Tất cả đại thần cùng phu nhân và tử nữ rời khỏi hoàng cung. Hạ Hầu Yên Nhiên quyết định mặt dày một phen, đi đến ngự thư phòng của Thanh Hoàng: Lúc này đây, chỉ có thành công, không thể thất bại!

Thái giám dẫn đường, Hạ Hầu yên Nhiên chậm rãi đi vào ngự thư phòng. Thanh Hoàng đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy Hạ Hầu Yên Nhiên đi đến, liền buông tấu chương trong tay xuống, cất tiếng hỏi: “Không biết Yên Nhiên vội vã đến gặp trẫm, là có chuyện gì?”

“Thưa Thanh Hoàng, là chuyện về Yên Nhiên và Lạc vương gia.” Hạ Hầu Yên Nhiên do dự một lát, lộ vẻ ngại ngùng, lời ngay nói thật: “Thanh Hoàng, chắc hẳn người cũng biết, Yên Nhiên đã sớm có lòng ái mộ đối với Lạc vương gia. Yên Nhiên biết, Lạc vương gia từ lâu đã hình thành thói quen không gần nữ sắc, trong thời gian ngắn sẽ không sửa được, nhưng Yên Nhiên cũng không để ý, nguyện lòng ở bên cạnh Lạc vương gia, cho đến khi chàng chịu gần nữ sắc mới thôi…”

Nghe vậy, gương mặt của Thanh Hoàng lộ ra vẻ khó xử: “Việc này…Ngộ nhỡ kiếp này Quyết nhi không gần nữ sắc, chẳng phải là sẽ chậm trễ thời gian quý báu của Yên Nhiên sao…”

Khi sáng, Nam Cung Quyết ở trong đại sảnh tỏ rõ sở tác sở vi, chàng thỉnh thoảng có thể quên chuyện sắc giới, có thể gần nữ sắc, tin rằng tương lai sau này, chàng sẽ đem lục giới của phật giáo quên sạch sẽ.

Thanh Hoàng cũng không biết việc này, nếu người không biết, ta sẽ không cần phải nói. Chẳng phải là càng có thể thể hiện thâm ý sâu nặng của Hạ Hầu Yên Nhiên ta đối với Nam Cung Quyết sao…

“Yên Nhiên không sợ, cho dù Lạc vương gia kiếp này không thể từ bỏ thói quen sắc giới, Yên Nhiên cũng nguyện ý ở bên cạnh chàng!” Hạ Hầu Yên Nhiên trả lời thân thiết, mắt lộ ra vẻ chân thành, làm cho người ta không thể không tin tưởng lời nói của nàng:

Thanh Hoàng hít một hơi thật sâu: “Yên Nhiên, ngươi đối với Quyết nhi thật đúng là một lòng say mê, trẫm biết kế tiếp phải làm thế nào rồi, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ an bài thích đáng chuyện này!”

“Đa tạ Thanh Hoàng tác thành!” Hạ Hầu Yên Nhiên đối với Thanh Hoàng uyển chuyển thi lễ, trầm hạ mí mắt, ý cười đạt được mục đích từ từ hiện lên: Nam Cung Quyết, chàng là…

Sau khi hướng Thanh Hoàng cáo từ, Hạ Hầu Yên Nhiên xoay người đi ra bên ngoài. Vừa mới ra khỏi thư phòng, trong phòng liền truyền đến tiếng phân phó của Thanh Hoàng: “Người đâu, truyền Lạc vương Nam Cung Quyết!”

Khóe miệng Hạ Hầu Yên Nhiên cong lên cười thành tiếng, bước về phía trước: Xem ra Thanh Hoàng sắp tứ hôn cho ta và Quyết, ta phải nhanh báo tin cho phụ hoàng, để người chuẩn bị ít của hồi môn…

Thời gian hai nén nhang qua đi, Nam Cung Quyết đi tới ngự thư phòng: “Không biết phụ hoàng cho truyền nhi thần đến đây là có chuyện gì?”

“Quyết nhi, tuổi của con cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc nạp phi, Cúc Hoa yến lần này đã chọn ra cô nương nào chưa?” Đáy mắt trong suốt của Thành Hoàng phảng phất một tia nhìn rõ hết thảy.

“Phụ hoàng chính là muốn tứ hôn chon nhi thần!” Hạ Hầu Yên Nhiên đến thăm Thanh Tiêu quốc, hiện giờ Thanh Hoàng gọi hắn đến đây, câu đầu tiên đó là hỏi hắn có ấn tượng với nữ tử của đại thần nào, thông minh như Nam Cung Quyết, đương nhiên đoán được kết quả của việc này.

