Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

chương 27: 27: lấy máu của em ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt Diệp Đình đột nhiên tối sầm lại.

Giọng nói hắn hạ thấp xuống, hỏi lại Nhiếp Duẫn ở đầu bên kia: “Một câu em ấy cũng không nói?”

Nhiếp Duẫn cẩn thận, dè dặt trả lời: “Cậu ấy ngồi cùng với hai người kia ở trong lối đi nhỏ, bọn họ diễn tập gián đoạn, có không ít người đi qua chê cười bọn họ, còn nói những lời khó nghe nữa.

Hai thành viên kia thì có phản ứng lại, biểu tình rất khó chịu, còn cậu ấy thì….”

Nhiếp Duẫn dừng một chút, giọng nói dần nhỏ đi: “Cậu ấy cứ ngồi ở chổ đó, yên lặng ăn cơm hộp, cái gì cũng không chịu nói, mặc kệ những người khác có chê cười như thế nào, cậu ấy cũng không có phản ứng, giống như không hề nghe thấy vậy.”

Tắt điện thoại đi, Diệp Đình dựa lưng vào ghế, chân mày vẫn không thả lỏng ra.

Hắn cứ cảm thấy, nhất định Dương Gia Lập đang có chuyện giấu hắn.

Thời điểm chạng vạng tan tầm, Diệp Đình không đi xã giao mà trực tiếp về nhà.

Mở cửa nhà ra, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Dương Gia Lập, Diệp Đình nheo mắt lại, có chút không vui.

Hắn đã điện thoại cho bên tổ chức tiệc tối từ trước, người quản lý bên kia nói với hắn, buổi diễn tập đã kết thúc từ sớm, nhân viên cùng các ca sĩ đều đã rời khỏi trung tâm diễn xuất.

Trong lòng Diệp Đình đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.

Hắn vội vàng đi lên lầu, đẩy cửa tất cả các phòng ra, cẩn thận xem xét một lần nhưng vẫn không tìm thấy Dương Gia Lập.

Lồng ngực Diệp Đình trở nên căng thẳng, một cảm giác bồn chồn nôn nóng lập tức dâng lên trong lòng.

Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, muốn điện thoại phân phó cho thuộc hạ của mình lập tức đi tìm Dương Gia Lập, nhanh chóng đưa người trở về cho hắn.

Ánh mắt tình cờ lướt qua ban công lầu hai, hắn nhìn thấy một bóng dáng đang lẳng lặng ngồi đó.

Diệp Đình thả điện thoại xuống, đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

Dương Gia Lập đang ngồi một mình trên ban công lầu hai, không hề nhúc nhích.

Chú mèo mà cậu mang đến biệt thự cũng đang yên lặng nằm ngủ trên đùi cậu.

Một người một mèo đắm chìm trong những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn, cái bóng phía sau kéo ra thật dài.

Dương Gia Lập cùng chú mèo kia như một bức tượng điêu khắc bên dưới bầu trời bao la rộng lớn, lặng lẽ không một tiếng động.

Diệp Đình duỗi tay đẩy cửa sổ sát đất ra, bước đến bên cạnh Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập cảm nhận được một cái bóng đen to lớn bao trùm lấy mình, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lại cúi thấp đầu xuống.

Diệp Đình ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Gia Lập, ngắm nhìn sườn mặt cậu, hỏi: “Ban nãy tôi có đi tìm em, tại sao em không lên tiếng?”

Động tác của Dương Gia Lập nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve A Phúc đang nằm trên đùi mình: “Không nghe thấy.”

“Là không nghe thấy hay em cố tình trốn tránh tôi,” Diệp Đình kéo mặt Dương Gia Lập qua, ép cậu phải đối diện với mình, “Trả lời.”

Dương Gia Lập trầm mặc trong vài giây, sau đó đứng lên.

Cậu phủi phủi áo, trong giọng nói không nghe ra nửa điểm cảm xúc: “Có phải anh muốn làm tôi không?”

Đôi chân mày Diệp Đình hơi nhíu lại.

Dương Gia Lập đẩy cánh tay của Diệp Đình ra, xoay người: “Tôi đi tắm.”

Cậu ảm đạm đi đến phía trước cửa sổ sát đất, đang muốn bước vào nhà.

Diệp Đình lập tức sải bước chân đuổi theo, kéo người Dương Gia Lập trở lại, dùng sức ấn cậu lên tường.

Diệp Đình nhìn đôi mắt u sầu của Dương Gia Lập, cảm xúc trong mắt hắn không ngừng dâng trào: “Em có ý gì?”

Dương Gia Lập bình tĩnh trả lời: “Anh tìm tôi không phải là muốn làm sao, tôi sẽ hợp tác.”

Lực tay Diệp Đình đang ấn trên người Dương Gia Lập đột nhiên tăng lên, giọng nói cũng trở nên trầm xuống: “Thế nào hả? Phản kháng không nổi việc bị tôi bao nuôi, bây giờ định bày ra bộ dáng bất chấp tất cả với tôi sao?”

Dương Gia Lập không trả lời, rũ mi mắt xuống, không thể nhìn rõ bất kì cảm xúc nào bên trong đôi mắt.

Diệp Đình nhìn dáng vẻ này của cậu, cảm giác bực tức trong lòng lại càng lớn hơn, nhưng đột nhiên lại không biết phải xuống tay với cậu như thế nào.

Tối hôm đó, tuy rằng vẫn ngủ chung chăn gối với Dương Gia Lập, nhưng Diệp Đình không đè cậu ra làm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Gia Lập theo thường lệ đi nướng bánh, hai người ăn bữa sáng trong bầu không khí yên lặng.

Ăn bữa sáng xong, Diệp Đình không thắt cà vạt đi đến công ty như thường ngày.

Hắn nhìn chằm chằm Dương Gia Lập đang cất bếp điện dùng để nướng bánh vào tủ đựng đồ, lại nhìn xuống con mèo của cậu, sau đó mới chậm rãi liếc nhìn đồng hồ, lấy một cái áo khoác ném cho Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nhận lấy áo khoác, hỏi: “Có chuyện gì?”

Diệp Đình không trả lời câu hỏi của cậu.

Chờ đến khi nghe thấy tiếng dừng xe ở bên ngoài cửa biệt thự, Diệp Đình mới nắm lấy cánh tay của Dương Gia Lập, kéo cậu ra ngoài, không nói một lời đẩy cậu vào trong ghế sau xe, sau đó tự mình ngồi xuống.

Chiếc xe chạy băng băng trên mặt đường.

Dương Gia Lập cũng không hỏi hắn đi đâu, phảng phất giống như Diệp Đình có dẫn cậu đi đâu, cậu cũng không quan tâm.

Xe chạy một đường dừng lại phía trước cửa một bệnh viện.

Dương Gia Lập nhìn thấy bệnh viện, lúc này sắc mặt mới dần trở nên hoảng loạn: “Đi tới bệnh viện để làm gì?”

Diệp Đình không nhìn cậu, giọng nói nặng nề: “Kiểm tra sức khoẻ.”

Cả người Dương Gia Lập cứng đờ: “Tôi không có chuyện gì hết, tôi không đi kiểm tra, tôi muốn đi về.”

Một bàn tay Diệp Đình giữ chặt cậu lại, giọng nói giống như không cho phép cậu cự tuyệt: “Chuyện này không phải do em chọn.”

Sắc mặt Dương Gia Lập thay đổi, theo bản năng muốn mở cửa xe chạy trốn.

Diệp Đình giam cầm cậu trong lồng ngực mình, ôm Dương Gia Lập đang giãy giụa xuống xe, lạnh mặt dẫn cậu vào bệnh viện.

Đây là bệnh viện tư nhân, thư ký của Diệp Đình đã sắp xếp ổn thoả một thứ, Diệp Đình vừa mới ôm Dương Gia Lập vào trong đại sảnh, lập tức xuất hiện một y tá chuyên môn nhận nhiệm vụ dẫn họ đi kiểm tra sức khoẻ, mỉm cười đi đến tiếp đón họ.

Diệp Đình và Dương Gia Lập, cùng người y tá đi lên lầu, hắn tự mình đi bên cạnh cậu, không cho Dương Gia Lập bất kì cơ hội nào bỏ trốn, hắn nhìn chằm chằm cậu đi vào căn phòng này đến căn phòng khác để kiểm tra.

…….Đến khi kiểm tra hạng mục cuối cùng, là hạng mục yêu cầu lấy máu.

Dương Gia Lập nhìn kim tiêm, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Diệp Đình nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dương Gia Lập, lồng ngực khẽ run lên.

Dương Gia Lập luôn luôn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một thứ, sợ đến phát run, đó là lấy máu.

Diệp Đình còn nhớ rõ khoảng thời gian hồi đại học, người kia mỉm cười với hắn, lộ ra một hàng răng trắng sứ và hai cái lúm đồng tiền bên má, trong mắt hắn tất cả đều trở thành một Dương Gia Lập rực rỡ xán lạn, ngập tràn cảm giác thiếu niên.

Là một Dương Gia Lập có thể vui vẻ chơi đùa cầm chai đứng trên ghế chém gió trong bữa tiệc, nhưng một khi bước vào bên trong chổ lấy máu, cậu sẽ giống như biến thành một người khác.

Cậu sẽ co rúm thân mình lại, cúi đầu giống như một chú thỏ bị doạ sợ.

Mỗi lần đến lượt cậu, cậu sẽ không ngừng tìm lý do để bạn học phía sau đi lên lấy máu trước, sau đó một mình đi xuống đứng ở hàng cuối cùng.

Đến khi tất cả mọi người đều lấy máu xong, rốt cuộc cậu cũng không né tránh được nữa mới cắn răng đi lên, người y tá cầm kim tiêm còn chưa đâm vào, hai mắt cậu đã đỏ hoe.

Tật xấu này của Dương Gia Lập đó giờ vẫn cứ như thế.

Cậu đứng phía trước cánh cửa sổ rút máu, do dự không tiến lên.

Người y tá bên cạnh kiên nhẫn khuyên nhũ cậu: “Dương tiên sinh, đây là hạng mục cuối cùng rồi, lấy máu xong là có thể hoàn thành kiểm tra sức khoẻ.”

Dương Gia Lập vẫn đứng yên không nhúc nhích như cũ.

Diệp Đình đi đến bên cạnh cậu, nhìn cậu hất cằm: “Đi đi.”

Hàm răng của Dương Gia Lập khẽ đánh nhau, cậu thoáng ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt là một mảnh tơ máu, toàn bộ ánh mắt đều là sợ hãi, giọng nói trở nên run run: “…..Không lấy đâu.” Diệp Đình nhìn ánh mắt của cậu, trong lòng như bị dùng sức đánh mạnh xuống.

Dương Gia Lập nhân lúc Diệp Đình buông lỏng cảnh giác, bỗng nhiên nhấc chân chạy đến cửa lớn của bệnh viện.

Diệp Đình nhanh chóng sải bước lớn đuổi theo, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập mạnh mẽ giãy giụa, sắc mặt càng thêm trắng, chống cự kêu lên: “Không lấy, không lấy!”

Cậu càng giãy giụa mạnh hơn, Diệp Đình càng cảm thấy có gì đó không ổn, việc lấy máu này không thể nào không lấy.

Hắn cùng với cấp dưới của y tá giữ chặt cậu lại, không chút lưu tình nắm lấy cánh tay của Dương Gia Lập, trực tiếp đem cánh tay của cậu ấn tới cửa sổ lấy máu, nghiến răng tàn nhẫn nói với người y tá lấy máu bên trong cửa sổ: “Lấy máu của em ấy!”

Toàn bộ cánh tay Dương Gia Lập đều run lên.

Y tá bên trong cửa sổ cầm lên cây kim lấy máu.

Còn chưa bắt đầu đâm xuống, Diệp Đình đã dùng sức ấn chặt đầu Dương Gia Lập vào trong lòng mình.

Hắn ghé sát vào bên tai Dương Gia Lập, đây là câu nói ôn nhu nhất của hắn trong mấy ngày nay: “Bé cưng, ngoan nào, lập tức sẽ không đau nữa, không cần sợ.”

Khoảng khắc mũi kim đâm vào tay Dương Gia Lập, Diệp Đình rõ ràng cảm nhận được thân thể Dương Gia Lập run lên trong lòng hắn.

Diệp Đình nhìn chất lỏng màu đỏ của Dương Gia Lập từ từ bị hút vào bên trong ống thử máu, bỗng nhiên trong lòng như vướng phải một cái gì đó.

Nhìn phản ứng chống cự quyết liệt của Dương Gia Lập, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân có chút sợ hãi khi phải nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khoẻ của Dương Gia Lập..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio