-Mật Kết-
Chiếc đèn cảm ứng âm thanh ngoài phòng nhấp nháy, một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa. h tối tinh vân đầy trời, ánh sáng đèn đường bên ngoài cửa sổ len vào phòng, thiếu niên ngồi trước bàn học trong tay cầm chiếc bút đen với đủ màu sắc, đang ngồi làm bài tập.
Ánh sáng ảm đạm của chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt dịu dàng của thiếu niên ấy.
Đó là một người con trai rất đẹp, trắng nõn trắng nà, có làn da mịn màng như trẻ sơ sinh, khiến người ta muốn thương yêu. Dường như cậu đang gặp phải một đề bài khó, thiếu niên hơi nhăn mày, ngón tay chuyển sang một bên, viết lên tờ giấy nháp mấy công thức.
Chiếc đồng hồ báo thức vang lên những tiếng tích tắc tích tắc.
Người phụ nữ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, dáng người cao cao, trên lưng đeo cặp công văn. Bà quay đầu, đầu tiên bà nhìn căn phòng khách tối đen, sau đó đưa ánh mắt đến trước cửa phòng Tăng Lý.
Dưới khe cửa lấp ló ánh sáng mày vàng nhạt. wtp mật kết
Ngay phút giây ấy, tâm trạng mệt mỏi sau một ngày làm việc của người phụ nữ bỗng tan biến trong nháy mắt, bà thở ra một hơi rồi bước đến trước cửa phòng cậu trai kia, gõ gõ cửa hỏi: "A Lý, con đang làm bài tập à?"
Tăng Lý nhận ra người phụ nữ kia mới về, hơi giật mình, trả lời: "Vâng, sắp làm xong rồi ạ."
Du Du nói: "Muốn uống sữa không? Để mẹ đi hâm cho con nhé."
Ngay lúc bà định rời đi, giọng nói lí nhí của Tăng Lý lại bay ra, "Không cần đâu."
"Con đã hâm rồi." Ánh mắt Tăng Lý dừng lại ở chiếc cốc đã hết sữa.
Giọng nói của Du Du mang theo sự áy náy: "Thế con ngủ sớm nhé, bài tập không làm xong thì không làm nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
Tăng Lý trả lời một tiếng vâng.
Du Du nhìn căn phòng từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt kia, vô cùng bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Đã mấy năm rồi bà không nói chuyện nghiêm túc với con trai mình.
Là từ khi ly hôn với người chồng trước, bà không ngừng bôn ba khắp nơi làm việc, Du Du năm ấy nghĩ rằng tất cả những điều này là vì tốt cho con trai, vì muốn cho cậu một gia đình có điều kiện thật tốt, cho nên bà dồn toàn lực vào công việc. Ngược lại lại không thể chăm sóc tốt cho con trai.
Thậm chí lúc con trai bị bắt nạt, đau khổ vật lộn, bà vẫn chẳng biết gì cả, bà lại còn cãi nhau với chồng trước, lơ là con cái, gián tiếp làm cậu tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, tạo thành áp lực gia đình đối với cậu. Du Du biết, bà không đủ tư cách để làm mẹ.
Bà lặng lẽ cụp đôi mắt, mệt mỏi ném cặp công văn lên sofa, một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, là hạnh phúc cuối cùng của bà. Nhưng, ngay lúc Du Du đang định quay về phòng tắm rửa, đằng sau truyền đến một tiếng vang, cửa phòng Tăng Lý mở ra.
Cậu chàng đứng ở đó, nét mặt bình thản, dường như hơi căng thẳng, căng thẳng?
Cậu nói: "Mẹ, mẹ ơi... chú Giang, mẹ, mẹ còn liên lạc với chú ấy không?"
Giang Niên là người từng theo đuổi Du Du, không chê bà từng có một đời chồng, cũng sẵn lòng kết hôn cùng bà. Nhưng sau này do Du Du không yên tâm về Tăng Lý, vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với ông, cho nên bà từ chối ý tốt của Giang Niên, hai người từ đó về sau ít liên lạc hơn.
Tăng Lý không biết chuyện giữa người lớn, cậu im lặng nhận lấy tờ giấy bên trên có viết một dãy số điện thoại, nhét vào túi, sau đó dậy mặc quần áo chào đón ánh nắng mai.
À đúng rồi, Giang Niên là một cảnh sát. wtp mật kết
Sáng hôm nay Du Du vẫn như cũ ra khỏi nhà từ sớm, cũng chẳng kịp ăn sáng, càng không kịp nấu đồ ăn sáng, lúc Tăng Lý đang đeo tạp dề rán trứng ở trong bếp thì tiếng gõ cửa của Tưởng Tu Vũ vang lên.
Tăng Lý biết là cậu ta, nói một câu cửa không khóa, Tưởng Tu Vũ bèn mở cửa ra, đầu tiên là thò đầu vào trước.
Cậu ta nhìn thấy Tăng Lý đang cần cù lao động trong phòng bếp thì hơi sửng sốt, "Gấu nhỏ màu hồng?"
Vừa đúng lúc Tăng Lý đang lật trứng rán, nghe thấy những lời này thì động tác trên tay làm hơi mạnh, nên bị dầu nóng té lên tay, cậu "sít" một tiếng.
Cậu hơi ngượng ngùng, xấu hổ nói, "Không... không phải của tôi. Là do mẹ tôi mua."
Tưởng Tu Vũ gật đầu, không để ý lắm, thể hiện mình hiểu. Phụ nữ ấy mà, đều có trái tim của thiếu nữ, mẹ cậu ta cũng một nấy tuổi rồi mà vẫn muốn đến Disneyland làm công chúa với ba cậu ta đấy.
Cậu ta hơi thèm những miếng lạp xưởng và những lát bánh mì nướng cắt sẵn ở bên cạnh, Tăng Lý nhìn ra bèn bảo cậu ta ăn.
Tưởng Tu Vũ nói một câu cảm ơn, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay bà tôi đi thăm ông nội rồi, bảo tôi ra ngoài mua đồ ăn, tôi vẫn chưa ăn gì, còn lại có đủ cho anh ăn không?"
Tăng Lý lấy miếng trứng rán ra đĩa, màu sắc vừa đẹp, một màu vàng hấp dẫn.
"Đủ." Tăng Lý cũng cầm đôi đũa lên, cắt miếng trứng ra, chia cho Tưởng Tu Vũ một nửa, còn bỏ vào lát bánh mì nướng cho cậu ta.
"Vị... vị thế nào?" Tăng Lý nuốt nước bọt, nhìn Tưởng Tu Vũ, hơi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cậu nấu cho người ngoài ăn.
Tưởng Tu Vũ, "Ngon lắm."
Hai người cùng nhau bước vào trường, trước khi vào tòa nhà dạy học, Tăng Lý đột nhiên gọi cậu ta lại. Tưởng Tu Vũ quay lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, Tăng Lý nói tan học muốn mượn điện thoại của cậu ta.
Tưởng Tu Vũ nói được, sau đó đi về phía phòng học của lớp mười.
Tăng Lý nói cảm ơn xong thì bước lên cầu thang, vừa khéo đụng phải một người.
Người kia đang đi ngay đoạn quẹo, bất ngờ không kịp phòng bị thì bị một một người thấp thấp đụng phải ngực, ấy một tiếng, hắn còn chưa kêu đau, cái người thấp thấp kia đã hoảng loạn trước, theo bản năng lùi mấy bước—mịa! Muốn ngã à.
Từ chỗ này mà lăn xuống kiểu gì cũng chết. wtp mật kết
Phí Lập nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra cố gắng kéo cái người thấp kia lại, lần này lại lao vào lòng hắn.
Tăng Lý hơi sửng sốt.
Cậu vừa nghĩ sao ở đâu cũng gặp phải Phí Lập thế, lại vừa nghĩ người Phí Lập thơm thật, nhàn nhạt giống như mùi của ánh nắng. Trong lúc cậu còn mông lung Phí Lập lại không chút do dự nâng đầu Tăng Lý lên, bắt cậu nhìn hắn.
Sau đó dùng ngón tay búng lên trán Tăng Lý.
Đau quá—
"Cậu không cần mạng nữa à?"
Tăng Lý che trán, tránh khỏi người Phí Lập, ngay một giây trước thôi cậu vẫn ở trong tư thế ôm lấy Phí Lập, cằm dán lên người hắn. A a a... Tăng Lý không dám nhìn vào mắt người bên cạnh, che trán nhỏ giọng nói một câu, "Xin, xin lỗi..." lướt qua Phí Lập muốn đi.
Hê, đụng vào người ta rồi còn muốn chạy?
Phí Lập đưa tay bắt lấy cậu, dùng mắt quét một lượt, chú ý đến bên cạnh vẫn còn người, hắn bèn dùng tư thế như một người che chở cho con cái vây Tăng Lý vào trong ngực mình, mang cậu đến phòng học, trên đường còn thẩm vấn, "Tăng Lý, ông đây đánh cậu hay làm gì cậu? Cậu có cần vừa nhìn thấy tôi là sợ đến mức này không? Cậu có biết không vừa nãy nếu tôi không túm được cậu thì cậu đã ngã cầu thang, ngã xuống chết toi luôn đấy."
Tăng Lý nói mấy câu xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ, thật ra tôi đã chuẩn bị túm lan can rồi...
"Xin lỗi xin lỗi! Cậu có lỗi với tôi chỗ nào?" Phí Lập nghiến răng, không nhịn được dùng tay xoa nắn mặt cậu.
Mẹ nó, mềm thật đấy. wtp mật kết
Việc mà Phí Lập muốn làm từ lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn, trong lòng nghĩ thôi vậy thôi vậy, lại tha thứ cho thỏ nhỏ một lần đi, khụ một tiếng để che dấu cảm xúc không bình thường trên mặt mình, nói: "Không được phép nói xin lỗi nữa, cậu sợ tôi đánh cậu chứ gì? Tôi nói với cậu này, nếu cậu còn nói xin lỗi ông đây—"
Phí Lập kéo dài âm điệu, điều này khiến trái tim Tăng Lý vọt lên tận họng.
"Ông đây sẽ xoa mặt cậu xoa đến khi nào cậu khóc thì thôi!" Phí Lập nói.
Tăng Lý: "......"
Hình, hình như cũng khá là, khá là đáng sợ...
"Xin..." Tăng Lý theo bản năng lại định nói hai chữ kia, nhưng thấy ánh mắt của Phí Lập thay đổi thì vội vàng mở miệng, "Ờm, được... được."
Phí Lập nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên bối rối thu ánh mắt lại, dùng ngón tay gãi gãi má, giọng nói mềm xuống: "Đừng, đừng có làm như tôi bắt nạt cậu. Tôi không bắt nạt mấy cậu trai nhỏ."
Tăng Lý lén lút nhìn Phí Lập một cái, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt bối rối của hắn đang đảo bốn phía, sau khi khôi phục lại tinh thần cậu cảm thấy hắn vừa kỳ lạ vừa thú vị.
Bèn bật cười.
Phí Lập vừa khéo liếc thấy, lúc ấy Tăng Lý vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Phí Lập đẩy vào cửa, nghe Phí Lập nói: "Đến, đến rồi! Cậu tự vào đi, Hàn Đông với mấy tên ngốc kia đang gọi tôi xuống, tôi đi đây!"
Tăng Lý quay đầu, không kịp nhìn rõ vẻ mặt Phí Lập. Cậu cào cào tóc, trong lòng nói Phí Lập đúng là... kỳ lạ. Tăng Lý cúi đầu, lưng đeo cặp sách chậm rãi bước vào lớp.
Theo tiếng chuông vào tiết tự học buổi sáng vang lên, tiếng đọc bài oang oang bắt đầu vang vọng khắp trường học. Ánh mắt Tăng Lý lướt qua chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, cậu hơi để ý. Không chỉ mình Phí Lập, ngay cả Hàn Đông cũng không có trong lớp.
Giáo viên chính trị tuần tra xung quanh đúng lúc nhìn sang, Tăng Lý vội vàng thu lại ánh mắt, mở miệng đọc như không đọc. Nhưng không có ai để ý đến cậu, ánh mắt của giáo viên chính trị quét qua vị trí ngồi của Phí Lập và Hàn Đông một lần, lông mày hơi nhăn lại, quay người ra khỏi lớp, Tăng Lý nghĩ chắc là cô ấy đi gọi điện cho cô Trình.
Quả nhiên một lúc sau, Trình Thu Hoa đến, đằng sau còn có Phí Lập và Hàn Đông đi theo sau, Phí Lập cà phơ cà phất đến chỗ ngồi xuống, nhìn sang Tăng Lý, Tăng Lý ngay lập tức thu ánh mắt lại, giả vờ chăm chỉ đọc bài.
Phí Lập dùng chân nhẹ nhàng đụng đụng chân Tăng Lý, nói: "Này, sao cậu không hỏi tôi đã đi làm gì thế."
Tăng Lý giả vờ như giờ mới chú ý đến hắn, liếc mắt nhìn Phí Lập một cái, nói: "Không... không có hứng thú."
"Thỏ nhỏ còn biết lừa người?" Phí Lập chậc một tiếng, hiếm khi cười lên, nụ cười hơi xấu xa, "Thế lúc nãy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Đợi anh đây lâu lắm rồi đúng không?"
Phí Lập chỉ là đột nhiên nổi hứng, trêu trọc Tăng Lý một chút. Tăng Lý không nhìn hắn, nghiêm trang nói, "Cậu không phải anh tôi."
Phí Lập cảm thấy cậu rất thú vị, quay đầu nhìn thẳng vào cậu, đưa tay nắm lấy ghế cậu, cũng chẳng thèm quan tâm những người khác nhìn thế nào, nói: "Vậy tôi là ai? Thỏ nhỏ?"
"À." Phí Lập nghĩ, cố ý nói, "Bọn họ đều nói cậu là cô vợ nhỏ của tôi, thế thì tôi đúng là không phải anh cậu. Tôi là chồng cậu."
Tăng Lý ngay cả tai cũng rất trắng, ấp a ấp úng không nói được một câu, giống như bị những lời nói vô sỉ của Phí Lập làm chấn động.
wtp mật kết
Phí Lập chú ý đến tai Tăng Lý đang đỏ lên, cảm thấy cậu thật thú vị, càng ngày càng thấy yêu thích Tăng Lý. Mấy bạn nữ trước đây hắn từng trêu trọc cũng chẳng đáng yêu bằng Tăng Lý.
"Được rồi, tôi nói thẳng với cậu vậy." Phí Lập nghiêng người về phía Tăng Lý, Tăng Lý bị hắn dọa cho run rẩy.
Phí Lập: "Thật ra chẳng có gì, mấy tên ngu ngốc kia nội chiến, cứ muốn ông đây đến mới đồng ý làm hòa. Học sinh cấp ba rồi mà cứ như là còn nhỏ lắm ấy, ấu trĩ."
Thật ra, hắn cũng khá là ấu trĩ... trong lòng Tăng Lý lén lút nói.
"Ừm..." Tăng Lý đáp một tiếng, nói, "Thế cậu... có thể đứng dậy không?"
Giọng nói mềm mại vang lên trên đỉnh đầu, Phí Lập ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ướt sũng của Tăng Lý.
Quả là khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt cậu.
"Không thể." Phí Lập nói, gối lên người Tăng Lý, tư thế càng ngày càng to gan.
Tăng Lý cảm thấy nếu trước mặt mình có một cái gương, vậy cậu nhất định sẽ nhìn thấy "QAQ" trên mặt chính mình. Lúc tan học, không ngừng có người đi qua, nhưng không có người nào chú ý đến bọn họ, Phí Lập vẫn luôn dựa lên người Tăng Lý tận đến lúc vào học, thậm chí còn thoải mái đến mức ngủ luôn. Sau khi vào tiết hắn tỉnh lại, Tăng Lý mới thở ra một hơi.
Sau đó tránh sang bên cạnh, cách Phí Lập càng xa.
Phí Lập: "...."
Lúc tan học Tăng Lý chú ý đến vẻ mặt của Tưởng Tu Vũ hơi không đúng lắm, lúc định mở miệng, kết quả Phí Lập lại đúng lúc ôm bóng rổ và một nhóm người đi ngang qua, gọi Tăng Lý một tiếng.
"Dư ra một chai, cho cậu." Phí Lập tiện tay ném chai nước cho Tăng Lý.
Tăng Lý sửng sốt, nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn. wtp mật kết
Mấy người anh em của Phí Lập ngay lập tức hú hét, gọi cậu "Cô vợ nhỏ của Phí Lập", Phí Lập nhìn tai Tăng Lý đỏ bừng, hắn không thích bọn họ trêu ghẹo Tăng Lý, bảo bọn họ cút đi, rồi lại nhìn chăm chú vào Tăng Lý, nghiêm túc nói với Tăng Lý một câu: "Buổi chiều đi học tôi sẽ đi tìm cậu, đừng đi nhanh quá."
Hắn dừng một chút, giải thích, "Đi học cùng nhau."
Nói xong, hắn bèn ôm quả bóng rổ mang nhóm anh em rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Tưởng Tu Vũ cuối cùng cũng mở miệng, "Sau này anh ta sẽ đi cùng chúng ta à?"
Tăng Lý không hiểu nổi ý của Phí Lập, nghĩ một lúc nói, "Chắc là vậy?"
Cứ cảm thấy sẽ rất náo nhiệt. wtp mật kết
Tưởng Tu Vũ không nói thêm gì nhiều, cậu ta nói, "Tăng Lý, bác tôi mới gọi cho chủ nhiệm lớp tôi, gọi tôi về nhà. Anh có muốn đi không? Về nhà của tôi ấy."
Cậu ta nói, "Đưa anh đi chơi game."
Tác giả muốn nói: Phí gia: Đồ không có lương tâm, tôi tốt với cậu như vậy, cậu đi học lại không mang theo tôi??
//