“Đúng vậy!” Thanh Hoàng dĩ nhiên không chút do dự mà thừa nhận, Nam Cung Quyết từ nhỏ đã rất thông minh. Cho nên, cùng nó nói chuyện không cần vòng vo, nếu để mất cơ hội, sẽ khiến nó chuyển bị động thành chủ động. Thanh Hoàng khe khẽ hít một hơi thật sâu:

“Quyết nhi, con cũng biết Thanh Tiêu quốc chỉ còn lại hai hoàng tử là con và Phong nhi. Phong nhi vì chuyện của tiểu thư Lạc gia mà thân bại danh liệt, nếu như nó làm hoàng đế chúng đại thần sẽ không phục, Thanh Tiêu quốc sẽ chịu sự châm biếm…”

“Hiện giờ, con là hy vọng duy nhất của Thanh Tiêu quốc, nhưng thời gian con ở Thiếu Lâm tự quá lâu, có thói quen không gần nữ sắc. Cho nên, phụ hoàng muốn tìm một phi tử cho con, giúp con sớm làm quen với cuộc sống bình thường.”

“Lạc Mộng Khê!” Nam Cung Quyết đột nhiên nói ra tên Lạc Mộng Khê. Khi Thanh Hoàng còn chưa hoàn hồn, lại tiếp tục nói với giọng điệu kiến định: “Nếu như phụ hoàng nhất định phải tứ hôn, thì chọn Lạc Mộng Khê, nhi thần không muốn ai khác ngoài nàng!”

Thanh Hoàng suy tư một lát, đáy mắt trong suốt hiện lên một tia ý cười đùa giỡn: “Tại sao?” Thanh Hoàng cho rằng Nam Cung Quyết sẽ hơi chống đối lại, không nghĩ rằng nó sẽ đáp ứng nhanh như vậy.

Nơi này là hoàng cung Thanh Tiêu, từng ngóc nghách, mọi nhất cử nhất động của mỗi người đều trốn không thoát con mắt của hắn. Khi sáng, Thanh Hoàng mặc dù cách đại sảnh, nhưng mọi việc phát sinh trong đại sảnh hắn đều biết rất rõ ràng. Chuyện của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đương nhiên hắn cũng nghe nói, chỉ có điều vẫn bán tín bán nghi.

Tóm lại, chuyện Nam Cung Quyết không gần nữ sắc hắn cũng không chỉ một lần tận mắt nhìn thấy, đột nhiên hiện giờ lại nghe nói nó đã có thể gần nữ sắc, Thanh Hoàng dĩ nhiên sẽ nghi ngờ. Nhưng sự việc là do chính miệng Nam Cung Quyết nói ra, cho nên, Thanh Hoàng không thể không tin: Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê.

Thanh Hoàng đã gặp qua bao nhiêu hạng người nên đối với Hạ Hầu Yên Nhiên mà nói, hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy bản tính thật sự, Hạ Hầu Yên Nhiên là đang tính kế. Huống chi, ngay lúc đó Thanh Hoàng cũng rất muốn biết, Nam Cung Quyết có phải thật sự có thể gần nữ sắc hay không.

“Khi nữ tử khác tới gần nhi thần, nhi thần sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng khi Lạc Mộng Khê đến gần, nhi thần lại cảm thấy rung động. Cho đến bây giờ, nữ tử duy nhất mà nhi thần có thể đến gần chỉ có Lạc Mộng Khê!”

Nam Cung Quyết giọng nói bình tĩnh: “Phụ hoàng tứ hôn, đơn giản là muốn để cho nhi thần thay mặt nối dõi tông đường, nếu phụ hoàng ban tặng người mà nhi thần không muốn tới gần, thậm chí là vô cùng chán ghét, tứ hôn của phụ hoàng chẳng khác nào là không ban thưởng!”

“Dung mạo của Lạc Mộng Khê xấu như quỷ, con cũng muốn lấy?” Vẻ trêu đùa trong đáy mắt Thanh Hoàng càng đậm.

“Phụ hoàng, thích một người là không cần lý do, không liên quan đến dung mạo!” Nam Cung Quyết giọng điệu ngưng trọng, nghiêm túc.

Thanh Hoàng chăm chú nhìn Nam Cung Quyết một lát, đã thấy hiện ra trong mắt là chân thành, không có chút hư tình giả ý nào. Hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, đáy mắt trong suốt hiện lên một tia chua sót: “Quyết nhi, con và Phong nhi hoàn toàn không giống nhau, nếu như nó có một nửa giác ngộ của con, cũng không đến nổi rơi vào tình huống lúc sáng!”

Đây là sự khác nhau giữa người với người, trí tuệ của một người quyết định hành vi của người đó. Lòng dạ Phong nhi hẹp hòi, không hề nhìn sắc mặt người khác, nó sẽ không làm nên việc lớn.

Lại nói đến Quyết nhi, ở Thiếu Lâm tự tu dưỡng năm năm, cả người chín chắn, thận trọng, thấu hiểu lòng người, xứng đáng là vua của một nước…

“Quyết nhi, con đã thích Lạc Mộng Khê, vậy trẫm sẽ tứ hôn cho con!” Nói xong, Thanh Hoàng nhìn ra cửa: “Người đâu, truyền thánh chỉ!”

