Phương Xán thật sự say rồi, nằm trên ghế sofa đợi tỉnh rượu, Hạ Tống mua một phần canh giải rượu, đợi cô ấy tỉnh lại.
Phó Đình Sâm lấy áo treo trên giá đồ xuống đắp lên cho cô.
Tạ Du dựa đầu vào vai anh, thiếp đi, cảm giác như trời đất quay cuồng, cô đưa tay ôm chầm lấy Phó Đình Sâm, mơ mơ hồ hồ mà làm theo lời Phó Đình Sâm đưa hai tay lên, nghe theo anh mà mặc áo vào.
Phó Đình Sâm nhìn sang Hạ Tống lúc này đang đút cho Phương Xán uống canh giải rượu, “Chúng tôi về trước đây.
”
Hạ Tống tay cầm một chén sứ trắng, từng muỗng từng muỗng đút cho Phương Xán, “Ừ, cậu lái xe cẩn thận.
”
Tạ Du mở mắt lên nhìn một cái, xông về phía Phương Xán lắc lắc tay cô ấy, “Xán Xán, tụi mình …đi đây”
Không thấy Phương Xán phản ứng lại, Tạ Du bất mãn kéo áo của Phó Đình Sâm, đôi mắt mơ màng do say rượu, lầm bầm, “Huhu, Xán Xán không thèm quan tâm em!”
“Anh quan tâm em là được rồi, chúng ta về nhà rồi muốn nói gì thì nói.
” Phó Đình Sâm đưa tay ôm cô vào lòng sợ cô đập đầu vào cửa.
Tạ Du ngọ nguậy đầu, “Được, anh tiểu Phó là tốt nhất!”
Phó Đình Sâm lấy túi của Tạ Du đeo lên vai, cô nửa tỉnh nửa mê đi ra khỏi phòng, Hạ Tống đang chuyên tâm đút canh cũng có thể nghe thấy tiếng anh thì thầm an ủi cô.
Hạ Tống giúp Phương Xán ấn huyệt thái dương, đưa các ngón tay xuyên qua mái tóc cô, sờ vào hình xăm sau gáy, đôi đồng tử màu nhạt hiện lên rõ rệt chất chứa bao cảm xúc dưới ánh đèn, anh hôn lên má, “Phương Xán, em còn có anh.
”
Phương Xán tỉnh dậy, dựa vào vai anh, hai mắt say rượu còn mơ màng, “A Tống, em nói dối ông ngoại là bố em đuổi em đi rồi, còn kêu ông ấy đi trừng trị hai mẹ con đó nữa, có phải em rất xấu xa đúng không?”
“Là do bọn họ sai, em không sai.
” Hạ Tống nhìn vào mắt cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.
”
Nghe hai chữ về nhà này, mũi cô có chút nghẹn ngào, những tủi thân chất chứa bao lâu nay đều bức bách ra hết, “Từ khi mẹ em mất tích thì em đã không còn nhà nữa rồi.
”
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng ấm trên vai, Hạ Tống nhìn vào gương mặt lạnh lùng đã lâu không có sự dịu dàng chăm sóc của cô, đau lòng ôm chặt cô vào lòng, để cho cô yên lặng khóc.
Phương Xán khóc mệt rồi, ngửi thấy mùi hương từ trên người anh truyền qua, tâm trạng bình tĩnh trở lại, lau nước mắt, vẻ mặt lại như mọi ngày, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Đi thôi! Em không dễ bị đánh bại như vậy đâu.
”
Cô không biết rằng dáng vẻ này của cô rất hấp dẫn người khác.
Hạ Tống mỉm cười, “Ừ.
”
Phương Xán không ngờ rằng lại gặp phải Phương Lâm và Phó Vân ở cửa ra.
Hai người này ở cùng nhau, khiến người khác ngửi thấy mùi mờ ám.
Phương Lâm thấy Phương Xán, hai mắt đầy sự căm phẫn.
Buổi tiệc sinh nhật hoành tráng của cô ta đã bị ông ngoại của Phương Xán phá hỏng rồi, cô còn bị chỉ đích danh là kẻ trộm, trước mặt quan khách bị đuổi ra khỏi nhà, nhếch nhác không thể nhìn nổi, trở thành trò cười trước mặt khách khứa.
Phương Xán buông cổ tay của Hạ Tống ra, ánh mắt chán ghét nhìn lướt qua Phó Vân và Phương Lâm, ngay cả khi Phương Lâm đi trên đôi giày cao gót cao hơn cô, khí thế của cô cũng không hề thua kém, thấy chiếc vòng đá quý trên cổ cô ta, khóe môi nhếch lên trào phúng, “Mẹ của cô cướp người, cô trộm đồ, thượng bất chính, hạ tắc loạn mà.
”
Phương Lâm vung tay tát cô một cái rất mạnh.
Phương Xán đau đớn, lùi ra sau mấy bước, nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.
Thấy mặt cô hằn lên dấu tay, Hạ Tống nắm chặt ngón tay lại, nửa phút cũng không nhúc nhích, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Phó Vân không ngờ sẽ gặp phải Phương Xán, càng không ngờ Phương Lâm lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Phương Xán không màng đến vết thương trên mặt, nhìn bóng người đứng đó không xa, nhìn Hạ Tống chớp chớp mắt, tự nhiên muốn dùng mấy thủ đoạn trong ngành giải trí.
Thấy người chụp hình đã rời khỏi, dáng vẻ đau đớn đáng thương vừa nãy ngay lập tức biến mất, dùng sức cả người mà đứng lên, đưa tay giật dây chuyền trên cổ của Phương Lâm xuống, lạnh lùng quăng xuống dưới đất, viên đá quý màu hồng nhạt rơi xuống đất vỡ tan.
Phương Lâm nhìn thấy viên đá bị vỡ dưới đất, “Phương Xán, mày điên rồi à? Đây là quà bố tặng sinh nhật tao đó!”
Nghe thấy câu nói này, đôi mắt phượng của Phương Xán mỉa mai, nhất chân lên đạp không thương tiếc, nhìn Phương Lâm, “Xem ra bố cô cũng không xem trọng cô là mấy, những thứ mà tôi không thích thì quăng qua cho cô, nhặt rác của người khác có vui không?”
Hạ Tống đúng lúc đó bước qua, “Đi thôi, trong nhà còn có quà sinh nhật đợi em về bóc quà đấy.
”
Phương Lâm đứng hình nhìn viên ngọc dưới đất bị vỡ nát.
Không thể nào! Bố sao có thể lấy đồ mà Phương Xán không cần để tặng cho mình được?!
Phó Vân mặt không cảm xúc, trong lòng có chút giễu cợt, hóa ra đại tiểu thư diễu võ giương oai này cũng là hàng giả mà thôi.
Nhà họ Phương dám gạt cậu ta!
Cậu ta không biểu hiện điều gì cả, cười một cái, “Phương tiểu thư, tôi đưa cô về.
”
Phương Lâm hoàn hồn lại, cảm nhận được ánh mắt chế giễu của Phó Vân, vẻ tao nhã trên người không còn, tức giận nói, “Không cần!”
Tối hôm nay Phó Vân xuất hiện bên cạnh Phương Lâm là do mưu kế của Phó Thanh Sơ, nhà họ Phương có việc cần nhờ đến Phó Thanh Sơ, ông ta muốn lôi kéo Phương gia, nên chú ý đến đứa con gái mà Phương Hưng yêu thương nhất, không ngờ rằng tính đi tính lại, đây lại chỉ là một thiên kim dởm.
Dòng máu chảy trong người Phó Vân và Phó Đình Sâm không có gì khác biệt, dòng máu ích kỷ lạnh lùng, Phương Lâm đã hạ thấp thể diện của cậu, sắc mặt lạnh nhạt, không chút phong độ nào mà rời khỏi.
Phương Lâm đá viên ngọc vỡ dưới đất, gọi điện cho người quản lý
“Chị Lâm, đại ngôn cho hãng đá quý lúc trước có tin tức gì chưa?”
Nghe đáp án khẳng định phía bên kia, tâm trạng Phương Lâm mới tốt trở lại, “Cám ơn chị Lâm”
Nhưng nghe đến câu sau thì mặt đã biến sắc, “Bây giờ á? Nhưng mà…hôm nay là … sinh nhật em, có thể không đến được không?”
“Tình hình bây giờ em không muốn đến là sẽ không đến à? Vương tổng chỉ đích danh em rồi, em nghĩ có chỗ để em ý kiến à? Trong vòng phút mau qua đây! Nếu không thì hậu quả tự mình gánh!”
Đầu dây kia vừa nói xong lập tức tắt máy, Phương Lâm nắm chặt điện thoại cả người run run, cô gọi điện cho bố thì không ai nghe máy, mặt bắt đầu nhăn nhó lo sợ, móng tay bị gãy cùng không còn cảm giác gì, đứng trong gió lạnh phút cô mới gom đồ đạc lại chạy đến khách sạn tắm rửa, sau đó mau chóng chạy đến quán rượu.
Phương Lâm không biết ngay tối hôm nay, con đường trong giới nghệ thuật của cô từ đây nhìn có vẻ như đang trở nên rộng mở, kỳ thực điểm cuối cùng lại là vực sâu không đáy.
Phó Đình Sâm lái xe đến Đế Cảnh Lam, cả chặng đường Tạ Du không hề yên tĩnh, ngồi trên ghế phụ cũng không phá anh, giọng nói dịu dàng cứ lải nhải bên tai cả quãng đường.
Mãi cho đến khi đến bãi giữ xe, Tạ Du mới từ từ nói nhỏ lại, ngoẹo đầu qua một bên ngủ say sưa,
Phó Đình Sâm đậu xe xong, thấy Tạ Du ngủ ngon như vậy, anh nhẹ nhàng cười, đang nghĩ sao không còn động tĩnh gì nữa rồi, cái miệng nhỏ cứ một lúc lại thao thao bất tuyệt cả một đoạn đường, trước đây anh cũng chưa từng nhìn thấy cô nói nhiều như vậy bao giờ.
Phó Đình Sâm chỉnh đầu cô lại ngay ngắn, nhìn cô vừa ngoan ngãng đáng yêu mà ngủ ngon lành, không kiềm được mà hôn lên má cô một cái, mân mê má cô rồi nói nhỏ, “Nhuyễn Nhuyễn, tới nhà rồi.
”
Gương mặt nhỏ bị Phó Đình Sâm “chà đạp”, Tạ Du mơ màng mở mắt bất mãn nói “Á, anh lại ăn hiếp em.
”
Vừa nói vừa kéo tay anh xuống, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Phó Đình Sâm thấy cô buồn ngủ đến vậy, chỉ đành mở cửa bế cô từ ghế phụ xuống.
Gió lạnh thổi qua bãi đậu xe, Tạ Du rúc vào lòng ngực Phó Đình Sâm, nhưng không thể nào cản hết được gió lạnh, tỉnh dậy kéo áo anh, hai mắt mơ màng nhìn anh, phát hiện mình đang rúc vào lòng anh mà ngủ, vùng vẫy chân, “Bỏ em xuống.
”
Phó Đình Sâm thả cô xuống rồi véo mũi cô, giúp cô chỉnh sửa quần áo đàng hoàng, “Đúng là vô lương tâm, dùng xong rồi là vứt đi mà.
”
Bị gió lạnh thổi vào, cơn say rượu lại nổi lên, không mấy khó chịu nhưng đầu cảm giác rất nặng nề, hai chân như nhấc lên không nổi mà dựa vào vai anh, gương mặt đỏ ửng khe khẽ nói, “Bế ~.
”
“Hửm? Nói gì thế? Sao anh nghe không rõ nhỉ?” Phó Đình Sâm vui vẻ chọc ghẹo cô.
“Bế em.
” Tạ Du kéo tay áo anh lắc qua lắc lại.
Phó Đình Sâm nhếch môi cười, lấy tay nâng cằm cô lên khiến cô phải nhìn thẳng vào mình, “Lúc nãy là cái người vô lương tâm nào không cho bế vậy ta?”
Tạ Du bắt đầu rơi nước mắt, hai mắt đầm đìa, khiến cho lòng dạ người khác như bị thiêu đốt.
Cô vỗ vỗ má, dựa vào người anh, hương thơm dịu dàng lướt qua, nhón chân lên ghé vào tai anh thì thầm, “Anh tiểu Phó, bế em.
”
Tai Phó Đình Sâm nóng như lửa đốt, yết hầu động đậy, đưa tay quàng qua eo cô bế lên, bước từng bước lớn đi về phía thang máy.
Về đến tầng , còn chưa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng kêu gâu gâu của Đại Hắc, Tạ Du nghe xong hai tai như dựng đứng lên, tiếng kêu lại truyền đến, “Đại Hắc…có phải cũng muốn uống rượu không?”
“Em nghĩ Đại Hắc cũng thích ăn thích uống giống em à? Đồ con mèo ham ăn.
” Phó Đình Sâm đặt tay cô lên mở khóa, thuận miệng nói vài câu, cửa mở ra.
Tạ Du ôm lấy cổ Phó Đình Sâm, chiếc mũi bị lạnh đỏ lên, “Em không phải mèo, em là Nhuyễn Nhuyễn.
”
“Được được được, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta là ngoan nhất, chúng ta vào phòng ngủ đi.
”
“Rượu rất ngọt, em vẫn muốn uống tiếp.
” Tạ Du ngọ nguậy, không muốn đi ngủ.
Phó Đình Sâm không đáp lại, đèn trong phòng theo chân anh mà lần lượt sáng lên “Anh có đem về cho em rồi, trước tiên để trong nồi cho nóng rồi mới uống.
”
Phó Đình Sâm giúp cô cởi áo khoác ra đặt lên ghế, nhét cô vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận, “Nhuyễn Nhuyễn, anh vào nhà cho Đại Hắc ăn một chút, lát nữa anh quay lại.
”
Đầu óc Tạ Du bây giờ rối bời, ló mặt ra khỏi chăn, ánh mắt ham muốn, liếm liếm môi, “Em muốn uống nữa.
”
Phó Đình Sâm cười nhẹ một tiếng, nghiêng người xuống hôn lên má cô một cái, “Tửu lượng một ly đã say như em mà còn muốn uống nữa à, bé à, không sợ anh ăn thịt em ư?”
Tạ Du xoay người quấn chăn lại rồi xoay qua một bên, lẩm bẩm trong miệng, “Không ăn…”
Phó Đình Sâm đưa tay lên lau lau khóe môi.
Còn có thể trả lời lại đây này.
Phó Đình Sâm đứng dậy rời đi, không đóng cửa, mật khẩu nhà Tạ Du không có vân tay của anh, chút cảm giác an toàn này anh vẫn nên giữ lại cho Tạ Du, cũng là phòng khi anh uống say hay là lúc tâm trạng không tốt mà làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận.
Cho Đại Hắc ăn xong, Phó Đình Sâm lấy trong tủ lạnh ra miếng gừng duy nhất trong nhà đem qua cho Tạ Du, tìm trong nhà bếp cả buổi trời mới tìm được cái nồi nhỏ với cái thìa.
Đem canh giải rượu đã nấu xong qua cho Tạ Du.
Lần trước lúc cô say rượu suýt nữa đã nhảy lầu khiến anh rất không an tâm, tuy đây là tầng , bên ngoài cửa kính nhỏ đều có rèm, các cửa kính to thì đóng chặt rồi,nhưng anh vẫn cứ sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến cô gái vừa yếu đuối vừa ngoan ngoãn trong phòng ngủ, tim anh như mềm nhũn, đứng trước cửa nhà mình nhớ đến những lời mà Hạ Tống đã nói.
Ý thức của Tạ Du vẫn còn đó, nửa tỉnh nửa mê, lúc này vừa đúng là lúc tốt nhất để đem chuyện vết sẹo của anh kể cho cô nghe.
Phó Đình Sâm dựa vào cửa, thở dài, lấy trong túi áo ra hộp thuốc, nhưng nghĩ đến Tạ Du lần đó lén lén hút thuốc thì lại bỏ trở lại.
Dù sao cũng phải nói ra.
Anh đưa tay đẩy cửa.
Tim Phó Đình Sâm đập thình thịch.
Trên giường không một bóng người, đến cả chăn cũng không thấy đâu cả.