1.
Tôi đi họp lớp với bạn thân ở quán bar.
Ván cuối cùng, tôi lại thua.
Tôi đã chọn nói 5 sự thật, dưới sự áp bức của mọi người, tôi bị ép chọn mạo hiểm.
Cô em tóc đỏ nãy giờ vẫn ngồi im lặng trong góc đứng dậy bước ra sau khi nghe tôi nói chọn mạo hiểm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy nụ cười trên khóe miệng cô ta.
“Gửi tin nhắn cho Trình Tống, nói tái hợp.”
Càng ngày cô ta càng dựa sát vào, khi cô ta nói xong chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ dáng vẻ của cô ta.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa phát khiếp.
“Chu Thiển Thiển!”
Tôi bị dọa hét lên, cô ta càng nở nụ cười sâu hơn.
Chu Thiển Thiển là em gái của sếp tôi, Chu Thời Dã. Từ sau khi Chu Thời Dã tỏ tình với tôi, cô ta thường xuất hiện trước mặt tôi và trừng mắt nhìn tôi.
Mặc dù trong lòng cô ta tràn đầy á.c ý, nhưng tôi chỉ cảm nhận được sự ngu xuẩn rõ ràng.
Đó là kiểu…
Sự chiếm hữu ngu ngốc của đám sinh viên.
2.
“Sao thế? Không chơi nổi?”
Chu Thiển Thiển nhướng mày nhìn tôi.
Tôi liếc nhìn những người bạn ngồi xung quanh, trên mặt mọi người đều mang vẻ mong chờ, thậm chí có một số người còn hơi phấn khích.
Tôi bất lực đỡ trán, cuối cùng không tình nguyện mở ra avatar của Trình Tống, sửa lại thành một câu:
“Tái hợp.”
Bên kia nhắn lại rất nhanh.
“Hồi đó em đá anh, bây giờ lại muốn tái hợp?”
Tôi nín thở, và sau khi tắt màn hình điện thoại, tôi thấy hơn chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bao gồm cả Chu Thiển Thiển.
Vừa hay tôi đối mặt với Chu Thiển Thiển, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ta lập tức quay đi chỗ khác và ho nhẹ hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Sao rồi?”
Điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, tôi hốt hoảng tắt âm về mức nhỏ nhất.”
“Không…không nhắn lại…”
Ánh mắt những người xung quanh dần tản đi, Hứa Vãn giúp tôi xoa dịu bầu không khí, Chu Thiển Thiển bĩu môi, không phục nhưng cũng không nói gì được.
Cô ta hậm hực về chỗ, tôi thở phào nhẹ nhõm, vùi mình vào sau hàng ghế.
3.
Tôi và Trình Tống quen nhau năm lớp 10, lên năm nhất hẹn hò.
Yêu đương 5 năm, ngay tại lúc tất cả mọi người đều tưởng bọn tôi sẽ kết hôn, chúng tôi thông báo chia tay vào ngày kỷ niệm 5 năm yêu nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi cảm thấy mình không xứng với Trình Tống.
Trình Tống rất xuất sắc, từ khi gặp anh ấy, tôi đã biết rất rõ ràng rằng bọn tôi không phải là người cùng thế giới.
Trước đây, sự chênh lệch của bọn tôi có lẽ không rõ ràng, cho đến khi lên năm tư, Trình Tống vốn chỉ đầu tư 10 vạn vào công ty lọt top 500 công ty đứng đầu cả nước, tôi mới biết khoảng cách giữa chúng tôi đã xa nhau như vậy.
Lúc đó hạt giống chia tay đã gieo vào lòng tôi rồi. Bước ngoặt khiến tôi thật sự quyết định chia tay là vì cuộc họp thường niên của công ty Trình Tống.
Hôm đó, Trình Tống đã đặt lịch hẹn toàn bộ cho tôi, khi trong lòng tôi dạt dào niềm vui sướng chạy đến nơi, đập vào mắt đầu tiên không phải là Trình Tống mà là cô gái mặc váy trắng, khí chất phi phàm đứng cạnh anh.
Phong thái của cô ta tự nhiên, hào phóng, chuyện trò vui vẻ với tất cả mọi người xung quanh Trình Tống, khoảnh khắc đó, chút tự tôn còn sót lại trong tôi đã bị đập tan nát.
Tôi cảm thấy, kiểu người như thế mới xứng đôi đứng cạnh Trình Tống.
Đêm đó, tôi xách làn váy xoay người rời khỏi hội trường.
Ngày hôm sau tôi nói chia tay với Trình Tống.
Anh ấy hỏi tôi tại sao, mắt tôi ửng đỏ nói: “Không thích nữa.”
Từ đó về sau chúng tôi không liên lạc nữa. Đến tận bây giờ đã sắp nửa năm.
4.
“Lạc Yên?”
Hứa Vãn đẩy bả vai tôi, xốc lại tinh thần, tôi nhìn thấy bạn bè xung quanh bắt đầu thu dọn đồ đạc mới ý thức được bọn họ chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, một bạn nữ còn nhắc nhở tôi:
“Khương Lạc Yên, Trình Tống mà nhắn lại nhớ cho bọn tớ biết nha, rất mong chờ cậu ấy sẽ có phản ứng gì, nhớ năm đó, cậu ấy không có người bạn khác giới nào ngoại trừ cậu.”
Lúc này tôi mới nhớ cầm điện thoại lên xem rốt cuộc Trình Tống đã nhắn lại gì.
Trước khi mở màn hình trò chuyện với Trình Tống, trong lòng tôi đã xây dựng tâm lý vô số lần, bất kể anh nói gì, tôi đều kiên quyết nói xin lỗi, nếu như anh thật sự không thể tha thứ cho tôi, cứ để anh mắng tôi một trận.
Tôi từ từ mở mắt, sự nhục nhã trong tưởng tưởng lại không xuất hiện trước mắt tôi, tôi không tài nào tin nổi lướt lướt điện thoại, nhìn tin nhắn Trình Tống gửi đến:
“Hồi đó em đá anh, bây giờ lại muốn tái hợp sao?”
“Em có biết sau khi em và anh chia tay anh đã khóc bao lâu không?”
“Một tuần, ròng rã một tuần, một tuần đó em lấy gì đền anh đây?”
“Bây giờ em nói tái hợp là tái hợp ư?”
“Anh nói cho em biết, không đời nào.”
Tin nhắn đến đây thì dừng lại, trên màn hình bị thời gian vẽ ra một đường ranh giới.
Sau khoảng 10 phút, Trình Tống lại nhắn tin tiếp:
“?”
“Người đâu rồi?”
“Haha, anh đùa tí thôi.”
“Thật ra tái hợp cũng được.”
“Nhưng anh sẽ không yêu em giống như trước đâu.”
“Bây giờ anh tinh ranh như khỉ ấy.”
“Tiền lương 10 vạn chỉ cho em tiêu 9 vạn 8 thôi.”
5.
“Phì…”
Tôi đột nhiên cười thành tiếng, mọi người ở đó đều sững lại, đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi.
Chu Thiển Thiển còn trực tiếp đi tới cướp điện thoại của tôi:
“Trả lời rồi đúng không? Tôi xem nào.”
Tôi muốn chạy lên lấy lại nhưng bị cô ta nhanh nhẹn tránh thoát.
Tôi thấy vẻ mặt Chu Thiển Thiển ban đầu không có cảm xúc gì cho đến phấn khích suýt chút nữa nhảy cẫng lên trên đường phố. Cô ta cầm điện thoại nói với mọi người:
“Trình Tống đồng ý rồi!”
Mọi người dừng mọi hoạt động và nhìn tôi lần nữa.
“A hahahaa! Tôi đồng ý giúp cậu, thế là bắt đầu từ hôm nay cậu không được cướp anh trai với tôi nữa nhé ~”
Chu Thiển Thiển cầm điện thoại chuẩn bị trả lời hộ tôi nhưng ngay khi tay cô ta chạm vào màn hình đã bị một đôi tay thon dài rút điện thoại khỏi tay cô.
Động tác anh ta vô cùng gọn gàng, lưu loát, không hề do dự chút nào. Chu Thiển Thiển kịp phản ứng nhìn về hướng điện thoại bị rút đi.
“Cậu, đệch… má ơi, Lạc Yên khéo quá, gặp cậu ở đây.”
Khuôn mặt vốn đang thở hổn hển của Chu Thiển Thiển nhìn thấy người lấy điện thoại là Chu Thời Dã bèn nín thở ngay, cô ta vui mừng hớn hở chạy về phía tôi, khoác lấy tay tôi.
Vẻ mặt tôi mờ mịt, Chu Thời Dã đưa điện thoại cho tôi, cười xấu hổ:
“Xin lỗi, em gái tôi không hiểu chuyện, chuyện tái hợp tôi sẽ từ chối giúp em.”
Khi Chu Thời Dã đưa điện thoại cho tôi, vội vàng xoay người, anh ta quay lưng lại, nhanh chóng gõ chữ trên màn hình: “Xin lỗi.”
Sau khi gửi đi mới trả lại điện thoại cho tôi.
Chờ khi tôi cầm lấy điện thoại, đã không nhìn thấy dòng “xin lỗi” mà Chu Thời Dã gửi nữa.
Tôi xoa xoa trán, hỏi anh ta:
“Anh trả lời gì thế?”
Chu Thời Dã thành thật đáp:
“Xin lỗi.”
“Thế sao tôi không thấy.”
Chu Thời Dã ho nhẹ hai tiếng, giọng nói be bé:
“Sợ em thu hồi nên xóa rồi.”