Con hiện tại chỉ có thể gần Lạc Mộng Khê, trẫm sẽ ban nàng cho con, chờ nàng giúp con trở lại bình thường, có thể thân cận với nữ tử khác, trẫm sẽ nạp sườn phi cho con. Hậu duệ của Thanh Tiêu hoàng thất, đương nhiên càng nhiều càng tốt…

Sáng sớm ngày thứ hai, Lạc Mộng Khê còn đang trong giấc mộng, đã bị Băng Lam gọi dậy đến đại sảnh tiếp chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Đại tiểu thư của Lạc phủ Lạc Mộng Khê, thiện lương nhân ý, ôn nhu nhàn thục, giỏi giang hơn người…Là khuôn mẫu mà chúng nữ tử phải học tập, đặc biệt ban thưởng cho Lạc vương Nam Cung Quyết làm chính phi, trong vòng ba ngày lập tức thành hôn, khâm thử, tạ ơn!”

“Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người đang quỳ gối từ trên đất đứng lên. Đáy mắt của đại phu nhân, tam phu nhân, Lạc Tử Hàm đều thoáng hiện lệ quang, muốn đem nàng băm thay vạn đoạn: Không ngờ Nam Cung Quyết lại muốn lập kẻ xấu nhan này làm Vương phi, đáng ghét, thật là đáng ghét…

Mà Lạc Mộng Khê vẫn còn đang khiếp sợ chưa có định thần lại: Việc này là như thế nào đây? Ban ta cho Nam Cung Quyết làm Vương phi, ta không có nghe nhầm chứ…

“Chúc mừng Thừa tường! Chúc mừng Thừa tướng!” Thái giám tuyên chỉ giao thánh chỉ cho Lạc thừa tướng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

“Công công vất vả rồi!” Lạc thừa tướng bộ dạng lễ độ, vẻ mặt mang theo khó xử: “Nhưng mà, thời gian ba ngày quá nhanh, bổn tướng không kịp chuẩn bị đồ cưới cho Mộng Khê…”

“Chuyện này có đáng gì!” Vị thái giám kia không cho là đúng: “Hoàng Thượng sớm đã chuẩn bị chu đáo cho Thừa tướng, người đâu, mang lễ vật Hoàng Thượng ban cho Lạc đại tiểu thư lên đây!”

Vị thái giám kia vừa dứt lời, hơn mười thị vệ mang mấy rương lớn đi vào, đặt rương lớn trên đất, mở từng cái từng cái ra xem, chế phẩm quý báu lóe sáng, trân châu, bảo thạch đầy ắp, ngọc như ý, cây san hô, các thứ vật phẩm chân quý, cái gì cũng có…

“Vâng…” Lạc thừa tướng cảm tạ cho có lệ, đáy mắt hiện lên một tia ý cười khổ tâm:

Việc Lạc thừa tướng muốn làm vô cùng phức tạp, ngay từ đầu, hắn đã chọn kim chủ là Nam Cung Quyết, lần đó mời Nam Cung Quyết đến Lạc phủ, chính là muốn thử thăm dò hắn.

Nhưng kết quả là: Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, không thích tài bảo, cho nên, Lạc thừa tướng không biết lấy gì đút lót để Nam Cung Quyết làm việc cho hắn, bất đắc dĩ, hắn đành phải tìm kim chủ khác…

Không nghĩ tới, kim chủ tìm được rồi, người nọ cũng đáp ứng làm việc, nhưng Nam Cung Quyết lại dùng thánh chỉ đoạt Lạc Mộng Khê mà vị kim chủ kia muốn: Việc này làm sao mới tốt đây…

“Thánh chỉ đã truyền xong, chúng ta xin cáo lui, Lạc thừa tướng, ba ngày sau, ngài chính là quốc trượng, sau này xin Thừa tướng chiếu cố nhiều hơn…”

Hai chữ quốc trượng truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đi nhanh đến trước mặt Lạc thừa tướng, đưa tay đoạt lấy thánh chỉ trong tay hắn, mở ra xem…

“Mộng Khê, con tại sao lại không có quy củ như vậy!” Sắc mặt Lạc thừa tướng hơi trầm xuống, không hờn giận.

“Không sao, không sao!” Vị thái giám kia không để tâm chút nào: “Đại tiểu thư sợ là biết được mình sắp trở thành Lạc vương phi, trong lòng cao hứng, nhưng lại sợ mình nghe nhầm, cho nên cần phải xác định lại một chút. Thành chỉ này người có thể từ từ nhin…”

Nhìn chữ viết trên thánh chỉ, với những gì vị thái giám kia đọc không sai một chữ, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực: Nam Cung Quyết đáng chết, muốn ta làm lá chắn của ngươi mãi sao…

“Lạc thừa tướng, bổn hoàng tử chịu phó thác của Nam Cung Quyết, tiến đến Lạc phủ, thay hắn mời Lạc đại tiểu thư…” Tiếng nói vang dội của Bắc Đường Diệp truyền từ ngoài cửa vào, đáy mắt Lạc Mộng Khê phát lạnh, chỉ nghe “Xoạt!” một tiếng vang lên, thánh chỉ trong tay bị nàng đóng lại, bóng dáng yểu điệu của nàng trong nháy mắt đã xuất hiện ở đại sảnh…

“Mộng Khê, con đi đâu?” Tiếng hỏi thân thiết của Lạc thừa tướng truyền đến từ phía sau, Lạc Mộng Khê không thèm để ý, bước nhanh về phía trước.

