Edit: Vân Anh
Beta: kun’xjh
“Đừng…. Đừng gọi người….” Cổ tay truyền đến cơn đau, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn xuống, thấy Nam Cung Quyết đã mở mắt. Đáy mắt lóe lên đầy mỏi mệt và chua sót: ”Bổn vương chỉ là…. Quá mệt…. Cho nên…. Ngủ một lát….”
“Thế nào, ngươi hiện tại cảm thấy sao rồi?” Xem ra bệnh tình của Nam Cung Quyết đã rất nghiêm trọng, có thể chết bất cứ lúc nào.
Lạc Mộng Khê sáng tỏ: Chuyện Nam Cung Quyết nhiễm bệnh nặng, người ngoài cũng không biết, hơn nữa hắn là Vương gia của Thanh Tiêu, có tự tôn cao ngạo, bộ dạng suy yếu như thế, hắn không muốn để nhiều người nhìn thấy.
“Bổn vương không có việc gì, chỉ là thân thể có chút suy yếu.” Nam Cung Quyết không dấu vết nhẹ nhàng thở ra: May mà vừa rồi Mộng Khê đánh thức ta, nếu không, chỉ sợ lúc này, ta đã bị mất mạng….
“Ta đỡ ngươi đến giường nghỉ ngơi.” Lạc Mộng Khê đỡ Nam Cung Quyết lên khỏi mặt nước, từ phía sau choàng khăn tắm lên cho hắn. Khi Nam Cung Quyết lau khô những bọt nước trên người, Lạc Mộng Khê đã lấy tẩm y đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng phủ tẩm y lên người hắn.
Nam Cung Quyết mặc tẩm y vào, Lạc Mộng Khê chậm rãi đi tới trước mặt Nam Cung Quyết, giúp hắn chỉnh lại vạt áo. Nhìn Lạc Mộng Khê trước mặt đang ngưng thần chỉnh lại quần áo cho hắn, Nam Cung Quyết yêu thương khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại đen óng của Lạc Mộng Khê, trong lòng dâng lên chua sót: Mộng Khê, trên đời này, người duy nhất mà ta không bỏ xuống được, chỉ có ngươi….
Lơ đãng ngẩng đầu, Lạc Mộng Khê nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Quyết đang nhìn nàng, nhất thời sửng sốt. Đáy mắt lóe tia mất tự nhiên, rất nhanh đã nhìn sang một bên, tâm lại thật lâu không thể bình tĩnh lại: Ánh mắt vừa rồi của Nam Cung Quyết, rõ ràng là giống như nhìn người mình yêu. Hắn lại dùng loại ánh mắt thâm tình vừa đau lòng đó để nhìn ta, là ta nhìn nhầm, hay là, hắn ảo tượng ta thành người trong lòng hắn….Dù sao, con người khi ở thời điểm yếu ớt nhất, đều hy vọng người mình yêu có thể ở lại bên cạnh mình….
“Mộng Khê.” Trong khi Lạc Mộng Khê âm thầm đoán tâm tư của Nam Cung Quyết, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, nàng đã bị Nam Cung Quyết gắt gao ôm vào trong lòng.
Nam Cung Quyết từ trong hồ đi lên không lâu, mùi đàn hương nhàn nhạt hòa với hơi nước âm ấm truyền vào trong mũi, hơn nữa tẩm y của Nam Cung Quyết cũng không dày, cách lớp quần áo, Lạc Mộng Khê vẫn có thể cảm giác được lồng ngực tinh tráng của Nam Cung Quyết. Bên tai truyền đến nhịp tim của Nam Cung Quyết, trái tim nhỏ bé của Lạc Mộng Khê cũng đập liên hồi, “Nam Cung Quyết, cơ thể ngươi rất yếu, ta dìu ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lạc Mộng Khê thoát khỏi cánh tay đang ôm chặt nàng của Nam Cung Quyết, dìu hắn ra bên ngoài nghỉ ngơi.
Không biết vì sao, lần này Nam Cung Quyết lại không làm khó Lạc Mộng Khê, khi nàng kéo cánh tay hắn, hắn liền buông lỏng ra, chẳng qua, bàn tay lại đưa về hướng mạng che mặt của Lạc Mộng Khê, muốn tháo nó xuống….
“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê vội vàng bắt được cổ tay Nam Cung Quyết, mắt đầy nghi hoặc. Lúc này, tay hắn đã rất gần mạng che mặt của Lạc Mộng Khê, chỉ một chút nữa sẽ lấy xuống được.
“Bổn vương muốn nhìn bộ dạng của ngươi một chút” Ta sợ thế nào cũng có một ngày, ta sẽ giống như vừa rồi vậy, đột nhiên phát bệnh, nhưng lại không thể tỉnh lại, có muốn cũng không thấy được ngươi nữa, nên thừa lúc bây giờ ta còn có thể nhìn thấy ngươi, ta muốn đem bộ dạng của ngươi ghi tạc trong đầu….
“Bộ dạng của ta rất dọa người, cam đoan nếu ngươi nhìn thấy, sẽ sợ tới mức ba ngày ba đêm ngủ không yên, vẫn là không nên nhìn thì hơn….” Lạc Mộng Khê trêu chọc, hạ tay Nam Cung Quyết xuống, đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước, “Tuy rằng bộ dạng hiện tại của ta rất đáng sợ, nhưng mà, lúc ta chưa trúng độc, rất đẹp …..” Nhận thấy Nam Cung Quyết có chút mất mát, Lạc Mộng Khê không có chuyện nói cũng tìm cái để nói, cố ý dời sự chú ý của Nam Cung Quyết đi.
Tuy nói Lạc Mộng Khê chưa nhìn qua dung nhan tuyệt thế của thân thể này, nhưng Băng Lam dã từng nói Lạc đại tiểu thư trước kia rất đẹp, cho nên, nàng cũng không tính là nói dối.
“Nếu ngày nào đó, dung mạo của ta được khôi phục, ta sẽ cho ngươi xem đầu tiên…..”
Quỷ nhan mà, ai cũng không thích, chẳng qua, thời gian đã quá lâu, Lạc Mộng Khê cũng quen rồi. Y thuật của Dược Vương cốc được xưng là đệ nhất thiên hạ, Lâm Huyền Sương lại là người nổi bật trong đó, ngay cả nàng ta còn nói Lạc Mộng Khê trúng độc không có cách giải, cho nên, Lạc Mộng Khê đối với việc khôi phục dung mạo, cơ bản đã hết hy vọng.
Những lời này là lời vô tâm của Lạc Mộng Khê dùng để trấn an Nam Cung Quyết, lại không nghĩ rằng, sau này lại trở thành sự thật, Nam Cung Quyết trở thành người đầu tiên nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của nàng….
Nghe vậy, trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên chua sót: Ta còn có thể đợi tới ngày ngươi khôi phục dung mạo tuyệt thế sao….
Nam Cung Quyết khoát cánh tay phải lên vai Lạc Mộng Khê, kéo nàng vào trong ngực, hơn phân nửa sức nặng thân thể đều đặt lên người Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê mãi lo nói chuyện với Nam Cung Quyết, nên không hề phòng bị hắn, chỉ cần Nam Cung Quyết duỗi tay ra liền có thể tháo khăn lụa trên mặt nàng xuống.
Do dự nửa ngày, Nam Cung Quyết lựa chọn tôn trọng quyết định của Lạc Mộng Khê: Ngươi đã nói khi khôi phục dung mạo tuyệt thế sẽ cho bổn vương nhìn thấy đầu tiên, vậy bổn vương muốn sống đến lúc ngươi khôi phục dung mạo…..
Tuy rằng Nam Cung Quyết biết rõ, cơ hội hắn có thể sống đến thời điểm kia là rất nhỏ, rất nhỏ…..
Thật cẩn thận đỡ Nam Cung Quyết nằm lên giường, Lạc Mộng Khê kéo chăn gấm lên nhẹ nhàng đắp lên người Nam Cung Quyết: ”Ngươi muốn ăn gì, ta cho phòng bếp đi làm.” Nam Cung Quyết bệnh thành như vậy, ăn một chút cũng có thể tăng sức chống bệnh.
Nam Cung Quyết mỉm cười: “Bổn vương chỉ cảm thấy hơi mệt, tạm thời không có khẩu vị.”
“Nếu vậy, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ở ngay phòng ngoài, có chuyện gì, thì gọi ta” Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi đổi, do dự hỏi: “Thật sự không cần mới Lâm cô nương đến sao?”
“Không cần, bổn vương cũng không phải bệnh sắp chết, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi” Nữa khí của Nam Cung Quyết kiên định, Lạc Mộng Khê liền thuận theo ý hắn, không cho người đi tìm Lâm Huyền Sương nữa.
Cơ thể Nam Cung Quyết quả thực rất yếu, nhắm mắt lại không lâu, liền ngủ say, tiếng hít thở đều đều truyền vào trong tai. Lạc Mộng Khê kéo lại góc chăn cho Nam Cung Quyết, thả một nửa trướng mạn trên giường lớn, nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài.
Phòng trong cách phòng ngoài chỉ một lớp rèm che, sau khi Lạc Mộng Khê đi ra phòng ngoài, liền ngồi trên ghế dựa, tùy tay lấy một quyển sách đến xem, ánh mắt tuy ở trên trang sách nhưng suy nghĩ lại không biết đã bay đến nơi nào: “Bệnh của Nam Cung Quyết thật sự không thể cứu chữa nữa sao!”
Ngay khi Lạc Mộng Khê ra đến phòng ngoài, Nam Cung Quyết vốn đang ngủ say nằm trên giường lớn chậm rãi mở mắt, ánh mắt thâm thúy, sắc bén:
Nam Cung Quyết nhiễm bệnh đã nhiều năm, biết rõ thân thể của mình càng ngày càng kém, vừa rồi khi hắn tắm trong hồ, vốn định mượn nhiệt lực của nước ấm để đả thông gân mạch bị chút bế tắc do ảnh hưởng của bệnh, lại không nghĩ rằng độ ấm sau bình phong rất cao, bệnh lại quá nặng, phổi yếu, khí huyết không thể lưu thông, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma….
May mắn Lạc Mộng Khê chụp bả vai, lay hắn, khiến khí nghẽn trong hắn thoát ra, cũng gấp giọng gọi thần chí hắn về. Nếu không, lúc này hắn đã thành cái xác chết từ lâu. Mộng Khê, xem như là phúc tinh của ta.
Phòng ngoài.
“Tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi.” Tiếng Băng Lam nhẹ nhàng bẩm báo truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê thu lại suy nghĩ đang trên chín tầng mây, ngẩng đầu nhìn nhóm nha hoàn quả nhiên đang bưng thật nhiều thức ăn. Từng mùi thúc ăn bay vào trong mũi, làm người ta thèm ăn kinh khủng: “Nói nhỏ thôi, Vương gia đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức hắn, đồ ăn đặt lên bàn trước đi”
“Dạ!” Nhóm nha hoàn nhỏ giọng trả lời, sau khi bày biện đồ ăn xong, bước nhanh lui xuống. Lạc Mộng Khê bưng một chén cháo đi vào phòng trong, nhẹ nhàng lay tỉnh Nam Cung Quyết: “Ta biết ngươi mệt chết đi rồi, rất khó chịu, nhưng mà, ngươi uống bát cháo này trước đi rồi hẵng ngủ tiếp, như vậy, ngươi cũng có thể tịnh dưỡng tinh thần.”
“Cũng tốt” Nam Cung Quyết cũng đã hai bữa chưa ăn gì, uống chén cháo, tịnh dưỡng thân thể, cũng tốt.
Lạc Mộng Khê đặt cháo trên bàn, đỡ Nam Cung Quyết ngồi dậy, kỳ thật Nam Cung Quyết đã khôi phục rất nhiều, căn bản không cần Lạc Mộng Khê đỡ, chẳng qua là, nếu nàng muốn đỡ hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nam Cung Quyết ngồi xong, Lạc Mộng Khê bưng cháo qua, dùng muỗng nhỏ múc một ít, nhẹ nhàng thổi thổi, xác định cháo không nóng quá,liền đưa tới bên miệng Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết không ăn cháo, đáy mắt thâm thúy nhìn Lạc Mộng Khê mơ hồ hiện lên một tia trêu tức: “Mộng Khê, sao ngươi không để bổn vương tự mình bưng cháo uống.”
