Nhìn vào tờ đơn ly hôn, trong đầu Dương Gia Lập lóe lên ba suy nghĩ.
Ý nghĩ đầu tiên: Anh con mẹ nó lại bắt nạt tôi dốt tiếng Anh phải không?
Suy nghĩ này vừa biến mất, cậu cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng manh trên tay, trong lòng đột nhiên có hơi mềm lòng do dự.
Cậu thật ra không hề nghi ngờ tình cảm của Diệp Đình.
Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được Diệp Đình đã cảm thấy khó chịu như thế nào khi đặt tờ đơn ly hôn có chữ ký của hắn vào hộp các tông với đôi mắt đỏ hoe rồi lại cẩn thận gói lại đưa cho cậu.
Ngón tay của Dương Gia Lập khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn mà phát ngốc hơn nửa ngày.
Khi cậu tỉnh táo trở lại, suy nghĩ thứ ba liền lóe lên trong đầu: đây sẽ không phải lại là một trong những chiêu trò của Diệp Đình đó chứ, lại là một chiến lược khác mà hắn đã lên kế hoạch sẵn.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Dương Gia Lập lập tức bùng lên ngọn lửa giận.
Nói không chừng cảm giác do dự mềm lòng trước đó của cậu cũng là phản ứng trong kế hoạch của Diệp Đình.
Nghĩ đến đây, Dương Gia Lập liền tức giận, vỗ bàn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, nghiến răng nghiến lợi mà hừ lạnh: "Chó điên, còn nghĩ tôi không dám ly hôn? Nghĩ tôi không nỡ ký phải không......."
Cậu nhặt lên cây bút nằm bên cạnh, vặn nắp.
Khi đầu bút chạm vào tờ giấy, Dương Gia Lập cứng người lại trong chốc lát, sau đó khẽ cắn răng ký tên mình lên trên.
Chỉ là chữ viết hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể nhìn ra tay người ký tên hơi phát run.
Dương Gia Lập ném bút sang một bên, nhìn tờ đơn ly hôn đã ký, mới đầu cậu nhếch mép cười lạnh cảm thấy thật là hả dạ, thầm nghĩ lần này rốt cuộc không đi theo kế hoạch đã tính toán sẵn của tên họ Diệp, cuối cùng cũng khiến anh ta nếm mùi thất bại.
Nhưng càng nhìn cậu càng thấy trong lòng phiền loạn hết cả lên.
Cuối cùng, cậu gắt gao nhíu chặt mày, đập tờ đơn ly hôn xuống bàn rồi cáu kỉnh vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, cậu nằm dài trên giường nhìn trần nhà bị cắt thành hai mảnh bởi ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới vẫn còn trên ngón tay dưới chăn bông, suy nghĩ miên man.
Kim ngắn đồng hồ chạm vào số một.
Trong đầu Dương Gia Lập toàn là mấy suy nghĩ vẩn vơ loạn thất bát tao, thật sự không thể ngủ nổi đành vò đầu bứt tóc ngồi dậy.
Cậu bước ra khỏi giường, chậc lưỡi đi ra ngoài phòng khách, định rót cho mình một ly sữa.
Vừa bước vào phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nhẹ từ bên cạnh.
Là Tiểu Hoàng.
Dương Gia Lập nhíu mày đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh ổ chó, nhìn đôi mắt tròn xoe của Tiểu Hoàng, mỉm cười: "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ"
Tiểu Hoàng kêu không thành tiếng, có lẽ là vì sợ đánh thức A Phúc đang ngủ cách đó không xa.
Nó từ từ di chuyển cơ thể, lặng lẽ đặt cái đầu nhỏ của mình lên chân của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập hơi sửng sốt, vươn tay xoa đầu nó.
Cậu cúi đầu thở dài, nhẹ giọng nói: "Thật ra.........mấy đứa rất nhớ anh ta đúng không?"
Tiểu Hoàng vẫy đuôi, không biết có phải là nghe hiểu hay không.
"A Phúc rõ ràng là được anh đón về, là anh đưa nó đến bác sĩ thú y, cho nó ăn, bây giờ thì hay rồi. Nó đi theo em, vừa tới buổi chiều liền tụm lại thành một đống ở cửa đợi. Ngay cả anh hiếm lắm mới có loại đãi ngộ này. Đồ vô tâm"
Dương Gia Lập cong cong khóe môi: "Anh ta đối với em thật sự rất tốt đúng không? Không có đơn thuần dùng em như một công cụ. Nuôi thú cưng đòi hỏi sự kiên nhẫn, muốn nuôi tới mức thân mật như vậy càng không dễ dàng. Nếu không, em cũng không nhớ anh ta tới vậy, kiên trì tới vậy chờ anh ta trở về, đúng không? "
Tiểu Hoàng khẽ ngẩng đầu lên, nhỏ giọng ẳng một tiếng.
Dương Gia Lập tiếp tục vuốt ve đầu nó cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía xa xăm, suy nghĩ bay xa, Tiểu Hoàng ngủ say trên đùi cậu từ lúc nào cũng không biết.
_____________________
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy , Dương Gia Lập lại cầm đơn ly hôn ra.
Cậu nghiêm túc xem tới xem lui một lúc lâu, đến tận giữa trưa, cậu dường như quyết định được điều gì đó, trịnh trọng cất lá đơn ly hôn này vào ngăn kéo.
Cậu đi chợ mua thức ăn, mua một ít rau về xào, đóng gói rồi gửi đến công ty Diệp Đình.
Cậu không gặp Diệp Đình, chỉ trực tiếp đưa bữa trưa cho trợ lý trên tầng rồi nhờ cô chuyển nó.
Khi Dương Gia Lập đi rồi, một vài trợ lý tò mò lén lút liếc nhìn.
Ngay khi các cô mở hộp thức ăn, lông mày liền nhíu lại, sắc mặt trở nên kỳ kỳ quái quái.
Món ăn mà Dương Gia Lập gửi đến là vịt xào tỏi.
Những người khác có thể không biết, nhưng với tư cách là trợ lý của Diệp Đình, họ vẫn có hiểu biết nhất định về một số thói quen của hắn.
Thức ăn mà Diệp Đình ghét nhất là tỏi, rau mùi, nấm, thịt vịt và hạt vừng.
Mấy người trợ lý nhìn nhau, một người ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: ".......Cậu Dương là cố ý đi"
Thư ký Phùng cũng thấy hơi hoang mang nhưng cũng không bàn luận thêm gì, chỉ đóng hộp thức ăn lại rồi nói: "Đừng đoán nữa. Nếu là cậu Dương mang tới đây thì chúng ta cứ để nguyên trạng như vậy giao cho Diệp tổng là được"
Khi Diệp Đình vừa ra khỏi phòng họp, thư ký Phùng liền nói lại chuyện này cho hắn.
Diệp Đình nghe được Dương Gia Lập đích thân mang bữa trưa tới cho hắn, hai mắt hắn liền sáng lên.
Tới khi mở hộp thức ăn ra nhìn thấy đồ bên trong, hắn thoáng cau mày, nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống, cầm đũa lên ăn sạch sẽ, một câu oán hận cũng không có. Cuối cùng, hắn thậm chí còn đích thân rửa sạch hộp đựng đồ ăn rồi yêu cầu thư ký đưa lại.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Gia Lập mỗi ngày đều làm cơm trưa cho Diệp Đình.
Ngày đầu tiên là vịt xào tỏi, ngày hôm sau là vịt om sấu, ngày thứ ba là vịt hầm nấm, ngày thứ tư là một đĩa tỏi thịt vịt thịt nguội trộn cùng đủ thể loại rau thơm, ngò gai, nấm lại thêm một chén vừng đặc.
Thư ký ngày nào cũng rất tận trách đưa thức ăn cho Diệp Đình, Diệp Đình cũng thật sự ăn hết sạch, không để lại chút cặn nào.
Mấy cô thư ký thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu một ngày nào đó Dương Gia Lập mang đến một chai Dichlorvos rồi nói rằng cậu tự pha đó, nói không chừng Diệp tổng thật sự có gan nốc hết cả chai.
(Dichlorvos: này là thuốc trừ sâu các ông ạ)
Ngày thứ năm, Dương Gia Lập gửi tới một phần trứng xào cà chua.
Khi Diệp Đình còn đang nghi hoặc không biết tại sao hôm nay thức ăn lại biến thành món ngon như vậy, Dương Gia Lập thế mà không phạt hắn nữa, thì thấy dưới hộp thức ăn có ghi: Về đơn ly hôn, tôi muốn nói chuyện với anh. Tối nay giờ tại sân vận động phía đông Thương Đại.
Ánh mắt Diệp Đình hơi thay đổi, một lúc sau, hắn cẩn thận cất tờ giấy bạc vào túi.
Thật gian nan mới chờ được tới giờ tối, Diệp Đình một giây cũng không chậm trễ rời công ty, lái xe đến Thương Đại.
Thương Đại là trường cũ của hắn và Dương Gia Lập, mấy năm qua thay đổi cũng thật nhiều.
Diệp Đình đi qua khu ký túc xá và khu dạy học, cuối cùng đến trước sân vận động phía đông.
Qua hàng rào, hắn nhìn thấy đèn trong sân vận động đều bật sáng, sân bóng rộng lớn vô cùng náo nhiệt, một mảng người đen nghìn nghịt mặc quần áo quân đội rằn ri, đứng ngay ngắn thành hàng. Tiếng còi từ bốn phương tám hướng vang lên, định hướng từng bước di chuyển của học sinh.
Vì quyền lợi của sinh viên, Thương Đại đã chuyển đợt huấn luyện quân sự sang mùa xuân đầu học kỳ II.
Tại thời điểm này, bọn học sinh có lẽ đang luyện tập vào ban đêm.
Diệp Đình bước vào sân vận động rộng rãi, bình tĩnh vượt qua đám đông.
Hắn nhìn về phía xa, thấy Dương Gia Lập đang ngồi phía sau một nhóm học sinh đang nghỉ ngơi.
Dương Gia Lập ngồi trên bãi cỏ dựa vào hàng rào, vẻ mặt thiếu niên tuấn tú, hai mắt hơi sáng lên bởi ánh đèn.
Khoảnh khắc ánh mắt Diệp Đình và cậu chạm nhau, trái tim hắn nảy mạnh lên hai cái.