Lạc thừa tướng bất đắc dĩ thở dài thật mạnh: “Lôi Viễn, Lôi Thanh nhanh đi bảo vệ đại tiểu thư!”

“Lạc Mộng Khê, sính lễ vừa mới đưa tới, ngươi không xem xét một chút, vội vội vàng vàng đi đâu?” Thấy sắc mặt Lạc Mộng Khê âm trầm, bước nhanh đi tới hướng hắn. Bắc Đường Diệp nhịn không được tiến lên hỏi.

Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc Bắc Đường Diệp một cái, không nói gì, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang, lập tức lướt qua Bắc Đường Diệp đi về phía trước.

“Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê…” Bắc Đường Diệp giao sính lễ một cách qua loa, bước nhanh đuổi theo Lạc Mộng Khê, nếu như Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện gì, Nam Cung Quyết sẽ không tha cho hắn…

“Lạc Mộng Khê…Ngươi rốt cục muốn đi đâu hả?” Bắc Đường Diệp theo sát phía sau Lạc Mộng Khê, không ngừng hỏi nàng chuyện này, Lạc Mộng Khê bị hắn làm phiền thực sự không có biện pháp: “Đi Lạc vương phủ, tìm Nam Cung Quyết.”

Thành chỉ ban xuống, nếu Lạc Mộng Khê cự hôn, chính là khi quân phạm thượng, không chỉ mình nàng, mà tòan bộ mọi người trong Lạc phủ đều sẽ gặp nạn, Lạc Mộng Khê là người thông minh, việc ngu xuẩn này đương nhiên nàng sẽ không làm.

Nam Cung Phong đã thân bại danh liệt, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Thanh Tiêu quốc, chỉ có hoàng tử Nam Cung Quyết là có khả năng đăng cơ làm đế, coi như là tứ hôn, trước khi Thanh Hoàng tứ hôn cũng phải có sự đồng ý của hắn, cho nên, tứ hôn này khẳng định là do một tay Nam Cung Quyết bày ra…

Lạc Mộng Khê biết Nam Cung Quyết làm như vậy là có lý do, cho nên, nàng mới cầm thánh chỉ đi tìm Nam Cung Quyết hỏi cho rõ ràng.

“Ngươi tìm Nam Cung Quyết là vì chuyện tứ hôn!” Đáy mắt Bắc Đường Diệp hiện tia ý cười trêu tức: “Ngươi thích Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết cũng thích ngươi, các ngươi thành hôn, lý ra nên cao hứng mới phải, tại sao lại tức giận như vậy?”

Lạc Mộng Khê rất nhanh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Bắc Đường Diệp đang đuổi theo phía sau nàng, đáy mắt âm trầm: “Bắc Đường Diệp, ai nói với ngươi là ta thích Nam Cung Quyết?”

“Không ai nói cho bổn hoàng tử, là bổn hoàng tử đoán!” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê đang nhìn hắn khiến hắn lạnh cả người, theo bản năng nắm chặt quần áo trên người: “Cái đó…Hôm qua ngươi không phải đã tặng khăn lụa cho Nam Cung Quyết sao, trên khăn lụa có thêu thơ tình…”

Thì ra tai họa là từ khăn lụa kia mà ra! Lạc Mộng Khê vừa tức lại vừa không biết làm sao: “Ta đưa khăn lụa cho hắn để hắn…” Lau vết máu.

Nói được một nửa Lạc Mộng Khê đột nhiên ý thức được, loại chuyện này càng ít người biết thì càng tốt: “Tóm lại, ta tặng khăn lụa không phải vì ta thích hắn, chỉ là muốn giúp hắn chiếu cố…”

Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người, bước nhanh đi về phía trước: Nam Cung Quyết sẽ không bởi vậy mà hiểu lầm ta, mới để Thanh Hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, vậy cũng quá không hợp lý đi.

Một cái khăn lụa, một bài thơ tình, chung thân đại sự của Lạc Mộng Khê ta cứ như vậy được quyết định trong mơ hồ, trên đời này, còn có người nào xúi quẫy hơn ta sao…

“Lạc Mộng Khê…Lạc Mộng Khê…” Phía sau truyền đến tiếng gọi lo lắng của Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê làm lơ, tốc độ đi so với khi nãy còn nhanh hơn…

Không lâu sau, Lạc vương phủ đã gần trong gang tất, Lạc Mộng Khê cũng không thông báo với thị vệ, thở hổn hển bước nhanh vào bên trong phủ, Bắc Đường Diệp đi theo phía sau nàng trong lòng nghi hoặc: “Nàng không phải là người trong Vương phủ, tại sao hai ngươi các ngươi không ngăn cản nàng?”

