Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hoang Anh
Cùng lúc đó, Nam Cung Quyết cũng dừng lại động tác, xoay người nằm xuống
bên cạnh Lạc Mộng Khê, nghỉ ngơi một lát, xoay người xuống giường, nhẹ nhành ôm lấy Lạc Mộng Khê bị hắn tra tấn không biết bao nhiêu lần, bước nhanh đi về hướng bình phong.
""Vương gia, hắc y nhân đã đi, có muốn đuổi theo hay không?” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê ngâm mình trong nước ấm áp, lạnh giọng hạ lệnh: “không cần, để cho nàng đi”. Nàng không thể làm dậy nổi sóng to gió lớn gì.
Hắc y nhân sau khi ra khỏi Lạc vương phủ, tháo xuống khăn che mặt, đúng là
Lâm Huyền Sương, Lâm Huyền Sương chạy thẳng về hướng đông, bàn tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt: Vì sao, đây rốt cuộc là vì sao…
Đột nhiên, một đạo bóng đen từ hư không xuất hiện ngay phía trước, ngăn chặn đương đi của nàng, Lâm Huyền Sương ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi là ai?”
_________________