“Hiện tại ngươi là bệnh nhân nên ta cũng lười tranh cãi với ngươi, đợi đến khi ngươi bình phục, ta mới không thèm đút cho ngươi đâu.” Lạc Mộng Khê ra vẻ tức giận giải thích, đưa tay nhét muỗng cháo nóng vào trong miệng Nam Cung Quyết: “Bớt nói nhảm, ăn cháo đi.”
Sức ăn của Nam Cung Quyết không nhiều, hơn nữa lại mang bệnh nặng trong người. Nếu như bình thường, hắn ăn nửa bát cháo cũng không hết, không biết là vì hôm nay có Lạc Mộng Khê đút cháo hay là nguyên nhân gì khác, hắn lại ăn hết sạch cháo trong chén.
Cơ thể Nam Cung Quyết vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ăn qua này nọ lại nằm trên giường. Lạc Mộng Khê đi ra phòng ngoài, tùy tiện ăn chút gì xong, liền để nha hoàn dọn đồ ăn xuống.
Trong phòng trong, Nam Cung Quyết như đang ngủ say, Lạc Mộng Khê lặng lẽ đi đến bên giường, chậm rãi đẩy Nam Cung Quyết vào phía trong giường lớn.
Tuy rằng Nam Cung Quyết mang bệnh nặng, nhưng tính cảnh giác vẫn như cũ. Ngay khi Lạc Mộng Khê đẩy hắn vào, hắn liền tỉnh lại, đáy mắt thâm thúy đầy bất đắc dĩ: “Lạc Mộng Khê, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn ngủ trưa một lát, lát nữa sẽ dậy” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười kỳ lạ: “Cơ thể người đang yếu, cần nhiều yên tĩnh. Nếu ta ngủ bên trong, khi ta tỉnh ngủ đứng dậy sợ sẽ đánh thức ngươi, cho nên, liền phiền ngươi ngủ bên trong vậy.”
Trong lúc đang nói, Lạc Mộng Khê cũng không thèm che giấu mục đích của mình, trực tiếp dùng sức đẩy Nam Cung Quyết vào phía trong giường lớn, xốc chăn lên nằm xuống nơi nàng tha thiết ước mơ. Phía bên phải ngoài giường, đưa lưng về phía Nam Cung Quyết nhắm hai mắt lại: Nằm ngủ phía bên phải thật là thoải mái, hơn nữa, còn không phải đối mặt với Nam Cung Quyết.
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm vui vẻ, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, nàng đã bị Nam Cung Quyết gắt gao ôm vào trong lòng, phía sau lưng tiếp xúc với lồng ngực tinh tráng của Nam Cung Quyết.
Lạc Mộng Khê còn chưa kịp kháng nghị, chỉ cảm thấy mình đột nhiên rời khỏi giường lớn, nháy mắt lại nằm ở trên giường lớn, nhưng cảnh sắc trước mắt đã thay đổi.
Nhìn trướng mạn quen thuộc, vị trí quen thuộc, Lạc Mộng Khê sáng tỏ, nàng bị Nam Cung Quyết ôm về bên trong giường lớn: Đồ đáng ghét….
“Nam Cung Quyết, ta muốn ngủ bên ngoài.” Lạc Mộng Khê dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của Nam Cung Quyết. Theo lý thuyết, cơ thể Nam Cung Quyết đang yếu, chỉ cần Lạc Mộng Khê hơi giãy giụa, liền có thể thoát khỏi Nam Cung Quyết.
Nhưng không biết vì sao, cho dù Lạc Mộng Khê giãy giụa như thế nào, Nam Cung Quyết vốn đứng cũng không vững lại vẫn cứ ôm chặt nàng, khép hờ mắt, không chút sứt mẻ: “Vị trí bên trong là của ngươi, bên ngoài là của bổn vương.”
Lạc Mộng Khê giãy giụa mệt mỏi, liền bình tĩnh lại, nhìn dung nhan anh tuấn của Nam Cung Quyết đang gần trong gang tấc, cùng với cánh tay mà nàng dù đã dùng bao nhiêu khí lực cũng đều không giãy ra được, trong lòng nhịn không được hoài nghi: Tại sao Nam Cung Quyết lại còn nhiều khí lực như vậy, rốt cuộc hắn bệnh nặng là thật, hay là giả ….
“Lạc Mộng Khê, không phải ngươi muốn ngủ trưa sao? Thế nào mà cứ nhìn bổn vương, không chịu ngủ vậy.” Nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê đáp lại, Nam Cung Quyết đã kéo gáy nàng, rất nhanh đã ấn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực mình….
“Phụp!” Cái mũi của Lạc Mộng Khê đụng phải ngực Nam Cung Quyết, trận chua xót từ mũi truyền đến, mắt đẹp nhất thời mọng đầy nước mắt. Lạc Mộng Khê tức giận rống to: “Nam Cung Quyết, ngươi là đồ đáng ghét…..”
Tiếng phẫn nộ của Lạc Mộng Khê trong lòng truyền ra, tâm tình của Nam Cung Quyết không hiểu sao lại tốt hẳn lên, đáy mắt thâm thúy nồng đậm ý cười, cánh tay ôm Lạc Mộng Khê bất tri bất giác xiết lại thật chặt:
Có Mộng Khê bên người, những ngày về sau, tuyệt đối sẽ không nhàm chán…
Cái mũi của Lạc Mộng Khê đỏ lên, nghĩ muốn ra sức đánh Nam Cung Quyết một trận để hả giận, nhưng lại bị Nam Cung Quyết ôm chặt trong ngực không thể động đậy, vì thế loại ý tưởng này chính là phải sớm từ bỏ. Sớm biết như thế, ta sẽ mang theo tay áo lần trước, tuy rằng Nam Cung Quyết không sợ nó nhưng ít ra cũng có thể xả giận cho mình, nhưng mà hiện tại, chỉ có thể chịu bị hắn khi dễ, bàn tay trắng nõn phải chịu thất sách….
Lạc Mộng Khê âm thầm sinh hờn dỗi, bất tri bất giác, nằm ngủ trong lòng Nam Cung Quyết….
“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết….” Trong mông lung, Lạc Mộng Khê nghe được có người gọi tên Nam Cung Quyết, thần trí thoáng cái đã thanh tỉnh một ít, Lạc Mộng Khê mở hai mắt có tầng sương mù ra.
Nhìn cảnh vật quen thuộc trong phòng, nhớ tới những chuyện phát sinh trước khi nàng ngủ, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, đã thấy hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, đang ngủ say sưa.
“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết….” Tiếng kêu gọi càng ngày càng gần, Mộng Khê nghe ra được là tiếng của Bắc Đường Diệp.
Lạc Mộng Khê thử kéo cánh tay Nam Cung Quyết đang ôm chặt nàng, thế nhưng rất dễ dàng; Kéo ra: Xem ra Nam Cung Quyết thật là đang ngủ….
Lạc Mộng Khê lướt qua người Nam Cung Quyết, xuống giường, vừa mặc áo khoác, vừa bước nhanh ra ngoài: “Bắc Đường Diệp, ngươi nói nhỏ thôi, Nam Cung Quyết đang nghỉ ngơi.” Sau khi Lạc Mộng Khê ra khỏi phòng, gấp giọng nhắc nhở, giọng không vui.
Bắc Đường Diệp đang đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn trời, quay lại thấy Lạc Mộng Khê vừa mới tỉnh ngủ: “Cùng đã qua hơn nửa ngày rồi, hắn vẫn còn ngủ sao? Không phải là, đêm qua hắn không ngủ chứ….Hoặc là, vừa rồi hai người các ngươi….”
Bắc Đường Diệp mang giọng trêu tức, đầy ám chỉ, Lạc Mộng Khê tự nhiên nghe hiểu, trong lòng nhịn không được thở dài: Tên Bắc Đường Diệp này, tại sao trong đầu toàn nghĩ tới việc này….
Nhìn khắp nơi mấy vòng thấy không có người, Lạc Mộng Khê đang muốn thông báo tình hình cho Bắc Đường Diệp biết, thì giọng nữ lạnh lùng giành nói trước: “Bệnh tình của Lạc vương gia hôm nay lại thêm nghiêm trọng sao?”
Lạc Mộng Khê theo tiếng ngẩng đầu nhìn lên: Chỉ thấy Lâm Huyền Sương đưa lưng về phía ánh mặt trời, tao nhã đi tới gần nàng. Dung nhan tuyệt mỹ, lạnh như băng, khí chất tươi mát, làm cho người ta vừa thấy liền trầm mê luân hồi, nhưng mà, đôi mắt lạnh lùng lại mơ hồ có tơ máu, giống như là không nghỉ ngơi đủ vậy….
“Vương gia không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, còn đang nghỉ.” Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mềm nhẹ, trong lòng âm thầm buồn bực: Lâm Huyền Sương là người luôn lạnh lùng, chưa bao giờ chủ động đi tìm bất kỳ kẻ nào. Nếu cần nàng ta chẩn bệnh, đều là do người khác phải mời thì nàng ta mới đến. Vì sao lần này, nàng ta không cần người ta mời cũng tự đến, chẳng lẽ, nàng ta thật sự đã thích Nam Cung Quyết rồi….
Nghe vậy, đáy mắt Lâm Huyền Sương hơi trầm xuống. Lúc này, Nam Cung Quyết lại đang ngủ, thật không bình thường….
Ngày hôm qua, sau khi Lâm Huyền Sương chẩn mạch cho Nam Cung Quyết, biết được bệnh của hắn đã đến giai đoạn cuối. Vì muốn kéo dài thời gian của Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương phải thức suốt đêm điều chế một phương thuốc, tính tự mình giao cho Nam Cung Quyết.
Nhưng mà, nàng chờ từ sáng sớm tới bây giờ, nhưng Nam Cung Quyết ngay cả tiểu viện cũng chưa ra, rơi vào đường cùng, nàng đành phải tự mình vào tiểu viện đưa thuốc.
Vừa mới bước vào tiểu viện, lại biết được Nam Cung Quyết vẫn còn đang nghỉ ngơi, tâm tư của Lâm Huyền Sương đột nhiên căng thẳng: Nam Cung Quyết bệnh nặng, lại bị thương nhưng không có uống thuốc, thân thể khẳng định ăn không chịu nổi, ngủ đến bây giờ còn chưa tỉnh, có thể là bệnh tình hoặc do thương thế đã tăng thêm ….
Đang muốn vào phòng trong chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết, lại phát hiện Lạc Mộng Khê đang đứng ngay tại chỗ vừa vặn ngăn cửa phòng lại. Hơn nữa, Lạc Mộng Khê đứng đó không thèm nhúc nhích, cũng không có ý muốn cho Lâm Huyền Sương vào chẩn trị cho Nam Cung Quyết.
Nếu ở Dược Vương cốc, Lâm Huyền Sương chắc chắn sẽ không chút do dự mà đẩy Lạc Mộng Khê ra, sau đó đi vào chẩn bệnh cho Nam Cung Quyết. Bởi vì nàng là người hành y, nàng nên có trách nhiệm và quyền lợi với bệnh nhân của mình.
Nhưng mà nay, nàng đang ở Lạc vương phủ. Lạc Mộng Khê là nữ chủ nhân của Lạc vương phủ, nàng là khách nhân, nàng không thể giọng khách át giọng chủ, khiến người ngoài có thể nói nàng không hiểu lễ giáo. Nhưng mà, nếu mặc kệ Nam Cung Quyết bị bệnh nặng lại trọng thương không phải là tính cách của nàng.
“Chuyện Lạc vương gia bị trọng thương, Vương phi cũng biết chứ?” Hắn là vì cứu ngươi mới khiến bản thân bị trọng thương
“Chuyện này Mộng Khê tự nhiên hiểu. Vương gia đã vận công vài canh giờ, thương thế đã tốt hơn phân nửa.” Lạc Mộng Khê hơi hơi sửng sốt, lập tức thản nhiên có lệ, trong lòng trách mắng:
Thì ra Nam Cung Quyết vì cứu ta nên bị trọng thương, nhưng vì sao hắn không nói cho ta biết, hơn nữa còn nói qua loa như vậy, hại ta nghĩ hắn bị thương cũng không nặng.
“Vậy Vương phi cũng biết thời gian của Lạc vương gia không nhiều?” Nếu không có đoạn thời gian gần đây, hắn luôn cưỡng ép dùng nội lực, võ công, thì thời gian sống cũng không bị giảm bớt hơn phân nửa như vậy. Người có thể làm hắn không để ý đến sinh mệnh mình để đi bảo hộ người khác, cũng chỉ có Lạc Mộng Khê ngươi.
“Chuyện này Mộng Khê cũng biết, Mộng Khê đang muốn hỏi Lâm cô nương, làm cách nào mới có thể kéo dài thời gian của Vương gia?” Cùng là nữ tử, Lạc Mộng Khê thấy được Lâm Huyền Sương rất muốn vào phòng ngủ nhìn Nam Cung Quyết.
Nhưng không biết vì sao, trong tiềm thức của Lạc Mộng Khê, lại không muốn cho Lâm Huyền Sương nhìn thấy hắn. Nhìn Lâm Huyền Sương quan tâm Nam Cung Quyết như thế, trong lòng Lạc Mộng Khê không khỏi thấy buồn bực, liền lấy cớ: Nam Cung Quyết đã từng nói không cần gọi Lâm Huyền Sương đến chẩn bệnh cho hắn, ta làm như vậy, cũng là thuận theo ý của Nam Cung Quyết…
“Long thảo, chỉ cần tìm được Long thảo, Lạc vương gia sẽ có một tia hy vọng.” Ngữ khí của Lâm Huyền Sương lãnh ngạo: “Chính là, Long thảo là thứ hiếm có trên thế gian, cực kỳ trân quý, muốn tìm thấy một cây, so với lên trời còn khó hơn…..”
“Chỉ cần thực sự tồn tại Long thảo, sẽ còn có khả năng tìm thấy.” Long thảo thật sự còn rất ít ỏi, nhất định sinh trưởng ở nơi rất đặc biệt, cũng chỉ có người đặc biệt mới có thể lấy được.
Thấy Lạc Mộng Khê ngưng mi suy tư, Lâm Huyền Sương liền cáo từ rời đi: “Huyền Sương còn có việc, đi trước một bước.”
Lâm Huyền Sương đến đây lần này, mục đích là vì muốn kéo dài thời gian sống của Nam Cung Quyết. Long thảo rất khó tìm, nàng vốn tính sau khi giao phương thuốc cho Nam Cung Quyết sẽ tự mình đi tìm Long thảo, chẳng qua, nhìn thần sắc của Lạc Mộng Khê thấy nàng cũng muốn tự mình đi tìm Long thảo, một khi đã như vậy, việc này cứ giao cho Lạc Mộng Khê đi.
Chuyện Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương vẫn sinh lòng khó hiểu, bởi vì nàng thấy mọi chuyện thật sự là do Lạc Mộng Khê làm liên lụy đến Nam Cung Quyết. Nàng nhìn không ra Lạc Mộng Khê rốt cuộc có ưu điểm gì đáng để Nam Cung Quyết thích.
Lần này việc tìm Long thảo giao cho Lạc Mộng Khê, nàng cũng có thể thuận tiện thử năng lực của Lạc Mộng Khê rốt cuộc là đến đâu, nhìn xem Lạc Mộng Khê có tư cách, đáng để Nam Cung Quyết thích hay không.
Lâm Huyền Sương đi rồi, Lạc Mộng Khê cúi đầu suy tư: Long thảo, rốt cuộc dạng là ai mới có thể tiếp xúc với Long thảo, hái được nó?
Lạc Mộng Khê phân loại nhanh các chức nghiệp trong đầu, rồi loại bỏ từng nghề, đột nhiên linh quang chợt lóe, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia vui sướng: “Bắc Đường Diệp, ngươi giúp ta tra người này đang ở đâu”
Thế lực của Nam Cung Quyết quả thực không thể coi thường, chỉ bằng thời gian một chén trà nhỏ, Bắc Đường Diệp đã mang về tin tức mà Lạc Mộng Khê muốn: “Lạc Mộng Khê, ngươi tìm hắn làm gì?”
“Đương nhiên là tìm nơi có Long thảo, hoặc có thể nói, trong tay hắn có Long thảo, chúng ta chỉ cần giao dịch với hắn, mới có thể mua Long thảo.”
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời đã ngã về nửa bầu trời phía tây: “Thời gian không còn sớm, ta đi tìm hắn hỏi về Long thảo trước, ngươi ở đây trông Nam Cung Quyết.”
“Kinh thành bây giờ hơi loạn, ngươi là một nữ tử ra ngoài một mình không an toàn, bổn hoàng tử đi cùng ngươi, về phần Nam Cung Quyết, võ công của hắn cao như vậy, sao lại là cần bổn hoàng tử đến trông nom chứ…” Bắc Đường Diệp phản đối:
Lạc vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, võ công của Nam Cung Quyết lại lợi hại như vậy, hắn ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Trái lại Lạc Mộng Khê ngươi đã đắc tội với nhiều thế lực lớn như vậy, ngộ nhỡ ngươi ra ngoài mà xảy ra chuyện gì, ta lại không thể giải thích với Nam Cung Quyết.
“Lúc trước Nam Cung Quyết quả thực không cần bất kỳ kẻ nào bảo hộ, chẳng qua là, bây giờ hắn, đã rất yếu.” Tiếp đó, Lạc Mộng Khê kể hết chuyện xảy ra sang nay cho Bắc Đường Diệp, đương nhiên, chuyện sau khi dùng cơm trưa, còn việc xen vào khúc giữa của nàng và Nam Cung Quyết đều tỉnh lược đi.
“Ngươi nói, Nam Cung Quyết suýt nữa tẩu hỏa nhập ma?” Trong giọng nói luôn bỡn cợt của Bắc Đường Diệp lại đầy ngưng trọng.
“Đúng vậy, cho nên, hiện tại Nam Cung Quyết rất yếu, phải có người trông hắn.”
“Bổn hoàng tử hiểu rồi.” Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn phòng ngủ, nhịn không được âm thầm thở dài: Nam Cung Quyết, không ngờ bệnh của ngươi, thật sự đã đến giai đoạn cuối.
“Vậy ta đi trước, chờ tin tốt của ta.” Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người, bước nhanh về phía trước. Sau khi đi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, dừng cước bộ quay đầu lại: “Bắc Đường Diệp, nếu Nam Cung Quyết tỉnh, ngươi trăm ngàn lần đừng cho hắn biết chuyện ta ra ngoài tìm Long thảo.”
Bắc Đường Diệp mang biểu hiện sửng sốt, rồi lập tức thoải mái. Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có quan hệ… Aizzz.. Nam Cung Quyết tâm tính cao ngạo, nếu biết thứ cứu mạng mình là từ trong tay người đó mà có được, khẳng định sẽ không uống.
“Bổn hoàng tử đã hiểu, chuyện này, ta sẽ giữ bí mật”
Bắc Đường Diệp không tiếng động thở dài, đáy mắt lóe lóe, gấp giọng gọi Lạc Mộng Khê lại: “Đợi chút”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp nhẹ giọng giải thích: “Lạc Mộng Khê, ngươi một mình ra phủ không an toàn, để Nhạc Địch, Lưu Phong đi cùng ngươi đi.”
Kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, tập kích ngấm ngầm hay công khai, khó lòng mà phòng bị, cho nên, Lạc Mộng Khê không cự tuyệt ý tốt của Bắc Đường Diệp, cho phép Nhạc Địch và Lưu Phong cùng đi. Ra Lạc vương phủ, bước nhanh đến mục tiêu đã định.
Lạc Mộng Khê đi rồi, Bắc Đường Diệp chậm rãi đi vào phòng ngủ, nhìn Nam Cung Quyết nằm ở trên giường, đang ngủ say sưa, ngay cả mình đi tới trước giường cũng không nhận thấy được, Bắc Đường Diệp nhịn không được thở dài:
Kỳ thật, đối với chuyện Lạc Mộng Khê đi tìm người nọ hỏi thăm về Long thảo, Bắc Đường Diệp căn bản không có hy vọng nhiều, dù sao Long thảo là thứ hiếm trên thế gian, sao có thể dễ dàng tìm ra như vậy được.
Nhưng nay, Bắc Đường Diệp lại hy vọng Lạc Mộng Khê có thể mang Long thảo về cứu Nam Cung Quyết. Tuy rằng loại khả năng này thật rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng Bắc Đường Diệp vẫn ôm một tia hy vọng.
Ngay tại lúc Bắc Đường Diệp thở dài, Nam Cung Quyết vốn đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt thâm thúy đầy ngưng trọng và sắc bén: “Lạc Mộng Khê, đi đâu rồi?”
Lại nói, sau khi Lạc Mộng Khê mang theo Nhạc quản gia và Lưu Phong ra khỏi Lạc vương phủ, không đi đâu khác, mà trực tiếp đến trà lâu nổi danh nhất kinh thành. Người Lạc Mộng Khê muốn tìm chính là lão bản thật của trà lâu này: Lăng Khinh Trần.
Lăng Khinh Trần là thủ phủ đệ nhất Giang Nam, đã đi khắp đại giang nam bắc tự nhiên không cần phải nói, quan trọng hơn là, Lăng Khinh Trần là người làm ăn, tất cả các ngành các nghề, hắn đều có tham gia, các loại kỳ hoa dị thảo, trân bảo quý hiếm hắn chắc chắn đều có. Long thảo mặc dù là hiếm thấy, nhưng không thể loại bỏ khả năng đã được hắn tìm thấy.
Trà lâu được trang trí rất lịch sự tao nhã, cổ kính, đúng là chỗ tốt để phẩm trà. Lạc Mộng Khê vừa mới bước vào trà lâu liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón: “Cô nương, cô đi mấy người?”
“Ta không đến uống trà, ta tìm lão bản của các ngươi”
“Lão bản đang ở sau quầy….” Ngón tay tiểu nhị chỉ về hướng người trung niên ngồi ở sau quầy đang gảy bàn tính.
Đáy mắt Lạc Mộng Khê lóe lóe, giọng đầy ý cười: “Người ta muốn tìm không phải hắn, mà là đại lão bản của các ngươi Lăng Khinh Trần.”
Tiểu nhị nhất thời nghẹn lời, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại: Chuyện Lăng lão bản đang ở đây ngoại trừ nhân viên nội bộ chúng ta, người ngoài không có mấy ai biết. Vì sao vị cô nương này lại biết.
Đang muốn nói chút lời cho có lệ kéo dài thời gian của Lạc Mộng Khê, để người mình đến báo cho Lăng Khinh Trần biết việc này, thì bất thình lình một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Không biết Lạc vương phi tìm Lăng mỗ là có chuyện gì?”
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói truyền đến, thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc đang đứng ở lan can lầu hai, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Dung nhan tuấn mỹ, lạnh lùng, đáy mắt lạnh nhạt như tiếp đãi với người hoàn toàn xa lạ.
Trong nhã gian, Lạc Mộng Khê ngồi đối mặt với Lăng Khinh Trần, giữa hai người được ngăn cách bởi một cái bàn. Nhạc quản gia và Lưu Phong ngồi bên cạnh bàn, đưa mắt nhìn Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê.
Lăng Khinh Trần khẽ nâng ấm trà, rót nước trà vào chén, lập tức, mùi trà, hơi nóng từ bốn phía, lượn lờ: “Lạc vương phi sao lại rảnh rỗi đến tìm Lăng mỗ để ôn chuyện vậy?” Giọng nói bình tĩnh, lễ độ, mang theo sự lạnh nhạt và xa cách.
“Hôm nay Mộng Khê đến tìm Lăng công tử, không phải ôn chuyện, mà là muốn cùng công tử làm cuộc giao dịch.”
“Phải không?” Giọng Lăng Khinh Trần vẫn trầm thấ,p bình tĩnh không gợn sóng, nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Lăng mỗ là người làm ăn, lấy việc buôn bán là niềm vui, chính là không biết Vương phi muốn làm giao dịch gì?”
“Lăng công tử cũng biết Long thảo chứ?” Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần chẳng qua chỉ là hơn một tháng không gặp, nhưng Lạc Mộng Khê lại cảm giác Lăng Khinh Trần hôm nay với người một tháng trước quả thực chính là như hai người khác nhau. Lúc trước tuy rằng tâm cơ của hắn thâm sâu, nhưng tâm tư lại giống như ánh mặt trời, tươi sáng.
Nhưng nay, cả người hắn trở nên thâm trầm, nội tâm, làm cho người ta không nắm bắt được. Hơn nữa, Lạc Mộng Khê ngồi đối diện với hắn, mơ hồ cảm giác được trên người hắn có khí tức hắc ám mãnh liệt.
Nếu là bình thường, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không giao tiếp với hắn, nhưng nay, nàng cần Long thảo để cứu Nam Cung Quyết, nên phải cố gắng thôi.
“Long thảo là loại thuốc cực phẩm hiếm có trên thế gian, tại hạ tự nhiên biết” Lăng Khinh Trần buông chén trà trong tay, thờ ơ hỏi: “Vương phi hỏi thứ này làm cái gì, chẳng lẽ là muốn mua Long thảo từ chỗ tại hạ?”
“Đúng, không biết Lăng công tử có Long thảo không?” Lạc Mộng Khê không thích vòng vo tam quốc, nếu Lăng Khinh Trần đã hiểu rõ việc này, nàng tự nhiên cũng không giấu giếm.
Lăng Khinh Trần khẽ lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Không có, các cửa tiệm của Lăng Khinh Trần không có, vậy các thương gia khác cũng sẽ không có khả năng có” Sự bình tĩnh trong giọng nói vẫn không che giấu được sự tự hào và cao ngạo.
“Vương phi muốn Long thảo là vì cứu người?”
“Đương nhiên” Long thảo trân quý như thế, không dùng để cứu người, chẳng lẽ để uống chơi.
Trên người Lăng Khinh Trần nồng đậm khí tức hắc ám làm cho Lạc Mộng Khê cảm giác vô cùng khó chịu. Nếu hắn không có Long thảo, Lạc Mộng Khê cũng không muốn ngây ngốc ở lại đây:
“Mạo muội quấy rầy, xin Lăng công tử thứ lỗi. Lăng công tử có nhiều cửa hàng, công việc bận rộn, Mộng Khê không làm phiền nữa.” Nói xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi.
“Lăng mỗ không có Long thảo, chẳng qua, có Long thiệt, hai loại thảo dược này có công dụng trị cùng một loại bệnh. Tuy rằng dược hiệu của Long thiệt so ra kém hơn Long thảo, nhưng đối với bệnh tình của bệnh nhân vẫn là có thể giảm bớt một chút”
Lăng Khinh Trần uống cạn nửa non chén trà, tự nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh trước sau như một, thâm trầm, làm cho người ta có cảm giác cực kì không thoải mái.
”Thật sao? Không biết Lăng công tử muốn bao nhiêu ngân lượng mới bằng lòng nhượng lại?” Lạc Mộng Khê vốn tưởng rằng lần này tốn công mà lại không được gì, trong lòng vô cùng thất vọng, lại không nghĩ rằng Lăng Khinh Trần có Long thiệt. Nếu như vậy, nàng cũng coi như không uổng một chuyến.
“Tại hạ không cần bạc” Giọng Lăng Khinh Trần vẫn không chút gợn sóng.
Không cần bạc? khó nhất là, không biết rốt cuộc Lăng Khinh Trần muốn cái gì đây? Ngay khi ba người Lạc Mộng Khê, Nhạc quản gia, Lưu Phong đang thầm đoán mục đính thật sự của hắn, Lăng Khinh Trần đã đưa ra đáp án: ”Tại hạ muốn cùng Vương phi đánh một ván cờ.“
”Kì nghệ của Mộng Khê không quá tinh thông, đánh cờ với Lăng công tử, sợ là bôi nhọ danh tiếng của công tử.“ Người cổ đại, không có việc gì làm chính là thích so đấu cầm kỳ thi họa. Ta là người hiện đại, đối với mấy thứ này, thật sự không quá am hiểu.
“Long thiệt mặc dù so ra kém Long thảo, nhưng cũng là kỳ hoa dị thảo. Thời gian với số lượng quả thật cũng không còn nhiều lắm, vật phẩm trân quý như vậy, không phải dùng để mua bán, mà là dùng để kết giao.”
“Vương phi và tại hạ đánh cờ đi, nếu Vương phi thắng, tiền không cần trả, có thể trực tiếp đem Long thiệt đi, nhưng nếu Vương phi thua, cho dù có ra bao nhiêu bạc, tại hạ cũng sẽ không bán Long thiệt….”
Hiện tại Lăng Khinh Trần trở nên rất cổ quái, làm cho người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Cách làm việc của hắn cũng rất lỳ lạ, vừa rồi hắn nói không có Long thảo, làm ta rất thất vọng, nhưng lập tức, hắn lại cho ta hy vọng, nói là có Long thiệt, bây giờ, hắn còn nói không bán Long thiệt, chỉ đánh cờ mới có cơ hội đổi lấy.
Nếu đánh cờ thua hắn, ta không thể lấy Long thiệt đi, cho ta hy vọng, lại làm cho ta thất vọng. Cuối cùng, chính là tuyệt vọng, Long thiệt gần trong gang tấc, ta không thể lấy đi để cứu Nam Cung Quyết. Chiêu tra tấn tinh thần này của Lăng Khinh Trần, so với tra tấn thể xác còn thống khổ hơn, sao hắn có thể biến thành cái dạng này.
”Vương phi lo lắng sao? Muốn cùng tại hạ đánh cờ không?” Lăng Khinh Trần không chút hoang mang, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.
“Tại hạ là quản gia của Lạc vương phủ, Nhạc Địch. Tại hạ thay Vương phi đánh cờ với Lăng công, được không?“ Nhạc quản gia thấy Lạc Mộng Khê thu mắt trầm tư, thật lâu không nói gì, nghĩ đến kì nghệ của nàng chắc hẳn rất kém cỏi, sợ thua Lăng Khinh Trần sẽ không mang Long thiệt đi được, liền xung phong nhận việc, cùng Lăng Khinh Trần đánh cờ
”Lần này người hướng đến tại hạ muốn Long thiệt là Lạc vương phi, làm gì có đạo lý người khác có thể thay đánh cờ chứ, Vương phi, tại hạ có công việc bận rộn, muốn đánh cờ hay không, xin người quyết định nhanh một chút.“ Giọng của Lăng Khinh bình tĩnh mơ hồ còn mang theo sự không kiên nhẫn.
“Được, ta đánh cờ với ngươi.“
Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, cả phòng vốn sáng rõ nhất thời một mảnh tối đen: ”Bang bang phịch!” Ngay tại lúc ba người Lạc Mộng Khê đang thầm tăng mạnh đề phòng, một mảng sáng ánh lên, chiếu một khung hình lên phòng, trước mặt Lạc Mộng Khê đã xuất hiện một bàn cờ lớn, Lăng Khinh Trần đang đứng bên kia bàn cờ.
Chính là làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy kỳ quái, không phải người cổ đại thường đánh cờ vây sao:
Người cổ đại thường chơi cờ vây, lại không có mấy người biết cờ tướng. Lăng Khinh Trần lại lấy cờ tướng ra làm điều kiện, rõ ràng là không muốn cho người khác cơ hội. Bắt đầu từ khi nào mà Lăng Khinh Trần đã trở thành hắc ám như vậy, chẳng qua là, cùng Lạc Mộng Khê đánh cờ tướng, xem như Lăng Khinh Trần đã dại dột.
“Nhạc quản gia, đây là bàn cờ gì thế, tại sao ta chưa từng gặp qua?” Nhìn bàn cờ đầy những gạch thẳng thẳng ngang ngang, Lưu Phong sinh lòng khó hiểu.
“Cái này..” Ta cũng chưa thấy qua, xem ra lần này, Vương phi nhất định thua rồi. Nhạc Địch nhìn Lạc Mộng Khê đang cúi đầu trầm tư, nhịn không được âm thầm thở dài: Không lấy được Long thiệt, bệnh tình của Vương gia….. Lăng Khinh Trần thật thông minh, cũng thật giảo hoạt.
“Cái này gọi là cờ tướng, là do một vị đại sư sáng tạo ra.” Lăng Khinh Trần bình tĩnh giải thích quy tắc trò chơi cho Lạc Mộng Khê. Hắn tin rằng Lạc Mộng Khê không thắng được hắn, lấy không được Long thiệt, cho nên, hắn không ngại mà lãng phí chút thời gian, dù sao hắn mới là người thắng cuối cùng.
Lăng Khinh Trần giải thích rất toàn diện, cũng rất cẩn thận, Lưu Phong nghe như lọt vào trong sương mù, Nhạc Địch cũng là nghe hiểu tương đối, dĩ nhiên nhịn không được âm thầm thở dài: Chính là nghe hiểu cách đánh cờ tướng, nhưng nếu vẫn chưa tự mình đánh qua, khẳng định cũng sẽ thua.
”Lăng công tử, thời gian của ta rất gấp gáp, đừng nói lời vô ích, chơi cờ đi.“ Ngữ khí của Lạc Mộng Khê bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.
Lăng Khinh Trần cũng không thấy kì quái: ”Cũng tốt.“ Bàn tay to vung lên, một lư hương hiện ra tại chỗ cách đó không xa, một nén nhang còn mới bắt đầu cháy: ”Vương phi lần đầu đánh cờ tướng, tự nhiên phải có ưu đãi, vậy lấy thời gian một nén nhang làm chuẩn. Nếu sau một nén nhang, Vương phi vẫn chưa bại dưới tay tai hạ, liền tính là Vương phi thắng.“
”Một lời đã định, mời.“ Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần đều tự đứng hai bên bàn cờ, vận nội lực, điều khiển quân cờ.
Vốn là, Lăng Khinh Trần và Nhạc Địch đều cho rằng, cho dù Lạc Mộng Khê nghe hiểu phương pháp chơi cờ, nhưng lại chưa tự mình thử qua, đi không được vài bước sẽ thất bại, nhưng sự thật lại là, hai người bọn họ đều đã đoán sai.
Lạc Mộng Khê thông hiểu kì nghệ, ngang tài với Lăng Khinh Trần: “Xe, tiến một!” Lạc Mộng Khê dung ngón tay di chuyển quân xe: ”Bụp!” Một tiếng đã áp chết cờ của Lăng Khinh Trần.
“Pháo, tiến một!” Lăng Khinh Trần không chút yếu thế, ngón tay cầm quân pháo “Bụp” Một tiếng, đánh chết quân cờ của Lạc Mộng Khê.
“Tốt, tiến một….”
“Mã, lui một….”
Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê ở trên bàn cờ đánh tới trời đất mù mịt. Nhạc Địch và Lưu Phong ở một bên xem đến hoa cả mắt, Nhạc Địch thì khá cơ trí, cẩn thận cân nhắc một lát, có thể xem hiểu được Lăng Khinh Trần và Lạc Mộng Khê chơi cờ như thế nào.
Nhưng Lưu Phong thì không giống hắn, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, căn bản là dù muốn vẫn không hiểu Lạc Mộng Khê và Lăng Khinh Trần rốt cuộc là chơi cờ như thế nào: ”Nhạc quản gia, đây là có chuyện gì?“
”Chờ sau khi hồi vương phủ, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi.“ Ánh mắt của Nhạc Địch vẫn dừng trên bàn cờ: “Lấy tình huống hiện tại mà xem, kì nghệ của Vương phi và Lăng công tử thật ngang nhau…”