“Thật sao?” thủ hạ của Nam Cung Quyết đã lục tung toàn bộ kinh thành lên rồi, nhưng không tìm được bóng dáng của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương. Lạc Mộng Khê lại còn nói nàng biết tung tích của hai người bọn chúng, cho nên, Nam Cung Quyết có chút không tin. Chẳng qua, năng lực của Lạc Mộng Khê, chính hắn cũng tận mắt nhìn thấy. Lúc này đây, đối với câu trả lời của Lạc Mộng Khê, hắn vẫn hết sức chờ mong: “Hai người bọn chúng hiện tại trốn ở đâu?”
“Phủ — thừa – tướng.” Lạc Mộng Khê từng chữ một nói ra đáp án của mình. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên tia ngưng trọng.
Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: “Người của bổn Vương đã ngầm điều tra phủ Thừa tướng, nhưng không phát hiện ra cái gì không ổn. Tướng phủ cũng không có bí đạo, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương không có khả năng từ bí đạo thoát đi để tránh thị vệ điều tra ngầm, chờ gió lặng rồi quay về……”
“Đây là chính là chỗ cao minh của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười trào phúng: “Nói chính xác một chút, thì hai người bọn chúng không phải ‘trốn’ trong phủ Thừa tướng, mà là quang minh chính đại ‘ở’ phủ Thừa tướng……”
Nam Cung Quyết đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt thâm thúy lóe lên tia sáng lạnh như băng và sắc bén: “Ý của ngươi là nói……”
“Không sai, đúng như ngươi nghĩ.” Nam Cung Quyết quả thực thông minh, nói một chút đã hiểu.
“Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong thật sự rất thông minh, không nghĩ bọn chúng lại nghĩ tới cánh trốn này.” Nam Cung Quyết giọng điệu hơi trầm xuống: “Nếu bổn Vương đoán không sai, cách trốn của bọn chúng, lấy cảm hứng từ chiến trường……”
“Cho dù bọn chúng có lấy cảm hứng từ chiến trường, chúng ta phải cẩn thận suy nghĩ, làm sao trong thời gian ngắn nhất, bắt được Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương”
Lạc Mộng Khê híp mắt lạnh lại: “Bọn chúng bị thương đã qua hơn mười ngày. Nam Cung Phong bị thương nặng, có thể chưa bình phục, chẳng qua, thương thế của Phùng Thiên Cương không nặng, chỉ sợ đã sớm hồi phục”
“Lần này hai người chúng ta làm bọn chúng bị thương nặng, chúng nhất định là ghi hận trong lòng. Nếu đợi đến lúc thương thế của bọn chúng hoàn toàn bình phục, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trả thù chúng ta. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (đánh nhau trực tiếp thì còn dễ mà tránh, nhưng mà còn để bị đánh lén thì rất khó phòng bị), loại tiểu nhân hèn hạ như Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, sở trường của bọn chúng, chính là đâm sau lưng người khác……”
“Mộng Khê, Tại sao ngươi biết Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương trốn ở Tướng phủ?” Nam Cung Quyết nghi hoặc:
Nếu mọi chuyện đúng như bọn họ nghĩ, Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong có thể dùng cách này để lẫn trốn trong nhà của bất kỳ quan viên nào. hoặc, Cảnh vương phủ hay quốc sư phủ cũng có khả năng, vì sao Lạc Mộng Khê lại một mực khẳng định hai người kia ở phủ Thừa tướng chứ?
Lạc Mộng Khê cười kỳ lạ, khe khẽ thở dài: “Chuyện này, nói đến rất dài.” Tiếp lời, Lạc Mộng Khê đem những gì nàng quan sát được ở Cúc Hoa yến, cùng với suy đoán của nàng, và đoạn đối thoại với Bắc Đường Diệp lúc nãy, từng việc từng việc nói cho Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết nghe xong, khẽ gật đầu, đáy mắt càng ngưng càng sâu: “Thì ra là thế.”
“Nam Cung Quyết, chúng ta nên dùng cách gì để bắt Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đây?” Lạc Mộng Khê hỏi ý kiến Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết nhếch môi cười: “Hai người bọn chúng ở phủ Thừa tướng, nếu chúng ta muốn cùng bọn chúng chính diện giao phong, nhất định phải đến thăm phủ Thừa tướng một chuyến”
“Nhưng nếu chúng ta đến phủ Thừa tướng, Lạc Thừa tướng nhất định sẽ mượn cơ hội này nhờ ngươi hỗ trợ hắn làm việc gì đó.” Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ Mộng Khê không muốn biết, rốt cuộc Lạc Thừa tướng gian xảo, thông minh có chuyện khó khăn gì sao? Đến nổi khiến hắn không thể không tìm người hỗ trợ khắp nơi, thậm chí còn vì chuyện đó, không tiếc lấy nữ nhi thân sinh của mình để trao đổi.”
Đối với chuyện này, nói không tò mò, là không có khả năng, nhất là Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là nhân vật lợi hại như vậy, đối với việc này, so với người khác còn quan tâm hơn nhiều.
Lạc Mộng Khê gả cho Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần tự nhiên sẽ không giúp Lạc Thừa tướng làm việc kia. Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không muốn gặp mặt hắn, lại đối với chuyện của hắn hờ hững, như vậy, Lạc Thừa tướng tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt, rơi vào đường cùng.
Nếu Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vào lúc này, ném cho Lạc Thừa tướng cành ô liu (có ý định hợp tác), nhất định có thể cùng hắn cẩn thận bàn điều kiện: Lạc Thừa tướng làm người khéo đưa đẩy, nếu hắn có thể đồng ý điều kiện, có lẽ sau này khi làm một việc gì đó, có làm nhiều công ít.
“Nói vậy, ngươi không sợ Lạc Thừa tướng quá tham vọng sao.” Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo trêu tức.
“Việc này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, huống chi, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này đến Tướng phủ điều tra chuyện của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương ” Ngữ khí của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống.
“Vậy khi nào chúng ta đến Tướng phủ?” Nếu đã quyết định phải giải quyết, vậy chuyện này đương nhiên sẽ trở thành việc ưu tiên hàng đầu.
“Chọn ngày tốt không bằng đột ngột, liền hôm nay đi.” Nói xong, Nam Cung Quyết nhẹ ngàng nắm chặt tay nhỏ của Lạc Mộng Khê, kéo nàng bước nhanh ra ngoài: Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đã mất tích nhiều ngày, nếu đã muốn biết nơi hai bọn chúng lẩn trốn, đương nhiên phải sớm tìm ra bọn chúng.