“Bẩm thái tử, là Vương gia giao đãi, nói nếu như Lạc đại tiểu thư đến đây, không cần ngăn cản, có thể trực tiếp để nàng đi vào!” Một tên thị vệ cung kính trả lời, Bắc Đường Diệp trong lòng hiểu rõ, đáy mắt càng đậm trêu tức:

Xem ra Nam Cung Quyết đã sớm biết Lạc Mộng Khê sẽ đến, lại có trò hay để xem a, náo nhiệt mà không đi coi so với để ta chết còn khó chịu hơn, đi xem náo nhiệt thôi…

Suy nghĩ như vậy, Băc Đường Diệp nhàn nhã, tự tại chậm rãi bước vào trong phủ: Nói vậy, Nam Cung Quyết kia đã sớm nghĩ cách đối phó, ta không cần vội vàng báo cho hắn, nhưng mà, nhìn hắn làm thế nào để giải thích với Lạc Mộng Khê, thật ra rất cần thiết nha…

Lạc Mộng Khê đang trong cơn giận dữ, một lòng nghĩ đến việc chất vấn Nam Cung Quyết như thế nào, cho nên, khi nàng xông vào Lạc vương phủ, thị vệ không ngăn cản nàng, nàng không nhận thấy được bất thường.

Sau khi đi vào Lạc vương phủ, Lạc Mộng Khê tùy tiện gọi một hạ nhân, hỏi nơi ở của Nam Cung Quyết, liền chạy nhanh về hướng được chỉ. Tên hạ nhân bị hỏi thấy bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê đã rất nhanh rời đi, khó hiểu nói một mình:

“Đây là Vương phi tương lai, khí chất xuất trần thì không sai, nhưng mà, tính cách có chút khác người…”

Lạc Mộng Khê chưa từng qua lại Lạc vương phủ, đối với địa thế này đương nhiên không quen thuộc, khi đến được thư phòng mà tên hạ nhân kia chỉ, đã qua thời gian một chén trà nhỏ.

Trong phòng truyền đến tiếng hít thở nhẹ, đều đều. Lạc Mộng Khê nghe ra là Nam Cung Quyết, liền dùng sức đẩy cửa vào thư phòng.

Ngay tại lúc nàng đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị đi vào, ném thánh chỉ cầm trong tay tới Nam Cung Quyết, hỏi hắn đây là có chuyện gì, thì bên trong gian phòng bay ra một vật không biết là cái gì, lấy xu thế nhanh như chớp, tức tốc phóng tới nàng…

Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, rất nhanh nghiêng người tránh thoát vật thể không rõ kia, đồng thời bàn tay mềm khẽ nhếch, vật thể không rõ kia đã bị nàng kẹp ở trong tay…

Lạc Mộng Khê cầm vật thể không rõ trong tay nâng lên trước mặt, nhất thời, đồng tử hơi co lại, hàn quang trong đáy mắt biến mất vô tung, đáy mắt ngưng trọng. Bởi vì vật thể này không phải cái gì khác, chính là miếng ngọc chế san hô mà Lạc Mộng Khê đưa cho Nam Cung Quyết, vật vừa ra, Lạc Mộng Khê sẽ vì Nam Cung Quyết mà làm một việc, bao gồm giết người phóng hỏa, thiết kế hãm hại……

Thư phòng của Nam Cung Quyết có hai gian phòng, phòng trong, phòng ngoài. Phòng ngoài dùng để chiêu đãi khách nhân, phòng trong gần như đều là sách, ở sát bên bày một giường lớn, đọc sách mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, Nam Cung Quyết đang trên thạp quý phi ở phòng trong để đọc sách, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn, tuấn mỹ không giống người phàm.

Lạc Mộng Khê cầm tín vật chậm rãi đi vào phòng trong, đúng vào lúc này, Bắc Đường Diệp cũng đi tới cửa thư phòng, đáy mắt lóe ý cười trêu tức, đang muốn nhấc chân đi vào, bát thình lình cửa thư phòng “Phanh!” một tiếng, cửa tự động đóng lại, để tuyệt thế ngũ công tử đang anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng chặn ở ngoài cửa!

“Nam Cung Quyết, việc ngươi muốn ta giúp, không phải là gả cho ngươi làm phi chứ?” Lạc Mộng Khê chậm rãi đi tới trước mặt Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe nồng đậm tức giận. Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hơi hơi lóe lóe: “Đương nhiên không phải.”

Phủi sách ném trên thạp quý phi, Nam Cung Quyết đứng dậy đi đến bên bàn: “Việc bổn vương muốn ngươi làm là, vì bổn vương chiếm vị trí Lạc vương phi!”

