Ngày hôm sau vừa mới rạng sáng Tạ Diệc đã bố trí chuyên cơ đến đón Tạ Du, trước khi rời đi có thông báo cho Phó Đình Sâm, không phải tự dưng lương tâm anh trổi dậy mà do Tạ Du lúc mơ màng vẫn không ngừng gọi “anh Tiểu Phó”.
Ngay cả khi không ai nói, Tạ Diệc cũng biết khoảng thời gian này Phó Đình Sâm chăm sóc Tạ Du có khi còn tỉ mỉ hơn anh.
Vấn đề Phó Đình Sâm bị tai nạn xe không nói cho ai biết, sự cố phanh xe dường như chỉ là một cảnh cáo nhỏ, hoàn toàn nhắm vào Phó Đình Sâm.
Điều này khiến anh ấy yên tâm, chỉ cần không phải nhắm vào Tạ Du thì anh ấy sẽ không lo lắng gì cả.
Lúc Phó Đình Sâm đến sân bay, Tạ Du đang đợi ở phòng chờ VIP, cô dựa vào ghế sô pha, sắc mặt vẫn xanh xao, nhưng rõ ràng là tình trạng tốt hơn nhiều so với đêm qua.
Tạ Diệc nhường lại không giạn riêng cho hai người họ, khi đi ngang qua Phó Đình Sâm thì dừng lại, “Tôi biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói.
Dù sao anh cũng là đứa con của nhà họ Phó và là người Tạ Du thích, anh ấy đối với anh có chút bất công cũng không thể dị nghị.
Phó Đình Sâm không khách sáo, gật đầu cảm ơn.
“Anh Tiểu Phó.” Tạ Du mắt đỏ hoe nhìn sang, chuyện tối hôm qua Tạ Diệc không có giấu diếm Tạ Du, thấy anh không sao mới hoàn toàn yên tâm, nghiêng đầu nhìn anh, “Có đau không?”
Phó Đình Sâm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô và ôm Tạ Du vào lòng, “Anh không sao, đừng lo lắng cho anh, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Anh nói cái gì cô cũng tini, nắm lấy góc áo anh, cẩn thận nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng hỏi: “Em không về nhà có được không?”
“Nhuyễn Nhuyễn ngoan, bác sĩ ở đây không rõ thể trạng của em, nửa tháng sau anh phải đi nước ngoài thi đấu không thể chăm sóc cho em được, em về nhà dưỡng thương đi, anh nói chuyện với thím hai rồi, khi nào thím rảnh sẽ đến Lệ Thành dạy em múa.” Phó Đình Sâm kiên nhẫn nói với cô từng điều một, “Cuộc thi vật lý vẫn còn vài ngày nữa mới diễn ra, thầy Vương đã đồng ý cho em có thể kiểm tra và học ở nhà, khi nào cuộc thi tổ chức em đến trình diện là được.”
Tạ Du vuốt vuốt ngón tay anh, đếm từng cái một, “Nhưng còn có tiết thể dục, anh còn hứa dạy em tập bơi.”
Phó Đình Sâm trở tay nắm tay cô, đem những ngón tay mềm mại và hơi lạnh của cô ấy ôm vào lòng bàn tay, “Có phải sẽ không gặp anh đâu, anh sẽ đến thăm em hai lần một tuần mà, oke không?”
Mặt Tạ Du vẫn nhăn nhó, ôm lấy anh, dụi mặt vào vai anh, “Em không nỡ xa anh mà.”
Phó Đình Sâm sờ sống mũi cô, “Em phải dưỡng bệnh cho tốt, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.”
“Nhưng” tay Tạ Du nắm lấy cổ áo của anh, “Chúng ta không thể gặp mặt nhau mỗi ngày.”
Phó Đình Sâm nhẹ nhàng cười, đặt lên trán cô một nụ hôn, “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, nghe lời anh ha.”
Mưa tuyết đã rơi mấy ngày, căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Tạ Du dựa vào đệm êm, ghép mô hình ô tô.
Cô đã trở về từ Yến Thành được ba ngày, mô hình chưa ghép xong ở Đế Cảnh Lam cũng được cầm về.
Khuôn mặt cô bị hun có hơi nóng, trong phòng đặt máy tạo ẩm, cô đột nhiên ho nhẹ, sau đó cổ họng không khỏi ngứa ngáy.
Lạc Sanh nghe thấy tiếng động, đẩy cửa đi tới, “Du Du, sao lại ho vậy? Hôm nay không uống thuốc hả?”
Ngón tay trắng nõn mịn màng của Tạ Du buông lỏng mảnh ghép, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, nghịch ngợm thè lưỡi, “Chị dâu, thuốc đó đắng quá.”
Lạc Sanh mềm lòng, dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Du Du, anh em mà phát hiện sẽ bị đánh đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Du chua xót, đôi mắt to ngấn nước đáng thương nhìn Lạc Sanh nũng nịu, “Chị dâu ~”
Lạc Sanh đối mặt với Tạ Du thì mềm lòng, vừa nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy đã không cam lòng ép cô phải uống thuốc, nhưng nghĩ đến thân thể của cô liền quyết tâm, bưng nước mật ong từ trong phòng khách ra, một tay cầm.
thuốc, ngồi xổm xuống, “Du Du, chị cho thêm mật ong vào, sẽ không đắng đâu, lần sau sẽ bảo bác sĩ kê đơn thuốc không đắng.”
“Được ạ.” Tạ Du hai tay cầm lấy nước mật ong, mặt mày nhăn lại, chậm rãi nuốt thuốc xuống.
Lạc Sanh nhìn Tạ Du nuốt thuốc một cách đau đớn, nhéo cái mũi của cô, “Du Du ngoan quá.”
Lạc Sanh thường bận rộn đến mức chân không chạm đất, trừ hôm Tạ Du vừa về nhà có ở lại với cô cả một đêm, đến tận hôm nay mới tới thăm cô được, nhưng cũng chỉ ở được một lúc đã chuẩn bị rời đi.
Tạ Du ngồi một mình trong phòng, tập trung vào việc ghép các mảnh ghép lại với nhau, liếc nhìn thời gian, mặt mày bắt đầu hớn hở.
Phó Đình Sâm bảo hôm nay sẽ đến thăm cô, lúc này chắc là máy bay đã hạ cánh.
Cô đem mấy mảnh ghép bỏ lại vào hộp rồi bước ra ngoài, trên người khoác một chiếc chăn mỏng.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nhưng cũng không thấy lạnh.
Cô ngồi trên sô pha nhìn về phía cửa, ngón tay đan vào nhau, nhìn đồng hồ treo tường tức giận nói: “Sao vẫn chưa tới.”
Cô đợi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì ở cửa, khuôn mặt ủ rũ, chậm rãi lên lầu vào phòng làm việc.
Cô đã vượt qua bài kiểm tra của thầy Vương, cũng biết một sinh viên khác trong lớp cùng tham gia cuộc thi là Phó Vân.
Cô không quan tâm, từ trước đến giờ cô chưa từng làm gì khi chưa nắm chắc phần thắng, đã thi thì chắc chắn phải giành hạng nhất.
Phương Xán nói với cô rằng thầy Vương cố ý chọn một học sinh để tập trung bồi dưỡng.
Tuy nhiên, các giáo sư thường chọn sinh viên trong số các nghiên cứu sinh, hoặc ít nhất cũng là sinh viên năm ba năm tư.
Tạ Du chỉ là sinh viên năm nhất, còn chưa tiếp xúc nhiều với các môn chuyên ngành, tham gia cuộc thi không có hy vọng đoạt giải gì lớn, lần này sinh viên năm tư không tham gia thi đấu, hy vọng của giáo viên đều đặt ở trên người các sinh viên năm ba.
Mấy ngày nay Tạ Diệc và Lạc Sanh rất ít khi trở về, ban ngày bác sĩ chỉ đến kiểm tra tình trạng của cô, ban đêm cũng không có ai quan tâm, cô thường xuyên làm bài đến tận khuya.
Bây giờ đã là hai giờ chiều, cô không đợi Phó Đình Sâm đến nữa mà vào phòng làm việc làm đề.
Trong phòng có đốt hương, mùi không nồng, có vị ngọt nhàn nhạt, nghe nói còn có tác dụng nâng cao tinh thần..
Tạ Du không mang hương theo khi cô ấy đến Yến Thành, thứ nhất là vì cô không biết cách đốt, thứ hai là vì cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại mới nhận ra trước kia mình đã quá dựa dẫm vào loại hương này.
Khoảng thời gian đến Yến Thành cô rất ít khi được ngủ ngon.
Sợi khói lượn lờ trong phòng, Tạ Du lẳng lặng ngồi vào bàn làm việc, cô không chú ý cửa phòng làm việc đang lặng lẽ bị kéo ra, sau lưng đột nhiên có tiếng hít thở, Tạ Du giật mình, vừa định quay đầu nhìn sang, bả vai nặng nề, cô rơi vào trong vòng ôm có hương vị quen thuộc.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn sang, “Anh Tiểu Phó!”
Phó Đình Sâm từ phía sau ôm lấy, cúi người đè xuống, cằm đặt trên vai cô, ánh mắt rơi vào mấy cuốn sách tham khảo dày cộp trên bàn.
Ba ngày mà đã xem hơn nửa quyển sách tham khảo dày như này, trên bàn còn có giấy nháp chưa kịp ném đi, rõ ràng cô đã làm rất nhiều bài.
“Nhuyễn Nhuyễn, em không chịu nghỉ ngơi à?” Phó Đình Sâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng của anh đặt lên tai cô nhẹ nhàng nhấm nháp vành tai trơn bóng.
Đầu bút vạch ra một vết dài trên trang giấy trắng, Tạ Du mẫn cảm né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt eo, đè thấp giọng, “Nhuyễn Nhuyễn, nhớ anh không?”
Cô nghĩ đến việc mình đã đợi anh lâu như vậy, nhẹ giọng hừ một tiếng, “Không nhớ!”
Phó Đình Sâm đè vai cô, giọng nói của anh chứa ý cười, “Em không nhớ anh à? Vậy sao trên tờ giấy lại viết chi chít tên anh?”
Tạ Du lúng túng lấy tay che tờ giấy lại, đem sách đè lên giấy, bĩu môi, “Anh nói là mười hai giờ sẽ đến, nhưng bây giờ là hai giờ!”
“Hóa ra là tức giận việc anh tới muộn..” Phó Đình Sâm vươn tay ôm Tạ Du lên, ngồi vào chỗ của cô, bỏ sách trên tờ giấy ra chỗ khác, nhìn nét chữ đẹp đẽ trên giấy, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, cầm bút lên viết hai chữ Tạ Du ở bên cạnh.
Tạ Du ôm cổ anh, hai chân vui vẻ đung đưa.
Thấy hai cái tên trên tờ giấy được đặt cạnh nhau, hai mắt cong cong, “Em sẽ sớm khỏe thôi, mấy ngày nữa là có thể trở lại trường học rồi, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.
“
Phó Đình Sâm chạm vào vầng trán vẫn còn hơi nóng của cô, cúi đầu tựa vào trán cô, “Nhuyễn Nhuyễn, mùa đông ở Yến Thành rất lạnh.”
“Nhưng em nhớ anh, ở nhà cũng rất chán.” Tạ Du nghiêng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, ánh mắt lại rơi vào yết hầu, nuốt nước bọt, “Anh Tiểu Phó, anh dẫn em đi chơi được không?”
“Không được, em còn chưa khỏe hẳn, đi ra ngoài sẽ bị lạnh.” Căn bệnh đột ngột của cô khiến Phó Đình Sâm vẫn còn lo sợ, hiện tại nếu đưa Tạ Du ra ngoài anh sợ sẽ khiến tình trạng của cô trở nên nghiêm trọng hơn.
Lông mi Tạ Du rủ xuống, tủi thân nhìn anh, “Đi ra ngoài chơi đi mà, em sẽ mặc rất dày!”
Phó Đình Sâm nhẹ nhàng sờ sống mũi cô, “Nhuyễn Nhuyễn, em chưa khỏe đâu, em làm nũng cũng vô dụng thôi.”
Nhìn vẻ mặt chán nản, Phó Đình Sâm xoa xoa tóc cô, “Mấy ngày nay em có tập võ không? Anh dạy em vài chiêu em có chăm chỉ luyện không đó?”
Nghe vậy, mắt Tạ Du sáng lên, gật đầu một cái, “Có á, Anh em còn sửa lại phòng để em tập võ, anh muốn đi xem không? “
Chỉ cần không ra khỏi nhà, anh có thể cùng cô làm bất cứ việc gì, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, anh cười khẽ, “Đi nào.”
Nhìn thấy Phó Đình Sâm Tạ Du liền cảm thấy cơ thể có sức mạnh, nhảy xuống khỏi lòng anh, tủm tỉm cười, “Quần áo tập võ của anh em cũng chuẩn bị rồi.”
Phó Đình Sâm hai tay trống rỗng, đứng lên cười nói: “Có vẻ như em đã chuẩn bị từ lâu.”
“Đúng thế! Ai bảo anh không dẫn em đi chơi!” Tạ Du hất cằm, kiêu ngạo nói: “Hôm nay em sẽ đánh bại anh!”
Ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, tuy thân thể vẫn còn ốm yếu nhưng đã hoạt bát hơn trước rất nhiều, “Vậy để anh thử xem em có thể đánh thắng anh không!”
Tạ Du kéo cánh tay anh, “Vậy nếu em thắng, anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Phó Đình Sâm nhướng mày cười, “Nếu anh thắng thì sao?”
“Vậy thì anh vẫn phải đồng ý với em một điều kiện.” Tạ Du nắm tay anh vui vẻ bước xuống lầu.
“Bé này, bây giờ anh mới biết em là người vô liêm sỉ nha.” Phó Đình Sâm nhéo nhéo mũi cô, “Anh hứa với em, nhưng không cho phép em yêu cầu ra ngoài chơi.”
“Được!” Tạ Du ôm quần áo, ánh mắt đảo quanh, dường như đã nghĩ ra ý đồ ma quái, cô đẩy cửa ra thỏa mãn nhìn căn phòng, kiêu ngạo ngửa đầu, “anh trai, chị dâu chuẩn bị cho em.”
“Biết em có anh trai chị dâu tốt rồi, em cứ ở trước mặt anh khoe khoang như vậy, anh đối với em không tốt à?” Phó Đình Sâm lấy quần áo từ tay cô.
“Em không khoe khoang, em đang kể với anh thôi.” Tạ Du lấy quần áo của mình đi vào phòng thay quần áo, “Đừng quên anh phải đồng ý với em một điều kiện!”
“Ừ.” Phó Đình Sâm mỉm cười gật đầu, mở bộ quần áo màu xanh lam trên tay ra, nhìn thấy cái tên được thêu bằng chỉ vàng ở phía trước áo, phía sau còn có hình trái tim.
Tạ Du nhanh chóng thay đồ bước ra ngoài, anh nhìn bộ quần áo màu lam nhạt của cô, hơi nhướng mày, “Đồ đôi à?”
Ý đồ nho nhỏ bị vạch trần, Tạ Du xấu hổ thè lưỡi, mím môi cười, lấy điện thoại ra, “Chúng ta chụp một bức ảnh chung được không?”
Phó Đình Sâm cầm lấy điện thoại của cô, hai má áp vào nhau, Tạ Du giơ tay hình chữ V mỉm cười trước ống kính.
Lúc bấm nút chụp ảnh Phó Đình Sâm quay đầu hôn lên má cô.
Tạ Du chưa chuẩn bị gì đã bị hôn, cô sửng sốt, nhìn ảnh chụp má hơi nóng, tức giận nói: “Anh lại lén hôn em!”
Phó Đình Sâm kéo cô vào lòng, nhướng mày nhìn cô, “Bé đáng yêu quá làm anh không nhịn được.”