“Đối với bệnh tình của ngươi, Lâm cô nương nói như thế nào?” Khi Lạc Mộng Khê đoán được Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương ở Tướng phủ, liền trở về thư phòng tìm Nam Cung Quyết.
Nhưng nơi này sớm đã không còn một bóng người, xem ra, sau khi Lâm Huyền Sương chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết xong, hai người đều tự mình rời đi. Lạc Mộng Khê biết bệnh của Nam Cung Quyết rất nghiêm trọng, không có khả năng nhanh như vậy liền chẩn đoán xong bệnh, nhưng nơi này quả thật không có một ai, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc:
Lâm Huyền Sương nhanh như vậy đã chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết xong, là vì y thuật của Lâm Huyền Sương cao siêu nên chẩn bệnh rất nhanh. Hay là bệnh tình của Nam Cung Quyết không nặng, nên chỉ cần chẩn đoán đơn giản là được. Hoặc có thể là, do bệnh tình của Nam Cung Quyết đã không còn thuốc chữa, cho nên Lâm Huyền Sương không muốn tốn nhiều thời gian trên người hắn……
Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi hơi lóe lóe: “Nàng ấy nói bệnh tình của bổn vương tạm thời đã ổn định, không có gì trở ngại.”
Trong đầu Nam Cung Quyết hiện lên lời Cốc chủ Dược Vương cốc từng nói với hắn: “Nếu ngươi bắt đầu ho ra máu, Hoa Đào lao đã đến giai đoạn cuối cùng, từ đó về sau, ngươi sẽ không ngừng ho ra máu, vô phương cứu chữa.”
Thời gian của bổn Vương chỉ còn không đến nửa năm, cho dù y thuật của Lâm Huyền Sương có cao tới đâu, cũng không cách nào chữa hết bệnh cho bổn Vương. Một khi đã như vậy, vì sao Lâm Cốc chủ còn phái Lâm Huyền Sương đến Lạc vương phủ……
Lạc Mộng Khê hiểu, gật gật đầu: Không có việc gì thì tốt rồi, bệnh của Nam Cung Quyết một tháng sẽ phát tác một lần, chỉ mong Lâm Huyền Sương có thể ở lại đến tháng sau rồi đi. Đợi đến khi Nam Cung Quyết phát bệnh, nàng ấy cũng có thể giúp giảm bệnh một chút……
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vừa mới đi tới cửa, trước mặt liền đụng phải Lâm Huyền Sương từ ngoài cửa lớn đi vào: “Lạc vương gia và Vương phi muốn ra ngoài sao?”
Giọng nói lạnh như băng không có chút độ ấm, chính là băng mĩ nhân điển hình.
“Đúng vậy” Nam Cung Quyết đi cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Huyền Sương, kéo Lạc Mộng Khê lướt qua Lâm Huyền Sương
“Mong Lạc Vương gia nhớ kỹ, không thể tùy tiện động thủ với người khác, càng không thể vận chân khí.” Lương y như từ mẫu, tuy rằng Lâm Huyền Sương chán ghét Nam Cung Quyết, nhưng cũng nên nhắc nhở người bệnh. Nàng vẫn phải nhắc nhở một chút vậy.
“Bổn vương biết.” Giọng nói của Nam Cung Quyết cũng lạnh như băng làm cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp. Khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng đỡ Lạc Mộng Khê lên xe ngựa, rất nhanh chạy tới phủ Thừa tướng.
“Nam Cung Quyết, chúng ta lấy lý do gì tới Tướng phủ?” Nam Cung Quyết thật đúng là quá mạnh mẽ, nói gió liền mưa,Lạc Mộng Khê còn chưa nghĩ ra lý do gì, Nam Cung Quyết đã kéo nàng vào phủ Thừa tướng.
Nam Cung Quyết ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng cong lên, ý cười như có như không: “Việc này, bổn Vương sớm đã an bài tốt mọi chuyện, Mộng Khê không cần quan tâm, đến Tướng phủ, có thể yên lặng quan sát thay đổi”
Đối với việc Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đột nhiên đến thăm hỏi, Lạc Thừa tướng có chút giật mình, nhưng dù sao hắn cũng là lão hồ ly, vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt.
Nhiệt tình mời Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vào phòng khách, sau khi chào hỏi được vài câu, Lạc Thừa tướng nói bóng nói gió để thăm dò ý đồ đến đây của hai người: “Lạc Vương gia bề bộn chính sự, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Tướng phủ?”
Nam Cung Quyết cười nhạt, buông chén trà trong tay xuống. Động tác tao nhã mê người: “Hôm nay bổn vương đến bái kiến nhạc phụ đại nhân, là có chuyện muốn nhờ vả.”
Đáy mắt Lạc Hoài Văn chợt lóe tia nghi hoặc rồi biến mất, làm cho người khác không kịp thấy rõ: “Không biết chuyện gì có thể làm Lạc vương gia thúc thủ vô sách?” (không còn cách nên đành bó tay).
“Hôm qua bổn Vương vô ý đánh mất một vật trân quý, may mắn được thị vệ nhặt được, đưa tới Lạc vương phủ. Nhưng mà vật đó vốn có một đôi, tên thị vệ kia lại chỉ đưa tới một cái. Xem ra, đôi vật phẩm này không rơi cùng một chỗ.”
“Tên thị vệ kia đem vật này tới, liền rời đi. Sau khi hỏi qua nhiều nơi mới biết được là thị vệ của Tướng phủ. Lần này bổn Vương đến đây, chính là muốn gặp tên thị vệ kia, ngoài gặp mặt cảm tạ hắn ra, còn muốn hỏi hắn, nhặt được vật này ở đâu. Nói không chừng, nửa còn lại của vật này cũng rơi gần đó……”
Trên mặt Lạc Thừa tướng đầy ý cười, đã hiểu, gật gật đầu: “Thì ra là thế, việc này dễ thôi. Lôi Đình, lệnh cho toàn bộ thị vệ trong Tướng phủ tập trung trong viện, Lạc vương gia có việc muốn hỏi.”
Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, không chút để ý nhấp nước trà trong miệng: Ở Cúc Hoa yến, Lạc Mộng Khê phát hiện quan hệ giữa Phùng Thiên Cương và đại phu nhân rất không bình thường. Hơn nữa, theo như những lời Bắc Đường Diệp nói ban nãy, nàng liền liên tưởng đến việc Phùng Thiên Cương rất có khả năng sẽ lẫn trốn trong Tướng phủ.
Bởi vì Nam Cung Phong bị thương nặng, nhất định phải có người ở bên chăm sóc. Nếu lẫn trốn trong Cảnh vương phủ hoặc phủ Quốc sư, tâm phúc không tệ, nhưng thị vệ Lạc vương phủ vô cùng lợi hại, khẳng định có thể nhìn ra những tâm phúc đó có vấn đề, sau đó theo dõi bọn chúng sẽ tìm được hai người Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong……
Mà Phùng Thiên Cương hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này, cho nên mới lẫn trốn đến chỗ của đại phu nhân. Không có ai biết quan hệ của đại phu nhân và Phùng Thiên Cương, cho nên, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ đại phu nhân.
Song, Tướng phủ không có bí đạo, hơn nữa thủ hạ của Nam Cung Quyết làm việc lưu loát, rất nhanh, cho dù là có bí đạo. Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương có trốn trong đó, cũng sẽ bị phát hiện nhanh chóng, vì thế, hai người mới giả làm thị vệ, núp trong Tướng phủ.
Đại phu nhân ở Tướng phủ có thế lực riêng của mình, giúp Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong giả dạng thành thị vệ, ở bên cạnh mình để dưỡng thương, mà không bị người khác phát hiện, cũng không phải việc khó.
Chỉ có điều, Nam Cung Quyết nói trăm ngàn chỗ hở khiến tất cả thị vệ Tướng phủ tập trung đến đây. Đại phu nhân khẳng định sẽ nhận thấy có điều không ổn, có thể sau khi Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương nhận được tin tức, sẽ cấp tốc thoát khỏi nơi này. Dù sao, thương thế của hai người bọn chúng chắc đã gần lành hẳn ……
Lạc viên Tướng phủ, một tên thị vệ với khuôn mặt già nua và một tên thị vệ trẻ tuổi khác có vết thương được băng bó: “Thế nào? Thương thế đã khá hơn chút nào chưa?” Đại phu nhân chậm rãi từ ngoài cửa đi vào
“Đã tốt hơn nhiều, đa tạ phu nhân quan tâm.” Nam Cung Phong lễ phép trả lời, nhớ tới Lạc Mộng Khê đã đâm hắn một kiếm, hại hắn thành cái dạng này. Đáy mắt sắc bén của Nam Cung Phong thoáng hiện hàn quang, bàn tay to đột nhiên nắm chặt:
Lạc Mộng Khê, chờ sau khi thương thế của bổn Vương hồi phục, ngày ấy ngươi muốn giết bổn Vương, bổn Vương chắc chắn đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến ngươi muốn sống cũng sống không được, muốn chết cũng chết không xong……
“Phu nhân, phu nhân……” Tiếng kêu sốt ruột của Ngô Phi truyền đến từ ngoài cửa. Đại phu nhân bước nhanh ra ngoài: “Có chuyện gì mà kích động như vậy?”
Quan hệ giữa bà ta và Phùng Thiên Cương, càng ít người biết càng tốt. Ngô Phi chỉ biết nơi này có hai vị khách đặc biệt của đại phu nhân, cũng không biết là Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong.
“Bẩm phu nhân, Lôi Đình vừa tới, lệnh cho tất cả thị vệ của Tướng phủ tập hợp trong viện, nói là Lạc vương gia muốn tìm người.” Đáy mắt lạnh như băng của Ngô Phi lóe tia ngưng trọng: “Phu nhân, Có phải Nam Cung Quyết đến đây vì hai vị khách kia hay không……”
Đáy mắt đại phu nhân chợt lóe: “Ngươi trước tiên lệnh cho những người khác đến tập hợp trong viện, chắc không phải chuyện gì lớn đâu” Câu cuối cùng, đại phu nhân nói với Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đang ở trong phòng.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Ngô Phi lĩnh mệnh rời đi. Đại phu nhân bước nhanh vào trong phòng, đang muốn nói cái gì đó thì Phùng Thiên Cương đã phất phất tay:
“Các ngươi vừa nói gì, bổn tọa đều đã nghe rõ, không ngờ Nam Cung Quyết lại lợi hại như vậy, lại điều tra ra được nơi dưỡng thương của bổn tọa và Cảnh vương gia. Nơi này không thể ở lâu, bổn tọa và Cảnh vương gia phải nhanh chóng rời đi. Phu nhân, ngươi trước tiên đến viện giữ chân Nam Cung Quyết, để chúng ta tranh thủ thời gian.”
Tốc độ của Lôi Đình quả thực rất nhanh, qua thời gian một chén trà nhỏ, tất cả thị vệ đã tập hợp xong.
“Lạc vương gia, tất cả thị vệ đã đến đủ.” Vương gia có thể đến tìm người. Lạc Thừa tướng là một con cáo già đương nhiên biết lý do của Nam Cung Quyết chẳng qua chỉ là cái cớ. Mục đích của hắn không đơn giản như lời hắn nói
“Đa tạ nhạc phụ.” Nam Cung Quyết khách khí nói, rồi kéo Lạc Mộng Khê chậm rãi hướng đi ra ngoài.
“Nam Cung Quyết, Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong rất thông minh, biết ngươi dùng cách này tìm bọn chúng, chỉ sợ đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi, làm sao còn đứng ở đây chờ ngươi tới bắt.” Nam Cung Quyết bảo Lạc Mộng Khê yên lặng xem xét, Lạc Mộng Khê sẽ không nhúng tay vào việc này. Nhưng nàng không nghĩ tới, Nam Cung Quyết dùng chiêu này cũng quá sơ hở rồi……
Nam Cung Quyết mỉm cười, vẻ mặt không biến sắc: “Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong thoát đi đã nằm trong dự tính của bổn Vương. Nếu bọn chúng không trốn đi, làm sao bổn Vương có thể đối phó với bọn chúng……”
Lạc Mộng Khê đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại ngay: “Ý của ngươi là nói……”
“Không sai, đúng như ngươi nghĩ ” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi nhìn đằng trước đi, người kéo dài thời gian của chúng ta đã đến.”
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đại phu nhân xinh đẹp, quý phái mang vẻ mặt tươi cười bước nhanh tới chỗ nàng và Nam Cung Quyết……
Lại nói, sau khi đại phu nhân đến kéo dài thời gian của Nam Cung Quyết. Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương tìm một chỗ không người, nhảy ra khỏi Tướng phủ. Quan sát bốn phía không có bóng người, Phùng Thiên Cương rất nhanh đã đỡ Nam Cung Phong đi về phía trước.
Hiện giờ thương thế của Phùng Thiên Cương đã sớm khỏi hẳn, Nam Cung Phong cũng đã bình phục hơn phân nửa. Nếu bây giờ bọn họ quay về Cảnh Vương phủ hoặc phủ Quốc sư, Nam Cung Quyết cũng sẽ không làm gì được bọn họ.
Đường lớn đã gần trong gang tấc, chỉ cần ra đến đường lớn,có nhiều người, bọn họ sẽ an toàn. Nhưng mà, ngay tại lúc hai người sắp bước ra đường lớn, trong nháy mắt, rất nhiều thị vệ từ trên trời bay xuống, tầng tầng lớp lớp vây quanh hai người.
Ngay khi Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương âm thầm kinh hãi, thì giọng nói trêu tức quen thuộc truyền đến từ đằng sau: “Phùng quốc sư, Cảnh vương gia, các ngươi giả dạng như vậy là muốn đi đâu vậy?”
Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Bắc Đường Diệp khẽ vẫy quạt, ánh mắt trêu tức, vẻ mặt nhàn nhã: “Nam Cung Quyết nói các ngươi sẽ đến đây, để bổn Hoàng tử chờ ở chỗ này. Bổn Hoàng tử còn chưa tin, không nghĩ tới hắn thật sự đoán trúng rồi……”
“Bắc Đường Diệp, ngươi muốn thế nào?” Đáng chết, lại là Nam Cung Quyết. Nam Cung Phong nắm chặt bàn tay, đáy mắt thoáng hiện hàn quang: Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, một ngày nào đó, bổn Vương chắc chắn sẽ đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn……
Nếu thân phận đã bị lộ, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương cũng không tiếp tục ngụy trang nữa. Cởi trang phục thị vệ bên ngoài ra, để lộ cẩm y tượng trưng cho thân phận bên trong.
“Người là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, bổn Hoàng tử là Hoàng tử của Kì Thiên quốc. Hai người chúng ta thật ra không có bất kì mâu thuẫn quyền lợi gì, bổn Hoàng tử sẽ không làm gì người, chẳng qua……” Bắc Đường Diệp cố tình lộ ra vẻ khó xử.
“Chẳng qua cái gì?” Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết gặp nhau ở Thiếu Lâm tự, quen biết đã năm năm. Nam Cung Phong biết tình bằng hữu giữa hai người bọn họ trong thời gian đó, không phải chỉ cần nói hai ba câu liền có thể chia rẽ. Cho nên, hắn vừa nói chuyện với Bắc Đường Diệp, vừa suy nghĩ cách thoát đi.
“Chẳng qua, Nam Cung Quyết nhờ bổn Hoàng tử hỗ trợ bắt ngươi và Phùng quốc sư. Bằng hữu đã nhờ vả, không thể không giúp. Cho nên, Cảnh vương gia, Phùng quốc sư, bổn Hoàng tử chỉ có thể nói: thực xin lỗi.” Nói xong, Bắc Đường Diệp di chuyển, chậm rãi đi về phía trước: “Cho các ngươi thời gian một nén nhang.”
Khi Bắc Đường Diệp vừa dứt lời, đáy mắt bọn thị vệ phát lạnh, trường kiếm cầm trong tay đánh về phía Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong……
Thương thế của Phùng Thiên Cương đã lành, giao đấu với bọn thị vệ thành thạo. Nhưng Nam Cung Phong bị thương nặng chưa khỏi hẳn, khi cùng bọn thị vệ so chiêu, vì sợ làm miệng vết thương đã khép lại rách ra, nên không dám dùng hết toàn lực. Thủ hạ Nam Cung Quyết võ công cao cường, cho nên, Nam Cung Phong phải hết sức gắng gượng để ứng phó.
Vì thế, Phùng Thiên Cương không tránh khỏi việc vừa giao đấu với bọn thị vệ, vừa chiếu cố Nam Cung Phong. Như vậy, hắn hoàn toàn mất ưu thế.
Bọn thị vệ bao vậy Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương ở chính giũa, đánh nhau kịch liệt. Bắc Đường Diệp đứng ở bên ngoài, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn trời, bất mãn ai oán: “Nam Cung Quyết đáng ghét, xem bổn Hoàng tử là cu li. Bổn Hoàng tử phải ở đây giúp ngươi giám sát, còn ngươi thì thoải mái tận hưởng thịt cá……”
Đối với Phùng Thiên Cương mà nói, đại phu nhân thật sự là một tình nhân đa tài, tận tâm. Đứng bên cạnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, không có chuyện cũng có thể nói thành có chuyện. Chuyện tận trời Nam biển Bắc gì nàng cũng đều nói liên tục.
Đừng nói là Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, ngay cả Lạc Thừa tướng cùng bọn thị vệ nghe cũng thấy phiền. Trong lòng thầm buồn bực: Đại phu nhân, từ lúc nào đã trở nên lắm lời như vậy ……
Nam Cung Quyết thủy chung vẫn lễ phép cười, thỉnh thoảng còn đáp trả vài câu. Nhưng Lạc Thừa tướng nghe không nổi nữa: “Phu nhân, Lần này Lạc vương gia đến Tướng phủ, là để tìm người. Hiện giờ tất cả thị vệ trong phủ đều đã tập trung ở đây, không có mấy người đang thủ vệ, không bằng chờ sau khi Lạc Vương gia tìm người xong, ngươi lại nói chuyện với hắn đi.”
Vân Bích Lạc cho tới nay không hề nói chuyện với người ngoài, hơn nữa, bà ấy cũng hiểu phải đúng mực, sẽ không làm ra chuyện gì thất lễ, vì sao hôm nay lại luống cuống như thế……
Nghe vậy, Vân Bích Lạc bỗng nhiên bừng tỉnh: “Là thiếp thân luống cuống, Lạc vương gia đừng để ý.”
“Không có gì, Phu nhân cũng là có ý tốt.” Nam Cung Quyết lễ độ đáp lời, quay đầu nhìn về phía bọn thị vệ, giả bộ tìm kiếm tên thị vệ theo lời hắn nói kia.
Tại ngã tư đường, Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong cùng bọn thị vệ vẫn còn đánh nhau kịch liệt. Quần áo Phùng Thiên Cương bị lủng mấy lỗ, miệng vết thương của Nam Cung Phong cũng đã bị đánh đến rách ra, máu tươi thấm qua quần áo……
“Nam Cung Phong, bổn Hoàng tử khuyên ngươi một câu, vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đi, khỏi làm khổ da thịt của mình” Bắc Đường Diệp đứng ngoài vòng chiến, vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng nhất cử nhất động của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, đều không thoát khỏi cặp mắt hắn.
“Bắc Đường Diệp, ngươi nằm mơ đi, bổn Vương có chết cũng không đầu hàng.” Nam Cung Phong vừa giao đấu cùng bọn thị vệ, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời. Đáy mắt thoáng hiện lệ quang: Nếu có một ngày, bổn Vương trở thành Hoàng đế Thanh Tiêu quốc, chắc chắn sẽ dẫn binh san bằng Kì Thiên quốc của ngươi!
Thật là không thức thời, bổn Hoàng tử đã khuyên rồi nha, là ngươi không chịu nghe. Sau trận chiến này, sống hay chết, đành chờ tạo hóa vậy. Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Vậy mặc cho số phận đi.”
Lập tức, Bắc Đường Diệp lại tăng âm lượng, thờ ơ nhắc nhở bọn thị vệ: “Thời gian một nén nhang sắp hết.”
Nghe vậy, bọn thị vệ không nói gì, xuất chiêu càng lúc càng nhanh, làm cho Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương ứng phó không nổi, từng bước lui về phía sau……
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, các ngươi thua chắc rồi! Nhìn Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong sắp bại trận. Khóe miệng Bắc Đường Diệp khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Các ngươi sớm muộn gì cũng thua, sớm nhận thua không phải sẽ không có việc gì sao, tại sao phải để da thịt chịu khổ như thế chứ……
“Hoàng Thượng giá lâm.” Tiếng thái giám truyền đến từ cách đó không xa, Bắc Đường Diệp cả kinh: Thanh hoàng, lúc này hắn không phải ở trong Hoàng cung sao? Tại sao có thể xuất hiện ở đây?
Đi đầu là nhuyễn kiệu hoa lệ, không chú ý đến mọi người đang đánh nhau, chỉ thong dong quẹo vào đường nhỏ mà bọn người Bắc Đường Diệp đang đứng
Trong khoảnh khắc, nhuyễn kiệu được hạ xuống, một cung nữ vén mành kiệu lên. Thanh Hoàng oai hùng bất phàm từ trong kiệu đi ra, nhìn bọn thị vệ đang bao vây Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong ở giữa. Thanh Hoàng tức giận khiển trách: “Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho trẫm.”
Bắc Đường Diệp khẽ khoát tay áo, bọn thị vệ dừng thế công. Phùng Thiên Cương đỡ Nam Cung Phong đang bi thương nặng dựa vào vách tường để đứng vững. Ngữ khí của Nam Cung Phong suy yếu: “Phụ hoàng, cứu con…… Bắc Đường Diệp…… Muốn giết nhi thần……”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi thật to gan, dám ngang nhiên ám sát Cảnh Vương gia và Quốc sư giữa ban ngày ban mặt.”
Đối với lời nói của Nam Cung Phong, Thanh Hoàng không phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng bản thân Nam Cung Phong bị thương nặng là chuyện thật sự đang xảy ra trước mắt. Hắn không thể không tin: Đáng chết, dám ở Thanh Tiêu quốc ám sát Vương gia của Thanh Tiêu, quả nhiên là sống không kiên nhẫn ……
Thanh Hoàng tức giận tận trời, ánh mắt lơ đãng đảo đến nơi Bắc Đường Diệp đứng cách đó không xa, lớn tiếng chất vấn: “Tứ Hoàng tử, ngươi không muốn giải thích với trẫm sao? Những tên thị vệ này là do ngươi mang đến?”
Tướng phủ, Nam Cung Quyết cẩn thận nhìn bọn thị vệ một lần, không thấy người hắn muốn tìm. Trên thực tế, nơi này chắc chắn không có người hắn muốn tìm, khẽ lắc đầu:
“Nơi này không có người bổn Vương muốn tìm, chắc có gì nhầm lẫn, người kia chắc không phải là thị vệ Tướng phủ, thật không tốt, đã mang thêm phiền toái cho nhạc phụ, phu nhân.”
“Không còn cách nào khác, có thể giúp Lạc Vương gia là vinh hạnh của bổn tướng.” Lạc Thừa tướng cười nhạt, trầm hạ mí mắt, một tia tinh quang chợt lóe rồi biến mất: “Thời gian không còn sớm, không bằng Lạc Vương gia và Mộng Khê hãy lưu lại dùng bữa đi.”
“Đúng vậy, Lạc Vương gia, người và Mộng Khê rất ít khi đến Tướng phủ, dù sao cũng phải dùng bữa cơm rau dưa đạm mạc rồi hãy đi.” Đại phu nhân cũng hùa theo giữ lại: Thiên Cương và Cảnh vương gia chắc đã đi xa, nhưng mà, kéo dài thời gian của Nam Cung Quyết thêm một chút vẫn tốt hơn.
Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng: Đại phu nhân, ngươi đích thực đủ tư cách là một tình nhân, dốc toàn lực kéo dài thời gian của ta và Nam Cung Quyết. Ngươi cho là, như vậy Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong có thể an toàn đào thoát sao? Nằm mơ đi!
“Hiếm khi thấy nhạc phụ và phu nhân thịnh tình như thế, vậy tiểu tế (con rể) liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Gương mặt anh tuấn của Nam Cung Quyết vẫn mang theo ý cười thản nhiên, giọng điệu mặc dù khách khí, nhưng rõ ràng mang theo sự đạm mạc và xa cách. Đáy mắt thâm thúy lại lóe tia lạnh như băng và sắc bén.
Nhìn Nam Cung Quyết trấn định như thế, khẳng định đã sớm an bài tốt mọi việc. Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương nhất định không thoát được. Song, chỉ cần nghĩ đến việc cùng đám người Lạc Thừa tướng, đại phu nhân ngồi cùng bàn dùng bữa, ta thực sự không còn khẩu vị. Lạc Mộng Khê oán thầm.
“Vương gia…… Vương gia……” Ngay tại lúc Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê chuẩn bị cùng Lạc Thừa tướng trở vào đại sảnh dùng bữa. Một tên thị vệ của Lạc Vương phủ bước nhanh tới, ở bên cạnh Nam Cung Quyết thì thầm vài câu, Nam Cung Quyết không nói gì, đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu thẳm.
Nam Cung Quyết khẽ khoát tay áo, thị vệ xoay người rời đi: “Nhạc phụ, hôm nay có chuyện cần xử lí, chỉ sợ tiểu tế không thể ở Tướng phủ dùng bữa ……”
“Không còn cách nào khác, chính sự quan trọng hơn. Lạc Vương gia, khi nào rảnh rỗi lại đến Tướng phủ dùng bữa.” Lạc Thừa tướng nói xong lời khách sáo. Đáy mắt hiện lên một tia làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc.
“Nếu đã như vậy, bổn Vương và Mộng Khê đi trước một bước, cáo từ!” Nói xong, Nam Cung Quyết không hề nán lại, kéo bàn tay nhỏ của Lạc Mộng Khê bước nhanh ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Mộng Khê trong lòng khó hiểu: “Chẳng lẽ Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong đã thoát được?
“Không phải!” Nam Cung Quyết lắc đầu: “So với chuyện này càng nghiêm trọng hơn. Lúc Bắc Đường Diệp dẫn người bắt Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, thì phụ hoàng đột nhiên đến……”
“Cái gì? Hoàng thượng tới? Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy.” Đáy mắt của Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Mệnh Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương cũng thật lớn……
Sắc mặt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: “Vấn đề này tạm thời chưa nói đến, quan trọng là làm sao vượt qua ải này của phụ hoàng.”
Nhìn bóng dáng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, trong mắt đẹp của đại phu nhân hiện lên một tia vui sướng, cũng âm thầm khẽ thở ra: Xem ra, Nam Cung Phong và Thiên Cương đã an toàn thoát đi rồi. Nếu không, Nam Cung Quyết sẽ không thể kích động như vậy……
Lạc Thừa tướng khẽ khoát tay áo, tất cả bọn thị vệ đều lui xuống. Lạc Thừa tướng liếc nhìn đại phu nhân, hai mắt đang nhìn chằm chằm bóng dáng của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lẽo.
“Vân Bích Lạc, ngươi vừa rồi cùng Nam Cung Quyết nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì? Bổn tướng muốn nghe sự thật.” Đại phu nhân vừa mới yên lòng, bất thình lình, giọng chất vấn lạnh lùng, nghiêm khắc của Lạc Hoài Văn vang lên ở bên tai.
Đại phu nhân trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thầm giật mình: Không xong rồi, chẳng lẽ Lạc Hoài Văn đã nhìn ra cái gì.
Mấy ngày nay Thiên Cương và Nam Cung Phong ở trong Tướng phủ, vẫn ở tại Lạc viên, chưa từng cùng người ngoài tiếp xúc qua, càng chưa xuất hiện cùng lúc với Lạc Hoài Văn? Chẳng lẽ do hôm nay ta đã luống cuống, cho nên, hắn mới nghi ngờ……
Toàn bộ Thanh Tiêu quốc chỉ còn lại hai vị hoàng tử là Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong, như vậy ngôi vị Hoàng đế tiếp theo của Thanh Tiêu quốc, nhất định là một trong hai người bọn hắn. Thiên Cương hỗ trợ Nam Cung Phong là việc không thể nghi ngờ, cho nên, ta cũng sẽ hỗ trợ Nam Cung Phong.
Lấy thái độ của Lạc Hoài Văn với Nam Cung Quyết mà xem, hắn nhất định muốn hỗ trợ Nam Cung Quyết, như vậy cũng tốt. Ta có thể từ đó tìm hiểu bí mật của bọn họ, sau đó báo cho Thiên Cương biết. Như vậy, cơ hội thành công của Nam Cung Phong sẽ lớn hơn rất nhiều……
Nhưng mà, nếu muốn thực hiện được kế sách, ta phải làm thế nào để ứng phó với cửa này của Lạc Hoài Văn đây. Nam Cung Phong chưa đăng cơ làm Hoàng đế, bây giờ ta không thể để lộ sự thật, đây không phải là thời điểm trở mặt với Lạc Hoài Văn……
“Vân Bích Lạc, bổn tướng đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời?” Trong giọng nói lạnh như băng của Lạc Thừa tướng ẩn chứa sự tức giận.
Lạc Hoài Văn từng bước ép sát, ánh mắt đại phu nhân nhanh chóng kéo về, suy nghĩ cách ứng phó: Dù sao Thiên Cương cũng đã thoát khỏi Nam Cung Quyết, giờ này hẳn là đã trơ về phủ Quốc sư. Ở trong Tướng phủ, mỗi ngày ta đều phải nhìn sắc mặt của Lạc Hoài Văn, đã sớm chịu không nổi. Nếu hắn bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa:
Nghĩ đến điểm này, đáy mắt đại phu nhân chợt lóe hàn quang, bàn tay nhỏ đột nhiên nắm chặt, xoay người nhìn Lạc Hoài Văn, giọng điệu cao ngạo: “Lạc Thừa tướng, thật ra ta muốn…..”
“Ngươi muốn lấy lòng Nam Cung Quyết, để hắn trơ thành chỗ dựa cho ngươi.” Ngươi muốn mượn thế lực của Nam Cung Quyết để đối phó với bổn tướng!
Lạc Thừa tướng giọng đầy trào phúng: “Người Nam Cung Quyết thích là Mộng Khê, không phải Tử Hàm, ngươi lại có mâu thuẫn với Mộng Khê. Mộng Khê thân là Lạc Vương phi, tất nhiên sẽ không để Nam Cung Quyết hỗ trợ ngươi, bổn tướng khuyên ngươi, vẫn nên sớm giết chết suy nghĩ này đi!”
Khi tuyệt vọng,Vân Bích Lạc đúng là cái gì cũng có thể thử, vì muốn lật đổ bổn tướng, có thể cùng hợp tác với bất cứ kẻ nào……
Không nghĩ tới Lạc Thừa tướng lại nói như vậy, đại phu nhân đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại:
“Thiếp thân không có suy nghĩ này, Mộng Khê từ nhỏ đã không có mẫu thân, Lần này con bé hồi Tướng phủ, thiếp thân chỉ cố gắng làm tròn bổn phận mẫu thân mà thôi.”
Đại phu nhân âm thầm khẽ thở ra,thì ra: Lạc Hoài Văn là hoài nghi điều này, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Lạc Thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Như thế là tốt nhất, thành thành thật thật ở Tướng phủ, làm phu nhân Tướng phủ của ngươi, bổn tướng sẽ không để ý tới ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn tạo phản, bổn tướng nhất định sẽ không tha cho ngươi. Bổn tướng biết, lúc này ngươi có thế lực ngầm riêng, chỉ có điều, Tướng phủ là thiên hạ của bổn tướng, ở đây đối đầu với bổn tướng, ngươi là tự tìm đường chết……”
“Thiếp thân không dám, sẽ cẩn thận ghi nhớ lời dạy của thừa tướng” Đại phu nhân không mặn không nhạt trả lời: “Thời gian không còn sớm, thiếp thân có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước!”
Nói xong, không đợi Lạc Thừa tướng đáp lại. Đại phu nhân đã xoay người, giống như muốn thoát khỏi cái gì đó làm người ta chán ghét, bước nhanh rời đi.
Khi bóng dáng của đại phu nhân biến mất, đáy mắt Lôi Đình chợt lóe: “Thừa tướng, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, sở dĩ hôm nay đại phu nhân khác thường, chỉ sợ không đơn giản như lời tướng gia nói.”
“Bổn tướng biết.” Đáy mắt Lạc Thừa tướng hơi trầm xuống: “Vừa rồi khi bổn tướng thử bà ta, phát hiện Vân Bích Lạc muốn tạo phản. Bất đắc dĩ, mới tìm bậc thang cho bà ta bước xuống. Nếu không, Tướng phủ hiện tại, sợ là đã máu chảy thành sông.”
“Một khi đã như vậy, vì sao Tướng gia còn muốn lưu đại phu nhân lại bên người, bà ta rất nguy hiểm.” Đối với điểm này, Lôi Đình trong lòng khó hiểu.
Lạc Thừa tướng cười lạnh: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đại phu nhân ở trong Tướng phủ, nhất cử nhất động của bà ta đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, bà ta không thể tổn thương đến bổn tướng. Nhưng nếu bổn tướng đuổi ra ngoài, bà ta sẽ chuyển tới chỗ tối. Lúc bà ta muốn mưu đồ với bổn tướng, bổn tướng sẽ không kịp phòng bị……”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Lôi Đình sinh lòng bội phục: “Thừa tướng, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Đáy mắt Lạc Thừa tướng hơi trầm xuống: “Phái người điều tra, thời gian gần đây trong Lạc viên có gì khác thường không, cũng âm thầm phái người giám sát nhất cử nhất động của đại phu nhân.”
Vân Bích Lạc, đấu với bổn tướng ở Tướng phủ, ngươi là muốn chết.
Bên này, Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê bước nhanh về hướng của đám người Bắc Đường Diệp. Mắt thấy sắp đến ngã tư đường, chỗ đám người Bắc Đường Diệp. Nam Cung Quyết đột nhiên dừng bước, đáy mắt hơi hơi lóe lóe, Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn Lạc Mộng Khê:
“Mộng Khê, bổn vương nhớ, ngươi có thói quen mang theo chủy thủ bên người, bây giờ có mang trên người không?”
“Có, ngươi hỏi cái này làm gì?” Lạc Mộng Khê rút bàn tay nhỏ của mình từ trong tay Nam Cung Quyết về, lấy chủy thủ tùy thân ra: “Chính là cái này.”
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Nam Cung Quyết đã nhanh tay đoạt lấy chủy thủ, cổ tay khẽ lật, vỏ chủy thủ rớt ra, hàn quang lập lòe của lưỡi dao hiện ra trước mặt hai người.
Nam Cung Quyết ngay cả mắt cũng không chớp, vung chủy thủ đâm vào cánh tay mình……
“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì thế?” Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, nhanh tay giữ lấy cổ tay của Nam Cung Quyết, khiến chủy thủ cách cánh tay hắn không tới ba li chợt dừng lại: “Điên sao, ngươi muốn đâm chính mình để làm gì?”
Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: “Bắc Đường Diệp truy giết Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương bị phụ hoàng bắt gặp. Lấy tính cách của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, chắc chắn sẽ vu oan cho Bắc Đường Diệp. Nếu việc này không cho phụ hoàng một lời giải thích hợp lý, hậu quả của Bắc Đường Diệp chắc chắn không thể lường được……”
“Bắc Đường Diệp là bằng hữu tốt của ngươi, lần này cũng giúp ngươi đi bắt Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương. Ngươi dùng cách này cứu hắn cũng không có gì là quá đáng, chẳng qua……” Lạc Mộng Khê muốn nói lại thôi.
“Chẳng qua cái gì?” Nam Cung Quyết sinh lòng khó hiểu.
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Thanh Hoàng tất nhiên biết võ công của ngươi không tệ. Nếu ngươi bị thương, Thanh Hoàng tuyệt đối sẽ nghi ngờ……”
Đúng vậy, vấn đề này, ta thật sự đã quá sơ sót! Ngay tại lúc Nam Cung Quyết thất thần, trong nháy mắt, đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, cầm lấy cổ tay Nam Cung Quyết đột nhiên chém về phía mình. Chỉ nghe “Xoẹt” Một tiếng vang lên, trên cánh tay trái của Lạc Mộng Khê đã xuất hiện vệt máu thật dài, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ quần áo của nàng……
“Mộng Khê, ngươi làm gì vậy?” Định thần lại, phản ứng đầu tiên của Nam Cung Quyết là kinh hô ra tiếng, vội vàng lấy khăn lụa của mình ra, băng bó miệng vết thương cho Lạc Mộng Khê.
“Ở trong mắt Thanh Hoàng, ta tay trói gà không chặt. Nếu người bị thương là ta, mọi chuyện sẽ trở nên danh chính ngôn thuận hơn.” Như vậy, ta cũng coi như trả hai đấm kia cho Bắc Đường Diệp……
“Mộng Khê.” Nam Cung Quyết đưa tay ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng, trong mắt thoáng hiện tầng nước mơ hồ: “Lúc này đây, Nam Cung Quyết ta xin thề thề, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị chút thương tổn nào nữa”
Bị Nam Cung Quyết ôm chặt trong ngực, Lạc Mộng Khê có chút không được tự nhiên. Nhưng khí lực của Nam Cung Quyết rất lớn, nàng giãy ra không được: “Trước đừng nói nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn. Chúng ta tuyệt đối không thể để Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương thực hiện được quỷ kế.”
Trên ngã tư đường, Bắc Đường Diệp vẫn đang nhàn nhã, tự tại đứng song song với Thanh Hoàng đang tức giận tận trời: “Tứ hoàng tử, vì sao ngươi không nói lời nào, là không có gì để nói sao?”
Bắc Đường Diệp khe khẽ thở dài: “Xoát” Một tiếng khép quạt trong tay lại, xoay người nhìn phía Thanh Hoàng: “Thanh Hoàng, ngươi không nên tin lời gièm pha của tiểu nhân, rồi không suy nghĩ cẩn thận mà kết tội bổn hoàng tử. Bổn hoàng tử và Cảnh vương gia, quốc sư trước đây không oán, bây giờ lại không thù, vì sao phải đuổi giết bọn họ?”
Nói thật, Bắc Đường Diệp mang những thị vệ này, ai ai cũng có võ công cao cường. Tuy rằng võ công của những thị vệ ở bên người Thanh Hoàng cũng không tồi, nhưng nếu Bắc Đường Diệp muốn đánh bại bọn họ, thoát khỏi nơi này, cũng không phải việc khó khăn. Nếu là kẻ khác, Bắc Đường Diệp mới mặc kệ bọn họ, trực tiếp đánh một trận, liền có thể bắt Nam Cung Phong và bắc Thiên Cương đi.
Nhưng là nay, người đến lại là Thanh Hoàng, là phụ thân thân sinh của Nam Cung Quyết. Bắc Đường Diệp phải cho hắn chút mặt mũi
“Bắc Đường Diệp, vấn đề này, là trẫm phải hỏi ngươi mới đúng.” Thanh Hoàng giọng đầy phẫn nộ.
“Được rồi, được rồi, vấn đề Thanh Hoàng đã hỏi, bổn hoàng tử sẽ trả lời.” Bắc Đường Diệp ứng phó với Thanh Hoàng, kéo dài thời gian, trong lòng nhịn không được mà thầm sốt ruột: Nam Cung Quyết này, tại sao còn chưa có đến, sẽ không phải rơi vào chốn dịu dàng, à quên mất bổn Hoàng tử chứ……
“Cảnh vương gia, Cảnh vương gia……” Nam Cung Phong nháy mắt rơi vào hôn mê. Phùng Thiên Cương liên tục kinh hô, Nam Cung Phong lặng lẽ mở to mắt, nhìn Phùng Thiên Cương với ánh mắt xảo quyệt. Phùng Thiên Cương đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức tâm thần lĩnh hội: “Hoàng Thượng, Cảnh vương gia bị thương nặng đã hôn mê, cần nhanh chóng truyền Thái y để chữa trị.”
“Mau, nâng Cảnh vương gia đến Thái y viện.” Nam Cung Phong tuy rằng phẩm hạnh không tốt, nhưng dù sao cũng là con của hắn. Nó bị thương đến hôn mê, Thanh Hoàng cũng là lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt chạm đến gương mặt nhàn nhã của Bắc Đường Diệp, Thanh Hoàng lại bị chọc cho tức giận. Phong nhi trở nên như bây giờ, đều là do hắn hại: “Người đâu, giam Bắc Đường Diệp vào đại lao……”
Cái gì, nhốt bổn Hoàng tử vào đại lao, có nhầm hay không đây. Nơi đó ẩm ướt lại lạnh nữa, làm sao bổn hoàng tử có thể ngồi ngây ngốc ở trong đó. Nếu bây giờ thoát đi, vậy chẳng khác nào là sợ tội chạy trốn, toàn bộ Thanh Tiêu quốc sẽ truy nã hắn. Nếu không trốn đi, đại lao, cái địa phương này, sao có thể ở lại chứ….
“Khoan đã.” Ngay tại lúc Bắc Đường Diệp đang thầm suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào, thì giọng nói quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa. Nam Cung Phong đã nằm trên cán đỡ, cùng với Phùng Thiên Cương đang giả bộ mỏi mệt đều cả kinh: Không xong rồi, tại sao hắn đến đây……
Bắc Đường Diệp cũng âm thầm khẽ thở ra: tên đáng ghét,rốt cuộc cũng chịu đến rồi……
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng giọng nói truyền đến, chỉ thấy Nam Cung Quyết quần áo trắng tinh, tuấn mỹ bất phàm, và Lạc Mộng Khê mặc bộ váy mỏng màu lam đang cùng nhau đi đến. Nam tuấn dật xuất trần, nữ khí chất tự nhiên, xa xa nhìn lại, chính là một đôi trời sinh.
Hai người xứng đôi như thế, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lúc nhất thời, tất cả bọn thị vệ đều nhìn đến ngây người, ngay cả Thanh Hoàng, cũng hơi thất thần.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Nhi tức (con dâu) tham kiến phụ hoàng.”
Tới trước mặt Thanh Hoàng, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết cùng hành lễ, giọng của hai người cũng thành công kéo thần trí mọi người quay về.
“Quyết nhi, Mộng Khê không cần đa lễ, hãy bình thân.” Đáy mắt Thanh Hoàng hơi hơi lóe lóe, nhẹ giọng quan tâm.
“Tạ ơn phụ hoàng.” Sau khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đứng lên, giọng điệu của Thanh Hoàng mang theo khinh thường hỏi: “Quyết nhi, trẫm biết Bắc Đường Diệp là hảo hữu chí giao của con, nhưng lúc này hắn dám dẫn người ám sát Phong nhi, trẫm tuyệt đối không thể tha thứ, những lời cầu tình, con cũng không cần phải nói nữa”
Thanh Hoàng trực tiếp chặn đứng lời Nam Cung Quyết sắp nói, cũng mượn cơ hội nói cho Bắc Đường Diệp nghe, dám ở Thanh Tiêu quốc của ta đả thương Vương gia của Thanh Tiêu, dù ai cầu tình cũng vô dụng……
Nghe vậy, Nam Cung Quyết vẫn chưa phản bác gì, chỉ cười: “lần này nhi thần đến không phải vì cầu tình giúp Bắc Đường Diệp, mà là giải thích chân tướng việc này với phụ hoàng. Phụ hoàng, xin nghe nhi thần nói ngọn nguồn của tất cả mọi việc. Nếu đến lúc đó, người vẫn thấy Bắc Đường Diệp có tội, vậy giải hắn vào đại lao trị tội cũng chưa muộn”
“Phải không? Không biết theo như lời Quyết nhi nói thì chân tướng là chỉ cái gì?” Thanh Hoàng giọng điệu lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi. Hắn đã sớm biết, chuyện lần này thật sự không đơn giản. Hắn muốn mượn cơ hội này, để xem xem, giữa Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong, rốt cuộc là ai hơn ai.