Lạc Mộng Khê suy tư một lát, mắt lộ ra nghi hoặc: “Chỉ giáo cho?”

Nam Cung Quyết đi tới trước bàn ngồi xuống, bưng một chén trà trà xanh từ khay nhấp một ngụm: “Cúc Hoa yến ngày hôm qua, Nam Cung Phong thân bại danh liệt, đã không có tư cách đăng cơ làm đế, cho nên hoàng đế Thanh Tiêu quốc tiếp theo sẽ là bổn vương.”

“Việc bổn vương không gần nữ sắc mọi người đều biết, phụ hoàng vì để cho bổn vương sớm có thói quen sống của người bình thường, nên chuẩn bị nạp phi cho bổn vương, người được nạp là Tây Lương công chúa Hạ Hầu Yên Nhiên……”

“Ngươi không thích nàng, cho nên lấy ta làm lá chắn.” Lạc Mộng Khê tiếp tục câu nói của Nam Cung Quyết: “Đưa mắt nhìn toàn bộ kinh thành, nữ tử thích ngươi còn nhiều mà, chỉ cần ngươi nói câu, sẽ có vô số nữ tử dung mạo xinh đẹp chen lấn được lao vào vòng tay của ngươi, tại sao ai ngươi cũng không cần, cố tình chọn nữ tử có dung nhan xấu xí là ta?”

Ở Cúc Hoa yến, hắn hại nàng trở thành đối tượng mà chúng nữ tử đố kỵ nhất kinh thành, lại thêm thánh chỉ hôm nay, nàng đã hoàn toàn trở thành đối tượng oán hận của chúng nữ tử.

“Bởi vì ngươi không thích bổn vương, cho nên bổn vương mới có thể chọn ngươi!” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh ngầm mang theo một tia phiền muộn, chẳng qua, tia phiền muộn kia rất nhẹ, Lạc Mộng Khê vẫn chưa nghe ra.

“Chỉ giáo cho?” Chẳng lẽ ta không thích hắn, lòng tự trọng của hắn bị đụng chạm, cho nên phải cột ta bên người hắn, tra tấn ta? Nhưng Nam Cung Quyết trước kia sở tác sở vi, hắn không phải là người nhỏ mọn như vậy chứ.

“Bởi vì…… Bổn vương đã có người trong lòng!” Đáy mắt Nam Cung Quyết lóe tia mất tự nhiên, giọng điệu ngưng trọng: “Nhưng mà, hiện nay nàng không ở kinh thành, cho nên, bổn vương muốn cho ngươi hỗ trợ chiếm vị trí Lạc vương phi, cho đến khi nàng trở về mới thôi.”

Thì ra là thế! Lạc Mộng Khê gật gật đầu nhưng trong lòng lại sinh khó hiểu: “Nếu thật sự là như vậy, Lạc vương gia có thể đem tình hình thực tế nói cho Thanh Hoàng biết, Thanh Hoàng là người hiểu lý lẽ, người hẳn sẽ không ép Lạc vương gia nhất định phải nạp phi……”

Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, giọng điệu mang theo bất đắc dĩ: “Trong lúc phụ hoàng bình định bị trọng thương, thân thể càng ngày càng yếu, chống đỡ không được bao lâu, người muốn lúc còn sống được nhìn thấy tôn tử ra đời, cho nên, lần này bổn vương nhất định phải nạp phi……”

Tại sao việc này lại phiền toái như vậy! Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn tín vật trong tay, ngưng mắt suy tư: Ta rốt cuộc có muốn hỗ trợ hay không. Nếu không giúp, với tín vật này, ta cuối cùng không thể nói mà không giữ lời. Nếu hỗ trợ, phiền toái đến với ta sẽ rất nhiều……

Mà Nam Cung Quyết, ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, ánh mắt mặc dù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lực chú ý của hắn lại vẫn như cũ dừng lại ở trên người Lạc Mộng Khê, trong lòng lo lắng không yên: Nàng sẽ đáp ứng hỗ trợ sao……

Trong lúc nhất thời, thư phòng đặc biệt yên tĩnh, tiếng chim hót trên đại thụ cách xa cửa sổ hơn mười thước đều nghe rất rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, một chén trà nhỏ, một nén nhang, hoặc là lâu hơn nữa, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia kiên định, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Nam Cung Quyết: “Ta có thể giúp ngươi chiếm vị trí Lạc vương phi, chỉ có điều, mọi việc luôn luôn có kỳ hạn, ngươi muốn cho ta giả làm Lạc vương phi trong bao lâu?”

Nam Cung Quyết hít một hơi thật dài, đồng thời trong lòng dâng lên một trận chua sót: “Nửa năm, nửa năm sau ngươi có thể rời đi!” Thời gian của ra, cũng chỉ còn lại nửa năm!

“Được, Nam Cung Quyết, chúng ta sẽ lấy thời gian nửa năm, nửa năm sau, ngươi và ta sẽ không còn quan hệ!” Lạc Mộng Khê giọng điệu khẳng định: “Nhưng mà, ta còn có điều kiện.”

“Điều kiện gì, nói đi?” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy.

“Trong khoảng thời gian ta làm Lạc vương phi, ngươi không thể thú nữ tử khác vào phủ, nếu ngươi muốn cùng các nàng…… Thì bên ngoài, đừng mang các nàng vào trong phủ!”

Tuy nói hiện tại Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, nhưng rất khó nói hắn một ngày nào đó không đột nhiên thông suốt, giống như đồn đãi suốt đêm sủng hạnh hơn mười Yên Hoa nữ tử như vậy. Lạc Mộng Khê cùng hắn chính là vợ chồng trên danh nghĩa, sẽ không quan tâm tới việc hắn sủng hạnh bao nhiêu nữ tử, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nếu hắn mang theo nữ tử khác đến trước mặt nàng.

Không biết là có phải Lạc Mộng Khê nhìn nhầm hai không, khi nàng nói ra những lời này, khóe miệng Nam Cung Quyết hơi hơi run một chút, sau đó gật gật đầu: “Bổn vương đáp ứng ngươi!”

“Thời gian không còn sớm, ta hồi phủ trước, ngươi đọc sách tiếp đi, đừng quên điều kiện của ta!” Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người đi ra bên ngoài:

Sau khi xuyên qua dị thế, cuộc sống của ta chưa từng bình yên, Tướng phủ cũng tốt, Lạc vương phủ cũng được, chỉ là đổi cái chỗ nghỉ ngơi mà thôi, không có gì đáng ngại. Huống chi, Nữ nhân trong Tướng phủ này người thì như sói người giống như hổ, rất lợi hại. Lạc vương phủ này ngược lại không có nữ nhân nguy hiểm như thế, so sánh với nhau, Lạc vương phủ hẳn là an toàn hơn một chút so với Tướng phủ……

“Ha ha ha!” Sau khi bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy nữa, Bắc Đường Diệp không chút khách khí lớn tiếng cười to ở ngoài cửa sổ: “Lạc Mộng Khê, bổn hoàng tử thật sự là bội phục nàng, thế mà lại hướng ngươi đề ra điều kiện này, càng buồn cười là, ngươi lại còn đáp ứng nữa……”

“Bắc Đường Diệp, ngươi không phải không có việc gì làm chứ?” Giọng của Nam Cung Quyết lạnh như băng, ngữ khi mang theo không hờn giận.

Từng cơn, từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng thon dài Bắc Đường Diệp đã vào thư phòng, tay ôm bụng cười: “Nam Cung Quyết, ngươi thật sự lợi hại, chỉ nói hai ba câu như vậy, đã đem cơn tức giận tận trời muốn đến tìm ngươi tính sổ của Lạc Mộng Khê lừa cho nén xuống.”

Nói xong, Bắc Đường Diệp khe khẽ thở dài: “Nam Cung Quyết, ngươi vì Lạc Mộng Khê thật đúng là dụng tâm lương khổ, ngươi ở Thiếu Lâm tự năm năm, bổn hoàng tử cũng ở, ngươi suốt ngày không gần nữ sắc, căn bản không có khả năng có người trong lòng.”

“Nam Cung Quyết ngươi làm việc, cho tới bây giờ cũng không để ý cái nhìn của người khác. Nếu ngươi không muốn thú Hạ Hầu Yên Nhiên, ai cũng không ép được ngươi, cho nên, ngươi thú Lạc Mộng Khê, cũng không phải vì cự tuyệt Hạ Hầu Yên Nhiên, mà là vì bảo hộ Lạc Mộng Khê.”

Nam Cung Quyết sắc mặt bình tĩnh, khẽ nâng chén trà: “Bắc Đường Diệp, ngươi đừng nói nhảm nữa.”

“Ta nói đều là sự thật!” Bắc Đường Diệp gấp giọng phản bác:

“Cúc Hoa yến lần này, nàng đã đắc tội với Nam Cung Phong, quốc sư, ở Tướng phủ lại có kình địch là đại phu nhân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lạc Mộng Khê chỉ là một nữ tử, chỉ có một mình, năng lực lại có hạn, căn bản không có khả năng đồng thời ứng phó với nhiều người như vậy, hơi vô ý, nàng sẽ mất mạng.”

“Ngươi thú nàng làm phi, là muốn lấy thế lực Lạc vương phủ của mình để bảo hộ nàng!” Nói tới đây, Bắc Đường Diệp tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, do dự một lát, chậm chạp mở miệng: “Nam Cung Quyết, thời gian của ngươi đã không còn nhiều, ngươi bảo hộ nàng không được bao lâu nữa ……”

Nam Cung Quyết buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ khếch lên một tia ý cười chua sót: Lời Bắc Đường Diệp nói sao hắn lại không biết, chính là, lúc này Lạc Mộng Khê gặp nguy hiểm tứ phía, nếu hắn không giúp nàng, chỉ sợ nàng ngay cả nửa năm cũng sống không quá……

Chuyện tương lai, chúng ta không thể biết trước được, tương lai rồi nói sau, bây giờ là quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng của Lạc Mộng Khê, chỉ cần còn sống, sẽ có hy vọng……

Lạc Mộng Khê được ban thưởng cho Nam Cung Quyết làm phi, ba ngày sau sẽ thành hôn. Tuy rằng các chủ nhân ở Tướng phủ đều là mặt co mày cáu, có suy nghĩ trong lòng, nhưng bọn hạ nhân ở Tướng phủ lại rất vui sướng, bận rộn chết đi được.

Bóng đêm dần dần buông xuống, Tướng phủ ban ngày còn náo nhiệt, bây giờ đã rơi vào giấc ngủ say. Toàn bộ Tướng phủ im ắng, đột nhiên, một đạo bóng dáng màu đen không biết xuất hiện từ đâu đứng trên nóc nhà của Tướng phủ, đôi mắt lóe hàn quang cảnh giác đánh giá mọi nơi.

Xác nhận trong vòng trăm mét không có một bóng người, Hắc y nhân không hề trì hoãn, vận khinh công rất nhanh bay về một hướng……

Trong thư phòng của Cảnh vương phủ đèn vẫn còn sáng, Nam Cung Phong ngồi ở trước bàn, ánh mắt âm trầm, suy nghĩ về biện pháp đối phó với Lạc Mộng Khê.

Cúc Hoa yến hôm qua, Lạc Mộng Khê đã hại hắn thân bại danh liệt. Lạc Tử Hàm lại ở trước mặt mọi người cho hắn bị cắm sừng [ khụ khụ, ra vẻ hắn và Lạc Tử Hàm còn chưa có thành thân!] Hạ Hầu Yên Nhiên lại quá mức tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại, lại ném hoa Cầu hắn đưa sang một bên……

Nghĩ đến khi Lạc Mộng Khê chỉ trích hắn vong ân phụ nghĩa cùng với Hạ Hầu Yên Nhiên băng lãnh, tuyệt tình, khinh thường và chán ghét ném hoa Cầu của hắn xuống. Bàn tay to của Nam Cung Phong đột nhiên nắm chặt, đáy mắt thoáng hiện hàn quang: Nữ tử trên đời, không có ai tốt……

“Không biết Cảnh vương gia đêm hôm khuya khoắt gọi bổn tọa đến đấy là có chuyện gì?” Cùng với câu hỏi nghi hoặc, bóng dáng cao lớn của Phùng Thiên Cương xuất hiện ở giữa thư phòng.

Nam Cung Phong vội vàng đứng dậy đi hướng Phùng Thiên Cương: “Quốc sư, người cũng biết chuyện Lạc Mộng Khê tứ hôn cho Nam Cung Quyết?”

Phùng Thiên Cương mỉm cười: “Toàn bộ chuyện này đã truyền khắp kinh thành, bổn tọa sao lại không biết.”

“Quốc sư, bổn vương nhớ rõ người trước kia đã từng nói qua, Lạc Mộng Khê vẫn chưa lột xác, năng lực phi phàm, có thể hiệp trợ bổn vương đăng cơ làm đế, hay là Nam Cung Quyết cũng biết nàng có loại năng lực này, cho nên mới thú nàng làm phi.”

Nếu không, nữ tử có dung nhan xấu xí như vậy, ai dám thú. Nếu đổi lại là bổn vương, cũng sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà thú nàng làm phi, cùng lắm sau khi hoàn thành mọi việc thì đem nàng một cước đá văng đi là xong……

“Nếu Lạc Mộng Khê thật sự gả cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết chẳng phải là như hổ mọc thêm cánh, chúng ta đối phó với hắn, sẽ càng khó hơn!” Sắc mặt Nam Cung Phong hơi trầm xuống, giọng điệu ngưng trọng.

Phùng Thiên Cương khẽ cười, chậm rãi đi hướng cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời đêm đầy sao, tràn đầy tự tin: “Cảnh vương gia xin yên tâm, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không thể đến với nhau!”

Mộng Hồi Lan Nhược – Câu chuyện về Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến.

Thiên hi niên kết thiên niên duyến,

bách niên thân bạn bách niên miên.

Thiên sanh tài tử giai nhân phối,

chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.

Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên

thốn thốn thanh ti sầu hoa niên

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ

chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.

Và đây là bản dịch:

Ngàn năm phúc phận kết duyên nghìn năm

Trăm năm bầu bạn trăm năm chăn gối

Trời sinh tài tử giai nhân tác hợp

Chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên

Mười dặm Bình Hồ sương trắng trời

Ngắn ngắn tóc xanh sầu bao năm

Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ

Chỉ nguyện uyên ương không làm tiên.

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio