Lạc Vương Phi

chương 98: bị nam cung quyết khi dễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ads “Tối qua chàng nói với ta chuyện gì?” Về tối hôm qua, trừ bỏ Nam Cung Quyết tinh lực tràn đầy cùng với nàng toàn thân đau nhức, Lạc Mộng Khê thật đúng là cái gì cũng không nhớ rõ.

“Chính là chuyện đứa nhỏ của chúng ta?” Trong mắt Lạc Mộng Khê tràn đầy nghi hoặc, Nam Cung Quyết không thể không tự mình công bố đáp án, bất quá hắn cũng đã sớm dự đoán được Lạc Mộng Khê sẽ không nhớ chuyện này.

“một năm sau, ta không thể nuốt lời với Lãnh Tuyệt Tình”. Ánh sáng trong mắt Nam Cung Quyết dần trở nên ảm đạm, ánh mắt Lạc Mộng Khê chợt thay đổi, hai tay đặt lên trên cổ Nam Cung Quyết: “không cần lo lắng, ta đáp ứng chàng, một năm sau nhất định sẽ sinh cho chàng một tiểu bảo bảo mập mạp, nếu là nhi tử sẽ giống chàng anh tuấn tiêu sái, là nữ nhi sẽ giống ta thôngminh xinh đẹp…”

Khi ở hiện đại, Lạc Mộng Khê không hề cảm thấy sinh đứa nhỏ có bao nhiêu vui sướng, bao nhiêu chờ đợi, nhưng sau khi cùng Nam Cung Quyết viên phòng, cảm nhận được tình yêu của hắn đối với mình, Lạc Mộng Khê rốt cục hiểu được, tình yêu có bao nhiêu ngọt ngào, có thể cùng người mình yêu thương mang đứa nhỏ của hắn, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng trước đó Lạc Mộng Khê đã cùng Lãnh Tuyệt Tình ước định, vì không để Tuyệt Tình cung bị diệt vong, trong một năm nàng không thể mang thai, nàng đã chính miệng đáp ứng, không thể nuốt lời.

Huống chi, chuyện nàng có thai lại có quan hệ tới hàng vạn tính mạng của Tuyệt Tình cung, nàng không thể mang việc này ra nói đùa.

“Mộng Khê, chúng ta….nhất định phải đợi một năm sao?” Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê trong lòng, hai tròng mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy.

“Ta…không muốn nuốt lời với Lãnh Tuyệt Tình”. Chàng có thể hiểu cho ta không?

Có lẽ là bởi vì nước nóng, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Mộng Khê trở nên hồng hào, đáy mắt trong suốt lóe ra sự chờ đợi, chờ đáp án của Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết không nói gì, vươn tay đem tóc trên trán Lạc Mộng Khê vén ra sau tai, chậm rãi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của Lạc Mộng Khê.

Đầu tiên, Nam Cung Quyết chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn, môi Lạc Mộng Khê thực thơm, thực ngọt, cũng thực mềm, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Nam Cung Quyết không tự chủ được muốn càng nhiều.

Càng hôn càng nhiệt liệt, càng hôn càng triền miên, chiếc lưỡi linh hoạt không chút khách khí xâm nhập vào trong miệng Lạc Mộng Khê, không ngừng chiếm đoạt, tham lam hút lấy hương vị trong miệng Lạc Mộng Khê.

không biết qua bao lâu, Nam Cung Quyết mới lưu luyến không rời buông ra môi anh đào của Lạc Mộng Khê đã bịt hắn hôn đến sưng đỏ, lại tiếp tục hôn xuống chiếc cổ tinh tế của Lạc Mộng Khê.

“Nam Cung Quyết…” Lạc Mộng Khê có được tự do, há miệng hô hấp không khí, thân thể nóng bỏng của Nam Cung Quyết làm cho Lạc Mộng Khê có chút sợ hãi: không phải Nam Cung Quyết lại muốn…

Nếu lại để cho hắn thực hiện được, vậy thì ngày mai ta cũng không cần rời giường…

Lạc Mộng Khê dùng sức đẩy Nam Cung Quyết ra, lại phát hiện khí lực Nam Cung Quyết lớn hơn mình rất nhiều, vô luận nàng dùng lực như thế nào, Nam Cung Quyết vẫn như trước ôm chặt nàng trong ngực, không chút sứt mẻ.

Ngược lại là Lạc Mộng Khê nàng, vừa rồi bị Nam Cung Quyết hôn đến thân thể như muốn nhũn ra, không dùng được chút khí lực.

Thân thể mềm mại của Lạc Mộng Khê nằm trong ngực Nam Cung Quyết, nhiệt khí nóng rực của Nam Cung Quyết ngày càng tăng lên, Lạc Mộng Khê phản kháng, lại càng làm cho Nam Cung Quyết dục hỏa đốt người, không để ý kháng cự của Lạc Mộng Khê, vội vàng vọt vào trong cơ thể nàng.

Kháng cự của Lạc Mộng Khê với Nam Cung Quyết căn bản là không đáng kể, một lúc sau, Lạc Mộng Khê cũng lười để ý đến hắn: Chỉ có thể lần này, lần sau không cho phép chuyện này xảy ra nữa, ta phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp đối phó Nam Cung Quyết, tránh để cho chuyện này lại phát sinh.

Lạc Mộng Khê an tĩnh lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm, đáy mắt thâm thúy Nam Cung Quyết hiện một tia ý cười trêu tức khó có thể phát hiện, dứt bỏ hết thảy thế tục, cùng Lạc Mộng Khê một lần lại một lần triền miên, cùng nhau đạt đến cào trào tình ái.

Nguyên bản nhiệt độ bên trong lụa mỏng đã cao, nhiệt khí lượn lờ, thanh âm phát ra từ trong mộc dũng lại càng làm người ta mặt đỏ tim đập, thật lâu quanh quẩn, vẫn không tiêu tán.

Đến khi Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê từ sau lụa mỏng đi ra, Lạc Mộng Khê sớm đã mệt đến mê man, trên hàng lông mi thật dài còn đọng một tầng hơi nước, đôi môi anh đào sưng đỏ không chịu nổi, hai má tuyệt mỹ hiện lên một tia đỏ ửng, trên da thịt như ngọc đã bị che kín bởi những dấu hôn ngân.

Sau khi vì chính mình và Lạc Mộng Khê thay một thân xiêm y, Nam Cung Quyết kéo chăn đắp lên cho cả hai, vươn tay ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, đáy mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê, cũng không thể chỉ một câu là có thể miêu tả hết nét duyên dáng của Lạc Mộng Khê.

Mộng Khê, bổn vương biết nàng không muốn nuốt lời với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng bổn vương rất muốn sớm một chút có tiểu bảo bảo, không muốn đợi tới một năm sau, làm sao bây giờ…

Trong mông lung, mùi đàn hương quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê toàn thân đau nhức, ngực lại truyền đến cảm giác khó chịu, thở không nổi, giống như có người đang ôm chặt nàng.

“Khụ, khụ, khụ”, cổ họng một trận khô rát, làm cho Lạc Mộng Khê không nhịn được ho nhẹ vài tiếng, cánh tay ôm chặt nàng thoáng nới lỏng một chút, thanh âm bình tĩnh của Nam Cung Quyết ẩn ẩn mang theo trêu tức vang lên từ phía trên đỉnh đầu nàng: “Tỉnh”

Lạc Mộng Khê dùng sức mở ra đôi mắt mệt mỏi, ánh vào mi mắt là tẩm y màu trắng quen thuộc: “Bây giờ là lúc nào?”, Nam Cung Quyết còn chưa rời đi, chẳng lẽ thời gian còn sớm.

“Gần giữa trưa”. Nam Cung Quyết vùi đầu ở cổ Lạc Mộng Khê, thanh âm có chút hàm hồ: “Nàng hôm nay…dậy rất sớm…”, hô hấp ấm áp phun ở trên cổ Lạc Mộng Khê có chút ngứa.

Sớm cái gì, cũng đã giữa trưa rồi. Tất cả cũng đều tại chàng, bằng không ta đã sớm tỉnh. Bất quá kì nguy hiểm của ta đã qua, cho dù chàng có ép buộc như thế nào, ta cũng sẽ không mang thai, cũng không cần phải uống thứ thuốc đắng ngắt đó.

Tháng này không có việc gì, tháng sau nhất định phải cẩn thận hơn, tránh để cho Nam Cung Quyết có được cơ hội. Lạc Mộng Khê âm thầm tự nhủ.

Nàng vốn định ra sức đánh Nam Cung Quyết một trận, nhưng là toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, cho dù đánh trên người Nam Cung Quyết, hắn cũng không đau, vì thế, nàng tạm thời từ bỏ ý tưởng này: Chờ khi thể lực ta hồi phục, đến lúc chàng không chú ý, sẽ hung hăng giáo huấn chàng.

“Nam Cung Quyết, hôm nay chàng không cần đi xử lí công việc sao?” Bằng không, vì sao ngủ đến giờ này vẫn không có rời giường.

“Bổn vương hôm nay có chuyện cần xử lý, nhưng, lại cần có Mộng Khê cùng đi”. Bổn vương cùng nàng ngủ đến bây giờ, là vì chờ nàng tỉnh lại, cùng bổn vương đi xử lí chuyện tình.

“Là chuyện gì?” lại nhất định phải có ta cùng đi.

“Khi đến nơi, tự nàng sẽ biết”. Nam Cung Quyết từ trên cổ Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, lại hạ trên đôi môi anh đào của nàng một nụ hôn: “Thời gian không còn sớm, chúng ta rời giường, rửa mặt chải đầu thôi.”

Nam Cung Quyết mặc dù tham luyến ôn hương, nhưng cũng phân biệt chuyện nào quan trọng hơn, nói có chuyện muốn xử lý, sẽ không chậm chạp, xốc chăn lên, xoay người xuống giường, sai người đem nước rửa mặt đến.

Rửa mặt xong, Nam Cung Quyết thay một thân trang phục vừa vặn, trên dưới đánh giá một chút, Nam Cung Quyết đưa mắt nhìn sang Lạc Mộng Khê đang ngồi trước bàn trang điểm. Quần áo nhẹ nhàng màu lam bó sát thân thể nàng, tuyệt mỹ dung nhan, khí chất phiêu dật xuất trần, làm cho người ta vừa thấy liền không thể rời đi tầm mắt.

Lạc Mộng Khê vấn một kiểu tóc đơn giản, vật trang sức cũng không nhiều lắm, ánh mắt chạm đến vòng tai nàng để trên bàn, mâu quang thân thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia vui sướng.

Thân ảnh thon dài nháy mắt đi tới phía sau Lạc Mộng Khê, tiếp nhận đôi vòng tai Lạc Mộng Khê vừa lấy đến, nhẹ nhàng đeo lên cho nàng, đôi vòng tai này chính là đôi vòng tai Nam Cung Quyết đã mua tặng Lạc Mộng Khê làm lễ vật, thế nhưng không ngờ Lạc Mộng Khê lúc nào cũng đeo nó.

“Mộng Khê, cái này trả cho nàng”. Dung mạo Lạc Mộng Khê tựa thiên tiên, làm cho người ta không tự chủ được chìm đắm trong đó, Nam Cung Quyết đứng dậy, bàn tay to mở ra, một chiếc vòng tai bạch ngọc hiện ra trước mặt Lạc Mộng Khê.

Sao lại chỉ có một cái, một cái nữa đâu? Lạc Mộng Khê nhớ rõ, hôm đó, chính Nam Cung Quyết giúp mình tháo đôi vòng tai bạch ngọc này xuống, đeo lên vòng tai minh nguyệt châu kia.

“một cái khác hiện đang ở vách núi đen” Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười bí hiểm.

Lạc Mộng Khê bừng tỉnh hô: “Tối hôm đó, là chàng dùng vòng tai đó giải huyệt cho ta?” cũng chính là đạo bạch quang đánh trúng ta lúc đó.

“Thông minh, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi”. Nam Cung Quyết đem chiếc vòng tai đặt trên bàn trang điểm, dắt tay Lạc Mộng Khê rất nhanh đi ra khỏi phòng: Hôm nay, bổn vương phải đem những nhân vật trọng yếu trong kinh thành Thanh Tiêu tiến hành tiêu trừ.

Hồng Phúc là khách điếm lớn nhất kinh thành Thanh Tiêu, cũng là tửu lâu lớn nhất, Lâm Huyền Sương được Nhạc Địch an bài trong một khách phòng ở lầu hai.

Trong khách phòng.

Lâm Huyền Sương đã cùng hắc y nhân đạt thành hiệp nghị, cho nên, nàng không cần vội nghĩ biện pháp thiết kế Lạc Mộng Khê, chỉ cần yên lặng chờ đợi chỉ thị cùng thông tin của hắc y nhân đưa tới.

Lâm Huyền Sương am hiểu y thuật, tinh thông độc dược, nếu nàng muốn giết Lạc Mộng Khê, rất đơn giản, nhưng nếu nàng tự mình động thủ giết bỏ Lạc Mộng Khê nhất định sẽ bị Nam Cung Quyết tra ra.

Đến lúc đó nàng không chỉ không thể ở lại bên cạnh Nam Cung Quyết, còn có thể trở thành kẻ thù bị Nam Cung Quyết đuổi giết, kết quả như vậy không phải là cái nàng muốn.

Nếu Lạc Mộng Khê chết trong tay hắc y nhân, cùng Lâm Huyền Sương nàng không có quan hệ, nàng liền có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh Nam Cung Quyết, bồi hắn vượt qua giai đoạn thương tâm, qua đoạn thời gian khó khăn, vị trí Lạc vương phi này liền vào tay nàng.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Lâm Huyền Sương vẫn giống như bình thường, ra ngoài tản bộ nửa canh giờ liền trở về, vừa vào phòng, liền thấy một con bồ câu đưa tin từ bên ngoài cửa sổ bay vào, đậu xuống trên bàn.

Bồ câu cả người tuyết trắng, trên đỉnh đầu có một chút sắc hồng, là bồ câu đưa tin chuyên dụng của Dược Vương cốc: Lâm Huyền Sương tuy là con gái của cốc chủ Dược Vương cốc, nhưng nàng là nữ tử, có rất nhiều chuyện, nếu như không phải khẩn cấp cốc chủ cũng không muốn nàng tham dự. Việc khó giải quyết bình thường sẽ không gọi đến nàng.

Bồ câu đưa tin của Dược Vương cốc vì sao lại bay đến nơi này? Chẳng lẽ Dược Vương cốc đã xảy ra chuyện?

Lâm Huyền Sương trong lòng nghi hoặc, bước nhanh lên phía trước, bắt lấy bồ câu, gỡ xuống tờ giấy, mở ra xem, đồng tử hơi co lại, mắt đẹp càng ngưng càng sâu: Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Ta phải làm sao bây giờ?

Lâm Huyền Sương sắc mặt lo lắng đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ biện pháp làm sao cho tốt cả đôi đường.

không biết qua bao lâu, Lâm Huyền Sương dừng lại cước bộ bối rối, mắt đẹp hiện lên một tia kiên định, giống như hạ quyết tâm rất lớn, hít sâu một hơi, rất nhanh hướng phía bên ngoài phòng rời đi.

Xuống lầu hai, ra khỏi khách điếm Hồng Phúc, Lâm Huyền Sương không ngừng lại cước bộ, rất nhanh theo một phương hướng biến mất.

Trong một nhã gian trên lầu hai của một trà lâu, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đang ngồi cạnh cửa sổ uống trà, lơ đãng đưa mắt, trông thấy Lâm Huyền Sương đang kích động rất nhanh đi về phía trước: “Nam Cung Quyết, có nên cho ngươi đi điều tra một chút, khoảng thời gian trước Lâm Huyền Sương là đã trở về Dược Vương cốc sau đó trở lại, hay là vẫn chưa hề trở về Dược Vương cốc?”

Nam Cung Quyết buông xuống chén trà trong tay, đầu cũng không ngẩng, trong mắt sâu không thấy đáy: “Lâm Huyền Sương căn bản không hồi Dược Vương cốc, sau khi rời khỏi Lạc vương phủ, nàng tìm một đại trạch ở ngoại ô, ngày trăm y hội chẩn, cũng là nàng thông tri cho Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, bổn vương là dùng long lưỡi làm giả…”

“Vì sao nàng phải làm như vậy?” Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, Lâm Huyền Sương đều biết rõ, vì sao lại giúp bọn họ hại Nam Cung Quyết.

“Đương nhiên là vì bổn vương”. Còn có Mộng Khê nàng!

Kẻ thù của Lạc Mộng Khê rất nhiều, vẫn phải dựa vào Thanh Tiêu Lạc vương Nam Cung Quyết bảo hộ chu toàn, nếu ở ngày trăm y hội chẩn Nam Cung Quyết thân bại danh liệt, an toàn của Lạc Mộng Khê liền mất đi bảo đảm, bị cừu gia đuổi giết là chuyện sớm hay muộn.

Mà Nam Cung Quyết sau khi thân bại danh liệt, sẽ trở thành hai bàn tay trắng, nếu lúc đó Lâm Huyền Sương lại đưa tay về phía hắn, thì chính là cái mà mọi người vẫn nói hoạn nạn mới biết chân tình, hắn khẳng định sẽ thật cảm kích nàng, thú nàng làm vợ, là chuyện hợp với đạo lí.

Đáng tiếc, người định không bằng trời định, Lâm Huyền Sương thế nào cũng không nghĩ tới, Lạc Mộng Khê bị trúng mị dược do hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung chế tạo, mị dược lại làm phát tán kịch độc trong cơ thể, tính mạng nguy trong sớm tối.

Nam Cung Quyết vì cứu nàng, chuẩn bị hi sinh bản thân mình, lại trong họa được phúc, trị lành chứng bệnh hiểm nghèo của hắn.

“Vậy chàng tính xử lí Lam Huyền Sương như thế nào?” Nam Cung Quyết mặc dù lớn lên ở thiếu lâm tự, nhưng cũng không phải loại từ bi đại phát, có sừu tất báo, có ân tất trả, đó mới chính là con người hắn.

“Xem ở chút giao tình giữa bổn vương và Lâm cốc chủ, bổn vương đã dùng bồ câu đưa tin nói những chuyện phát sinh ở kinh thành cho Lâm cốc chủ, Lâm Huyền Sương giao cho hắn xử lí.”

Chỉ có một lần này, sẽ không có lần sau nữa, nếu Lâm cốc chủ không thể xử lí Lâm Huyền Sương, lại để cho nàng chạy tới kinh thành gây sóng gió, bổn vương tuyệt sẽ không đối với nàng ta thủ hạ lưu tình.

Nhìn bộ dáng kích động của Lâm Huyền Sương, sợ là bồ câu đưa tin của Lâm cốc chủ đã đến, triệu nàng cấp tốc hồi Dược Vương cốc, nội dung bồ câu đưa tin, Nam Cung Quyết không có hứng thú, chỉ cần Lâm Huyền Sương rời đi nơi này, sự tình liền có thể chấm dứt.

“Nam Cung Quyết, chàng kéo ta đến đây, chính là để ta nhìn Lâm Huyền Sương rời đi kinh thành sao?” Nam Cung Quyết vô luận là gặp chuyện gì, đều bất động thanh sắc, hắn bày mưu tính kế, thật sự làm cho người ta thấy mà sợ.

Từ chuyện Lâm Huyền Sương này mà nói, ta cho rằng hắn sẽ cho người điều tra việc này, lại không nghĩ đến hắn đã sớm sai người điều tra xong, nắm giữ lượng lớn tin tức, cũng nghĩ ra biện pháp giải quyết chu toàn.

“Còn chưa hết đâu, còn có một việc khác muốn nàng chứng kiến”. Nam Cung Quyết vừa dứt lời, liền có một trận tiếng đập cửa nho nhỏ vang lên, Bắc Đường Diệp đẩy cửa đi vào: “Nam Cung Quyết, tìm bổn hoàng tử đến là có chuyện gì?”

“Cho ngươi cùng Mộng Khê xem diễn.”

“Diễn cái gì?” Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp trăm miệng một lời hỏi, trong mắt là tràn đầy nghi hoặc: Nam Cung Quyết muốn ta và Bắc Đường Diệp xem diễn, chẳng lẽ chúng ta đã làm sai cái gì, hoặc đã bỏ qua cái gì, Nam Cung Quyết cho chúng ta xem diễn là muốn nhắc nhở chúng ta…

Nam Cung Quyết đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng giơ lên một chút ý cười: “Trò hay sắp bắt đầu, hai người các ngươi, chú ý nhìn xem”.

Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp theo ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn lại, trên đường cái như trước rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ hướng tây đi đến.

Nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc, cùng với tên xa phu râu dài màu trắng, trong có vẻ tuổi già sức yếu, Bắc Đường Diệp kinh hô: “Đây là xe ngựa của Tứ di thái”.

“Bổn vương biết, các ngươi tiếp tục nhìn xuống xem”. Nam Cung Quyết cầm lên ấm trà rót cho mình và Lạc Mộng Khê mỗi người một ly trà thơm, khí nóng bay lên, hương trà quanh quẩn chóp mũi, thật lâu không tiêu tán.

Đôi mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Tứ di thái bình thường ru rú trong nhà, nhưng gần đây lại thường xuyên xuất hiện trên đường, dường như có gì đó không thích hợp.

Nhưng ngày hôm qua Bắc Đường Diệp cũng đã nói, hắn đã sai người âm thầm điều tra nhà của Tứ di thái, vẫn không tìm được bóng dáng Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, bọn họ thật sự không có ở chỗ của Tứ di thái, hay bọn họ đã thay đổi phương pháp ẩn trốn mới…

Lạc Mộng Khê mang theo nghi hoặc thật sâu, nhìn về phía đường cái, một chiếc xe ngựa rất nhanh từ hướng đông đi đến, đường cái cổ đại độ rộng có hạn, nhưng hai chiếc xe ngựa song song tránh nhau vẫn không thành vấn đề….

Có thể là có việc gấp, cả chiếc xe ngựa từ hướng đông đi đến và chiếc xe ngựa của Tứ di thái đều chạy rất nhanh….

Lạc Mộng Khê trong lòng vẫn đang nghi hoặc khó hiểu: Phùng Thiên Cương không có khả năng sẽ buông tha con đường bên đại phu nhân, hắn sẽ âm thầm cùng đại phu nhân liên hệ.

Phùng Thiên Cương thật thông minh, chắc chắn hắn sẽ tìm một phương pháp mà người bình thường không thể tưởng tượng đến xuất hiện trước mặt mọi người, đồng thời cùng đại phu nhân liên hệ sẽ không làm mọi người khả nghi…

Đột nhiên, trong đầu Lạc Mộng Khê linh quang chợt lóe: Phu xe, sẽ không làm cho người khác nghi ngờ thân phận của hắn, đúng vậy, ta như thế nào lại xem nhẹ hắn …

“Nam Cung Quyết, ta đã hiểu chuyện là như thế nào”. Lạc Mộng Khê tự tin tràn đầy.

“Vậy đem suy đoán của nàng phân tích cho chúng ta cùng nghe đi”. Mộng Khê quả nhiên thông minh, nhìn một chút liền hiểu, không giống như Bắc Đường Diệp, cho tới bây giờ còn không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bổn vương.

“Phùng Thiên Cương vẫn đều ở bên cạnh Tứ di thái, cùng đại phu nhân liên hệ, thân phận của hắn là xa phu”.

Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, đột nhiên chiếc xe ngựa từ hướng đông đi tới cùng với chiếc xe ngựa của Tứ di thái đụng vào nhau, khoái mã nhào lên, khiến toa xe bị lật xuống, Tứ di thái từ trong toa xe gian nan đứng lên, mà trên xe ngựa hoa lệ lại có vài nam tử trẻ tuổi, huy kiếm đánh về phía phu xe của Tứ di thái…

Xa phu của Tứ di thái tuổi già sức yếu, theo lý thuyết, căn bản không thể tránh thoát sát chiêu của những tên nam tử trẻ tuổi kia, nhưng ra ngoài dự đoán của mọi người là, khi trường kiếm sắp đâm tới trên người xa phu, xa phu đột nhiên huy động mã tiên trong tay, đem mấy người trẻ tuổi bức lui.

Tung người nhảy, xa phu muốn chạy trốn, thân hình mạnh mẽ nào có nửa điểm giống một người tuổi già sức yếu…

Những người trẻ tuổi vốn là vì xa phu mà đến, sao có thể để cho hắn an toàn thoát đi, mấy trường kiếm vung lên đem hắn bức trở về, mũi kiếm hướng đến trên người xa phu…

Lại không nghĩ là, trong lúc xa phu đang đánh nhau thì bị một nam tử trẻ tuổi tập kích, hình dáng quen thuộc hiện ra trước mắt mọi người: Đúng là Phùng Thiên Cương dính một chòm râu giả ở cằm.

Lạc Mộng Khê không tiếng động mà cười: Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Phùng Thiên Cương thật sự giả trang thành xa phu, ngày hôm qua Tứ di thái xuống xe rời đi lực chú ý của chúng ta, chính là muốn cho Phùng Thiên Cương có cơ hội rời đi.

Chiêu ‘kim thiền thoát xác’ này quả nhiên đủ cao minh, ai có thể nghĩ đến chủ nhân chân chính của chiếc xe ngựa này lại không phải là Tứ di thái quần áo hoa lệ, mà là một người ăn mặc thô sơ, không ai chú ý tới, xa phu.

Xa phu cũng không phải là người của Tứ di thái, mà là Tướng phủ vì đám người Tứ di thái mà chuẩn bị, không ở lại Tướng phủ cũng không ở lại nơi của Tứ di thái, cho nên Bắc Đường Diệp phái người điều tra chỗ ở của Tứ di thái cũng không phát hiện ra Phùng Thiên Cương.

“Bắc Đường Diệp, loại kết quả này, ngươi thật không ngờ đi”. Thanh âm Nam Cung Quyết bình tĩnh, làm cho người ta không nghe ra cảm xúc trong lời nói của hắn.

“Bổn hoàng tử, cam bái hạ phong”. Bắc Đường Diệp thua tâm phục khẩu phục: Loại khả năng này, hắn thật sự không ngờ tới, bất quá, từ trước tới nay Nam Cung Quyết đều thông minh hơn hắn, lúc này hắn cũng không cảm giác được là có gì không đúng.

“Xem ra, trong ba người chúng ta, ta cũng không phải là người kém nhất”. Lạc Mộng Khê bỗng nhiên mở miệng: “Ít nhất vào thời điểm quan trọng, ta cũng đã nghĩ đến khả năng này, đoán được chính xác đáp án…”, mà Bắc Đường Diệp ngươi cũng là không đoán ra.

“Lạc Mộng Khê, nàng là phu nhân của Nam Cung Quyết, đi theo bên người của hắn lâu như vậy, ít nhiều cũng học được chút ít, đoán ra được cách che giấu thân phận của Phùng Thiên Cương cũng không có gì kì quái…”

“Bắc Đường Diệp, ngươi đi theo bên người Nam Cung Quyết cũng đã hơn năm năm đi, ta mới gả cho hắn không đến năm tháng, theo lý thuyết, ngươi phải học được ở chỗ hắn hiều hơn mới đúng, sao lần này…” ngươi còn không thông minh bằng ta.

“Thân phận hai chúng ta bất đồng, nàng là thê tử của hắn, bổn hoàng tử chỉ là bằng hữu, vợ chồng với nhau là không có gì bí mật, Nam Cung Quyết cũng sẽ không keo kiệt, cái gì cũng sẽ dạy cho nàng”.

“Đối với bằng hữu, hắn vẫn là có một chút tâm tư riêng, giấu giếm một chút kĩ năng, không có dạy cho bổn hoàng tử…”, cho nên suy luận của bổn hoàng tử mới có thể kém nàng.

Lạc Mộng Khê cúi đầu uống trà, đối với lời nói của Bắc Đường Diệp từ chối cho ý kiến: Nam Cung Quyết tâm tư kín đáo, tâm cơ thâm trầm, mặt ngoài như không chút nào để ý, trên thực tế hắn cũng đã âm thầm an bài tốt hết thảy, đem đối thủ đánh cho không kịp trở tay, nếu đối địch với người như vậy, vẫn không biết là phúc hay là họa…

“Nam Cung Quyết, mấy tên trẻ tuổi công kích Phùng Thiên Cương là do chàng an bài đi?” Xem thân thủ bọn hắn, hẳn là thị vệ vương phủ.

“Đúng vậy, bổn vương an bài bọn họ lật tẩy Phùng Thiên Cương.”

“Vậy chàng tính xử lí Phùng Thiên Cương như thế nào?” Đây mới là vấn đề mà Lạc Mộng Khê quan tâm, Nam Cung Phong thất thế, Phùng Thiên Cương cũng bị tước bỏ tư cách quốc sư trở thành bình dân, Phùng Thiên Cương là kẻ thù của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có thể tùy tiện tìm một cái lí do mà giết hắn.

“Giết”, Nam Cung Quyết không chút do dự nói ra chữ này, ánh mắt càng thâm trầm, ẩn ẩn thoáng hiện lệ quang: Đối với địch nhân, cho tới bây giờ bổn vương vẫn không hiểu từ ‘nương tay’ viết như thế nào.

Phùng Thiên Cương đứng về phía Nam Cung Phong, chỉ cần hai người họ còn sống, vì ngôi vị hoàng đế sẽ không ngừng thiết kế hãm hại Nam Cung Quyết.

Là hai người bọn hắn tâm sinh ác niệm, tâm ngoan thủ lạt trước, đừng trách Nam Cung Quyết hắn không nể tình cũ, trảm thảo trừ căn.

Tình huynh đệ, tình quân thần, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương khi giết Nam Cung Quyết cũng chưa từng nghĩ qua, nay Nam Cung Quyết hắn vì sao lại phải để ý vấn đề này.

Võ công Phùng Thiên Cương mặc dù cao, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, hơn nữa thị vệ vương phủ võ công cũng không kém, Phùng Thiên Cương dần dần ở thế hạ phong.

Có lẽ là vì mệnh lệnh của Nam Cung Quyết, bọn thị vệ chiêu chiêu ngoan độc, không chút nào lưu tình, thật muốn đẩy Phùng Thiên Cương vào chỗ chết.

Phùng Thiên Cương thân là quốc sư Thanh Tiêu, cho đến bây giờ đều cao cao tại thượng, chỉ có hắn đuổi giết người khác, nào đến phiên người khác đuổi giết hắn.

Thế nhưng hôm nay hắn lại bị những tiểu bối vô danh này vây khốn, mặt lộ vẻ lo lắng cùng ngoan độc, nếu là bình thường, khẳng định hắn sẽ hạ lệnh đem bọn thị vệ này bầm thây vạn đoạn.

Nay Phùng Thiên Cương thất thế, trong tay không thể dùng binh, bị bọn thị vệ đánh chỉ có thể chống đỡ, không thể hoàn thủ, như vậy bị giết chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Phùng Thiên Cương, không thể tưởng được ngươi đường đường là quốc sư Thanh Tiêu, uy phong lẫm lẫm, thế nhưng lúc này lại bị đánh cho không thể chống đỡ, ngồi chờ tử vong, bị người khắp nơi đuổi giết, chịu đủ khổ sở. Này cũng là do ngươi tự tìm.

Nếu ngươi hảo hảo làm quốc sư của ngươi, vì dân chúng Thanh Tiêu mà tạo phúc, thì bây giờ, ngươi vẫn là người trên mọi người, là quốc sư được mọi người tôn kính.

đi đến bước đường hôm nay cũng không thể trách người khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi, tâm ngoan thủ lạt, vọng tưởng giúp kẻ khác cướp ngôi vị hoàng đế, cái gì không thuộc về ngươi, thì đừng nên vọng tưởng.

Ngay lúc Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp đang chờ xem Phùng Thiên Cương sẽ bị giết như thế nào, vẫn đứng một bên xem cuộc chiến Tứ di thái đột nhiên ra tay công kích hướng thị vệ vương phủ.

Bọn thị vệ tinh lực đều tập trung trên người Phùng Thiên Cương, không hề lưu ý Tứ di thái, đột nhiên bị công kích lui về sau vài bước.

“Quốc sư, người đi trước, nơi này giao cho ta”. Quay lại nhìn hướng thị vệ vương phủ, ánh mắt Tứ di thái trở nên sắc bén, không chút nào sợ hãi, làm sao còn bộ dáng Tứ di thái ôn nhu yếu ớt.

“Cẩn thận”, Phùng Thiên Cương cũng không nói nhiều, dặn dò một tiếng, rất nhanh phi thân rời đi: Thị vệ Lạc vương phủ là muốn giết hắn, hẳn sẽ không làm khó Tứ di thái…

“Tứ di thái biết võ công?” Bắc Đường Diệp kinh hô: thật sự là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, Tứ di thái ôn nhu nhàn tĩnh, cử chỉ tao nhã, giống như một thiên kim tiểu thư, không nghĩ tới thế nhưng lại là một võ lâm cao thủ.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đối với chuyện này không có phản ứng quá lớn, bởi vì hai người đã sớm đoán được Tứ di thái có võ công: Nữ nhân tướng phủ, không có ai đơn giản, Đại phu nhân, Tam phu nhân đều biết võ công, Tứ di thái có võ công cũng không có gì kì quái, nếu không đoán sai, Tứ di thái cũng là thế lực trong tối của đại phu nhân, không có võ công mới là lạ.

Thị vệ Lạc vương phủ chính là do Nam Cung Quyết tự mình huấn luyện, võ công cùng năng lực phản ứng thị vệ bình thường không thể sánh bằng, Tứ di thái muốn ngăn cản bọn họ để cho Phùng Thiên Cương thoát đi, căn bản là không có khả năng.

Hai thị vệ lưu lại đối phó Tứ di thái, những thị vệ còn lại nhanh chóng đuổi sát theo Phùng Thiên Cương: Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy.

Trong nhã gian của trà lâu, Bắc Đường Diệp buông chén trà trong tay: “Phùng Thiên Cương và bọn thị vệ đều đi rồi, chúng ta có muốn đi theo xem náo nhiệt hay không?”

“Muốn xem ngươi tự mình đi xem, bổn vương cùng Mộng Khê mệt mỏi, hồi phủ nghỉ ngơi”. Nam Cung Quyết đứng lên, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, động tác thân mật, cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi nhã gian, lưu lại một mình Bắc Đường Diệp trong phòng tức giận tận trời.

“Bổn hoàng tử cũng đang ngồi trong này, vậy mà hai người bọn họ xem bổn hoàng tử như không tồn tại”. Bất quá, sau khi thành thân Nam Cung Quyết thay đổi rất lớn, chẳng lẽ cùng với người yêu thương ở chung một chỗ, thật sự hạnh phúc đến vậy.

Khi Nam Cung Quyết xử lí sự tình, tuy rằng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đáy mắt ưu thương đã hoàn toàn biến mất, khí chất u buồn cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Nhìn ánh mắt hắn là không thể che dấu hạnh phúc, thậm chí trong mắt hắn vẫn luôn mang theo ý cười, thành thân thật sự hạnh phúc như vậy sao, lại có thể làm thay đổi hẳn một người.

Ra khỏi trà lâu, Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê đi về một hướng khác, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: “Nam Cung Quyết, đây cũng không phải đường trở về vương phủ a?”

Con đường này đi không phải chỉ một hai lần, khả năng đi nhầm đường tính không lớn, chẳng lẽ Nam Cung Quyết có việc muốn làm…

“Thời gian còn sớm, chúng ta không trở về vương phủ”. Nam Cung Quyết vẫn chưa dừng lại cước bộ, bàn tay nắm tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê bất giác siết chặt hơn.

không trở về vương phủ, vậy muốn đi đâu? Nhìn Nam Cung Quyết thần sắc ngưng trọng, Lạc Mộng Khê cũng không hỏi hắn, cho dù có hỏi cũng vô dụng, khẳng định hắn sẽ nói: “Khi đến nơi, tự khắc nàng sẽ biết”

“Nam Cung Quyết, chàng cảm thấy thị vệ vương phủ có thể giết chết Phùng Thiên Cương không?”

không biết Phùng Thiên Cương bỏ chạy như thế nào, nhìn bộ dáng Nam Cung Quyết không chút lo lắng, chẳng lẽ hắn đã đoán được kết quả của Phùng Thiên Cương, cũng đã có sự chuẩn bị tốt, nơi chúng ta sẽ đi, sẽ không phải là nơi mà Phùng Thiên Cương đặt chân đi.

“Phùng Thiên Cương không dễ dàng chết như vậy”. Nam Cung Quyết không mặn không nhạt nói.

“Ý của chàng là thị vệ vương phủ không giết được hắn?” Nam Cung Quyết giống như đã biết chuyện gì đó, lại cũng không tính nói cho ta biết.

Nam Cung Quyết dừng lại cước bộ, thân thủ đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực: “Mộng Khê, chúng ta hiện tại không nói đến chuyện này nữa, bổn vương mang nàng đến một nơi”

Lạc Mộng Khê vốn định thốt ra “Chỗ nào?”, nhưng lại nghĩ đến khả năng giữ bí mật của Nam Cung Quyết, lời nói đến bên miệng lại bị nàng nuốt trở vào.

“Mộng Khê, như thế nào nàng không hỏi đó là chỗ nào?”, Nam Cung Quyết mắt lộ ra nghi hoặc, bàn tay khẽ vuốt trán Lạc Mộng Khê: không có bị phong hàn, Mộng Khê như thế nào im lặng như vậy….

“Vốn cũng muốn hỏi, nhưng lại nghĩ rằng có hỏi chàng cũng không nói”. Vì thế, nên không thèm mở miệng.

nói đến Phùng Thiên Cương, Lạc Mộng Khê nghĩ đến Đại phu nhân cùng Lạc thừa tướng: “Nam Cung Quyết, chàng cự tuyệt điều kiện của Lạc Hoài Văn, chàng nghĩ hắn sẽ tìm ai hợp tác?”

không biết Lạc Hoài Văn đối với Mai Nhược Vân đến tột cùng là thật tâm, hay vẫn là có mục đích khác, thế nhưng lại muốn người ta giúp hắn đi Tuyệt Tình cung trộm tro cốt…

Nam Cung Quyết không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu: “Dõi mắt toàn bộ Thanh Tiêu, ngoài bổn vương ra, còn có ai có thể chống đỡ được cùng Tuyệt Tình cung?”

Lãnh Tuyệt Tình cùng Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Thần được xưng tụng là tuyệt thế tứ công tử, có thể ngang sức với Lãnh Tuyệt Tình, cũng chỉ có Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Hạ Hầu Thần ba người, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần đều không có khả năng giúp đỡ Lạc Hoài Văn, vậy chỉ còn lại Hạ Hầu Thần…

Đổi tới đổi lui, Lạc Hoài Văn vẫn là hợp tác với địch nhân lớn nhất của Nam Cung Quyết.

“Nam Cung Quyết, Lạc Hoài Văn ở Thanh Tiêu có sức ảnh hưởng rất lớn tới bá quan văn võ, nếu hắn cùng Hạ Hầu Thần hợp tác, đối với chàng thực bất lợi…”

“Yên tâm, trong lòng bổn vương hiểu rõ, cũng đã làm tốt chuẩn bị”. Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần muốn ở Thanh Tiêu gây nên sóng gió, không dễ dàng như vậy.

Trong trà lâu của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình ngồi trong phòng một mình uống rượu, trên bàn cũng đã có vài vò rượu không, trong phòng tràn ngập mùi rượu, lời nói của Lăng Khinh Trần không ngừng quanh quẩn bên tai…

một năm sau, khi Lạc Mộng Khê biết được chân tướng, thực sẽ hận ta cả đời sao?

Lại bưng lên ly rượu, đưa đến bên miệng, nhưng trong ly rượu lại hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê”.

Lãnh Tuyệt Tình thầm than một tiếng, bàn tay to dùng sức một chút, chỉ nghe ‘tạp’ một tiếng, ly rượu trong tay bị bóp nát, rượu chảy ra tay, những mảnh chén nhỏ cũng theo đó rơi xuống.

Lòng bàn tay chậm rãi chảy ra từng giọt máu, dần dần trộn lẫn trong rượu mà chảy xuống…

Khóe miệng giương lên một tia cười chào phúng, đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình hiện lên chua sót cùng ưu thương càng đậm: Mộng Khê, ta lừa nàng, cũng là bất đắc dĩ, nàng thật sự sẽ không tha thứ ta sao?

Khóe mắt hiện lên một bóng dáng màu đen, Lãnh Tuyệt Tình trong phút chốc hoàn hồn, đột nhiên quay về phía cửa sổ: “Người nào?”

Cùng lúc tiếng nói phát ra, bóng dáng thon dài màu trắng của Lãnh Tuyệt Tình cũng đã đến ngoài cửa sổ, xa xa một đạo bóng dáng màu đen đã rất nhanh đi xa, Lãnh Tuyệt Tình mâu quang trầm xuống, lắc mình đuổi theo.

Thân ảnh màu đen dùng khinh công đi rất nhanh, xem ra không phải là đến thám thính sự tình Tuyệt Tình cung, hẳn là trùng hợp đi qua cửa sổ chỗ Lãnh Tuyệt Tình, bị hắn phát hiện.

Lãnh Tuyệt Tình cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa chuyện giữa hắn và Lạc Mộng Khê cũng đã làm cho hắn tâm phiền ý loạn, biết được hắc y nhân cũng không phải vì mình mà đến, hắn đương nhiên cũng không muốn để ý.

đang muốn xoay người rời đi, lại thấy tên hắc y nhân hạ xuống một khu nhà, Lãnh Tuyệt Tình lại biết, đây chính là dịch quán chỗ Hạ Hầu Thần đang ở: Hắc y nhân này là người của Hạ Hầu Thần hay là người giám thị hắn?

Đối với cách làm người của Hạ Hầu Thần, Lãnh Tuyệt Tình cũng có biết một, hai. Việc Hạ Hầu Thần âm thầm tập kết người đối phó với Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình cũng có nghe nói qua một ít, mục đích Hạ Hầu Thần đối phó với Nam Cung Quyết rất đơn giản, là vì Lạc Mộng Khê.

Phàm là chuyện có liên quan đến Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình cũng không dễ dàng bỏ qua: Nếu đã đến đây cũng không ngại đi xuống nhìn xem, nói không chừng trong lúc vô tình lại biết tin tức gì trọng yếu….

Hắc y nhân lọt vào sân sau, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, Lãnh Tuyệt Tình vẫn chưa để ý, vừa xuống mặt đất, liếc nhìn khắp nơi, rồi không tiếng động hướng phòng khách đi đến: Trong phòng khách có động tĩnh!

“Chuyện bổn tướng nói cùng với Hạ Hầu thái tử, không biết Hạ Hầu thái tử nghĩ như thế nào?” Lãnh Tuyệt Tình nghe ra, đây là thanh âm Lạc Hoài Văn: Lạc thừa tướng, hắn làm sao lại có thể ở trong này?

“Điều kiện của Lạc thừa tướng xác thực thật mê người, bản cung quyết định đáp ứng điều kiện của Lạc thừa tướng, vì Lạc thừa tướng đi Tuyệt Tình cung thu hồi tro cốt phu nhân, bất quá, cũng mong Lạc thừa tướng tuân thủ hứa hẹn, giúp bản cung đạt được giang sơn Thanh Tiêu…”

“Đó là đương nhiên, Hạ Hầu thái tử xin yên tâm, bổn tướng nói được sẽ làm được…”

Lãnh Tuyệt Tình trong lòng cả kinh, đột nhiên nâng lên mí mắt, trong đầu hiện ra chuyện tả hữu hộ pháp nói với hắn: Lạc Mộng Khê nói đều là sự thật, Lạc Hoài Văn thực muốn lẻn vào Tuyệt Tình cung, đào trộm tro cốt Mai Nhược Vân, vậy mà ta lại nghĩ rằng Mộng Khê là vì giáo huấn tả hữu hộ pháp, cố ý tiết lộ tin tức giả cho bọn hắn, làm cho bọn họ tốn công…

Lạc Hoài Văn bí hiểm, Hạ Hầu Thần lại quỷ kế đa đoan, nêu hai người này hợp tác đối phó Tuyệt Tình cung, vậy cơ nghiệp trăm năm của Tuyệt Tình cung, thật sự có uy hiếp…

Bên này, Nam Cung Quyết đưa Lạc Mộng Khê đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, non xanh, nước biếc, trời xanh, mây trắng: “Nam Cung Quyết, chàng dẫn ta tới nơi này làm gì, ngắm phong cảnh sao?”, nếu luận cảnh sắc, vẫn là trong sơn cốc kia cảnh sắc xinh đẹp hơn.

Trong đầu Lạc Mộng Khê hiện ra hình ảnh chính mình cùng Nam Cung Quyết ở trong sơn cốc: Ở nơi đó thoải mái khoái hoạt, vô ưu vô lự, giống như sống trong tiên cảnh, không giống nơi này, chỉ có lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt…

“không phải, bổn vương là muốn thử xem sát chiêu của nàng”. Nhìn xem khi nàng gặp được đám người Lăng Khinh Trần, cơ hội thoát đi có bao nhiêu.

thì ra là thế! Ánh mắt Lạc Mộng Khê hơi đổi, một kế hoạch tà ác dưới đáy lòng dần thành hình: Nam Cung Quyết mỗi ngày khi dễ ta, hôm nay, ta rốt cục có thể vì chính mình báo thù…

“Xem chiêu!” không chờ Nam Cung Quyết kịp nói những lời khác, Lạc Mộng Khê đã huy động chủy thủ trong tay, xuất chiêu đi qua, may mắn thân pháp của Nam Cung Quyết rất nhanh, nếu không khẳng định sẽ bị Lạc Mộng Khê đánh lén.

“Mộng Khê, nàng đánh lén bổn vương”. Nam Cung Quyết lắc mình tránh thoát sát chiêu của Lạc Mộng Khê, chỉ tiếp chiêu, không hoàn thủ.

Mộng Khê chiêu thức quỷ dị, hơn nữa có khuynh hướng đánh lén những ám chiêu, nếu không phải biết Mộng Khê là tướng phủ đại tiểu thư, mười mấy năm qua vẫn ở trong tướng phủ, chưa từng đi nơi khác, bổn vương cũng sẽ nghĩ, nàng là sát thủ…

“Sử dụng sát chiêu, sẽ xuất kì bất ý, nếu không để cho người ta biết được chiêu thức của nàng vậy sao có phần thắng?”

Lạc Mộng Khê nói, đồng thời trong tay cũng là một chiêu nhanh hơn một chiêu, chiêu thức Nam Cung Quyết dạy nàng, được nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn: Nam Cung Quyết, lúc này đây ta sẽ khiến cho chàng biết cái gì kêu là chật vật không chịu nổi…

Bất quá, Lạc Mộng Khê so với Nam Cung Quyết kém rất nhiều, tuy rằng Lạc Mộng Khê dùng hết toàn lực, vẫn không thể thắng được Nam Cung Quyết, bàn tay Nam Cung Quyết lướt qua chủy thủ của Lạc Mộng Khê, đem nó đặt ngay trên chiếc cổ mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê, thành công thấy được đáy mắt đầy lửa giận của Lạc Mộng Khê.

“Mộng Khê, biết vì sao lúc trước bổn vương chỉ chống đỡ mà không có hoàn thủ hay không?”

“Là vì thử chiêu thức của ta, cùng với quy luật ra chiêu”. Ở hiện đại Lạc Mộng Khê là đặc công, đối với việc này tự nhiên cũng biết: Địch bất động ta bất động, địch nếu động ta trước động.

Lấy tĩnh chế động, lấy vô chiêu đối hữu chiêu, là võ học cảnh giới cao nhất.

“Nếu biết, vì sao còn để cho bổn vương bắt lấy nhược điểm?” Nếu lúc này đứng trước mặt nàng là Lăng Khinh Trần hoặc Hạ Hầu Thần, nàng đã bị bắt đi rồi.

“Chiêu thức không có thập toàn thập mỹ, chỉ cần là chiêu, đều sẽ có nhược điểm, Nam Cung Quyết, chàng có thể đem chiêu thức cải tiến hay không, làm cho nó giảm bớt nhược điểm, hoặc là có thể làm cho người ta trong thời gian ngắn không thể tìm thấy nhược điểm”.

Kể từ đó, có thể trong lúc hắn chưa tìm được nhược điểm, đem hắn đả bại hoặc chạy thoát.

“Chủ ý này không tệ, trở về bổn vương sẽ cẩn thận suy nghĩ, làm cho những sát chiêu này càng thêm tiến bộ….”

“Nam Cung Quyết, chàng hiện tại không có việc gì để làm sao?” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia thần sắc quỷ dị.

Nam Cung Quyết biết Lạc Mộng Khê lại suy nghĩ mưu ma chước quỷ, bất quá, hắn tự tin, biện pháp của nàng thiết kế không đến hắn: “Bổn vương nhàn rỗi, Mộng Khê có việc gì?”

“Theo giúp ta luyện tập những sát chiêu này” một lần thiết kế không đến chàng, còn có lần thứ hai, ta không tin chàng lần nào cũng có thể tránh thoát.

Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy lóe lên trêu tức: “Sát chiêu lợi hại nhất, là xuất kì bất ý, đánh úp, kể từ đó khả năng thắng sẽ là lớn nhất”.

Đáng tiếc bổn vương lúc nào cũng có phòng bị, kế hoạch nàng thiết kế bổn vương sợ là thất bại.

Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đánh từ giữa buổi chiều tới khi trời tối, đánh đến thiên hôn địa ám, lá cây bay tứ tung, nhưng Lạc Mộng Khê một ván cũng không thắng, trong lòng buồn bực, tức giận, lại vẫn không chịu thua: Ta không tin, ta không thể đánh thắng Nam Cung Quyết!

Màn đêm buông xuống, Lạc Mộng Khê rốt cục ủ rũ thu hồi chủy thủ trong tay: “Nam Cung Quyết, ta hẳn là không thích hợp để luyện võ, bằng không, vì sao đánh từ trưa tới giờ ta cũng không thể thắng chàng một ván”

Mộng Khê là nhân tài luyện võ, nàng sẽ không bởi vì chuyện này mà suy sụp không muốn luyện võ nữa đi.

Nam Cung Quyết bước nhanh đến bên người Lạc Mộng Khê, đang muốn an ủi, cổ vũ nàng vài câu, không ngờ, còn đang ủ rũ Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện lên hào quang quỷ dị, khuỷu tay hung hăng đụng vào trên ngực Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết không hề phòng bị, bị Lạc Mộng Khê đánh lui về phía sau hai, ba bước mới dừng lại: “Nam Cung Quyết, vừa rồi tốc độ của ta rất nhanh đi”

Lạc Mộng Khê dào dạt đắc ý: Rốt cục cũng thắng được Nam Cung Quyết một lần, tuy rằng thắng không dược quang minh chính đại cho lắm.

Lại là đánh lén: “Lạc Mộng Khê, ai dạy nàng vậy?” tuy nói là đánh lén, cũng rất có hiệu quả, Mộng Khê không làm sát thủ thực là đáng tiếc, nàng trời sinh, chính là để làm sát thủ.

“Là chàng a, vừa rồi chàng không phải đã nói, sát chiêu lợi hại nhất chính là xuất kì bất ý, đánh úp sao? Ta chỉ là làm theo chàng nói mà thôi”. Nam Cung Quyết, lần này chàng cũng không ngờ tới đi.

“Được, tốt lắm, bổn vương dạy nàng, nàng thật đúng là nhớ rất tốt”. Nam Cung Quyết nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, đứng thẳng thân thể, bước nhanh hướng Lạc Mộng Khê đi tới, đáy mắt lóe lên tức giận.

“Nam Cung Quyết chàng làm gì? Đây chính là chàng dạy ta nha, ta chính là theo những gì chàng dạy mà làm”. Ý thức được không ổn, Lạc Mộng Khê giải thích đồng thời lui về phía sau, Nam Cung Quyết không nói lời nào, từng bước tới gần mà tốc độ cũng là càng lúc càng nhanh.

Nhìn ra Nam Cung Quyết đang tức giận, Lạc Mộng Khê cũng không giải thích nhiều, xoay người hướng phía trước chạy tới: Nam Cung Quyết tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, vẫn là nên tránh xa hắn một chút chờ hắn hết giận nói sau…

Phía sau, ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng khê trong lòng cả kinh, tốc độ cũng nhanh hơn: “Nam Cung Quyết, chàng nói đạo lí một chút, là chính chàng nói xuất kì bất ý, ta chỉ là theo chàng nói mà làm thôi…” đừng đem tất cả sai lầm đổ lên đầu ta…

Lạc Mộng Khê chạy ở phía trước, Nam Cung Quyết đuổi theo phía sau, hai người ở trên không chạy hai vòng, rất nhanh hướng Lạc vương phủ chạy tới…

Việc đánh lén, Nam Cung Quyết cũng chưa từng so đo cùng Lạc Mộng Khê, đuổi theo phía sau Lạc Mộng Khê, chính là muốn hung hăng hôn Lạc Mộng Khê một chút xem như trừng phạt, làm cho nàng mang theo môi bị hôn sưng đỏ không chịu nổi về Lạc vương phủ.

May mắn Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt nên hạ nhân vương phủ cũng không thấy đến sự chật vật của nàng.

Sau khi dùng xong bữa tối, tắm rửa xong, Lạc Mộng Khê nằm trên giường đọc sách, Nam Cung Quyết sau khi đến thư phòng xử lí xong chuyện tình, trở lại phòng đến sau bình phong tắm rửa.

Sau khi Nam Cung Quyết tắm rửa xong, tiếng bước chân rất nhỏ từ sau bình phong vang lên, Lạc Mộng Khê vội vàng đem sách trong tay ném qua một bên, đem chăn kéo lên trên người, nằm bên trái, đưa lưng về phía Nam Cung Quyết mà ngủ.

Nam Cung Quyết đi đến bên giường, xốc chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, thân thủ muốn đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong lòng, lại phát hiện Lạc Mộng Khê đưa lưng về phía hắn.

Nam Cung Quyết đem một cánh tay đặt dưới cổ Lạc Mộng Khê cho nàng làm gối đầu, tay kia ôm lấy eo nhỏ của Lạc Mộng Khê, muốn làm cho nàng quay người lại đối diện với hắn.

Cũng không biết vì sao, vô luận Nam Cung Quyết dùng lực như thế nào, Lạc Mộng Khê vẫn không dấu vết tránh đi động tác của hắn, như trước đưa lưng về phía hắn mà ngủ.

“Mộng Khê, Mộng Khê….” Nam Cung Quyết đem cằm đặt trên vai Lạc Mộng Khê: “Nàng làm sao vậy?”

Lạc Mộng Khê không có chút phản ứng, như trước đưa lưng về phía hắn, nhắm chặt hai mắt.

Nam Cung Quyết mâu quang vi thiểm, cầm vành tai khéo léo của nàng, nhẹ nhàng cắn: “Mộng Khê, nàng không phải vì chuyện ban ngày mà tức giận…”

Khi Nam Cung Quyết cắn vành tai Lạc Mộng Khê, toàn thân Lạc Mộng Khê đột nhiên tchấn động: Chuyện ban ngày ta cũng không muốn tính toán với chàng, chủ yếu là, ta không muốn ngày mai lại phải ngủ tới giữa trưa mới có thể tỉnh…

Hô hấp ấm áp của Nam Cung Quyết không ngừng phun trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê, ngứa, vành tai lại bị hắn khẽ cắn, toàn thân một cảm giác tê dại: Xem ra, đêm nay Nam Cung Quyết cũng không tính buông tha cho ta, ta phải nghĩ biện pháp, không thể luôn bị hắn ăn như vậy.

Từ vị trí của Nam Cung Quyết nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê ửng hồng, lông mi run rẩy, ánh mắt không ngừng chuyển động: Nàng khẳng định đang suy nghĩ biện pháp, ngăn cản bổn vương quấy rầy…

Ngay tại lúc Nam Cung Quyết nghĩ Lạc Mộng Khê đang âm thầm suy nghĩ biện pháp đối phó hắn, Lạc Mộng Khê đột nhiên chuyển mình, cả người vùi vào trong ngực hắn, chỉ chừa một đầu tóc đen bên ngoài: “Ta mệt mỏi, đang ngủ a.”

đang ngủ còn có thể nói chuyện, Nam Cung Quyết không tiếng động cười khẽ: Nguyên lại Lạc Mộng Khê nghĩ ra, là phương pháp này.

Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là mái tóc của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết xác thực không tìm thấy nơi có thể hôn, bất quá, hắn sẽ không cho nàng như mong muốn: Dù sao kì nguy hiểm của nàng cũng đã qua, cũng không lo lắng sẽ thai, mấy ngày này coi như bồi thường cho bổn vương…

Nam Cung Quyết nhẹ nắm bả vai Lạc Mộng Khê, đem nàng kéo hướng ra phía ngoài, Lạc Mộng Khê lại dùng sức hướng trong lòng Nam Cung Quyết mà dựa vào: Nếu thực bị hắn lôi ra, không hay ho vẫn là Lạc Mộng Khê ta, ngày mai ta lại không biết sẽ ngủ thẳng tới khi nào…

Khí lực Lạc Mộng Khê dù sao cũng không lớn bằng Nam Cung Quyết, không lâu sau, liền bị Nam Cung Quyết nắm đúng thời cơ, lôi nàng từ trong lòng ra, ở lúc nàng chưa kịp kháng nghị, Nam Cung Quyết đã cúi đầu hôn trên đôi môi đã có chút sưng đỏ của Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê lấy tay đẩy hắn, lại bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ tay, đặt ở trên đỉnh đầu.

Nam Cung Quyết giống như mọi ngày, hôn nàng triền miên, đến khi Mộng Khê cảm giác thở không nổi, nàng sắp hít thở không thông hắn mới buông đôi môi sưng đỏ đến không chịu nổi của nàng ra, chuyển hướng xuống cổ nàng.

“Nam Cung Quyết…ta mệt chết đi….chúng ta đêm nay, có thể nghỉ ngơi một chút hay không…”. Nam Cung Quyêt chàng tràn đầy tinh lực, Lạc Mộng Khê ta theo không kịp, hàng đêm ân ái chàng chịu được, ta chịu không nổi.

“Được…đêm nay chúng ta nghỉ ngơi…”. Nam Cung Quyết tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn không dừng lại động tác, để lại trên cổ Lạc Mộng Khê dấu vết của hắn.

Nam Cung Quyết, nếu đã đáp ứng rồi, vì sao còn không đứng lên? Những lời này của Lạc Mộng Khê còn chưa ra khỏi miệng, ngoài cửa đã có tiếng của thị vệ thông báo: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, cung chủ Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình cầu kiến”.

“Để hắn chờ ở đại sảnh đi”. Giống như đã sớm dự đoán được Lãnh Tuyệt Tình sẽ đến, Nam Cung Quyết không có chút kinh ngạc, thản nhiên phân phó một tiếng, như trước vẫn dùng lực để lại dấu ấn trên cổ Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê đang muốn nhắc nhở Nam Cung Quyết, nêm đứng dậy đi tiếp khách, Nam Cung Quyết đã đứng dậy, nhìn đôi môi anh đào đã sưng đỏ của Lạc Mộng Khê, cùng với trên cổ hiện lên nhiều dấu hôn ngân, trong mắt thâm thúy hiện lên một tia quỷ dị.

“Mộng Khê, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta cùng đi gặp Lãnh Tuyệt Tình”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio